Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt

Chương 3: Chương 3




Cuối cùng khi Lý Vân Thiên bùng nổ trong miệng tổng giám đốc, cánh môi tổng giám đốc đã sưng lên. Khoang miệng y đau nhức, hiển nhiên bình thường chưa bao giờ giương miệng “dùng sức” lâu như vậy.

“Còn tạm được.” Lý Vân Thiên đang vuốt ve mông Tư Đồ Trường Phong trong thời gian hưởng thụ, nhào nặn nó thành đủ loại hình dạng. Động phía sau cũng bởi vậy thỉnh thoảng lại lộ ra, nó đã không quá sưng đỏ, khi ngón tay sáp nhập cơ bản đã khôi phục chặt trí. Này không khỏi làm Lý Vân Thiên sợ hãi than tư chất thừa nhận nam nhân yêu thương của tổng giám đốc rất cao nha.

Nghe ra lời Lý Vân Thiên rất miễn cưỡng, Tư Đồ Trường Phong biết chủ nhân muốn an ủi y, vẫn có chút khổ sở.

“Tư nô về sau sẽ cố gắng học tập!”

Tư Đồ Trường Phong vô cùng nghiêm túc nói với Lý Vân Thiên, Lý Vân Thiên thậm chí còn thấy được trên mặt tiểu nô lệ của hắn là biểu hiện chỉ tổng giám đốc cao cao tại thượng bình thường mới có… Kiên định cùng kiêu ngạo.

Chính là cái này, không sai. Lý Vân Thiên nói với chính mình, ban đầu bị tổng giám đốc hấp dẫn, chính bởi y cao cao tại thượng, giống một đóa cao lĩnh chi hoa không thể chạm đến.

Hiện tại Lý Vân Thiên muốn gạt bỏ nhân cách của Tư Đồ Trường Phong rất đơn giản, muốn một nô lệ đơn thuần, nghe lời, dâm đãng cũng rất đơn giản, nhưng nếu chỉ là muốn một sexdoll, hắn cần gì phải phiền toái đi trêu chọc tổng giám đốc này chứ?

Muốn khiến tổng giám đốc cao ngạo chỉ ở trước mặt hắn lộ ra một mặt hoàn toàn bất đồng, muốn khiến Tư Đồ Trường Phong lạnh nhạt chỉ ở trước mặt hắn trở nên dâm đãng… Đây không phải yêu, mà Lý Vân Thiên đối với Tư Đồ Trường Phong, là ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Lý Vân Thiên lấy lại tinh thần, hắn tán dương nhu nhu tóc Tư Đồ Trường Phong.

“Ta tin tưởng ngươi.”

Ánh mắt Tư Đồ Trường Phong sáng như sao.

Mang theo tổng giám đốc đi ăn điểm tâm, đương nhiên điểm tâm là Lý Vân Thiên mua thuốc thì thuận đường mua về.

Lý Vân Thiên vừa ăn vừa hỏi, “Tổng giám đốc của ta, ta tính tìm cho ngươi mấy đồng bạn, ngươi muốn loại hình nào?”

Tư Đồ Trường Phong chần chờ lặp lại, “Đồng bạn?”

“Đúng vậy, ngươi cũng đã nhìn ra, ngươi căn bản không có biện pháp một mình thừa nhận ta.” Lý Vân Thiên dường như không có việc gì nói.

Tư Đồ Trường Phong thực hổ thẹn, “Đều là Tư nô không tốt, còn phải phiền toái chủ nhân lại đi tìm nô lệ khác.”

Khóe miệng Lý Vân Thiên gợi lên cười.

“Tốt lắm, ăn xong ta sẽ đưa ngươi tới công ty, buổi tối đón ngươi về.”

Tổng giám đốc của hắn cũng không vì hắn tạm thời ôn nhu mà dấy lên tâm tư độc chiếm chủ nhân, Lý Vân Thiên tỏ vẻ vừa lòng.

Lý Vân Thiên trước khi đưa tổng giám đốc ra ngoài, để y quỳ trên mặt đất, mân mê mông, cắm vào một cây gậy mát xa loại nhỏ.

“Nguyên một ngày người không được để nó rời khỏi cơ thể ngươi.” Lý Vân Thiên căn dặn.

Tư Đồ Trường Phong lúc này một bên mặc quần áo, một bên chú ý gậy mát xa bôi dầu bôi trơn có thể thừa dịp y không chú ý mà rớt ra hay không, cuối cùng thành cảnh tượng mắc cười một tay che hậu đình, tay kia thì mặc quần áo.

Lý Vân Thiên bật cười, lấy một thùng các tông ra, “Lại đây ta giúp ngươi cố định.”

Tư Đồ Trường Phong đưa mông đến tay Lý Vân Thiên, Lý Vân Thiên lôi ra cuộn băng dính dùng để dán thùng các tông, lưu loát giúp y bao kín mặt sau.

Chờ Tư Đồ Trường Phong mặc xong quần áo, Lý Vân Thiên xoa bóp mông thịt tổng giám đốc dưới lớp quần áo chỉnh tề, ngạc nhiên phát hiện Tư Đồ Trường Phong mặc quần áo vào tựa hồ càng e thẹn, một động tác vô cùng đơn giản cũng khiến sắc mặt y đỏ bừng.

“Chúng ta đi thôi.”

Đưa Tư Đồ Trường Phong đến công ty rồi, Lý Vân Thiên trực tiếp lái xe đi. Hắn tính toán trong hôm nay tìm thấy mục tiêu thứ hai của hắn.

Hắn lái xe khắp nơi không mục đích, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời ——

Đây là một soái ca đeo kính râm, vì là đầu xuân, y dùng khăn quàng cổ phủ kín nửa mặt mình ở giữa đám người không chút nổi bật, nhưng Lý Vân Thiên lại có một cảm giác, soái ca này, chính là người hắn muốn tìm!

Phía trước là đường dành riêng cho người đi bộ, Lý Vân Thiên chạy nhanh dừng xe ở một chỗ, trong lúc đó ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm soái ca kính râm. Mà soái ca kính râm cũng không có đi xa, vào một trung tâm thương mại.

Lý Vân Thiên chạy nhanh theo vào.

Soái ca tùy ý đi ngắm quần áo trong trung tâm, sau đó đi lên tầng ba.

Đó là một quán cà phê, thu phí cao mà bài trí tao nhã, không có người quấy rầy.

Khi đứng trong thang máy soái ca kính râm nhận một cuộc điện thoại, Lý Vân Thiên ẩn ẩn nghe được “Ngươi không tới a… Không sao, ta đi dạo cũng được… Hôm nào gặp lại đi.”

Trời cũng giúp ta!

Hiển nhiên người soái ca hẹn trước lâm thời lỡ hẹn, thời gian cả ngày hôm nay của y sẽ lãng phí ở đây mà sẽ không bị hoài nghi!

Lý Vân Thiên trong lòng âm thầm cao hứng. Đi vào quán cà phê rồi, Lý Vân Thiên liền nhìn thấy soái ca kính râm đi vào toilet.

Không nắm chắc cơ hội thì chính là ngốc tử! Lý Vân Thiên thầm hung hăng nói, theo soái ca đi vào.

Soái ca kính râm cuối cùng cũng phát hiện có người theo dõi, y quay đầu lại cau mày nói: “Các ngươi cảm phiền không… Phiền…”

Một khắc đối diện với hai mắt Lý Vân Thiên, soái ca tiến nhập trạng thái thôi miên.

Nơi này hoàn cảnh không tốt, tùy thời sẽ có người đến, cũng sẽ bị người cách gian WC nghe được. Lý Vân Thiên nhanh chóng phán đoán, hắn nói với soái ca: “Chúng ta vô cùng thân quen, ngươi đi theo ta đi đi.”

“Thân quen…” Soái ca lặp lại.

“Đúng vậy.” Lý Vân Thiên giải trừ thôi miên cho soái ca, dẫn y tới một căn phòng yên tĩnh.

“Không có người khác quấy rầy chứ?”

“Tiên sinh xin yên tâm, chỗ chúng tôi là cơ sở hạng nhất, bất kệ là cách âm hay ngăn nhìn trộm, ngay cả tay săn ảnh tốt nhất cũng sẽ không moi được phân tin tức nào từ chỗ chúng tôi!” Người phục vụ mỉm cười nói.

“Mấy loại đồ ăn lúc này ta đã chọn xong, hiện tại mang vào cho ta… Lúc sau bọn ta không gọi thì đừng làm phiền.” Lý Vân Thiên để ngừa vạn nhất, cố ý dặn dò.

Chờ vào phòng, bỏ khăn quàng cổ và kính râm của soái ca xuống, Lý Vân Thiên mới hiểu vì sao người phục vụ lại nói như vậy. Người bị hắn thôi miên hiển nhiên là khách quen nơi này. Y là ca vương nổi tiếng nhất hiện tại —— Lục Á Sanh!

Bị cho rằng minh tinh sợ Paparazzi quấy rầy mà yêu cầu phòng đơn, hiển nhiên là hợp tình hợp lý, Lý Vân Thiên càng nghĩ càng vì hảo vận của mình mà may mắn không thôi.

Lục Á Sanh tự nhiên ngồi xuống ghế, hiển nhiên là chỗ ngồi y thường ngồi. Y nói với Lý Vân Thiên: “Ngồi đi, ân… Ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng mà…”

Lý Vân Thiên khóa kỹ cửa, lại thôi miên Lục Á Sanh.

“Lục ca vương, hôm nay ngươi tới đây làm gì?” Lý Vân Thiên ngồi đối diện Lục Á Sanh, có chút hiếu kỳ hỏi. Dù sao cũng là minh tinh mà, trước kia chưa bao giờ gặp trực tiếp.

“Ta hẹn gặp đệ đệ của ta, hắn lâm thời có việc tới không được.” Lục Á Sanh ánh mắt dại ra, thành thành thật thật trả lời.

“Ngươi biết ta là ai không?” Lý Vân Thiên hỏi.

“Ngươi là người ta quen biết, nhưng ta tựa hồ nghĩ không ra ngươi là ai.”

“Ta là đồng học trước kia của ngươi, bắt đầu từ khi đó ngươi đã cảm thấy ta vô cùng uy nghiêm, luôn luôn có xúc động muốn quỳ sát dưới thân ta. Hiện tại chúng ta gặp lại, ngươi dự định từ nay về sau dứt bỏ băn khoăn lúc trước, mở rộng cửa lòng với ta.”

Lục Á Sanh dại ra lặp lại lời Lý Vân Thiên.

“Ngươi muốn duy trì danh vọng ca vương, lại muốn ở bên ta, ngươi cảm thấy thực có lỗi với ta, quyết định trở thành nô lệ của ta để làm bồi thường.” Lý Vân Thiên tà cười kể lại một lần bối cảnh chuyện cũ của hắn trong lòng Lục Á Sanh.

Sau khi Lục Á Sanh lặp lại một lần, Lý Vân Thiên nói: “Sau khi ta đếm ba hai một, ngươi sẽ tỉnh táo lại. Ngươi không nhớ rõ chuyện ta thôi miên ngươi, nhưng nội dung trong đó đều khắc thật sâu trong đầu ngươi, trở thành chuẩn tắc hành sự của ngươi.”

“Ba, hai, một!”

Ánh mắt Lục Á Sanh trở nên linh động, Lý Vân Thiên trên mặt mang theo nụ cười vô hại, nói: “Ta là lão đồng học của ngươi, Lý Vân Thiên a.”

Sau đó hắn thở dài, mất mác nói: “Xem ra ngươi không nhớ rõ ta.”

“Không!” Lục Á Sanh đột nhiên đứng lên, y kích động giải thích, “Ta không phải không nhớ rõ ngươi, ta sao có thể quên ngươi? Ta có thể quên ai cũng sẽ không quên ngươi!”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.