Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 6: Chương 6: thế là đã thành công rồi hả?




Tôi ngồi trong thư phòng, dáo dác nhìn xung quanh, cảnh giác một hồi mới thở phào một hơi. Kế hoạch cuối cùng đã thành công được một nửa. Nửa tiếp theo, thành công hay không, Đỗ Hải Đường, tất cả phụ thuộc vào mày đấy. Họ chỉ giúp mày tới thế thôi. Đỗ Hải Đường, nhất định phải cố lên, vì sự sống còn của bản thân. Huhu, Lưu Vân chết tiệt lôi tôi vào chuyện này lại ngồi mát ăn bát vàng con tôi lại khổ sở thế này. Thiên lý ở đâu, đời bất công quá mà!!!

Chỉ vì hắn là hoàng thượng, thế cho nên tôi mới không để hắn có tổn hại gì. Hắn mà không phải hoàng thượng. Huhu, hắn không phải thì chắc gì tôi đã bị lôi vào chuyện này

Tôi kiểm tra lại đồ dùng trong người, vạn khi bất đắc dĩ mới phải dùng tới. Theo đúng như kế hoạch, Hạ Quang sẽ đưa tôi vào cung để gây sức ép với Lưu Vân. Nếu như kế hoạch không diễn ra đúng như vậy, tôi chỉ có thể xem tình hình liệu mà xử lý thôi

Tôi ngồi đó, bày bộ dạng ngại ngùng tươi cười. Kỳ thực, tôi cũng chán ghét cái bộ dạng của mình lúc này. Nếu không phải đang thực hiện nhiệm vụ, tôi thật muốn trói tên Hạ Quang chết tiệt này vào sau đó dùng phi tiêu ném cho hắn mấy nhát, rồi giải hắn đến thiên lao, tội danh hại đời mấy cô gái trẻ, hừ hừ. Tội danh này về thời hiện đại cũng đủ để hắn ăn cơm tù mấy chục năm rồi

Hạ Quang bước vào, tôi ngại ngùng khép nép. Hắn lại gần tôi, ngồi xuống bên mép giường

- Bên phía Lưu Vân ta đã xử lý rồi. Người của ta đâm hắn mấy nhát, chỉ e mấy tháng tới liền không gượng dậy được, nàng yên tâm

Chẳng lẽ bên phía tiểu Trương gặp bất Trắc gì sao? Hắn đã phát hiện ra bên phía Tiểu Trương có vấn đề, cho nên mới đâm Tiểu Trương?

Tôi cảm thán, cũng lo lắng không thôi cho Tiểu Trương bèn dáo dác hỏi

- Đấy là hoàng thượng, chàng làm như thế, liệu..

- Nàng yên tâm, không sao đâu, hắn cũng không dám làm gì chúng ta

Yên tâm cái khỉ gió nhà ngươi. Tiểu Trương nhà ta còn đang bệnh đầy mình, ngươi bảo ta yên tâm. Yên tâm cái đầu ngươi. Ta còn sợ ngươi không yên tâm à? Cái tên chết tiệt!

Tôi ừ nhẹ, trong lòng thầm rủa bảy tám đời tổ tông nhà hắn rồi

- Nàng cứ yên tâm ở lại đây , mấy ngày tới ta sẽ an bài, cho nàng một danh phận

Hạ Quang nắm lấy tay tôi rồi đi ra ngoài. Tôi phỉ nhổ, hừ hừ, ta thèm vào cái danh phận bẩn thỉu của nhà ngươi. Chỉ sợ là cái danh phận ấy có khi là nô tỳ hay tệ hơn là bán ta vào lầu xanh ấy. Danh phận, hừ hừ

Tôi ở yên trong này một ngày, đến tối, Hạ Quang lại đến gõ cửa phòng tôi

- Tiểu Thục, hôm nay ta đang vui, nàng cùng ta uống chút rượu

Uống rượu ư? Lâu lắm rồi tôi cũng chưa uống rượu.Được, hôm nay hắn muốn đọ tửu lượng với tôi à, chơi thì chơi, tưởng bản cô nương sợ ngươi chắc

- Tửu lượng của thiếp không tốt, hay là chàng uống, thiếp ngồi chia sẻ niềm vui với chàng

Cuối cùng tôi phải nhịn lại cơn thèm rượu của mình xuống. Vì việc lớn, phải nhẫn, phải nhẫn!!!

- Tiểu Thục, nàng không nể ta sao? Uống, hôm nay ta đã ép cái tên hoàng thượng kia cho hắn không còn đường lui. Tên Lưu vân này ấy thế mà lại tìm được kẻ chịu thay. Hắn vẫn bình an vô sự. Nhưng hôm nay ta ép hắn phải xây tường thành, phải chịu khuất phục trước bọn ta. Ta thấy vì nàng, hắn có vẻ sắp lung lay rồi

Hoàng Thượng chịu kéo dài thời gian như vậy là để tôi có thời gian để đi tìm chứng cứ. Nhưng tôi tìm khắp trong gian phòng này đều không thấy. Người của Hạ Quang kèm tôi rất chặt, không để tôi ra ngoài

Thời cơ, có lẽ là tối nay

Tôi chuốc say cho Hạ Quang rồi lấy cớ dìu hắn về phòng

- Hạ Quang đại nhân có thể ngủ lại đây một đêm thưa tiểu chủ

- Ta nghĩ đưa đại nhân về phòng là tốt nhất

- Vậy tiểu chủ để chúng thuộc hạ đưa về là được

- Ta muốn đích thân chăm sóc cho đại nhân

Thuộc hạ của Hạ Quang gây khó dễ với tôi một lúc, cuối cùng lại không ngăn cản mà giúp tôi dìu Hạ Quang về phòng

Căn phòng giờ chỉ còn Hạ Quang say mèm và tôi. Hắn hôm nay có lẽ đã lôi chuyện của tôi ra để ép Lưu Vân phải đưa ra quyết định. Lưu Vân ngoài mặt tỏ vẻ sắp nhượng bộ đến nơi, trong lòng có lẽ cũng giống tôi, hận không thể chém cha con Hạ thừa tướng thành trăm mảnh rồi

Tôi vô tri vô giác bị cái tên Lưu Vân chết tiệt kia lôi vào vòng xoáy của việc này. Cho xin đi, tôi chỉ là dân thường thôi. Hoàng thượng, tha cho nô tỳ đi. Làm xong vụ này tôi nhất quyết không đụng đến thêm một vụ nào khác. Huhu tôi còn muốn sống lắm

Tôi lục ngăn kéo của Hạ Quang, phát hiện chỉ có sấp thư tình mấy cô nàng gửi cho hắn, ngoài mấy cái đấy ra cũng chẳng có gì

- Thục Nhi, nàng tìm gì ở thư phòng của ta vậy? Có cần ta tìm giúp nàng không?

Tôi quay ra, Hạ Quang đã ngồi dậy từ bao giờ, hơn nữa, không phải là bộ dạng say, còn là bộ dạng hết sức tỉnh táo

Tôi hắc tuyến đầy mặt. cuối cùng vẫn là bị phát hiện rồi.

Hạ Quang hình như chưa định hình rõ tôi là đang muốn gì, chỉ biết là tôi đang lục lọi thư phòng hắn. Tôi nghiêm mặt

- Chàng hóa ra không phải trao danh phận cho riêng một mình thiếp

Tôi hậm hực đập chồng thư vào mặt hắn. Người ta nói con gái khi ghen thực sự là rất đáng sợ, còn chứng tỏ được là người con gái đó có tình cảm với bạn. Tôi chính là vừa vặn phát hiện đạo cụ diễn xuất vô cùng hợp lý này, tiện tay thì sử dụng thôi

Hạ Quang vừa lúc trước nghĩ tôi là nội gián, vừa lúc này bối rối không biết phải làm sao. Tôi liền biết chiêu trò này tôi diễn thành công rồi

Tôi hậm hực nhìn hắn, sau mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng được phát tiết rồi

- Thiếp không nghe thiếp không nghe gì hết. bây giờ thiếp lập tức thu dọn đồ, rời khỏi đây ngay lập tức

Tôi vẫn còn là một quân bài hắn còn lợi dụng được, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng buông tay tôi ra như thế. Tôi làm mình làm mẩy diễn trò một chút, xem ra còn có thể khiến hắn tưởng tôi là yêu hắn thật lòng

Hừ hừ, kinh nghiệm của ngươi vẫn còn non và xanh lắm

Tôi đoán không sai, vừa đi được một hai bước tôi liền bị hắn kéo vào lòng, ôm thật chặt

- Thục Nhi, là ta có nỗi với nàng. Ta trước giờ vẫn luôn trăng hoa nhưng từ khi gặp nàng ta chỉ có mình nàng thôi

Chỉ có mình nàng thôi? Câu không đáng tin nhất từ miệng bọn đàn ông phát ra chính là câu nói đó đấy chàng trai trẻ ạ

Hắn cúi sát người xuống, còn định hôn tôi. Mẹ kiếp, tránh xa tao ra

- Hôm nay thiếp hơi mệt, muốn về thư phòng nghỉ ngơi

Tôi nói rồi gỡ tay hắn ra, lập tức đi về phòng nghỉ

Vừa nãy quả thực sợ hết hồn. Nếu không phải do thói trăng hoa của hắn, còn bới ra một đống thư tình thì tôi cũng không biết sự việc tiếp theo sẽ phát triển theo hướng nào nữa. Có thể là tình huống xấu nhất. chậc, nghĩ lại vẫn còn rùng mình

Tên Hạ Quang này quả thực mưu mô xảo quyệt, không phải không đề phòng tôi, mà là triệt để đề phòng, còn giả say để lừa tôi. Hành động tiếp theo nhất định là phải cẩn trọng hơn mới được, lần này quả là tôi khinh suất, coi thường tên Hạ Quang này rồi

Mấy ngày sau hắn không có ý định đến thăm tôi, không có ý định dẫn tôi ra ngoài hay đưa tôi vào cung. Tôi quả thực bị giam cầm, đang sắp nhàn nhã đến phát chán đây

Đêm hôm đấy, đột nhiên có biến

Tôi cởi hết trang phục trên người, chỉ còn lại bộ đồ lót trong thoải mái, còn đang định lên giường ngủ thì môt bóng áo đen tức thời vụt đến chỗ tôi, còn bịt lấy miệng tôi

Đèn xung quanh tắt ngúm, tôi đang định cắn tay hắn thì một giọng nói trầm ổn vang lên

- Là huynh, Tiểu Trương đây. Tiểu Thục còn nhớ ta chứ?

Là Tiểu Trương. Tôi mừng thầm quay ra, thân thể tráng kiệt không vết sứt mẻ. Tại sao Hạ Quang lại nói hắn đã đâm Tiểu Trương?

Con người Hạ Quang càng lúc càng phải đề phòng

- Huynh không sao chứ? Hạ Quang nói hắn đâm huynh bị thương

- Chắc là hắn đang cố tình dò la muội đấy. Yên tâm, ta không sao

Lúc này tôi mới hoàn hồn được. Tôi tưởng xong nhiệm vụ lần này là còn phải áy náy mà đến chăm cho ổng dài dài

- Hoàng thượng phái ta tới bảo vệ cho muội, đề phòng bất trắc. Muội đã nắm được thóp của Hạ Quang chưa?

- Chưa, mấy ngày trước còn suýt bị vạch trần

Tiểu Trương đề phòng nói

- Mấy hôm nay ta theo dõi phủ đệ, thấy Hạ Quang cùng Hạ Thiên vào một căn phòng sau đó không thấy trở ra nữa, sau đó lại thấy hắn đi ra từ căn phòng khác. Ta đoán, có mật thất thông đến tất cả các phòng

- Tức là phòng của muội cũng có một lối thông vào mật thất? nhưng muội cũng táy máy nhiều như vậy, tại sao không tìm thấy?

- Điều này ta không chắc

Tiểu Trương vừa đụng vào một chiếc bình, nó xoay một phòng, cửa động dưới sàn liền mở ra

Đệt, coi như vừa nãy tôi chưa nói gì

Tiểu Trương không để ý tới tôi, liền chú ý thăm dò mật thất sau đó nói

- Dưới này có thể có nguy hiểm. Tiểu Thục, muội ở trên này canh trừng giúp ta, để ta xuống dưới đó thăm dò tình hình. Nếu lấy được vật chứng quan trọng, ta đưa muội ra khỏi đây. Nếu không được coi như ta hi sinh vì nghĩa

Tôi khuôn mặt hắc tuyến, nhưng biết phận mình quả thực xuống dưới đó chính là nguy hiểm vạn phần cho tiểu Trương, chính xác là vật trở ngại khó nhất. Vừa bảo vệ cho mình, vừa phải đảm bảo an toàn cho tôi. Tốt nhất để ảnh tự vào tự ra, có khi còn an toàn trở ra, đem tôi an toàn hồi cung

Tôi vẫn là làm chân canh chừng tốt hơn

Một khắc sau, Hạ Quang đột nhiên muốn gặp tôi, còn đập cửa rầm rầm. Tôi lo lắng Tiểu Trương còn chưa lên, khẳng định có gì rồi. Anh hùng, tôi tưởng niệm cho anh

Tôi phóng phi tiêu về phía Hạ Quang. Xuyên qua khe cửa, tôi thấy hắn đổ gục xuống. Tôi mở cửa, thấy thuộc hạ của hắn còn chưa tới liền lôi hắn vào trong

Tôi theo dấu vết lần mò vị trí của Tiểu trương dưới mật thất. Thuốc gây mê có tác dụng trong vòng một tiếng đồng hồ tuỳ thể trạng. Vì vậy, tôi có khoảng thời gian không nhiều để tìm ra Tiểu Trương để giải cứu anh ấy

Tôi rón rén lần mò từng vị trí một trong mật thất, không may đạp trúng bẫy. Mũi tên bay đến. Tôi nhắm mắt, thầm nhủ quả này chết chắc rồi. Xin lỗi Thục Nhi, Đỗ Hải Đường tôi đã không báo thù được cho cô, lại phải để thân xác cô lưu lạc chốn này rồi

Đang thầm tâm niệm thì một bóng dáng từ đâu lao tới, ôm chằm lấy tôi rồi ôm tôi ra xa. Tiếng mũi tên cắm phập vào da thịt, tôi nghe mà não lòng

- Tiểu Trương

- Thuận lợi lấy được chứng cứ, có thể rời khỏi đây rồi

Máu chảy ướt đẫm bàn tay tôi. Tôi biết ngay mình lại gây họa lớn rồi. Nếu tôi không xuống dưới này theo tiểu Trương có lẽ anh ấy sẽ không bị thương vì tôi như vậy

- Đều là lỗi của muội

- Không sao, đi thôi

Tôi dìu Tiểu Trương lên trên, đóng cửa mật thất lại. Biết nơi này cũng không tiện ở lâu, tôi sắp xếp đơn giản rồi vụt ra ngoài

Xung quanh không có một tên thủ vệ nào. Tôi thầm nghĩ có lẽ hôm nay hắn muốn cùng tôi chơi trò tổng tài bá đạo, không may lại gặp đúng lúc tôi và Tiểu Trương đang thực thi nhiệm vụ

Tôi rút cây phi tiêu cắm phật lên gáy hắn ra, kiểm tra thì hắn vẫn còn nhịp thở bèn theo Tiểu Trương lặng lẽ chuồn êm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.