Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 40: Chương 40




Người mà ngài giám đốc hẹn tên là Cẩu Tam Mao, tên có hơi đáng khinh một chút, nghề nghiệp cũng hơi đáng khinh một chút —— Hắn là chó săn chuyên nghiệp, giỏi nhất là quay trộm chụp lén! Thật ra hai năm trước, Cẩu Tam Mao vẫn còn là một phóng viên thời trang có tên tuổi, chủ yếu phụ trách phần kinh doanh, mỗi ngày qua lại ở các trung tâm thương mại lớn, cũng nhờ vậy mà hắn quen được Âu Dương Long.

“Đã lâu không gặp.” Trang phục của Cẩu Tam Mao quả nhiên rất có phong cách chó săn, áo ba lỗ mũ lưỡi trai, bên ngoài cầm một cái bao đựng máy chụp hình, chuyên nghiệp không thể tả!

Âu Dương Long đưa cho hắn một ly trà, “Hẹn tôi tới có gì không?”

“Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, năm nay cháu tôi tốt nghiệp đại học, nó muốn vào Nhân Thụy thực tập ba tháng.” Cẩu Tam Mao nói, “Tôi đã đồng ý hỏi giúp nó, không biết có được không?”

“Ba tháng, chắc không có vấn đề gì.” Âu Dương Long đối xử với bạn bè rất hào phóng, “Hai giờ chiều thứ hai bảo nó trực tiếp tới tìm tôi.”

“Tôi biết tôi không tìm lầm người mà.” Cẩu Tam Mao thở ra một hơi, nhịn không được kể khổ, “Anh không biết thôi, lúc trước nó còn đòi tôi dẫn đi công ty giải trí Thiên Thần, nếu không phải tôi nói tôi quen biết nhiều ngôi sao ở đó, nhất định sẽ chết chắc. Tôi chẳng có gì giỏi, chỉ được cái quen biết nhiều ngôi sao, nhưng chắc ai cũng hận không thể róc xương lóc thịt tôi!” Cho dù là người bình thường cũng khó mà chấp nhận chuyện ảnh mình gãi mông hắt xì vồ ếch bị tiết lộ ra ngoài! Huống hồ còn là người kiếm cơm nhờ mặt mũi!

Âu Dương Long bật cười, thuận miệng nói, “Hôm nay chụp ai đấy?”

“Tô Nặc!” Cẩu Tam Mao nói ra một câu kinh hoàng.

Âu Dương Long trượt tay một cái, hơn phân nửa ly trà đổ lên bàn.

“Sao vậy?” Cẩu Tam Mao giật mình.

“Không có gì, gần đây hay bị run tay.” Ngài giám đốc rất bình tĩnh.

“Chắc anh làm việc nhiều quá, nên đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ định kì!” Cẩu Tam Mao chân thành đề nghị, “Tôi có quen một bác sĩ rất giỏi, cỡ ngực 34D, lúc cúi người viết toa thuốc phải nói là chậc chậc, muốn tôi giới thiệu cho anh không?”

*ngực 34D là ngực cỡ Kate Upton, mọi người gg là thấy ngay =))

Âu Dương Long hoàn toàn không có tâm tình thảo luận chuyện nữ bác sĩ với hắn, “Là Tô Nặc chụp ảnh sổ tay mua sắm cho Nhân Thuỵ?” Đóng kịch rất thật!

“Đúng đúng, chính là cậu ta!” Nhắc tới đề tài sở trường, Cẩu Tam Mao lập tức phấn khởi hẳn lên.

“Tôi nghe nói gần cậu ta gặp chuyện không may phải nằm viện, có cái gì để chụp?” Âu Dương Long tiếp tục hỏi.

“Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội trà trộn vào bệnh viện để chụp một ít ảnh độc nhất vô nhị, đáng tiếc lần nào cũng bị bảo vệ đuổi ra.” Cẩu Tam Mao thở dài, sau đó hai mắt lại sáng lên, “Nhưng trời không phụ người có lòng, vẫn để tôi chụp được!”

“Chụp được Tô Nặc?” Ngài giám đốc cũng rất muốn coi!

Cẩu Tam Mao ra vẻ bí hiểm, lắc lắc ngón tay, “Không hẳn thế, đoán tiếp đi.”

Âu Dương Long thật sự rất muốn lôi hắn ra ngoài hành hung, ông hoàn toàn không có tâm tình chơi trò đoán mò với chú mày, còn lòng vòng nữa coi chừng ông điều thằng cháu kia qua bộ vệ sinh đấy!

Đúng vậy, lấy việc công làm việc tư chính là phong cách của đàn ông chân chính!

“Tôi chụp được Khâu Tử Ngạn!” Thấy hắn chậm chạp không chịu phối hợp, Cẩu Tam Mao không nhịn được, vì thế chủ động công bố đáp án chính xác.

Âu Dương Long nắm chặt ly nước, sắc mặt tối sầm: “Ai?!”

“Khâu Tử Ngạn, là người chụp sổ tay mua sắm cho Nhân Thụy trước Tô Nặc ấy!” Cẩu Tam Mao giải thích.

Ông mày đương nhiên biết Khâu Tử Ngạn là ai! Âu Dương Long đặt cái ly lên bàn, “Cho tôi xem ảnh chụp đi.”

“Anh cũng có hứng thú với ba cái chuyện lá cải này?” Cẩu Tam Mao cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn vui vẻ lấy máy chụp hình ra.

Góc độ chụp là từ toà nhà cao tầng đối diện bệnh viện, mặc dù hơi mờ nhưng phóng lớn ra vẫn có thể nhìn thấy Tô Nặc nằm trên giường và Khâu Tử Ngạn ngồi bên giường.

“Tôi tốn rất nhiều công sức, thậm chí phải dùng cả mĩ nam kế mới tìm được số phòng của Tô Nặc từ chỗ hộ sĩ!” Cẩu Tam Mao vẫn tiếp tục lải nhải, cảm thấy mình rất trâu bò!

Sau đó hắn thấy Âu Dương Long mở nắp máy ảnh, lấy thẻ nhớ trong đó ra.

“Anh làm gì vậy?” Cẩu Tam Mao giật mình.

“Chuyện này phải giữ bí mật.” Âu Dương Long nhét thẻ nhớ vào trong ví tiền.

“Tại sao?” Cẩu Tam Mao sốt ruột, tốn rất nhiều công sức mới chụp được đó!

“Khâu Tử Ngạn và Tô Nặc đều là người mẫu kí hợp đồng với Nhân Thụy, chúng tôi sắp mở cửa hàng mới, không muốn có thêm chuyện xấu này!” Âu Dương Long rất kiên quyết.

“. . . Nhưng đó là ảnh chụp của tôi mà.” Cẩu Tam Mao bực mình, là một phóng viên chó săn đủ tư cách, cầm chuyện lá cải mà không thể công bố thật sự rất khó chịu!

Âu Dương Long đặt ly trà xuống, hăm doạ, “Nếu để người khác biết chuyện này, anh sẽ đập chú mày.”

Cẩu Tam Mao lập tức lệ rơi đầy mặt, đừng có nói “anh sẽ đập chú mày” thản nhiên như nói “tôi muốn mời cậu đi ăn cơm” vậy chứ, kẻ có tiền đúng là đáng sợ!

Sau khi đuổi Cẩu Tam Mao đi, Âu Dương Long cắm thẻ nhớ vào máy tính, kiểm tra ảnh chụp một lần nữa.

Bất kể nhìn thế nào, đó thật sự đúng là Tô Nặc và Khâu Tử Ngạn, hoàn toàn không phải nhìn lầm!

Ngài giám đốc nhíu mày, gọi điện thoại qua.

Tô Nặc gần như lập tức bắt điện thoại —— Thật ra hắn định chờ một chút rồi mới bắt để ra vẻ “em vốn dĩ không có nhìn chằm chằm di động chờ anh gọi”, nhưng tay phải đúng là không có tiền đồ, tốc độ bấm nút quá nhanh! Nhìn cái tên anh tuấn trên màn hình thật sự không nhịn được!

“Anh nói chuyện xong rồi?”

“Ừ.” Âu Dương Long di chuyển con chuột, tắt ảnh chụp trên màn hình, “Em đang làm gì thế?”

“Đang đọc sách.” Tô Nặc không có nói dối, vừa rồi hắn thật sự đang đọc sách, bởi vì tác giả chậm chạp chưa chịu cập nhật 《Loạn thế tình triền hệ liệt》nên hắn đành phải coi lại từ đầu một lần nữa! Không phải vì truyện này viết quá hay, mà là tên Âu Dương Kim Long và Tô Nhu Nhu thật sự rất có cảm giác đại diện cho hắn và Âu Dương Long, vì vậy Tô Nặc nhịn không được muốn xem lại!

“Anh có thể đến thăm em không?” Âu Dương Long hỏi, tay kia thì không tự chủ nắm chặt bút.

Em cũng rất muốn gặp anh!! Tô Nặc vô cùng buồn bực, “Em đi hỏi anh hai trước đã.”

“Nằm viện lâu như vậy cũng không thể không gặp người bạn nào.” Âu Dương Long cố gắng giữ bình tĩnh, “Bảo bối ngoan, cho anh tới thăm em một chút được không?”

Đừng có ngọt ngào như vậy! Thật không chịu nổi mà! Tô Nặc vô cùng sốt ruột vô cùng khát khao, trong tình huống này mà không có hôn lưỡi là không khoa học! Không chỉ hôn lưỡi mà còn phải kiểm tra cơ ngực! Thậm chí nếu hắn muốn sờ Nặc nho nhỏ cũng còn được! Cởi sạch cũng hoàn toàn không thành vấn đề! Đúng là thoải mái không bị cản trở chút nào hết!

“Có nghe anh nói chuyện không?” Thấy hắn hồi lâu không trả lời, Âu Dương Long tiếp tục hỏi.

“Có.” Tô Nặc hoàn hồn, “À, chuyện đó, chắc phải đợi thêm vài ngày nữa.” Có anh hai đúng là quá vướng tay vướng chân! Bản thân mình cưới vợ rồi, mỗi ngày đều có thể ôm chị dâu ngủ, thoả mãn quá chừng luôn! Nhưng còn mình thì vẫn chưa kết hôn! Đúng là đàn ông no không biết đàn ông chết đói!

Tô Nặc thở dài, cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết!

*ý nói người thì quá đầy đủ người thì quá thiếu thốn.

Quá hợp với tình huống bất bình đẳng bây giờ!

“Anh của em vẫn không cho phép bất kì ai tới thăm em?” Âu Dương Long hỏi.

“Phải.” Tô Nặc không yên lòng trả lời, dự định lần sau gặp mặt mình nhất định phải chủ động hôn hắn!

“Vậy còn Khâu Tử Ngạn thì sao?” Giọng nói của Âu Dương Long trầm xuống.

“Hả?” Tô Nặc bị tên của Khâu cơ bụng làm giật mình, “Anh vừa nói gì?”

“Anh không muốn nghi ngờ em.” Âu Dương Long cảm thấy hơi mệt mỏi. Cho dù đã tận mắt nhìn thấy ảnh chụp, anh vẫn muốn nghe chính miệng em giải thích cho anh.

Khâu Tử Ngạn! Tô Nặc lập tức kinh hãi! Này này này vậy là sao, rõ ràng đã dặn anh hai không được nói cho người khác biết rồi mà! Chẳng lẽ Khâu Tử Ngạn lên cơn điên chạy đi khoe với người khác? Loại hành vi biến thái điên khùng này quả nhiên rất hợp với tên cơ bụng ngực lớn nhưng não bé!

“Chừng nào hiểu rồi thì gọi lại cho anh.” Âu Dương Long ấn nút cúp máy.

. . . . .

Cái khỉ gì đây!!! Sao cúp luôn rồi!!! Nghe tiếng tút tút truyền đến, Tô Nặc trợn mắt há mồm, cả người đều hóa đá!

Lẽ nào lại cho rằng mình ngoại tình với tên cơ bụng chứ mẹ nó! Chuyện này sao có thể mình chỉ lén lút gặp hắn một lần thôi! Cái gì mà “anh không muốn nghi ngờ em”! Nói cứ như mình độ lượng lắm! Huống hồ cho dù anh giấu tôi đi gặp Đường Tiểu Ngữ cũng không có. . . Khoan đã, hình như có chút. . . Không đúng, rất có là đằng khác!

Tô Nặc ngồi trên giường suy nghĩ miên man, rốt cuộc ý thức được một chuyện, nếu ông xã đang bị bệnh ở cách mình ngàn dặm rồi còn thả Đường Tiểu Ngữ tới thăm hắn, vậy. . . Thôi chết rồi rốt cuộc mình đã làm gì, thật sự quá tàn nhẫn vô tình!

Tô Nặc sốt ruột gọi điện thoại cho anh hai.

“Sao vậy?” Hàn Uy hỏi, “Chị dâu em đang nấu canh, một tiếng nữa anh đem tới.”

“Em không muốn ăn canh!” Tô Nặc rít gào trong lòng, em muốn gặp người em yêu!

“Vậy em muốn ăn gì?” Hàn Uy rất cưng chiều em trai, “Sủi cảo được không?”

Không được chút nào hết! Tô Nặc quyết đoán nói, “Em muốn ăn bánh táo Bavaria chanh dây phô mai Thuỵ Sĩ!” Hoàn toàn là bịa đặt có được không, bịa đặt mấy cái tên này với dân ăn hàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ!

“Em nói từ từ thôi, để anh còn ghi lại.” Hàn Uy nói.

“Không cần ghi, em chỉ ăn bánh do một người làm.” Tô Nặc hùng hồn nói.

“Đầu bếp nào?” Hàn Uy hỏi.

Anh mới là đầu bếp cả nhà anh đều là đầu bếp! Tô Nặc nắm chặt tay, “Âu Dương Long!” Rốt cuộc cũng nói ra cái tên này, đây đúng là thời khắc mang tính lịch sử!

“Âu Dương Long? Giám đốc của Nhân Thuỵ?” Hàn Uy buồn bực, “Hắn đổi nghề rồi à?”

Ê ê, Tô Nặc tò mò, “Sao anh biết anh ta?”

“. . . Từng thấy trên TV.” Thật ra là vì mỗi phần công việc mà Tô Nặc nhận đều phải được Hàn Uy xem xét qua, nhưng dĩ nhiên không thể nói rồi!

“Không, anh ấy không có đổi nghề.” Tô Nặc nói, “Hồi trước lúc chụp ảnh anh ấy đã làm một món điểm tâm ngọt đem đến cho mọi người ăn, mùi vị rất ngon, em muốn ăn nữa!” Mặc dù lí do này có hơi thiểu năng nhưng nhất thời cũng tìm không được cớ nào khác, đành phải dùng tạm vậy!

“Đổi cái khác được không? Anh mua bánh xốp dâu cho em.” Hàn Uy dỗ hắn.

“Không muốn!” Tô Nặc rất kiên quyết!

“Nghe lời.” Hàn Uy cảm thấy bất đắc dĩ, “Sao có thể kêu giám đốc người ta làm bánh cho em ăn được, em có quen biết gì người ta đâu.”

Sao lại không quen, quen muốn chết là đằng khác! Ngay cả mông cũng bị hắn cắn qua rồi! Hơn nữa trong tương lai tiểu cúc hoa cũng là của hắn! Tô Nặc kiên quyết nói, “Để em tự gọi cho anh ta!”

“Nghe lời một chút, anh ——” Hàn Uy còn chưa nói hết câu đã bị tàn nhẫn dập máy.

Sao lại tham ăn như vậy. Hàn Uy bất lực nâng trán, chẳng lẽ do trước đây mình không chăm sóc tốt nên đã làm nó sợ đói tới mức này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.