Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 47: Chương 47




Tuy rằng trong bồn tắm cũng rất tình thú, nhưng lo lắng đây là lần đầu tiên của Tô Nặc, Âu Dương Long vẫn dùng khăn tắm bọc hắn lên giường.

Đèn phòng ngủ mờ mờ ảo ảo, giường lớn mềm mại êm ái, đúng là rất thích hợp làm vài chuyện tốt đẹp!

Tô Nặc nằm trên giường, trong mắt ngập tràn bối rối, bởi vì hắn cực kì trong sáng, không có chút kinh nghiệm nào trong việc này!

“Bảo bối ngoan, anh sẽ làm cho em cảm thấy thật thoải mái.” Âu Dương Long hôn nhẹ lên môi Tô Nặc, tay phải di chuyển thẳng xuống, lướt qua chiếc eo mảnh khảnh và bụng dưới bằng phẳng, cuối cùng dừng lại ở nơi yếu ớt nhất.

“. . . Dời lại hôm khác được không?” Tô Nặc hồi hộp đến mức giọng nói cũng phát run, có ai lâm trận rút lui tệ hại như mình không!

“Không được.” Âu Dương Long tăng thêm lực tay, mở hai chân Tô Nặc ra thật to.

“Thôi chúng ta ngủ sớm đi!” Tô Nặc dùng sức đẩy hắn ra.

Âu Dương Long hoàn toàn không để ý, cúi đầu hôn lên má hắn.

“Anh muốn đọc sách không?” Tô Nặc bắt đầu đánh trống lảng!

“Không muốn làm?” Âu Dương Long dừng động tác, làm gì có ai cứ nói lảm nhảm vào những lúc như thế này.

Thật ra không phải là không muốn. Tô Nặc vòng tay lên cổ hắn, cảm thấy hơi tủi thân, “Em sợ.” Tuy rằng làm vậy vừa quá đáng vừa không hề có khí phách đàn ông nhưng mà tôi sợ thật đó! Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lí!

Âu Dương Long ôm chặt hắn, “Có phải anh doạ em sợ không?”

Tô Nặc lắc đầu, vùi đầu vào bả vai hắn, “Em yêu anh.” Thổ lộ ngay thời điểm này đúng là vừa ngốc lại vừa manh!

Nghe giọng nói kéo dài của Tô Nặc, ngài giám đốc cảm thấy lòng mình như tan thành nước.

“Chúng ta uống một ly được không?” Tô Nặc không muốn làm hắn mất hứng, vì vậy muốn chuốc say bản thân để mình thông suốt hơn!

“Được, nhưng mà không cho em uống nhiều.” Sự kiện say rượu lần trước của Tô Nặc thật sự rất hãi hùng, đến bây giờ ngài giám đốc vẫn còn sợ! Hắn không muốn nghe giọng hát kinh khủng của Tô Nặc vào thời khắc quan trọng này! Chắc chắn phần dưới sẽ liệt luôn!

Rượu đỏ trong suốt rót vào ly có mùi trái cây rất nồng.

“Cạn ly.” Âu Dương Long lắc lắc ly rượu.

Tô Nặc cụng ly với hắn, sau đó ngửa đầu uống sạch.

Hầu kết xinh đẹp khẽ chuyển động, áo tắm từ từ rơi xuống, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn, xương quai xanh tinh tế và đầu ngực đỏ nhạt. Hai mắt Âu Dương Long tối sầm, hắn đưa tay kéo người vào trong lòng, cúi đầu mớm một ngụm rượu cho Tô Nặc.

Tô Nặc không kịp nuốt, rượu đỏ từ khóe miệng chảy xuống ngực, hình ảnh vô cùng gợi cảm.

Âu Dương Long trực tiếp hôn xuống.

Dưới tác dụng của cồn và khoái cảm, Tô Nặc rốt cuộc cũng từ từ thả lỏng, để hắn tuỳ ý vùi đầu xuống người mình. Nơi yếu ớt nhất được an ủi, trong thoáng chốc như có dòng điện chạy xuyên qua cơ thể, Tô Nặc nhịn không được ngửa đầu rên rỉ, ngay cả vòng eo cũng bắt đầu run rẩy.

Khoảnh khắc cuối cùng, ngay cả linh hồn cũng bị rút đi.

Mọi thứ đều tốt đẹp.

Âu Dương Long nuốt xuống cái gì đó trong miệng, lấy ra thuốc bôi trơn và áo mưa trong túi.

“Anh. . .” Tô Nặc sững sờ nhìn hắn, lúc nào cũng mang theo trong người sao?!

“Đều là chuẩn bị cho em.” Âu Dương Long liếm sườn tai Tô Nặc, không còn bộ dạng lịch sự nho nhã như lúc trước.

“. . .” Tô Nặc né tránh theo bản năng, “Ngứa.”

“Anh muốn làm thế này từ lâu rồi.” Âu Dương Long sờ hông Tô Nặc, lật hắn nằm úp sấp trên giường.

Dưới bụng có gối đệm, tư thế bây giờ không cần nói cũng biết đáng xấu hổ bao nhiêu! Cả người Tô Nặc nóng rần, chỉ biết ôm chặt chăn không dám cử động.

Chất lỏng lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt, cảm giác khá thoải mái, cho đến khi ngón tay và. . . Lúc tiến vào cuối cùng.

“Đau!” Tô Nặc đau đến suýt khóc, cảm thấy thân thể như bị xé rách.

Âu Dương Long cúi đầu hôn hắn, nhưng vẫn không dừng lại động tác.

Tô Nặc rất sợ đau, từ nhỏ đã sợ rồi.

Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không đẩy Âu Dương Long ra, ngược lại còn nắm chặt tay Âu Dương Long, mười ngón đan xen vào nhau.

Người đàn ông tốt như vậy thì phải biết trân trọng, cho dù có đau hơn nữa cũng không sao.

“Có phải đau không chịu nổi không?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Nặc, Âu Dương Long rất đau lòng, bắt đầu cảm thấy do dự.

Tô Nặc lắc đầu, chủ động áp sát vào hắn.

Bóng đêm phủ xuống, trong phòng ngủ chăn đệm hỗn độn, cảnh xuân ngọt ngào.

Sau khi đau đớn trôi qua, rốt cuộc cũng nếm được quả ngọt. Lần đầu tiên làm chuyện này, Tô Nặc gần như bị tình dục nhấn chìm, thời gian trôi qua từng phút từng giây, đợi đến khi người nọ thỏa mãn, Tô Nặc đã mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay.

Ngài giám đốc ôm hắn vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, xức thuốc cẩn thận rồi mới ôm hắn trở về giường.

Bảo bối của mình rất quan trọng, dĩ nhiên phải chăm sóc thật tốt.

“Muốn uống nước.” Giọng Tô Nặc khàn khàn, trong mắt vẫn còn đọng lại chút nước sau khi bị ức hiếp.

Âu Dương Long rót một ly nước ấm, sau khi uống một ngụm thì cúi đầu chậm rãi mớm cho Tô Nặc.

Phiến môi nóng bỏng giao nhau, Tô Nặc chớp chớp mắt, cảm thấy như đang nằm mơ.

“Còn đau không?” Sau khi đút Tô Nặc uống nước, Âu Dương Long nằm xuống bên cạnh, để hắn nằm úp sấp lên ngực mình.

Dĩ nhiên là đau rồi! Đau quá chừng là đằng khác! Tô Nặc ôm eo hắn, cảm thấy hơi tủi thân!

Âu Dương Long mát xa lưng cho Tô Nặc, động tác dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn.

Mùi sữa tắm dễ chịu xông vào mũi, vùng eo tê tê dại dại, Tô Nặc thoải mái hừ hừ vài tiếng, cảm thấy đầu váng mắt hoa, cuối cùng ngủ bất tỉnh nhân sự! Mặt Tô Nặc vẫn còn hơi đỏ, môi có chút tái nhợt. Ngài giám đốc thương tiếc hôn hắn một cái, sau đó ôm chặt người vào trong ngực.

Một đêm mộng đẹp.

Tuy rằng thật sự rất mệt và có sốt một chút, bất quá Tô Nặc vẫn dậy sớm như trước!

Vừa mở mắt là có thể nhìn thấy chồng đẹp trai của mình, đúng là hạnh phúc không thể tả!

Tô Nặc nằm úp sấp lên người Âu Dương Long, dùng ngón tay chọt chọt mặt hắn, “Dậy đi.”

Âu Dương Long vẫn nhắm mắt nhưng khóe miệng lại nhếch lên, đột nhiên bật dậy đặt Tô Nặc ở dưới thân.

“. . . Chào buổi sáng.” Nhớ lại buổi tối điên cuồng hôm qua, Tô Nặc hơi ngượng ngùng.

“Chào buổi sáng.” Âu Dương Long sờ trán hắn để kiểm tra nhiệt độ, “Hơi nóng, có khó chịu không?”

Tô Nặc lắc đầu, thật ra có sốt cũng không sao, vấn đề là tiểu cúc hoa và thắt lưng rất đau!

“Ngoan, anh vào nhà bếp làm bữa sáng, ăn xong nhớ uống thuốc.” Âu Dương Long giúp hắn đắp kín mền.

“. . . Thôi anh về sớm một chút đi.” Tuy rằng rất luyến tiếc chồng yêu, nhưng anh hai của mình rất đáng sợ! Tối qua còn nói hôm nay sẽ tới đây, nếu đụng mặt nhau thì xong đời! Đây chính là bắt gian tại giường trong truyền thuyết!

“Chưa gì đã đuổi anh về?” Âu Dương Long nhíu mày.

“Hôm nay anh hai em muốn qua đây.” Tô Nặc chột dạ nói, cọ cọ hắn lấy lòng, “Anh về nhà trước được không?”

“Sao không cho anh gặp mặt người nhà của em?” Âu Dương Long cảm thấy bất đắc dĩ.

. . . Bởi vì anh hai em là dân xã hội đen vừa hung hãn vừa không thèm nói lí lẽ! Tô Nặc vùi đầu vào lòng Âu Dương Long, không biết nên mở lời như thế nào.

“Em cũng không thể bắt anh trốn mãi như vậy được.” Âu Dương Long vỗ vỗ lưng Tô Nặc, “Có phải em sợ người nhà sẽ phản đối không?”

Tô Nặc buồn bực gật đầu. Đâu chỉ có phản đối! Nếu anh hai biết em dám qua lại với một người đàn ông, anh ấy nhất định sẽ nổi điên đi đốt nhà anh, nói không chừng còn làm ra những chuyện vô cùng đáng sợ! Vì vậy tuyệt đối không thể nói!

“Anh sẽ không ép buộc em, nhưng chuyện này sớm muộn cũng phải nói thôi.” Âu Dương Long nhìn thẳng vào mắt Tô Nặc, “Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, em đừng sợ.”

Tô Nặc cảm thấy xót mũi, chồng của mình đúng là quá dịu dàng!

“Đừng khóc.” Nhìn cặp mắt đỏ lên của Tô Nặc, Âu Dương Long đành phải nhượng bộ, “Anh đi nấu chút cháo, nhìn em ăn xong anh sẽ về ngay.”

Tô Nặc gật gật đầu, ôm cổ hắn hôn nhẹ một cái, “Sau khi tái khám xong, em sẽ đến ở với anh.” Lúc đó có thể anh hai sẽ bớt giám sát mình hơn, mấy ngày gần đây ngày nào cũng lo bị bắt đúng là sợ chết đi được!

Bởi vì bữa sáng là do tự tay ngài giám đốc nấu, cho nên mặc dù chỉ có cháo trứng muối bình thường cũng không thành vấn đề.

Tô Nặc tựa vào đầu giường, ngoan ngoãn để Âu Dương Long đút mình ăn, cảm thấy vô cùng tuyệt vời! Thậm chí nếu trong cháo không có thịt cũng không sao! Không có trứng muối cũng không thành vấn đề! Không có bánh quẩy cũng chịu luôn! Đây chính là sức mạnh của tình yêu! Cho dù chồng của mình không biết nấu ăn thì anh ấy vẫn tuyệt như bình thường, Tô Nặc vừa ăn vừa nghĩ, để mình nấu là được rồi! Anh rửa chén em nấu cơm, hình ảnh này thật hài hòa biết bao!

“Ngoan lắm.” Sau khi Tô Nặc ăn hết chén cháo, Âu Dương Long sáp đến hôn hắn, “Thưởng cho em.”

Thưởng kiểu gì mà chỉ chạm nhẹ một cái! Phải hôn lưỡi mới đủ đô! Tô Nặc vừa nôn nóng vừa ngượng ngùng, tâm trạng cực kì mâu thuẫn!

“Anh giúp em bôi thuốc lần nữa nhé?” Âu Dương Long hỏi.

Xin đừng! Tô Nặc liều mạng lắc đầu! Tối qua ngất xỉu tạm thời không tính, cho dù đã làm chuyện thân mật nhưng bây giờ rõ như ban ngày thế này vẫn cảm thấy rất ngại!

“Được rồi, vậy em nhớ phải bôi thuốc đúng giờ.” Thấy lỗ tai hắn đỏ sắp ứa máu, ngài giám đốc cũng không ép buộc nữa, đành phải đặt cái chai nhỏ lên tủ đầu giường.

Tô Nặc chui vào trong chăn, cảm thấy ngượng vô cùng.

Mỗi khi ở chung với người yêu, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Tuy rằng thật lòng không muốn bỏ lại bà xã một mình, nhưng do Tô yêu nghiệt thật sự quá bướng bỉnh, còn xài cả tuyệt chiêu giả bộ đáng thương, ngài giám đốc đành phải nhìn hắn lên giường ngủ rồi cuốn gói rời khỏi biệt thự.

Đã vậy còn phải tiếp tục trèo tường! Bởi vì thật sự rất thuận tiện! Yêu đương vụng trộm đúng là rất tuyệt vời!

Tô Nặc núp trong chăn, mông đau ê ẩm.

Nhưng chẳng sao cả! Bởi vì hoa hồng nhất định phải có gai!

Trên tủ đầu giường là chai thuốc nhỏ, Tô Nặc cầm trong tay, nhịn không được nhớ lại hình ảnh đêm qua sau khi bíp bíp hắn giúp mình bôi thuốc! Không chỉ Nặc nho nhỏ bị nhìn hết mà ngay cả bên trong cũng bị nhìn sạch trơn! Sau khi ý thức được sự việc khó đỡ này, Tô Nặc chui tọt vào trong chăn, cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh! Tuy rằng bây giờ mới xấu hổ đã quá muộn nhưng cứ nghĩ đến việc tiểu cúc hoa bị xem sạch. . . Thật sự rất muốn bất tỉnh!

Vào những lúc như thế này nhất định phải nghĩ đến cái khác để dời đi lực chú ý! Ví dụ như khuôn mặt đẹp trai của ngài giám đốc, cơ bụng lực lưỡng, thêm cả ngón tay dịu dàng! Ngón. . . Tay. . . Tô Nặc phản xạ có điều kiện che mông, mặt càng đỏ hơn!

Đúng là ngượng chết đi được!

Mấy phút đồng hồ sau, màn hình điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn của Âu Dương Long —— Nhớ bôi thuốc rồi nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng có lộn xộn.

Tô Nặc trả lời một cái mặt cười, cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Về phần tự mình bôi thuốc, tuy rằng tư thế này có chút đáng khinh nhưng cũng không còn cách nào khác, sức khoẻ của tiểu cúc hoa rất quan trọng!

May là không bị ai thấy. . . Tô Nặc tự an ủi, mặt dày vén chăn lên, phơi mông nằm lì trên giường, vất vả lắm mới xoay được người về phía sau, sau đó thuận lợi bôi thuốc?

Làm gì có chuyện đó! Hắn đang bị dấu hôn trên mông mình doạ xanh mặt!

May là sắp tới không cần chụp quảng cáo quần lót! Tô Nặc cảm thán một phen, sau đó vặn mở nắp chai. Ai ngờ ngay thời khắc mành chỉ treo chuông, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng động!

“Nặc Nặc.” Hàn Uy đứng dưới lầu kêu.

Mẹ nó! Tô Nặc lập tức giật bắn mình, cả chai thuốc lạnh ngắc đổ hết lên mông! Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là anh hai đã sắp lên tới đây mà mình còn trần như nhộng người đầy dấu hôn nằm lì trên giường đúng là quá khiếp đảm! Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tô Nặc hoảng hốt cực độ, hắn vội vàng lượm áo ngủ trên mặt đất mặc đại lên người, sau đó không mặc quần chui tọt vào trong chăn!

Nước thuốc đổ đầy giường, Tô Nặc thật sự rất muốn khóc, cởi truồng ngồi trên cái đống lạnh ngắc này đúng là quá biến thái!

“Nặc Nặc.” Hàn Uy đẩy cửa phòng ngủ, “Vẫn còn ngủ à?”

Nếu anh đến trễ hơn nửa tiếng thì em đã rời giường rồi! Tô Nặc rít gào trong lòng, sau đó giả bộ yếu ớt nói, “Hình như em bị cảm rồi.” Dù sao mình cũng đang sốt thật, nói vậy dễ gạt hơn!

“Bị cảm?” Hàn Uy nhíu mày, ngồi xuống bên giường kiểm tra nhiệt độ trán hắn.

“Em không sao.” Tô Nặc ho vài tiếng, trông y như thật!

“Sốt nhẹ, cổ họng khàn.” Hàn Uy cảm thấy bất đắc dĩ, “Sao không gọi cho anh sớm hơn?”

“Ngủ một giấc là khoẻ ngay ấy mà.” Sắc mặt Tô Nặc tái nhợt —— Đúng là tái nhợt thật, bởi vì tối qua vận động quá mệt mỏi.

“Muốn gọi bác sĩ đến khám một chút không?” Hàn Uy giúp hắn chỉnh tóc.

Không cần đâu! Bác sĩ mà đến là lộ tẩy! Tô Nặc lắc đầu, “Uống thuốc là được rồi.”

“Anh đi nấu bữa sáng cho em.” Hàn Uy nói.

Tô Nặc 囧 囧, “Em đã ăn sáng rồi.” Tuy rằng không ngại ăn thêm lần nữa nhưng ban nãy giám đốc chưa có rửa nồi! Anh hai nấu cơm nhất định sẽ phát hiện! Thôi thì cứ thừa nhận sớm một chút!

. . . . .

Hàn Uy dở khóc dở cười, bệnh đến vậy mà vẫn còn biết tự nấu bữa sáng ăn no trước, đúng là không biết nên nói gì.

“Em muốn ăn bánh bao xá xíu Chu Ký ở trước cổng cư xá.” Tô Nặc tìm cớ đuổi anh hai ra ngoài, bởi vì hắn muốn tranh thủ thời gian thay drap giường và mặc quần lót!

Nhưng Hàn Uy không hề hợp tác, “Bị cảm mà ăn xá xíu cái gì, ăn cái nào nhẹ bụng thôi.”

“Vậy cháo tuyết lê*.” Tô Nặc bám riết không tha, cái này nghe nhẹ lắm rồi!

*đơn giản là cháo nấu với lê.

Sau đó Hàn Uy liền gọi một cú điện thoại, “Tới Chu Ký mua một lồng bánh bao nhân rau củ và một tô cháo tuyết lê cho anh.”

Tô Nặc nghẹn ngào không nói nên lời! Sao không tự mình đi mà lại gọi điện thoại! Chuyện này không phù hợp với kế hoạch của mình! Ngồi trên cái giường ướt nhẹp này thật là khó chịu! Anh hai của mình đúng là thiếu tư cách! “Anh gọi điện thoại cho ai vậy?”

“Phùng Thiên, cậu ta đang ở ngay trước cổng cư xá.” Hàn Uy rót một ly nước ấm cho Tô Nặc.

“. . . Sao anh ta lại ở trước cổng cư xá của em?” Tô Nặc buồn bực, mình đã nghe qua tên người này rồi, là đàn em tâm phúc của anh hai.

Hàn Uy ngẩn ra một lát, sau đó âm thầm văng tục trong lòng! Dù sao cũng không thể nói “là anh sắp xếp cậu ta đến giám sát em”, vì vậy đành phải nói bậy nói bạ, “Bạn gái cậu ta là fan hâm mộ của em, cậu ta tới đây là muốn xin chữ kí.”

“Thật sao?” Lòng hư vinh của Tô Nặc lập tức được thỏa mãn.

“Dĩ nhiên rồi.” Hàn Uy trả lời cho có lệ, đưa tay muốn đỡ Tô Nặc ngồi dậy.

“Đừng đụng vào em!” Tô Nặc quá sốt ruột nên lỡ miệng kêu lên!

“Sao vậy?” Hàn Uy bị doạ sợ.

Đừng đỡ em em chưa có mặc quần! Tô Nặc rít gào trong lòng, sau đó giả bộ uể oải nói, “Em nhức đầu lắm.”

“Em có chắc mình không cần gặp bác sĩ không?” Hàn Uy có chút lo lắng, sao lại mệt đến mức không ngồi dậy nổi như thế này.

“Ngủ một giấc trước rồi tính sau.” Tô Nặc đứng ngồi không yên, rất muốn người ngoài hành tinh đột nhiên xuất hiện bắt anh hai đi!

May là mười phút sau, Phùng Thiên gọi điện thoại nói đã mua xong mọi thứ, bảo Hàn Uy ra ngoài đón mình.

Thời gian là vàng là bạc! Nhất định không thể lãng phí! Lúc Hàn Uy vừa bước chân ra khỏi cửa, Tô Nặc lập tức nhảy bật dậy, trong vòng năm phút đã hoàn thành nhiệm vụ mặc quần và thay drap giường, hoàn toàn không để ý đến việc mông vẫn còn đau, phải nói là cực kì sung sức!

Bởi mới nói bản chất yếu đuối chỉ giới hạn ở trước mặt người yêu thôi!

Do drap giường và chăn mền của Tô Nặc đều là màu trắng nên trông chẳng khác nhau là mấy, vì vậy sau khi Hàn Uy trở lại cũng không phát hiện có gì lạ! Thật sự rất đáng ăn mừng!

“Ăn cái gì đi.” Hàn Uy đỡ hắn.

Cháo tuyết lê thanh đạm, bánh bao nóng thơm phức, Tô Nặc ăn một hơi hết sạch sành sanh! Đúng là dân ăn hàng có khác! Cho dù lúc nãy đã ăn hết một chén cháo trứng vịt muối cũng không ảnh hưởng gì!

“Ăn từ từ thôi, coi chừng sặc.” Hàn Uy xoa đầu em trai, đứng dậy đi đến tủ đồ, định tìm một cái áo ấm cho Tô Nặc, sợ em trai ngồi lâu bị cảm lạnh.

“Em cất áo ấm ở đâu vậy?” Hàn Uy hỏi.

“Ngăn thứ hai từ dưới đếm lên khoan đã!” Tô Nặc nói được một nửa thì đột nhiên hoàn hồn, lập tức sợ hãi hét to!

Nhưng tất cả đã quá muộn, Hàn Uy mở cửa tủ quần áo, một đống drap giường và chăn đổ nhào xuống đất!

“Anh cứ để yên đó, em tới dọn cho!” Tô Nặc bay xuống giường, nhưng do quá gấp gáp dùng sức quá mạnh, không để ý đến cái eo sử dụng quá độ hôm qua, vì thế đau đớn lăn đùng ra đất.

“Em gấp cái gì.” Hàn Uy dở khóc dở cười, bước qua đỡ hắn dậy.

“. . . Cái đó, drap giường. . . Anh cứ kệ nó đi!” Tô Nặc quá sợ hãi, vì vậy lỡ miệng giấu đầu hở đuôi. Lúc này nên xuất hiện một cánh cửa không gian đưa anh hai mình xuyên đến thời Đường Tống Nguyên Minh Thanh, Ngụy Tấn Nam Bắc triều cũng được luôn!

“Em lại quậy cái gì rồi?” Hàn Uy nhíu mày, quay lại tủ đồ cầm drap giường lên kiểm tra.

Tô Nặc vô cùng tuyệt vọng, bắt đầu tự hỏi có đập đầu vào bát cháo tự sát hay không.

“Thuốc gì đây? Em bị bệnh gì vậy?” Chất lỏng màu xanh trên drap giường có mùi thuốc nhàn nhạt, Hàn Uy quay đầu lại hỏi.

Tô Nặc giả chết.

“Nếu không nói anh sẽ dẫn em đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ!” Hàn Uy ngồi xuống giường, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Làm gì có anh hai nào lại uy hiếp em trai như vậy! Tô Nặc điên cuồng kháng nghị! Sau đó rầu rĩ nói, “Em bị trĩ.” Trời đất quỷ thần ơi cái cớ này đúng là không đỡ được!

Hàn Uy nhướng mày.

“Nếu anh dám cười em sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh!” Tô Nặc đỏ mặt, vô cùng muốn lật bàn!

“Anh không cười.” Hàn Uy sờ sờ đầu hắn, sau đó tựa vào tủ đồ cười suốt ba phút.

Đúng là không có tình người! Tô Nặc dựng thẳng ngón giữa.

“Có cần đến bệnh viện làm kiểm tra không?” Sau khi cười đủ, Hàn Uy bắt đầu nghiêm túc lo lắng cho em trai.

“Anh đừng hỏi nữa!” Tô Nặc thật sự muốn chui xuống dưới đất, cả người đều rúc vào trong chăn! Em! Không! Có! Bị! Trĩ!! Nhưng em không thể nói sự thật! Bởi vì sự thật còn khủng khiếp hơn! Vì vậy đành phải chịu nhục, đúng là quá thê thảm!

“Có gì đâu mà phải xấu hổ.” Hàn Uy rất muốn cười thêm lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

“Chúng ta đổi đề tài đi!” Tô Nặc tức giận hét lên.

Hàn Uy cảm thấy buồn cười không thể tả, nuôi thú cưng nhỏ trong nhà cũng thích ấy chứ!

Trong tiếng cười sung sướng của anh hai, Tô Nặc hung hăng nhéo drap giường, đúng là sống không bằng chết! Nếu so với chồng yêu của mình thì anh hai thật là đáng ghét!

Trong Nhân Thụy, Âu Dương Long đang chuẩn bị đọc văn kiện, thư kí đột nhiên gõ cửa bước vào, “Giám đốc, tổng giám đốc Mục có chuyện tìm ngài.”

“Cứ nói tôi không có ở đây.” Âu Dương Long bình tĩnh trả lời.

“Vô liêm sỉ vừa vừa thôi!” Giọng của Mục Thu truyền đến.

Thư kí ngượng ngùng nói, “Tổng giám đốc Mục đang đứng ngay sau lưng tôi.”

. . . . .

Ngài giám đốc đành phải mời hắn uống một ly trà lài.

“Chỗ này cũng không tệ.” Mục Thu đứng trước cửa sổ cảm thán, nhìn dãy nhà cao tầng mọc lên như nấm, cảm thấy dòng máu thương nhân trong lòng sục sôi!

“Nửa tiếng sau tôi có hẹn, có gì thì nói mau đi.” Âu Dương Long vô cùng lạnh lùng!

“Tôi có một ý tưởng rất hay.” Mục Thu ngồi xuống đối diện hắn, “Bảo đảm chú em nghe xong nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!”

“Tặng hoa hồng hay đàn piano?” Âu Dương Long khinh bỉ nhìn hắn.

Mục Thu ngẩn ra, “Hoa hồng với đàn piano là gì?”

“Cách theo đuổi Chung Ly Phong Bạch chứ gì nữa, chẳng lẽ chú đã nghĩ ra được chiêu nào mới?” Âu Dương Long nhàn nhã uống một ngụm cà phê, cảm thấy tốc độ của hai bên chênh lệch quá nhiều, đúng là chẳng khác gì hỏa tiễn đua với xe bò.

“Suốt ngày cứ nghĩ bậy nghĩ bạ.” Mục Thu nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, “Bây giờ là giờ làm việc, tôi muốn bàn kế hoạch mở một nhà hàng trong trung tâm thương mại của Nhân Thụy, đàn piano với hoa hồng là cái gì?” Làm việc chẳng nghiêm túc gì cả!

. . . . .

Nhìn ánh mắt khinh thường của Mục Thu, ngài giám đốc nhịn không được văng tục trong lòng! Bên ngoài thì bình tĩnh bẻ cong cái muỗng!

Có phải muốn đánh nhau không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.