Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt

Chương 15: Chương 15




Nhìn thấy sự phục tùng trong mắt Viên Bằng Phi, nội tâm Lý Vân Thiên một trận sảng khoái, trong nội tâm hắn hưng phấn cơ hồ muốn át cả khoái cảm từ thân thể trừu sáp trong cơ thể bộ đội đặc chủng. Bởi vì đây là nô lệ đầu tiên hắn dạy dỗ thành công không hoàn toàn ỷ lại vào thuật thôi miên từ trên trời giáng xuống.

Đạt được quá đơn giản luôn làm người ta không có cảm giác thành tựu, mà vận dụng thủ đoạn như với Viên Bằng Phi, sử dụng một ít tâm cơ, hơn nữa trải qua chờ đợi, thành quả có vẻ đặc biệt ngọt.

Đương nhiên, vì để bảo đảm, Lý Vân Thiên lại thôi miên Viên Bằng Phi.

“Trong tâm của ngươi, ta là người như thế nào?” Lý Vân Thiên hỏi, đồng thời côn thịt thô to không ngừng ra vào.

“Người không thể địch nổi, phi thường uy nghiêm, là chủ nhân của ta.” Ánh mắt dại ra, Viên Bằng Phi ngoan ngoãn thừa nhận tiến công, trả lời.

Lý Vân Thiên nở nụ cười, “Ngươi phải giữ lại ấn tượng này đối với ta, cho dù sau này sức mạnh của ngươi hơn ta, cũng không có biện pháp thay đổi.”

Viên Bằng Phi lặp lại lời Lý Vân Thiên.

“Hiện tại lực lượng, tốc độ, độ mẫn cảm của ngươi, khi đối mặt với những người khác đều khôi phục nguyên trạng, nhưng khi ngươi đối mặt với ta, mẫn cảm độ của thân thể, nhất là mẫn cảm độ của PI ‘YAN bảo trì thiết lập đã đặt ra không thay đổi.” Lý Vân Thiên tà ác nói. Thật vất vả lọt bộ đội đặc chủng vào tay, đương nhiên không thể thôi miên y thành nhược kê, vậy không phải không khác gì đùa bỡn người thường sao?

Viên Bằng Phi đáng thương tân tân khổ khổ rèn luyện ra thân thể rắn chắc cường hãn, sẽ phải biến thành món đồ chơi phục tùng trong tay Lý Vân Thiên!

“Ta nói một hai ba, ngươi sẽ từ trong thôi miên tỉnh lại, ngươi không nhớ rõ tình huống khi thôi miên, nhưng hết thảy chỉ lệnh của ta đều sẽ in dấu giữa tiềm thức của ngươi, trở thành chỉ lệnh trong cuộc sống của ngươi sau này.”

“Một, hai, ba!”

Viên Bằng Phi như chưa từng trải qua thôi miên, tiếp tục thở dốc dồn dập, rên rỉ. Y đã sớm bị khoái cảm phía sau cắn nuốt.

Lý Vân Thiên điều chỉnh tư thế của Viên Bằng Phi, khiến huyệt động phía sau thừa nhận tiến công của y đối mặt với gương.

“Nhìn gương.” Lý Vân Thiên nói.

Viên Bằng Phi theo bản năng tuân theo chỉ lệnh.

Bản thân trong gương dùng hậu huyệt đã sưng đỏ mà ẩm ướt không chịu nổi nuốt hết côn thịt thẳng đứng của nam nhân, giữa hai đùi đều bị dâm dịch thấm ướt, theo côn thịt rút ra, còn có thể mang ra niêm dịch cùng mị thịt đỏ tươi. Mà sắc mặt mình, đỏ hồng đến độ trước nay chưa từng có, không chỉ là mặt, lỗ tai, cổ, trong ngực…

Bị người làm đến mặt đỏ tai hồng, điều này làm cho Viên Bằng Phi vừa mới thành nô lệ nhục nhã không chịu nổi.

Lý Vân Thiên tách đùi Viên Bằng Phi ra, để y cẩn thận xem kỹ quá trình bản thân bị người thao khoái cảm liên tục.

“Mông của ngươi thực chặt, có phải tham gia quân ngũ đều như vậy không?” Lý Vân Thiên hỏi.

Viên Bằng Phi nâng cánh tay che mắt mình, vô pháp trả lời.

Lý Vân Thiên kéo cánh tay y, lấy tay dùng sức vỗ mông y.

Thanh âm “ba, ba” truyền tới lỗ tai Viên Bằng Phi, cảm giác như là tiểu hài tử bị cha mẹ trừng phạt làm cho y càng thêm xấu hổ.

Viên Bằng Phi bắp thịt rắn chắc, bị tay dùng sức vỗ nửa ngày, vẫn không biến hồng. Cái mông trách gầy đã bị khoái cảm tập kích, bắp thịt buộc chặt, thành từng khối nổi lên.

“So với ca ca ngươi, tựa hồ thao ngươi sảng khoái hơn một chút a, ít nhất muốn chơi thế nào liền chơi thế ấy, không cần lo lắng ngươi sẽ bị chơi hỏng.” Lý Vân Thiên tiếp tục nói.

Đại não Viên Bằng Phi bị khoái cảm nhồi nhét tựa hồ mới nhớ lại y vì sao lại đến đây ——

“Ca ca? Ca ca ta hắn thế nào?”

Lý Vân Thiên vuốt ve lưng y trấn an, “Hắn tốt lắm, tốt như ngươi hiện tại vậy.”

Viên Bằng Phi không dám tin, “Ngươi nói…”

Lý Vân Thiên cho y một cái mỉm cười tà ác, “Vài ngày nữa cho hai huynh đệ các ngươi cùng lên giường, cảnh tượng hai người cùng quỳ sấp đối ta lộ ra PI ‘YAN nhất định rất thú vị.”

Viên Bằng Phi giống như bị một cái đấm thật mạnh, mất đi khí lực ngã xuống bàn.

Đêm này trôi qua rất không tệ, bộ đội đặc chủng tố chất thân thể vô cùng tốt chịu thao lộng, thời gian thừa nhận còn dài hơn Tư Đồ Trường Phong cộng với Lục Á Sanh.

Mà sáng sớm tiễn bước Tư Đồ Trường Phong, lại nhìn Lục Á Sanh bị người đại diện đón đi, Lý Vân Thiên lại lâm vào trạng thái không có việc gì.

Về phần Viên Bằng Phi, ngày hôm qua y bị tra tấn cả ngày, buổi tối lại bị thao đến mấy lần bắn tinh, bây giờ còn mê man không dậy nổi đâu.

Lý Vân Thiên nghĩ tới tiểu ca chuyển phát nhanh Vương Lập Hải, và “công tác nghiệm hóa” với y, lửa nóng trong lòng dấy lên.

Nghĩ liền làm! Lý Vân Thiên bắt đầu gọi điện thoại, nhưng mà tiếp điện thoại là thanh âm một nam nhân trung niên.

“Này?”

“Ta tìm Vương Lập Hải.” Lý Vân Thiên nghe thanh âm đầu kia có từ tính, giật mình.

“Tìm con trai của ta a, hắn còn đang ngủ.”

Lý Vân Thiên không để ý, “Tìm đại thúc ngươi cũng vậy.”

Thực ra vòng tay Lý Vân Thiên có được có vài loại phương thức thôi miên, có thể thông qua ánh mắt, thông qua thân thể tiếp xúc, cũng có thể thông qua thanh âm.

Thanh âm Lý Vân Thiên chậm rãi trầm xuống, “Đại thúc ngươi tên là gì, làm nghề gì?”

Thanh âm đầu bên kia trở nên dại ra, “Ta tên Vương Kiến Quốc, là một kiện mỹ giáo luyện.”

“Vương Kiến Quốc, cho ta biết địa chỉ của ngươi đi, ta đi tìm ngươi.”

Nhà kiện mỹ giáo luyện là một gian diện tích không nhỏ tại khu chung cư náo nhiệt. Lý Vân Thiên đi vào quan sát phòng, Vương Kiến Quốc bị thôi miên trạng thái dại ra đi theo sau hắn.

Vương Kiến Quốc có hai người con trai, con trai lớn đã đi làm, làm bartender tại một quán bar bình thường, con trai nhỏ chính là tiểu ca chuyển phát nhanh Vương Lập Hải ngày hôm qua, đang học đại học, chuyển phát nhanh là việc làm ngoài giờ. Mà vợ Vương Kiến Quốc, đã qua đời nhiều năm.

“Nhà các ngươi đang muốn cho thuê?” Lý Vân Thiên nhớ biển cho thuê nhà ở cổng tiểu khu.

“Phải, còn có một gian phòng ngủ còn thừa, ta muốn cho thuê đỡ phần tiền nhà.” Vương Kiến Quốc dại ra nói.

“Ta chính là khách muốn thuê phòng.” Lý Vân Thiên lập tức nghĩ tới chủ ý tà ác.

“Phải…”

“Nhưng mà, vì thỏa mãn nhu cầu cơ bản của khách trọ, gia đình chủ nhà phải nghe theo yêu cầu của khách trọ. Lời ta nói sẽ trở thành thường thức cơ bản của các ngươi, các ngươi sẽ không hoài nghi, cũng sẽ không phản đối, đồng thời cũng sẽ không nói với người khác. Cho dù ta nói các ngươi là vật phẩm mà không phải người, các ngươi cũng sẽ không cảm thấy khác thường. Nhưng mà khi đối mặt với người ngoài, thường thức của các ngươi vẫn bình thường.”

Vương Kiến Quốc lặp lại.

“Ta đếm một hai ba, ngươi sẽ hồi tỉnh, ngươi cũng không nhớ rõ chuyện ta thôi miên ngươi, nhưng mà chỉ lệnh ta cho ngươi sẽ in trong tiềm thức của ngươi.”

“Một, hai, ba!”

Vương Kiến Quốc như sửng sốt chuyển tầm mắt qua Lý Vân Thiên, “Thực xin lỗi ta vừa rồi thế nào lại thất thần chứ? Ngươi là đến thuê phòng đi, gian phòng của chúng ta phi thường tốt, thích hợp ở lâu dài!”

Y vừa nói vừa đẩy cửa gian phòng đã chuẩn bị tốt.

Lý Vân Thiên tùy ý đánh giá, “Gian phòng còn tạm được, có điều những phương diện khác ngươi còn chưa cho ta xem đâu!”

“Phương diện khác?” Vương Kiến Quốc tựa hồ không rõ.

“Chính là trạng huống thân thể của gia đình chủ nhà a, dáng người, bộ dạng, còn có trạng thái PI ‘YAN. Đó đều liên quan đến chất lượng sinh hoạt ta vào ở sau này, ta đương nhiên phải hỏi trước.” Lý Vân Thiên nghiêm mặt nói.

Vương Kiến Quốc bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là chuyện đó, thật có lỗi thật có lỗi, ta quên mất. Như vậy ta trước triển lãm bản thân đi? Hai người con trai của ta tạm thời không có đây.”

Lý Vân Thiên gật đầu, “Cởi quần áo, cho ta xem bắp thịt của ngươi đi, kiện mỹ giáo luyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.