Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Chương 20: Q.2 - Chương 20: Hứa Tiểu Ba




Từ nhỏ đến lớn, Hứa Tiểu Ba và La Kì Kì luôn cùng một nhà với nhau khi chơi bài; khi mọi người đi ra ngoài chơi, Kì Kì chỉ ngồi sau chiếc xe đạp cũ của Tiểu Ba, đi nhà hàng ăn cơm, Kì Kì luôn chiếm lấy vị trí bên cạnh Tiểu Ba, dù ai tới cũng không chịu nhường; hai người ngồi trên sofa cùng xem băng đĩa, Tiểu Ba để Kì Kì cùng xem Lí Liên Kiệt đóng “Tiếu ngạo giang hồ”, Kì Kì lại lôi kéo tay áo Tiểu Ba đòi xem Roman Holiday; hai người đều thích đọc sách, thường là một người nằm trên sofa, một người ngồi trước đèn bàn, ai làm việc của người đấy, không để ý đến nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn đối phương một cái, có lúc đối phương không hề có cảm giác gì, có lúc ánh mắt lại chạm vào nhau, cười với nh tiếp tục cúi đầu đọc sách của mình…

Roman Holidaylà một bộ phim hài lãng mạn năm 1953.

Hứa Tiểu Ba biết bản thân mình có một vài điểm không giống bạn bè, Kì Kì và họ cũng có những điểm khác biệt, một chút khác biệt đó, làm cho anh và Kì Kì luôn hết sức ăn ý, làm cho anh vẫn ở một nhà với cô.

Mãi đến ngày đó.

Anh trở về từ bên ngoài, đến cổng trường đón Kì Kì, nhìn thấy Kì Kì và một đám bạn cùng lớp cãi nhau ầm ĩ đi ra cổng trường.

Đêm diễn văn nghệ vừa kết thúc, trước cổng trường toàn là người với người. Kì Kì và một cô gái xinh đẹp nắm tay nhau, vô cùng thân mật đi tới, bị một đám bạn học vây quanh. Họ vừa nói vừa cười, đi đường cũng không tử tế, người này đẩy người kia một cái, người kia đánh người này một cái, rồi lại cãi vã, không biết họ nói gì, một đám người cười đến nghiêng ngả.

Ngọn đèn ngoài cổng trường rất sáng, làm tinh thần họ càng phấn chấn bồng bột, chiếu rõ từng người.

Thật ra, hình ảnh này cũng không có gì đặc biệt, là hình ảnh mà trong trường mỗi ngày đều có.

Nhưng đó là, anh vẫn rất nỗ lực truy đuổi, nhưng vẫn không có cách nào có được tất cả.

Tinh thần phấn chấn bồng bột đó, ánh sáng tươi vui đó không thuộc về anh, lần đầu tiên anh hiểu, có lẽ —— Kì Kì và anh chẳng phải người một nhà.

Anh đã đợi Kì Kì nửa buổi tối, lúc này, lại do dự. Anh không muốn kéo cô ra khỏi đám bạn phấn chấn bồng bột đó, trong thế giới của anh không có phấn chấn và tươi sáng như vậy.

Kì Kì rất vui vẻ, vừa nói vừa cười, là cô gái có thể thoải mái tùy ý để giáo viên, bố mẹ và các bạn nhìn thấy mình nghịch ngợm gây sự, không có một tia âm u, càng không có một tia chua xót.

Phía sau Kì Kì, là cổng trường, ngọn đèn chiếu rọi xuống cổng trường trang nghiêm, giống như một vệ sĩ, là tất cả giáo viên, bố mẹ và toàn xã hội đến giúp Kì Kì có thể bay cao.

Anh nhìn cổng trường, trong lòng nổi lên chua xót nồng đậm, cánh cổng này đốiác, đi vào thật quá dễ dàng, nhưng đối với anh, lại vô cùng gian nan.

Kì Kì đột nhiên nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua chỗ anh, không chờ anh lảng tránh, gương mặt cô bỗng nhiên sáng ngời, mừng rỡ chạy về phía đường đối diện.

Trong giây phút đó, anh cảm thấy niềm vui tràn đầy, chua sót trong lòng trở thành hư không, giống như xuyên qua đường cái bay tới được một chút hy vọng.

Anh khống chế niềm vui sướng, sợ nó quá rõ ràng, bị ông trời thấy được, lại bị thu về. Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn biết mình là cậu bé không được ông trời quan tâm chăm sóc.

Kì Kì hỏi anh: “Anh ở đây chờ em bao lâu rồi? Sao anh không gọi em?”

Anh cười nói: “Vừa mới đến thôi, vừa lúc nhìn thấy các em đi ra.”

Bạn của Kì Kì cũng đến đây, một đám người dùng những ánh mắt khác thường đánh giá kỹ anh, dường như họ chỉ liếc mắt một cái đã biết được họ không phải cùng loại với anh.

“Kì Kì, nhanh lên, cùng đi ăn món cay nóng nào.” Đám bạn cùng lớp gọi Kì Kì.

Một bên là anh, một bên là bạn học, Kì Kì đứng giữa họ mà do dự, không biết nên đi cùng đám bạn, hay ở lại bên anh.

Tiểu Ba nhìn đám thiếu niên có ánh mắt trong sáng, quyết định thay Kì Kì, “Kì Kì, đi chơi cùng các bạn đi.” Nói rồi anh mỉm cười xoay người bước đi.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Tiểu Ba đơn độc một mình, cô đơn bước đi.

Anh biết Kì Kì đang đi trên con đường trái ngược với anh, những khoảng thời gian tươi đẹp, được tất cả mọi người chúc phúc vui vẻ.

Như vậy rất tốt!

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tim anh đập nhanh hơn, chưa kịp quay đầu, Kì Kì liền nhảy tới bên người anh, khoác cánh tay anh, cười tươi như hoa.

Vào lúc ấy, trong lòng anh có cảm động thật sâu, còn có vui sướng.

Anh hỏi: “Em không đi ăn món cay nóng à?”

“Em ăn thịt dê nướng.” Kì Kì rất rụt rè biểu lộ tầm quan trọng của anh trong lòng mình, lập trường kiên định nói cho anh lựa chọn của cô.

Trong niềm vui sướng, anh cũng không suy nghĩ sâu xa lựa chọn của Kì Kì, hay là, vào lúc ấy, anh còn ôm ảo tưởng, nghĩ rằng mình vẫn có thể thực hiện ước mơ của mình, anh và Kì Kì vẫn đang là người một nhà.

Nhưng, ảo tưởng cuối cùng cũng vỡ vụn.

Anh cần phải gánh vác trách nhiệm trên vai mình, không thể vì ước mơ của bản thân mà trốn tránh tất cả trách nhiệm, con người không thể chỉ sống vì mình, vì vậy, anh quyết định gạt ước mơ của mình sang một bên.

Anh biết rõ, anh sẽ dần dần trở nên giống y những người bên cạnh mình, anh sẽ dần quên đi bản thân mình vốn có ước mơ gì, anh không thể trở lại thành người có một chút khác biệt như trước nữa, nhưng, trên người Kì Kì vẫn có.

Rất nhiều đêm, anh hút thuốc, trong làn sương khói lượn lờ, anh lại nhớ tới vô vàn kỷ niệm từ trước đến nay. Thời gian sáu năm, anh gần như đã nhìn cô lớn lên từng chút một, giữa họ có rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ, anh cũng tin rằng Kì Kì rất vui vẻ. Nhưng mỗi một lần, anh luôn nhớ tới hình ảnh trước cổng trường vào tối hôm đó, khi đó Kì Kì có thần thái tươi sáng, tràn đầy sức sống.

Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy là anh chăm sóc và làm bạn với cô bé này, bây giờ lại đột nhiên phát hiện thật ra là cô bé này làm bạn và chăm sóc anh.

Anh Lí chê cười anh nhẹ nhàng cẩn thận bảo vệ Kì Kì như thần giữ của, không cho phép bất cứ kẻ nào vấy bẩn cô, anh vẫn nghĩ mình giống như một người anh trai luôn bảo vệ Kì Kì, bây giờ mới đột nhiên hiểu được, là anh bảo vệ Kì Kì, hay còn có chính bản thân mình, sâu trong lòng anh cất giấu một chút ánh sáng.

Cho dù ngẩng đầu lên vào lúc nào, cũng có thể nhìn thấy cô bên cạnh, như vậy cho dù cúi đầu thấy cái gì, cũng sẽ tin tưởng vững chắc ngày mai lại tốt đẹp.

Anh vẫn nghĩ Kì Kì cần anh bảo vệ, nhưng thật ra sâu trong lòng anh vẫn vì điều này mà giãy giụa, chỉ cần không cẩn thận sẽ tắt đi bất cứ lúc nào, là ánh sáng yếu ớt cần bảo vệ.

Kì Kì cũng không cần anh bảo vệ, khi anh không ở bên, Kì Kì rất nhanh đã có bạn bè mới, cuộc sống mới, rất vui vẻ thoải mái.

Nhiều năm như vậy, có lẽ chỉ là trong đáy lòng anh có một chút tư tâm, kéo cô vào thế giới của họ, làm người một nhà với anh, vô tình đã ngăn cách cơ hội cô kết giao với bạn bè.

Bây giờ, anh còn muốn tiếp tục kéo cô về làm người một nhà sao?

Anh hiểu rõ tính cách của Kì Kì, chỉ cần anh ở đây, Kì Kì vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ anh, nhưng anh cũng hiểu rõ trí tuệ của cô, chỉ cần trí tuệ của cô được cô phát huy hết, cô nhất định sẽ trở thành một hòn ngọc quý.

Kì Kì còn không biết bản thân rốt cuộc muốn gì, cho dù cô ở lại trong thế giới của họ, cô cũng sẽ mơ hồ không biết mình bỏ lỡ cái gì, càng không tiếc nuối vì những gì mình lỡ mất.

Nhưng, anh biết!

Anh lựa chọn cắt đứt với Kì Kì!

Anh biết Kì Kì rất đau buồn, nhưng anh còn đau buồn hơn cô, bởi, anh không chỉ gánh trên lưng nỗi buồn của mình, mà còn gánh cả nỗi buồn của cô.

Anh biết dưới ánh nắng mùa hè chói chang, Kì Kì ngồi cả ngày bên bờ sông hút thuốc, hút hết cả một bao, nhưng anh biết Kì Kì sẽ không biến mình thành người suy sút sa đọa, đừng hỏi vì sao anh biết, anh biết điều đó, cũng giống như anh biết bản thân mình vĩnh viễn không chịu khuất phục trước ông trời, dù ông trời có làm khó anh thế nào, anh cũng nhất định giành chiến thắng.

Kì Kì lên trung học phổ thông, cất giấu tất cả phản nghịch và tùy ý khi xưa, bắt đầu làm một học sinh tốt.

Trong khoảng thời gian này, anh rất mệt mỏi.

Lúc trước anh Lí hơi vội vàng trong chuyện làm ăn, quá cầu thành, khi trụ cột còn chưa đứng vững, đã ham mê theo đuổi việc khác, không thể nhìn ra có vấn đề gì, nhưng chỉ vừa gặp vài chuyện nhỏ đã lung lay không thể trụ vững, tất cả đồng loạt ngã xuống. Những việc làm ăn khác anh Lí đều để lại cho người khác, cuối cùng chỉ bảo vệ quán karaoke và phòng khiêu vũ.

Nhưng anh Lí đã che chở cho anh và Ô Tặc, lại thế chấp vũ trường Bên Dòng Nước để cho vay nặng lãi, dùng tiền mặt tạo quan hệ với tòa án, bồi thường tiền cho người bị đánh đến tàn phế, cho tiền và quà nhóm cai quản ngục giam, nhờ họ giúp đỡ, chăm sóc Ô Tặc, không ép bức Ô Tặc.

Tuy quán karaoke vẫn làm ăn bình thường, nhưng đã bị vụ kiện làm ảnh hưởng, hơn nữa bấy giờ chuyện cạnh tranh cũng khó khăn hơn trước kia rất nhiều, tiền thu được ngày một ít, số tiền kiếm được mỗi ngày còn không đủ để trả tiền lãi vay nặng lãi, mà đáng sợ hơn cả chính là những đối thủ, là “bạn tốt” khoanh tay đứng nhìn, nhòm ngó thời cơ mà ra tay, tựa như chỉ chờ họ xoay người một cái, sẽ lập tức uy hiếp cắn xé họ, xâu xé họ thành nhiều phần.

Đôi khi, anh cũng rất sợ hãi, sợ họ không thể chống chọi được nữa, anh Lí sẽ bị đuổi giết đòi nợ; sợ mất đi người giúp đỡ, ở trong ngục giam, dù Ô Tặc không bị thương trên thân thể, nhưng tâm lý lại bị ảnh hưởng xấu; sợ bọn họ đều không có ngày mai.

Nhưng, anh không thể làm cho bất cứ kẻ nào biết mình đang sợ hãi, bằng không những người đó sẽ lập tức thay lòng đổi dạ, cũng không thể để anh Lí biết mình đang sợ hãi, vì anh Lí tin anh có thể tươi cười đối mặt với tất cả mọi chuyện, có điều, bản thân anh biết mình đang sợ hãi, tối nào cũng ngủ không yên, thường bừng tỉnh giữa cơn ác mộng.

Sáng hôm sau, anh lại mỉm cười, tự tin tràn đầy đối diện với mọi người, dùng cái vẻ phóng túng, chẳng hề để ý để che giấu nỗi lo và sự sợ hãi của mình.

Đôi khi, thật sự không chống đỡ nổi, anh sẽ đi đến bờ sông trong rừng, ngồi bên bờ sông, vừa hút thuốc vừa nghỉ ngơi. Sau đó, anh mới có thể làm cho một ngày căng thẳng trùng xuống, làm cho một ngày tươi cười biến mất.

Mười giờ tối hàng ngày, Kì Kì sẽ mang theo túi sách, sải bước trên con đường nhỏ ven rừng, có lúc cô nghĩ ngợi sâu xa, có lúc lẩm bẩm ngâm nga tiếng Anh, cô đang nỗ lực phấn đấu vì ngày mai.

Khi anh nhìn thấy cô, có thể tạm quên đi sợ hãi và lo lắng, chỉ hưởng thụ cảm giác yên tĩnh, bình an trong chớp mắt.

Có một buổi tối, anh vào rừng nghỉ ngơi và đã gặp Trương Tuấn.

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Trương Tuấn âm thầm đi theo Kì Kì, lúc đầu anh còn nghĩ Kì Kì đắc tội với Trương Tuấn, nhưng mấy ngày liền, anh đều vào rừng chờ Kì Kì, mới biết không phải vậy, Trương Tuấn đang đưa Kì Kì về nhà.

Anh và Trương Tuấn đều rất cẩn thận, nhưng không biết vì sao Kì Kì lại phát hiện được có điều khác thường, làm bộ trấn định kêu to: “Tiểu Ba, anh ra ngoài đi, em đã nhìn thấy anh rồi.”

Anh không nhịn được cười rộ lên, sau khi lại cảm thấy chua xót, Kì Kì vẫn không hiểu, cô và anh đã không còn là người một nhà nữa, hơn nữa —— vĩnh viễn cũng không thể là người một nhà!

Vào lúc ấy, có ba người đang đau khổ.

Vẻ mặt Kì Kì khó nén nỗi thương tâm, vừa đi vừa không cam lòng nhìn xung quanh: “Tiểu Ba, Tiểu Ba, anh đi ra đi!”

Rốt cuộc, cô cũng từ bỏ, như đột nhiên mất đi tất cả tinh thần, khoá lưng, rụt đầu, chậm rãi bước đi.

Trương Tuấn nấp trong rừng cây, dựa lưng vào thân cây to, hai tay cắm trong túi quần, ngửa đầu nhìn chằm chằm ngọn cây, vẫn không nhúc nhích.

Biết Kì Kì đã biến mất ở ngã rẽ, Trương Tuấn vẫn duy trì tư thế đó, ngay cả Tiểu Ba cũng có thể cảm nhận được nỗi đau buồn và cô đơn trong lòng cậu, giữa sự kinh ngạc, Tiểu Ba bắt đầu hiểu được tâm tư của cậu, cậu trai này có một đôi mắt tinh anh, có thể nhìn ra cái tốt ẩn trong con người Kì Kì.

Tiểu Ba nhìn Trương Tuấn, có chút hâm mộ cậu.

Trong vòng luẩn quẩn ấy, thật dễ dàng sa đọa, để sống lại là rất gian khó, vậy mà cậu thiếu niên này lại may mắn đến cỡ nào, mới có thể có cơ hội một lần nữa, bây giờ cậu và Kì Kì đang cùng đi trên một con đường.

Trương Tuấn cúi đầu, chậm rãi đi ra rừng cây.

Tiểu Ba vẫn ngồi như trước, châm một điếu thuốc, nhả ra một vòng tròn khói, nhìn sương khói dần dần tan đi, cũng như đang nhìn tất cả ước mơ đều dần dần mất đi.

Khi có thành tích thi giữa kỳ của Kì Kì, anh Lí rất bất ngờ, nói không ngờ Kì Kì lại lợi hại như vậy.

Đứng thứ hơn hai mươi trong khối ở trường Nhất Trung, đây là thành tích mà rất nhiều người khát vọng, nhưng Tiểu Ba biết, Kì Kì chỉ mới cất cánh, cô còn đang tìm kiếm phương hướng.

Sau đó, anh không còn lo lắng nhiều về cô nữa, bắt đầu thật sự hòa nhập vào thân phận mới, cuộc sống mới của mình.

Vô thức, số lần anh đến rừng cây ngày một ít đi.

Tuy nhiên, mỗi khi gặp phải áp lực lớn, hoặc nhớ tới Ô Tặc, bước chân anh lại bất giác đi tới đó, lẳng lặng ngồing đêm, chậm rãi hút thuốc.

Kì Kì có bạn bè mới, là nam sinh nhìn qua đã thấy xán lạn như ánh mặt trời.

Cô có vẻ cũng bắt đầu thật sự hòa nhập vào cuộc sống mới, cô đạo diễn chương trình văn nghệ cho các bạn trai trong lớp, mỗi bạn đều được cô phân chia nhiệm vụ thỏa đáng, mà khi những nam sinh bên cạnh nhìn cô, cũng mang theo ánh nhìn ngưỡng mộ, thưởng thức.

Kì Kì càng ngày càng giống một học sinh ngoan giỏi bình thường, nỗ lực học tập, quan tâm đến tập thể lớp, tích cực tham gia các hoạt động tập thể, thân thiết với bạn bè, có rất nhiều bạn tốt, có lẽ cô còn có thể đang thầm mến một nam sinh nào đó, có lẽ còn có thể có mấy nam sinh đang thầm mến cô.

Anh rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.

Nhìn thấy hình ảnh tích cực, nỗ lực của cô, anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, anh đã nỗ lực, nhưng lại không tích cực.

Cuộc sống đã không còn cách lựa chọn nào khác nữa, nhưng thái độ đối mặt với nó lại vĩnh viễn từ lựa chọn của chính bản thân mình, chẳng lẽ ngay cả dũng khí làm việc đó anh cũng không có?

Anh kinh ngạc suy nghĩ một lúc, dập tắt điếu thuốc còn chưa hút hết.

Càng khó khăn, càng phải yêu quý bản thân, đây là đạo lí anh dạy Kì Kì, thế mà chính anh lại quên.

Từ sau khi Ô Tặc gặp chuyện không may, Tiểu Ba hút thuốc rất nhiều, uống rượu cũng rất nhiều, nửa đêm còn thường xuyên ra ngoài đua xe cá độ. Anh Lí không khuyên anh, giả như không biết gì, làm anh em nhiều năm như vậy, anh hiểu Tiểu Ba không phải loại người phóng túng như thế.

Tiểu Ba mới 19 tuổi, những người cùng tuổi với anh còn đang hưởng thụ cuộc sống được bố mẹ che chở, mà anh đã phải lo lắng đủ chuyện, vất vả kiếm sống, nếu không có con đường nào để phóng thích, có lẽ anh sẽ bị áp lực làm suy sụp.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Tiểu Ba khôi phục lại bình thường, không say rượu nữa, không ra ngoài đua xe nữa.

Tống Bằng rất buồn bực hỏi: “Tiểu Ba, anh bị kích thích gì thế? Tại sao đột nhiên không đụng đến thuốc lá, không đụng đến rượu nữa? Chẳng lẽ anh dính phải cô bạn gái quản giaTiểu Ba cười hì hì nói: “Chính là không có bạn gái để yêu, nên mới tự đối tốt với mình một chút.”

Mọi người đều cười vang, không ai nhận ra điều gì trong lời nói của Tiểu Ba, anh Lí nhìn Tiểu Ba cười, đây mới là Tiểu Ba! Tất cả mọi chuyện đã tốt rồi!

Không biết Tiểu Ba đã làm thế nào với Tống Kiệt, mà Tống Kiệt lại giúp anh, Tiểu Ba vay mượn tiền khắp mọi nơi, mở một sân trượt băng, mọi người đều không hiểu vì sao một Tống Kiệt vốn luôn khôn khéo lại bắt đầu đi làm chuyện không được lợi lộc gì, còn anh Lí không thấy ngạc nhiên, Tống Kiệt không phải người bình thường, anh ta rất biết nhìn người, biết rằng mình giúp Hứa Tiểu Ba một phen, sẽ đổi lấy được lòng cảm kích cả đời của Tiểu Ba, đối tượng anh ta đầu tư lần này không phải chuyện kinh doanh, mà là con người Hứa Tiểu Ba này. Bản thân anh Lí vốn là người từng trải, nên anh hiểu được việc làm của Tống Kiệt.

Tiểu Ba vô cùng quý trọng cơ hội Tống Kiệt giành cho anh lần này, vô cùng mạo hiểm, vì tiết kiệm tiền trang hoàng, anh mời người làm công là nông dân, nông dân Trung Quốc là những người thuần phác nhất, nhưng cũng là người gian trá nhất, bọn họ có tâm lý biện chứng mộc mạc, các người là người thành phố văn minh hiện đại, các người giao tiền cho chúng tôi, chúng tôi có tận lực làm việc hay không là quyết định của chúng tôi, dù có chửi ầm lên, hay khách khí lễ độ, họ đều ra vẻ thành thật làm theo niềm tin của họ.

Tiểu Ba ở công trường nhìn vài ngày, đã hiểu được tất cả, chuyển giường đến công trường, ở cùng chỗ, ăn cùng chỗ với những người nông dân lao động, mỗi ngày còn dạy sớm hơn họ, làm việc còn muộn hơn họ, làm gì cũng rất nghiêm túc, khi lắp kính, hai tay bị thương chảy máu, anh cũng không rên một tiếng, cách ngày lại vác xẻng đi khơi cống thoát nước, bị thương rất nhiều lần, ngoài giao nhiệm vụ cho mọi người, anh không nói thêm một câu vô nghĩa nào, vẫn cố gắng làm việc, làm việc hết mình, những người nông dân chất phác kia đã bị kích phát một mặt rồi, họ bắt đầu dùng toàn sức lực vào công việc, lại còn khuyên Tiểu Ba nghỉ ngơi, Tiểu Ba nói gì, họ đều lập tức làm theo.

Trước khi thời tiết nóng lên, sân trượt băng cơ bản đã được trang hoàng xong, vừa mới khai trương mà việc kinh doanh đã rất thuận lợi, anh Lí biết rốt cuộc họ đã sống qua những ngày tệ nhất, họ đã sống sót. Thành công này không chỉ là một sân trượt băng, từ đầu tới cuối Tống Kiệt đều để trong mắt, họ đứng giữa bầy sói, rốt cuộc cũng thắng được một kẻ có mắt nhìn, có năng lực, có quan hệ đồng bọn.

Tiểu Ba dùng toàn bộ tâm tư cho sân trượt băng, ngày nào cũng đến đó, dùng vô số biện pháp để thu hút khách hàng, sân trượt băng cũng thu được lợi nhuận cao.

Đến kỳ nghỉ hè, khi các học sinh đều được nghỉ, sân trượt băng của Tiểu Ba càng kinh doanh thuận lợi hơn, nhất là buổi tối, đôi khi còn phải hạn chế vé vào.

Ngày Kì Kì gửi quà đến, đúng lúc anh Lí cũng ở sân trượt băng, người bên quán karaoke gọi điện thoại, nói có người để lại một phong thư cho anh Tiểu Ba.

Tiểu Ba đang bận việc, anh Lí liền bảo: “Bảo người nào đó đến đây mang thư đến là được.”

Sau đó anh bận rộn, quên mất việc này.

Buổi tối, hai anh em ngồi trong văn phòng ăn cơm hộp, đang nói chuyện, đột nhiên Tiểu Ba nhìn thấy trên bàn có một phong thư, cầm lên xem, “Cái gì đây anh?”

“À, có người gửi phong thư này cho mày đó.”

Tiểu Ba cười nói: “Sao sờ vào thấy nó tròn tròn, cứng cứng nhỉ, giống lựu đạn quá?” Nói xong, anh mở phong thư ra, lấy ra một quả thông và một mảnh đá.

Anh Lí thấy vậy cười rộ lên, “Cái gì thế này?”

Tiểu Ba lại không cười, trong mắt chứa nhiều suy nghĩ, lại lấy một mảnh giấy nhỏ ra đọc, anh Lí đương nhiên không có quan niệm riêng tư gì, giằng lấy xem, bên trên không đề tên, cũng không có địa chỉ, chỉ có một câu.

“Bắc Kinh Trường Thành nhặt quả thông, Thanh Đảo Lao Sơn một mảnh đá.”

Anh càng ngạc nhiên, “Đây là cái gì thế?”

Tiểu Ba cầm quả thông và mảnh đá lên thoáng nhìn, rồi thả vào phong thư, sau đó anh lại tiếp tục ăn cơm, như hoàn toàn không thèm để ý, “Quà Kì Kì gửi.”

“Sao mày biết?”

“Em nghe Tống Bằng nói em ấy được chọn tham gia trại hè, sẽ đến Bắc Kinh và Thanh Đảo.”

“Vậy cô bé đưa cho mày cái này là muốn nói gì? Ý là mình đã đi qua Trường Thành và Lao Sơn à?”

Tiểu Ba không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm, không thấy rõ vẻ mặt của anh, một lát sau mới nhàn nhạt nói: “Chắ Kì Kì cũng để lại cho mình một quả thông và một mảnh đá, cảm thấy như vậy thật giống như chúng em đang chia sẻ tất cả, cũng giống như trước đây mọi người cùng xem băng đĩa và nghe hát vậy.”

Anh Lí nói không ra lời, yên lặng ăn cơm, một lát sau, bỗng nói: “Hay mày đi thi đại học đi!”

Tiểu Ba ngẩng đầu nhìn anh Lí, trên mặt không có biểu tình gì, thực ôn hòa nói với anh Lí: “Đi cái đầu anh ấy!”

Anh Lí biết anh thật sự tức giận, không nói thêm nữa, cười nói: “Anh chỉ lỡ lời thôi, mày ăn cơm đi, mau ăn cơm đi!”

Tống Bằng kém Tống Kiệt mười ba tuổi, gần như là hai thế hệ, tính cách của cậu ta hoàn toàn khác Tống Kiệt, thật không thể nhìn ra hai người họ là anh em.

Tống Bằng rất nghịch ngợm, cậu ta cũng biết mình có tính nghịch ngợm, câu cửa miệng là “Người không phóng túng đúng là uổng cho đời thiếu niên”, nhưng khi ở bên cạnh một Tiểu Ba ôn hòa và yên tĩnh cậu có thể thu lại thói ngang ngược của mình, cũng khá hợp với Tiểu Ba.

Mấy ngày nay Tống Bằng mê việc điều chỉnh đèn sân khấu trong sân trượt, thích đứng trước cửa sổ, chọn lựa mục tiêu, người được chiếu đèn v vẻ, Tống Bằng được nghịch lại càng vui vẻ.

Tiểu Ba ngồi trên sofa vừa xem báo, vừa nói chuyện đôi ba câu với Tống Bằng.

Không biết Tống Bằng nhìn thấy gì, một lúc lâu không thấy nói chuyện, chuyên chú nhìn chằm chằm phía dưới, “Tiểu Ba, có kính viễn vọng không?”

Tiểu Ba chỉ chỉ ngăn kéo, Tống Bằng cầm lấy kính viễn vọng đi xuống xem, vừa nhìn vừa cười hắc hắc.

“Nhìn cái gì thế?”

“Bạn học, em phát hiện có người đang có gian tình.”

Tiểu Ba nở nụ cười, không để ý, tiếp tục đọc báo.

Tiểu Ba đọc báo xong, Tống Bằng vẫn cầm kính viễn vọng nhìn chuyện hay. Tiểu Ba đứng lên, vừa vận động thắt lưng, vừa đi đến bên cửa sổ, lơ đãng nhìn xuống sân trượt băng.

Tống Bằng cười giả tạo hắc hắc hai tiếng, buông kính viễn vọng, đi đùa nghịch đèn sân khấu.

Tiểu Ba đứng gần cửa sổ kính, xoay người mấy lần, hoạt động gân cốt, đột nhiên nhìn thấy đèn sân khấu chiếu đến một người anh quen thuộc —— Kì Kì.

Kì Kì đang trượt băng cùng một nam sinh, đột nhiên bị đèn chiếu đến, kinh ngạc đến mức suýt trượt ngã, may là cậu nam sinh kia nhanh nhẹn, đỡ được cô. Kì Kì hiển nhiên bị mất hứng, vội vàng trượt nhanh đi, muốn tránh khỏi ánh đèn, Tống Bằng lại tiếp tục dùng đèn đuổi theo cô, mặt mang ý cười đùa.

Dù Tiểu Ba không nhìn rõ lắm, nhưng cũng có thể tưởng tượng được trong mắt Kì Kì đang mất kiên nhẫn, anh cười nói với Tống Bằng: “Đừng đùa, đèn này chỉ chiếu vào người trượt giỏi, nếu để hỏng quy tắc, sau này không quản lý tốt được.”

Tống Bằng phẫn nộ nói: “Phóng cho cô ấy một con ngựa!” Dời đèn sân khấu đi, tìm kiếm mục tiêu.

Tiểu Ba cầm lấy kính viễn vọng, nhìn thấy Kì Kì trượt lại một góc, dựa vào lan can nghỉ ngơi, Trương Tuấn nổi giận đùng đùng trượt đến trước mặt cô, không biết nói cái gì, lại nổi giận đùng đùng xoay người trượt ra chỗ khác.

Kì Kì trầm mặc nhìn sân trượt, có lẽ cảm thấy xung quanh không ai biết mình, nên lớp mặt nạ của cô cũng buông lỏng, biểu tình trở nên đau thương hơn.

Tiểu Ba không hiểu, không phải cô vừa có chuyến đi v vẻ đến Bắc Kinh và Thanh Đảo sao? Hẳn là phải rất v vẻ mới đúng chứ.

Dời mắt khỏi kính viễn vọng, nhìn quanh sân trượt một chút.

Đèn sân khấu đã chiếu đến một đôi nam nữ trượt rất đẹp, làm cho thân ảnh hai người họ trông càng hoạt bát, động lòng người hơn, cũng là người quen —— Trương Tuấn và một cô gái xinh đẹp đang trượt đôi với nhau.

Tiểu Ba lại cầm kính viễn vọng, nhìn Kì Kì, bắt đầu hiểu được nỗi buồn của cô đến từ đâu.

Kì Kì nhìn một lúc, rồi đột nhiên trượt nhanh vào trong sân, trượt gần như điên cuồng.

Tiểu Ba cầm kính viễn vọng đuổi theo thân ảnh của cô, anh có thể hiểu được cảm giác lúc này của cô, muốn nỗ lực thoát khỏi tất cả những gì không thoải mái, muốn đá lại tất cả về phía sau, nhưng —— tim anh nhảy dựng lên, trơ mắt nhìn Kì Kì ngã ra sau.

Bảo vệ đầu!

Kì Kì không làm gì, cứ để mặc mình ngã xuống sàn bê tông.

Vì nhìn qua kính viễn vọng, hình ảnh hiện lên rõ ràng trước mắt anh, anh có cảm giác như Kì Kì bị ngã ngay trước mặt mình, anh giơ tay ra theo bản năng, muốn đỡ cô.

Dưới ánh đèn sân khấu, Trương Tuấn không hề hay biết, vẫn v vẻ trượt lướt qua cùng bạn gái, v vẻ trượt nhảy theo điệu nhạc, không hề biết lúc này Kì Kì đang thương tâm.

Kì Kì ngã nằm trên sàn bê tông lạnh lẽo, muốn động đậy mà không được, dưới kính viễn vọng, có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt đau khổ.

Tiểu Ba nắm chặt kính viễn vọng.

Tống Bằng vẫn để ánh đèn đuổi theo Trương Tuấn, nhìn thấy Tiểu Ba có điểm khác thường, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Ba một cái, “Làm sao vậy?”

Tiểu Ba cười cười, “Không có gì.” Anh lại cầm lấy kính viễn vọng.

Có một đôi tình nhân trẻ, đứng bên cạnh Kì Kì, nâng cô dậy, đưa đến khu nghỉ ngơi. Kì Kì ôm đầu, rụt vai, ngồi trên ghế dài, giống một con thú nhỏ bị thương. Một lúc sau, cô ngẩng đầu, tầm mắt nhìn vào ánh đèn sáng, có đau thương và mê mang.

Đột nhiên, cô đứng lên, đi ra khỏi sân trượt.

Tiểu Ba ném kính viễn vọng, nói với Tống Bằng: “Anh đi ra ngoài mua cái này.” Vừa đi tới cửa, lại quay người lại, dời đèn sân khấu khỏi người Trương Tuấn, tìm kiếm trong đám người, rồi dừng trên một đôi tình nhân trẻ, nói với cậu con trai đang điều chỉnh âm nhạc: “Để người đưa cho họ một phần đồ uống tốt nhất và một đĩa trái cây miễn phí.”

Tiểu Ba nhìn Kì Kì ở phía xa, nhìn cô mua kem, cầm kem, mỉm cười, quật cường nói với mình phải cười, không được khóc!

Cô từ từ, nỗ lực, và đã thật sự làm cho mình bật cười, thậm chí còn vừa cười vừa hừ hừ ca hát, nhìn trông vô cùng v vẻ.

Anh lại rất khó chịu, nếu có thể, anh vô cùng hy vọng có thể ở bên cô, làm cho cô có thể lên tiếng khóc to một trận, không cần miễn cưỡng bản thân phải kiên c

Nhưng, anh không thể!

Anh chỉ có thể nhìn cô cô đơn cố gắng, cô đơn nuốt nước mắt vào lòng, cô đơn mỉm cười đối mặt với thế giới này.

Trưởng thành vốn đi cùng với đau đớn, kiên cường vốn là do tầng tầng miệng vết thương kết thành vết chai dày.

Kì Kì lại bay nhảy về phía trước, giống như một chú chim nhỏ hạnh phúc.

Mặc kệ gặp bao nhiêu khó khăn, cô cũng nhất định có thể dũng cảm kiên cường đánh bại chúng.

Anh đi theo sau cô, nhìn bóng dáng quật cường của cô, trong lòng có chua xót, có v mừng, còn có cả tự hào.

Một chiếc xe đạp đi qua người anh, người trên xe để ý nhìn Kì Kì, tốc độ chậm lại, chờ Kì Kì đi qua mình, người đó dừng xe, chào hỏi Kì Kì, đó là người vừa trở thành trạng nguyên của tỉnh, Trần Kính.

Trần Kính dắt xe đạp đi bên cạnh Kì Kì.

Vì trên đường không có xe cộ qua lại, vô cùng yên tĩnh, lại thuận chiều gió, nên những câu đối thoại của hai người đều rơi vào lỗ tai Tiểu Ba.

Kì Kì nói: ” Buổi sáng tớ đi xem kết quả thi, chúc mừng cậu.”

Trần Kính không có hứng thú bàn luận về thành tích của mình, mà lại quan tâm đến thành tích của Kì Kì: ” Tớ nhìn thấy kết quả thi cuối kỳ của cậu, có phải chịu đả kích rất lớn không, vẫn còn kiên trì chứ?”

Tiểu Ba hơi ngạc nhiên, hóa ra đây cũng là một người biết Kì Kì căn bản còn chưa thật sự cất cánh.

Giọng của Kì Kì có chút uể oải, Vẫn kiên trì, nhưng mà vất vả lắm, có đôi khi còn không rõ mình đang kiên trì cái gì.”

“Chờ đến lúc cậu lên được đỉnh núi, sẽ hiểu nếu trên đường đi cậu bỏ cuộc, vậy cậu sẽ vĩnh viễn không hiểu.” Cậu dừng lại, còn nói, “Trăm ngàn lần đừng từ bỏ! Có từ bỏ lần đầu, cậu sẽ sinh ra thói quen thấy khó mà l, nhưng nếu cậu vượt qua được, thì cậu sẽ sinh ra thói quen đón sóng đón gió mà thẳng tiến, nhìn chỉ là một lựa chọn đơn giản, nhưng thực ra có sức ảnh hưởng rất lớn, làm cho cậu đi về hướng hoàn toàn khác trong cuộc đời.”

Lời nói này, không biết Kì Kì nghe hiểu bao nhiêu, Tiểu Ba cảm thấy kính nể cậu bạn thần đồng này, cậu chẳng phải một con một sách chỉ biết đến sách vở, mà là một đấu sĩ vô cùng trí tuệ trước cuộc sống.

Sau khi Trần Kính và Kì Kì hàn huyên, cậu ngồi lên xe chuẩn bị đạp đi, hỏi Kì Kì có muốn đưa về nhà không.

Tiểu Ba hy vọng Kì Kì có thể đồng ý, nhưng Kì Kì đã từ chối.

“Tạm biệt!” Trần Kính cưỡi xe đạp rời đi.

“Chúc cậu có cuộc sống đại học v vẻ!” Kì Kì nói to với Trần Kính.

Trần Kính cười quay đầu, “Tớ ở Thanh Hoa chờ cậu.”

Tiểu Ba không biết vì sao, khi nghe thấy câu ấy, bước chân đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau, mới tiếp tục đi, bàn tay vô thức nắm chặt, thân mình càng ngày càng thu vào bóng tối.

Trong bóng đêm tăm tối, nguồn sáng duy nhất chính là những cột đèn đường, dọc theo vỉa hè, xếp thẳng hàng, chỉ dẫn phương hướng cho mọi người.

Kì Kì bước đi dưới ánh đèn đường, chỉ cần cô vẫn không ngừng bước đi, nhất định sẽ đi tới một đường vinh quanh lộng lẫy, đi tới gia đình hạnh phúc ấm áp.

Mà ngoài thế giới của đèn đường, là tăm tối âm trầm, mơ hồ không rõ, bước đi lúc cao lúc thấp, ngay cả người đang đi kia cũng không rõ bước tiếp theo mình sẽ giẫm phải cái gì, con đường phía trước sẽ thông tới đâu.

Tiểu Ba bước đi bên ngoài thế giới của đèn đường, anh có dũng khí đi ra con đường thuộc về mình, cũng có niềm tin nhất định sẽ đạt tới bờ đối diện sáng ngời, nhưng anh không hy vọng Kì Kì tiến vào thế giới này, đối với Kì Kì, nhân tài như Trần Kính là thầy bạn hiền, đó mới là bạn đồng hành của cô.

Một bên sáng ngời, một bên tăm tối.

Khoảng cách giữa họ ngày càng xa.

Đêm đó, lần đầu tiên Hứa Tiểu Ba hiểu rõ ràng, Kì Kì sẽ sớm đi đến một khoảng cách anh không thể chạm tới.

Từ sau khi khai giảng học kỳ đầu năm lớp 11, Kì Kì tan học không còn đi một mình nữa, mà có Trương Tuấn đưa cô về nhà.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Hứa Tiểu Ba không đến nghỉ ngơi bên khu rừng nhỏ, cũng gần như không gặp lại Kì Kì.

Anh nghe nói Kì Kì đang yêu, rồi lại thất tình.

Một người đã từng là lưu manh, một người là học sinh đứng đầu khối trong trường Nhất Trung, hai người yêu nhau cũng coi như oanh oanh liệt liệt, mọi người đều biết.

Anh Lí rất tức giận, tức giận vì Trương Tuấn cũng dám đá Kì Kì, tức giận vì Kì Kì ngốc, cũng không phải không biết Trương Tuấn là loại người nào, thế mà lại có thể yêu đương với Trương Tuấn.

Tiểu Ba cảm thấy là Trương Tuấn phụ Kì Kì, con trai không giống con gái, con gái có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ yêu một người con trai, con trai lại rất khó ngưỡng mộ một người con gái, ít nhất bây giờ Trương Tuấn không làm được, Trương Tuấn đã cố gắng hết sức, cậu mệt mỏi, vì vậy cậu buông tay để Kì Kì bay đi, cũng dành cho bản thân mình một con đường sống.

Kì Kì nhất định đã bị thương, nhưng cô cũng nhất định đã làm cho Trương Tuấn bị thương, đó chính là sự trưởng thành không có thắng bại.

Số lần anh vào rừng lại nhiều lên, người đi tới bên cạnh Kì Kì là thiếu niên mang ánh nắng mặt trời sáng chói mà anh đã từng gặp.

Thiếu niên đó nghĩ cách làm Kì Kì cười.

Tiểu Ba không nhịn được mỉm cười, anh tin Kì Kì sẽ tốt lên, bởi vì bên cạnh cô có những người bạn quan tâm, chăm sóc cô.

Tiểu Ba cảm thấy tất cả đều thật an ổn, âm thầm chờ đợi kết quả thi vào đại học.

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, anh cũng không đi thành tích của Kì Kì, anh đã đợi ba năm, cũng không lo lắng cho mấy ngày này, anh muốn đợi đến ngày yết bảng, chính mắt nhìn thấy.

Nhưng khi Tống Kiệt hỏi thăm thành tích của Tống Bằng, cũng biết thành tích của La Kì Kì, không ngần ngại nói ra trên bàn cơm, “Lần này trạng nguyên của thành phố chúng ta là một nữ sinh, tên là La cái gì đó…”

Tống Bằng bất mãn tiếp lời, “La Kì Kì!”

Anh Lí kích động, nhìn chằm chằm Tiểu Ba, anh lại như không nghe thấy, biểu tình không có chút biến hóa nào, chỉ cầm chai rượu rót cho mình một ly đầy, ngửa cổ uống cạn một hơi.

Trong mắt anh Lí có áy náy, Tiểu Ba cười rót rượu cho anh, vỗ vỗ bờ vai anh, anh em tốt, đừng nói là ai nợ ai!

Anh Lí lập tức cầm ly rượu lên, không nói hai lời. Anh em tốt, tất cả đều không cần phải nói nhiều!

Tống Kiệt cười rộ lên, “Hai anh em nhà anh có điều gì bí hiểm thế?”

Ngày yết bảng của kỳ thi vào đại học, anh Lí bỏ hết mọi việc đang dang dở, giữa trưa tìm đến chỗ Tiểu Ba, muốn cùng anh đi xem bảng, nhưng anh lại bận đông bận tây, hết việc này đến rồi việc kia đến, bận rộn mãi đến buổi chiều.

Anh Lí hỏi: “Bây giờ có thể đi rồi chứ?”

“Ăn cơm trước, chết đói rồi! Bảng vẫn dán ở đó, không chạy đi đâu, lúc nào xem mà chẳng được?”

Anh Lí thở dài, không ép buộc anh, “Vậy ăn cơm trước!”

Anh Lí cũng có thể hiểu tâm tư của Tiểu Ba, khi tận mắt nhìn thấy thành tích của Kì Kì chính là lời cáo biệt cuối cùng, từ giờ trở đi, cô gái nhỏ bé năm xưa sẽ hoàn toàn cất cánh bay ra khỏi thế giới của họ, không còn liên quan gì đến họ nữa.

Đến một nhà hàng Tứ Xuyên, Tiểu Ba gọi thịt lợn muối, thịt gói lá sen, đều là những món ăn tốn nhiều thời gian chuẩn bị, phải đợi rất lâu, một bữa cơm mà mất hơn hai giờ đồng hồ.

Hai người ăn cơm xong, sắc trời đã sẩm tối.

Anh Lí lái xe, thẳng đến trường Nhất Trung, còn chưa tới cổng trường, Tiểu Ba đột nhiên nói: “Dừng xe

Anh Lí không biết vì sao, lập tức quẹo xe vào gần hàng cây, đậu ở ven đường.

Nhìn ra từ cửa kính xe, vừa thuận nhìn đến cổng trường Nhất Trung xuyên qua hàng cây.

Hoàng hôn đã nấp mình sau ngọn núi từ bao giờ, chỉ để lại chút hào quang cuối cùng trong ngày làm phía chân trời nửa sáng nửa tối, nhuộm đẫm tầng tầng lớp lớp cây cối xanh tươi, đèn trong trường đã bật sáng, có hai cô gái đứng song song trước cổng trường, ngửa đầu nhìn bảng vàng, một cô gái trong đó là Kì Kì.

Hai cô gái vẫn đứng trước bảng, không biết đang làm gì.

Thật lâu sau, khi sắc trời đã tối hẳn, rốt cuộc hai người mới rời đi, đi dọc theo bức tường quanh trường học, Kì Kì vẫn duy trì nụ cười trên môi, nói chuyện với cô gái bên cạnh, bước từng bước về phía trước, thế nhưng, đột nhiên cô bắt đầu rơi nước mắt, trên môi vẫn giữ ý cười, vậy mà nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

Cô gái bên cạnh phát hiện Kì Kì đang khóc, tầm mắt vội vàng đảo qua Kì Kì, rồi lập tức nhìn về phía xa xa, làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả.

Kì Kì vừa đi vừa khóc, đi ngang qua xe của họ, trong bóng đêm, không hề để ý đến chiếc xe đỗ bên hàng cây.

Anh Lí đẩy Tiểu Ba, Tiểu Ba vẫn không nhúc nhích, chỉ cúi đầu, tìm thuốc lá.

Anh Lí ném cho anh một bao thuốc lá.

Sau khi Tiểu Ba hút xong một điếu thuốc, mới đẩy cửa xuống xe, bước nhanh đến cổng trường nhìn bảng vàng.

La Kì Kì

Chữ to ghi bằng mực vàng lóe sáng, ở chỗ cao nhất trên bảng vàng, vô cùng chói mắt, rất có thần khí.

Anh Lí tùy tay mở nhạc trong xe, chậm rãi lái xe, đến gần chỗ Tiểu Ba, anh dừng xe lại, mở cửa xuống xe, yên lặng hút thuốc.

Tiểu Ba vẫn đứng không nhúc nhích, nhìn bảng vàng rất lâu.

Anh Lí chỉ có thể nhìn bóng dáng rất thẳng của anh, hoàn toàn không biết lúc này anh đang có biểu tình gì, lại càng không biết anh đang nghĩ gì

Trong xe truyền đến tiếng hát, nhẹ nhàng mà nhộn nhạo giữa gió đêm ngày hè.

Anh Lí vốn không chú ý, nhưng lời ca vẫn lọt vào tai, kinh ngạc đến ngây người, quên cả hút thuốc, để mặc nó dần cháy tàn giữa ngón tay.

Là ai đang gõ cửa sổ của tôi

Là ai đang gảy đàn

Một khoảng thời gian đã bị lãng quên

Lại từ từ chảy về ngập tràn lòng tôi

Là ai đang gõ cửa sổ của tôi

Là ai đang gảy đàn

Những giờ phút hạnh phúc trong kí ức

Từ từ hiện lên trong đầu tôi

Những hạt mưa nhỏ đang chậm rãi bay xuống kia

Không ngừng đánh vào cửa sổ của tôi

Chỉ có tôi trầm mặc không nói gì

Thỉnh thoảng lại hồi tưởng về quá khứ

Là ai đang gõ cửa sổ của tôi

Là ai đang gảy đàn

Những giờ phút hạnh phúc trong kí ức

Từ từ hiện lên trong đầu tôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.