Trong một căn phòng ở bệnh viện, Chung Ly Phong Bạch ngồi tựa lưng vào giường, đọc tin tức xã hội trên điện thoại cho Mục Thu nghe.
Khung cảnh thật sự rất cảm động!
“Em không cần ở bên anh suốt như vậy.” Mục Thu nắm tay hắn, “Có hộ lí rồi.”
“Anh không muốn tôi chăm sóc cho anh?!” Chung Ly Phong Bạch có chút tức giận.
Đừng có ép tôi!
Cãi nhau!
Với anh!
“Đương nhiên không phải.” Mục Thu dở khóc dở cười nói, “Anh chỉ sợ làm ảnh hưởng đến công việc của em.”
“Tôi không có việc gì để làm hết!” Chung Ly Phong Bạch nói chắc như đinh đóng cột.
“. . . Vậy thôi.” Mục Thu giơ tay lên định sờ mặt đạo diễn Chung, nhưng do nhìn không rõ nên sơ ý chọt trúng mắt của hắn.
“A!” Đạo diễn Chung kêu thảm một tiếng, là một chàng thanh niên nho nhã nên chỗ nào trên người hắn cũng yếu đuối.
“Em không sao chứ?” Mục Thu bị dọa giật mình.
“Không sao!” Chung Ly Phong Bạch nắm tay hắn đặt lên mặt mình!
Mục Thu: . . .
“Ăn trái cây không?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.
Mục Thu lắc đầu, ngón cái xoa nhẹ lên má Chung Ly Phong Bạch, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Sau đó đạo diễn Chung cương luôn?
Làm gì có chuyện đó!
Không nhất thiết phải như thế!
Thanh niên nho nhã không thể cương tùy lúc như vậy, chuyện này không khoa học!
Thay vào đó chỉ có thể bị những hành động dịu dàng này làm cảm động, sau đó chìm đắm trong hạnh phúc mà thôi!
Tình huống trước mắt chính là như thế!
Chung Ly Phong Bạch bị biểu tình yêu chiều của Mục Thu làm cho đầu óc rối bời, cái mũi cũng bắt đầu đỏ lên!
Vì thế hắn liền nhào tới hung hăng hôn Mục Thu!
Xúc cảm thật nóng bỏng và mềm mại!
Mục Thu sửng sốt trong chốc lát, tiếp theo cảm thấy môi mình đau nhói – Giống như bị rắn cắn!
Đạo diễn Chung vòng tay ra sau ôm cổ Mục Thu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi và răng của đối phương.
Mục Thu bị thương chưa khỏi, tạm thời vẫn chưa thể đặt người yêu dưới thân lăn qua lăn lại hung hăng bíp bíp một phen, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dùng hai tay ôm Chung Ly Phong Bạch, làm cho nụ hôn của hai người càng sâu hơn.
Mặc dù hai người đã mây mưa vô số lần, nhưng đa phần đạo diễn Chung đều rất thụ động, mỗi khi làm được một nửa sẽ rít gào mấy câu phá phong cảnh như “lớn vậy mà đi vào sẽ chết người đó” hay “anh nhẹ nhàng một chút có được không”, vì thế tình huống hôm nay là cực kì hiếm thấy, Mục Thu quyết tâm phải hưởng thụ cho đã!
Vì thế hai người liền hôn nhau đắm đuối đến mức thở không nổi, đầu lưỡi quấn quýt suốt năm phút mới không tình nguyện buông ra!
“Đủ rồi.” Rốt cuộc Chung Ly Phong Bạch cũng chịu hết nổi, hắn đưa tay đẩy Mục Thu ra, cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi!
“Bảo bối.” Mục Thu nhất quyết không chịu buông, tiếp theo còn thò tay xuống bóp mông Chung Ly Phong Bạch.
“Anh muốn. . .” Chung Ly Phong Bạch lập tức đỏ mặt.
Cái biểu tình quen thuộc này!
Rõ ràng!
Là!
Khúc dạo đầu!
Của chuyện ấy!
Nhưng trên người hắn còn vết thương mới may!
Đi toilet cũng cần có người dìu, vậy mà còn muốn làm!
Anh muốn làm phản hả?!
“Ngoan.” Mục Thu nắm tay Chung Ly Phong Bạch, đặt lên chỗ ấy của mình.
Á a a a!
Cả khuôn mặt của đạo diễn Chung đều đỏ ửng, ngay cả tai cũng đỏ luôn!
Đúng là cái đồ vô liêm sỉ!
Phải ly hôn!
Bị thương như vậy mà còn nghĩ đến chuyện ấy!
Thật sự không thể hiểu nổi!
“Không muốn à?” Mục Thu hỏi.
Chung Ly Phong Bạch lẩm bẩm gì đó, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.
Tiếp theo hắn sẽ ra khỏi phòng?
Còn lâu!
Thật ra đạo diễn Chung đi đến đó để khóa cửa lại!
Hành động này thật sự rất đáng khen ngợi!
Mục Thu cảm thấy hơi buồn bực vì không nhìn thấy được gì, chỉ có thể cảm giác được Chung Ly Phong Bạch rời đi trong chốc lát rồi quay trở lại, sau đó không đợi hắn mở miệng liền lột quần hắn xuống.
Mục Thu: . . .
Do vừa rồi hai người hôn môi quá kịch liệt nên Mục Thu không khống chế được mà có phản ứng, Chung Ly Phong Bạch nhìn thoáng qua chiếc quần lót đang ngăn cách cái kia kia, cảm thấy mình sắp chịu hết nổi!
Tại sao!
Sáng nay!
Mình lại!
Thay cho hắn!
Cái quần lót!
Gợi cảm!
Như thế?!
“Bảo bối.” Thấy Chung Ly Phong Bạch bất động nhìn mình nửa ngày, Mục Thu đành phải lên tiếng gọi.
“Câm miệng!” Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt nhìn Mục Thu vài giây, sau đó di chuyển ngón tay của mình tới đường viền quanh quần lót, tiếp theo kéo nhẹ xuống một chút.
Cái đó lập tức bật ra, dựng thẳng, vô cùng có tinh thần!
Tuy rằng hai người đã lăn qua lăn lại trên giường vô số lần, nhưng đa phần đều do Mục Thu chủ động, quá lắm Chung Ly Phong Bạch chỉ bị hắn kéo tay tới chỗ đó sờ vài cái, vì thế bây giờ đạo diễn Chung rất hồi hộp!
Nhưng tên đã lên dây sao có thể không bắn, hơn nữa đã đến nước này mà rút lui, lỡ như làm cho Mục Thu bị ám ảnh dẫn đến liệt dương hoặc tiết sớm thì rất bất lợi với cuộc sống phu phu sau này!
Hơn nữa hắn còn đang bị thương, không thể tự mình giải quyết!
Vì vậy dù hy sinh cũng phải làm!
Cứ xem như đang làm nghệ thuật đi!
Đạo diễn Chung tự an ủi bản thân.
Sau đó hắn nhẹ nhàng cầm lấy cái vật trông rất dữ tợn kia.
“Anh nhắm mắt lại đi.” Chung Ly Phong Bạch ngượng ngùng nói.
“Anh có mở cũng chẳng thấy gì đâu.” Mục Thu nói thật.
“Ông kêu anh nhắm thì cứ nhắm đi!” Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói mấy lời vô nghĩa đó! Chung Ly Phong Bạch rít gào.
Mục Thu đành phải nhắm mắt lại.
Chung Ly Phong Bạch thả lỏng một chút, sau đó tay bắt đầu di chuyển lên xuống, đương nhiên không thuần thục cho lắm, nhưng cũng đủ làm cho Mục Thu thỏa mãn thở dốc, biểu tình rất hưởng thụ.
Dục vọng đúng là thứ có thể chi phối con người!
Đạo diễn Chung khinh thường trong lòng!
Sau đó không biết có phải do ấm đầu hay không mà hắn đột nhiên cúi xuống dùng lưỡi liếm một cái.
. . . . .
Trời đất ơi, mình đang làm cái gì thế này!
Vừa rồi không tính!
Bởi mới nói, từ lúc ở chung với Mục Thu đến nay, đạo diễn Chung sẽ thường xuyên làm mấy hành động trái với bản tính ngạo kiều của mình!
Ví dụ như lần trước Mục Thu cầu hôn liền lập tức đồng ý, hay lúc xem TV thường làm ra những hành động quyến rũ đối phương, tương tự như hành động vừa rồi, chủ động dùng miệng liếm cái đó đó — Ngay cả Tô Nặc cũng không có bạo như vậy!
Hiển nhiên Mục Thu cũng bị dọa sợ, hắn lập tức mở to mắt nhìn Chung Ly Phong Bạch! Tuy chẳng nhìn thấy được gì nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến biểu tình khiếp sợ của hắn!
“Tôi cho anh mở mắt chưa?!” Chung Ly Phong Bạch thẹn quá thành giận, “Nhắm lại ngay!”
“Dùng tay là được rồi.” Mục Thu không muốn làm khó hắn.
“Nhắm mắt lại!” Chung Ly Phong Bạch hét lên.
Mục Thu: . . .
Ôm tâm lí liều chết như chiến sĩ cách mạng, Chung Ly Phong Bạch cúi đầu dùng miệng ngậm lấy cái đó của Mục Thu.
Hô hấp của Mục Thu càng lúc càng dồn dập.
Nếu xem xét kĩ, là một người thuần khiết như hoa sen trắng, đạo diễn Chung tất nhiên không có kinh nghiệm trong chuyện này, kĩ xảo tệ vô cùng! Nhưng mọi người phải biết, Mục Thu thật sự rất thích hắn, thích đến nổi không bứt ra nổi, vì thế lập tức buông súng đầu hàng.
“Khụ khụ!” Chung Ly Phong Bạch bị sặc, luống cuống quơ lấy khăn giấy ở đầu giường phun ra.
“Bảo bối.” Mục Thu cũng hết hồn, vừa định ngồi dậy lau giúp hắn nhưng lại động tới vết thương, đau đến mức hít một hơi.
“Đừng nhúc nhích!” Chung Ly Phong Bạch vội vàng ấn Mục Thu xuống giường.
“Anh xin lỗi.” Mục Thu sờ sờ mặt đạo diễn Chung, “Vừa rồi không kịp đẩy em ra.” Do quá thoải mái nên đã quên mất.
“Câm miệng!” Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt dùng gối che mặt hắn, “Còn dám nhắc đến chuyện này, tôi sẽ giết anh diệt khẩu!”
“Anh không nói nữa.” Mục Thu giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng.
“Hừ!” Chung Ly Phong Bạch tức giận chạy vào toilet súc miệng.
Không ngờ mình lại cam tâm tình nguyện làm chuyện này cho hắn!
Chắc chắn mình đã trúng tà rồi!
Trong lúc đó, Mục Thu nằm trên giường, thoải mái đến mức từng lỗ chân lông đều giãn ra.
Nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ gọi điện thoại cho Âu Dương Long khoe suốt mười phút! Nhưng bây giờ điện thoại của hắn đã bị tịch thu, bởi vì Chung Ly Phong Bạch cấm hắn không được hỏi han sự tình ở công ty!
Vì vậy đành phải lặng lẽ thích thú trong lòng!
Người yêu bé nhỏ của mình đúng là quá nóng bỏng!
“Đạo diễn Chung.” Tô Nặc gọi điện thoại qua.
“Sao vậy?” Chung Ly Phong Bạch vẫn đang bận súc miệng.
“Không có gì, chỉ định hỏi thăm anh một chút.” Tô Nặc nói, “Tổng giám đốc Mục thế nào rồi?!”
Rất tốt, vừa rồi còn bíp lên mặt tôi! Đạo diễn Chung âm thầm rủa xả, sau đó lẩm bẩm nói, “Anh ta rất khỏe.”
“Ngày mai tôi sẽ xong việc ở đây, ngày mốt tôi ghé thăm tổng giám đốc Mục.” Tô Nặc nói, nhưng thật ra hắn chỉ muốn đến tìm Chung Ly Phong Bạch để kể về sự tích gan dạ của bản thân mang tên “có một gã đầu tư dê xồm muốn dùng quy tắc ngầm với tôi nhưng đã bị tôi đá bay”! Không có người chia sẻ rất khó chịu!
“Ngày mốt Khâu Tử Ngạn cũng sẽ ghé qua đây.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Hắn vừa gọi điện thoại báo cho tôi.”
“Hắn tới làm gì?” Tô Nặc buồn bực hỏi.
“. . . Thăm Mục Thu.” Chứ còn tới làm gì nữa?!
“Vậy chờ hắn đi rồi tôi tới sau.” Tô Nặc rất lo lắng về điều này.
“Tại sao?” Chung Ly Phong Bạch hỏi, “Hai người lại cãi nhau?”
Không có! Tô Nặc trề môi, “Quan hệ của hai chúng tôi rất tốt.”
“Tôi hiểu rồi.” Chung Ly Phong Bạch giật mình, “Cậu sợ nếu tới chung với giám đốc Âu Dương sẽ bị phát hiện phải không.”
“. . .” Không phải! Tôi chỉ tới một mình thôi! Sao có thể để bạn trai tôi biết chuyện tên thương nhân hạ lưu kia được! Nhưng Tô Nặc cũng không giải thích gì thêm, chỉ “ừ” đại một tiếng.
Biết tiến biết lùi đúng lúc mới làm được việc lớn!
“Vậy sau khi Khâu Tử Ngạn đi khỏi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Nhưng chắc hắn cũng không ngồi lâu đâu, gần đây hắn đang chuẩn bị quảng cáo đĩa đơn mới của mình, bận rộn lắm.”
Cái gì?! Tô Nặc cảm thấy cực kì không hài lòng!
Khâu cơ bụng ca hát, vừa nghĩ đến hình ảnh này là thấy dở hơi rồi!
Ra đĩa đơn gì chứ, tôi không hâm mộ chút nào hết!
“Anh có thấy Khâu Tử Ngạn hát rất khó nghe không?” Sau khi cúp điện thoại, Tô Nặc hỏi Đới An.
“Dĩ nhiên rồi.” Phải đi bộ suốt một ngày nên bây giờ người đại diện rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm sải lai trên giường! Nhưng việc này cũng không thể cản hắn bỏ qua câu chuyện, “Ra đĩa đơn gì chứ?! Cho dù hắn có hát hợp xướng, tôi cá 90% khán giả chỉ muốn nhìn thấy hắn banh áo khoe cơ bụng thôi!”
“Cơ bụng có gì đẹp đâu!” Tô Nặc buồn bực nói.
“Căn bản không có gì để coi!” Đới An tiếp tục hùa theo, “Ý tôi là khán giả của tên cơ bụng! Bây giờ là thời đại phẫu thuật thẩm mỹ phát triển, ai thích cũng có thể bơm silicon vào người tạo cơ bụng y như thật, Khâu Tử Ngạn chính là một ví dụ điển hình!”
“Chính xác!” Tô Nặc gật đầu.
“Cho nên chúng ta đi ngủ thôi, tôi mệt muốn chết rồi.” Đới An nhắm mắt, “Chân sắp gãy làm hai.”
“Ái phi!” Tô Nặc nhào lên người hắn, “Hôm nay hại nàng chịu khổ rồi, sau khi hồi cung trẫm nhất định sẽ ban thưởng cho nàng vô số ngọc ngà châu báu!”
Nghe thật sự rất khí thế!
Đới An: . . .
Trời biết đất biết, người đại diện chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc mà thôi.