Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 92: Chương 92




Trên diễn đàn có rất nhiều anh chị em khó đỡ, vì vậy câu chuyện ân ái triền miên như Loạn thế tình triền thật sự rất hợp khẩu vị người xem! Càng không nói đến việc nó có rất nhiều cảnh bíp bíp — rồi bíp bíp – rồi lại bíp bíp bíp bíp!

Tuy gần đây tác giả cập nhật chương mới hơi chậm nhưng phần bình luận vẫn vô cùng sôi nổi, sau khi xem mấy bức tranh minh họa Tô Nhu Nhu do người khác vẽ, Tô Nặc cảm thấy hoa cả mắt, hết bức này đến bức khác, bức nào cũng kinh dị — Đương nhiên tất cả đều lấy mặt của Tô Nặc! Điều này cũng vì khuôn mặt của Tô Nặc rất đẹp, từ thân thể trắng nõn tinh tế đến đôi chân thon dài hay ngũ quan tinh xảo đầy vẻ yêu nghiệt, tất cả đều vô cùng phù hợp với sự miêu tả của tác giả, hơn nữa tên hai người lại từa tựa nhau, khó trách mọi người lại nghĩ như vậy!

Tô Nặc gặm sườn, tâm tình phức tạp nhìn mặt mình bị ghép với đủ loại tiểu thụ yêu kiều nhu nhược, đã vậy bên dưới còn có rất nhiều bình luận cực kì vô liêm sỉ như: “nụ hoa thật phấn nộn”, “mông vểnh quá đi à, chắc chắn sờ rất đã”, “mau khuếch trương cho tốt, tôi muốn nghe tiếng rên rỉ quyến rũ”….

Rốt cuộc mấy người có biết tiết tháo là gì không! Sao có thể tùy tiện dùng mặt của người khác như vậy?! Hơn nữa Nặc nho nhỏ không có mảnh mai như thế, vào thời điểm quan trọng nó vẫn mạnh mẽ như bao người đàn ông khác! Tô Nặc vô cùng tức giận, sau đó tắt luôn máy tính?

Làm gì có chuyện đó!

Thật ra hắn nhanh chóng mở phần mềm photoshop, tìm hình của một chị gái ngực khủng, sau đó dùng kĩ thuật gà mờ của mình ghép mặt Khâu Tử Ngạn vào!

Cái này mới đúng là chuẩn không cần chỉnh! Tô Nặc mặc kệ việc màu da ở phần cổ và màu da ở chỗ nối hoàn toàn khác nhau, tự tin khen ngợi bản thân! Sau đó hắn lập tức đăng hình lên diễn đàn với ý đồ hấp dẫn lực chú ý của mọi người, trên phần tiêu đề còn viết thêm mấy chữ “thật ra Khâu Tử Ngạn là gái giả trai.”

Mình thật sự rất phúc hắc, Tô Nặc cảm thán, mình không hề ngây thơ chút nào!

“Gâu gâu!” Samoyed chạy tới, kéo kéo ống quần hắn.

“Ngoan, lát nữa tao chơi với mày.” Tô Nặc xoa đầu nó, nghiêm túc nói, “Bây giờ tao đang bận làm việc.”

“Gâu gâu gâu!” Trong mắt Samoyed tràn đầy lo lắng.

“Tào Tháo lại bắt nạt mày à?” Tô Nặc đứng dậy.

Bởi vì ngài thỏ không hề có hảo cảm với cái tên Nắm Xôi, Âu Dương Long đành phải chấp nhận đổi cho nó một cái tên thật ngầu khác – tên của một vị hung thần thời Tam quốc.

Trong phòng dành cho thú cưng, Tào Tháo đang nằm trong thau cơm của Marshmallow, ngang ngược chiếm lấy phần thức ăn cho chó, trong cặp mắt màu đen tràn ngập khí chất vương giả.

“Sao mày có thể không cho người khác ăn cơm!” Tô Nặc xách lỗ tai nó lên, nhốt nó vào chuồng của mình.

Samoyed vẫy vẫy đuôi, vui vẻ chạy qua ăn điểm tâm.

“Mày không thể bắt nạt nó mãi được, phải chung sống hòa thuận!” Tô Nặc kiên nhẫn dạy dỗ ngài thỏ, “Nó chỉ cần ực một cái là có thể nuốt mày vào bụng dễ như chơi!” Điều này thật sự rất đáng sợ!

Tào Tháo nheo mũi, xoay người chìa mông về phía Tô Nặc.

. . . . .

Mình mới là người nắm quyền ở đây, Tô Nặc nhắc nhở bản thân.

Tuy tên của nó là Tào Tháo nhưng nó chỉ là một con thỏ mà thôi! Cho dù có tên là Voldermort đi nữa thì vẫn không có gì thay đổi!

Sao mình có thể tính toán chi li với một con thỏ, mình là một người rất vĩ đại!

Bây giờ đi xem Loạn thế tình triền mới là việc quan trọng, còn phải xem bức hình Khâu Tử Ngạn mặc đồ nữ nữa! Chắc chắn tấm hình đó đang gây bão trên mạng!

Ôm ấp hi vọng tốt đẹp, Tô Nặc quay lại nghiên cứu phản hồi về tấm hình mới đăng của mình.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, tấm hình kia bỗng nhiên biến mất! Biến mất không một lí do!

Tô Nặc dụi dụi mắt, muốn kiểm tra xem có phải mình hoa mắt hay không.

Trên góc màn hình xuất hiện một tin nhắn mới, mở ra mới biết là tin nhắn từ ban quản trị diễn đàn: Do bài viết của bạn bị gắn ba mươi cờ thông báo vi phạm, nó đã bị xóa bỏ theo nội quy của diễn đàn, mong bạn thông cảm, đề nghị bạn chú ý hơn trong cách dùng từ của mình! O.O!

Cái quái gì thế, đứa điên khùng nào dám gắn cờ spam cho mình! Tô Nặc lập tức nổi giận, còn nữa, cách dùng từ của tôi có vấn đề gì, rõ ràng nó rất tinh vi sắc bén! Tô Nặc cảm thấy vô cùng bức xúc, tại sao mấy tấm hình vô liêm sỉ kia lại không bị xóa mà hình của mình lại bị xóa?! Đúng là tức chết mà!

Phần bình luận dưới bài viết vẫn tiếp tục nhảy lên, mọi người đều cảm thán cái tên biến thái Đội vòng hoa lên đầu thật là tuyệt vừa đăng tấm hình kia thật sự rất đáng bị ăn gạch, cư nhiên dám đăng tấm hình kinh hãi như vậy! Nhất định phải đi ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Nhu Nhu để rửa mắt mới được!

. . . . .

Thật sự rất kinh hãi?

Tô Nặc mở tấm hình mình vừa ghép ra nhìn, rõ ràng kĩ thuật photoshop rất hoàn hảo.

Tại sao lại nói là kinh hãi!?

Nói bậy nói bạ!

Thiệt mất hứng gì đâu.

Tô Nhu Nhu cũng rất mất hứng, thậm chí trái tim đã tan nát.

Bởi vì tên một mắt kia đã bắt Tô Nhu Nhu yêu dấu làm tù binh, Âu Dương Kim Long đành phải quỳ xuống chịu nhục!

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ!

“Mau lên!” Nhân vật phản diện ngửa mặt lên trời cười như điên, ngón tay dơ bẩn bóp chặt cái cổ mảnh khảnh trắng nõn của Tô Nhu Nhu.

“Không được chạm vào hắn!” Âu Dương Kim Long rống giận.

“Anh đừng lo cho em, anh mau chạy đi!” Tô Nhu Nhu khàn khàn hô lên, nước mắt trong suốt như pha lê chảy xuống hai gò má!

“Không, Nhu nhi, sao anh có thể nhẫn tâm bỏ mặc em!?” Hai mắt Âu Dương Kim Long đã biến thành màu đỏ sậm, “Cho dù phải trả giá đắt thế nào, anh cũng phải cứu em ra!”

“Long. . . . .” Tô Nhu Nhu nghẹn ngào khóc không ra tiếng, chỉ biết giương cặp mắt si ngốc nhìn người yêu của mình.

“Nhu nhi. . . . .” Trong mắt Âu Dương Kim Long tràn đầy thâm tình, giống như mặt nước mênh mông dịu dàng và bao la.

Từ trên trời, hàng vạn cánh hoa chậm rãi rơi xuống, bên tai vang lên tiếng hát của người cá trong đêm khuya, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

. . . . .

Hình như hơi bị nhảm thì phải? Tô Nặc giật giật khóe miệng, mấy người quăng gã một mắt kia đi đâu rồi, nhất định gã ta sẽ giận tím mặt, nói không chừng còn nhân cơ hội này giết Tô Nhu Nhu, sau đó cho linh hồn xuyên qua không gian khác, bảo đảm rất hợp với phong cách ba trợn của tác giả!!!

Nhưng sự thật chứng minh tác giả vẫn còn biết tiết tháo, bởi vì trong chương tiếp theo, gã một mắt sẽ thả Tô Nhu Nhu! Thả thật luôn! Nhưng sao gã ta có thể thả người một cách vô lí như thế, cho dù đây là tiểu thuyết cẩu huyết thì cũng phải viết rõ ràng chứ, không thể tùy tiện viết bậy viết bạ được đồ tác giả vô trách nhiệm!

“Tại sao ngươi lại thả ta ra?” Sau khi được thả ra, Tô Nhu Nhu không có lập tức biến thành đóa hoa sen xinh đẹp quay về bên cạnh Âu Dương Kim Long, hắn chần chừ đứng tại chỗ cắn ngón tay, nghiêng đầu nhìn gã một mắt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ khó hiểu.

Độc giả bên dưới đồng loạt tru lên, động tác của Nhu Nhu thật sự rất có hình tượng, trái tim của tôi sắp nhũn ra rồi! Tác giả sama đúng là quá tuyệt vời!

Rất có hình tượng? Tô Nặc thử tưởng tượng một chút nhưng vẫn không thể hình dung ra, hắn tò mò bước tới trước gương, nghiêng đầu sang một bên cắn cắn ngón tay.

Má ơi! Vừa nghĩ đến câu “trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ khó hiểu”, Tô Nặc đã cười như điên, nhất là khi nhớ tới chi tiết “Tô Nhu Nhu không có mặc quần áo”, hắn cười suýt chút nữa đã té ghế.

Vậy mà cũng có người khen động tác này rất manh? Tô Nặc thật sự không thể hiểu nổi, chỉ đành cảm thán trong lòng mấy em gái bây giờ thật khó đỡ.

Người khó đỡ không kém chính là gã một mắt, bởi vì gã ta cũng bị động tác hồn nhiên và ngây thơ này làm chấn động, gã phun ra một ngụm máu, “Ngươi mau đi đi!”

“A!” Tô Nhu Nhu hoảng sợ, “Ngươi bị thương rồi à?”

Sau đó gã một mắt phun ra lời thoại cẩu huyết kinh điển khiến người ta không thể không tìm chỗ nôn một trận, “Vẻ đẹp của ngươi chính là một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim ta.”

“Khụ khụ.” Tô Nặc không kịp chuẩn bị, phun đầy nước miếng lên bàn phím.

“Sao ngươi lại hành hạ bản thân mình như vậy?” Trong mắt Tô Nhu Nhu dâng đầy nước mắt, “Người yêu ta rất nhiều, ai cũng hận không thể bán mạng vì ta, nhưng người ta yêu mãi mãi chỉ có một mình Long mà thôi.”

Cái câu “người yêu ta rất nhiều” nghe cứ như bị tự kỉ, Tô Nặc vừa lau bàn phím vừa làm động tác muốn nôn, đúng là kiểu thụ vạn người mê trong truyện cẩu huyết, so với mình thật sự kém rất xa! Đã vậy còn chẳng nam tính gì cả!

Di động rung lên, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Do đây là số nội bộ rất ít người biết, Tô Nặc ném khăn giấy đi rồi lập tức bắt máy.

“Nặc Nặc.” Đầu bên kia truyền đến một giọng vô cùng đê tiện vô sỉ dâm tiện hạ lưu.

“Anh muốn gì?!” Tô Nặc hung hăng nói, nhất định không thể nói năng nhỏ nhẹ với cái tên biến thái yêu thầm mình!

Sờ mông người ta xong còn dám gọi điện thoại tới, chán sống rồi phải không!

“Tôi vừa tìm được mấy cao thủ, cậu muốn qua đây luyện tập trước không?” La Lực không tính toán với thái độ bất lịch sự của Tô Nặc, trên thực tế hắn đã xem Tô Nặc như một chú mèo hoang, lâu lâu trêu chọc một chút.

“Không cần!” Tô Nặc nghiêm túc từ chối.

“Là A Uy kêu tôi tìm cho cậu, cậu không cần thật sao?” La Lực nói.

“Anh hai tôi kêu?” Tô Nặc nghi ngờ hỏi, “Anh chờ tôi một chút, để tôi hỏi anh hai đã.” Tuyệt đối không thể tin tưởng lời nói của bọn lưu manh!

“Được thôi.” La Lực vui vẻ đồng ý.

Đồng ý thẳng thắn như vậy chắc không phải là nói dối rồi. Sao đến giờ mà anh hai vẫn không biết tên này đang yêu thầm mình!? Tô Nặc căm hận bấm điện thoại, phải hỏi cho ra lẽ mới được.

“Nặc Nặc.” Hàn Uy bắt máy rất nhanh.

Ánh mắt Âu Dương Long đang ngồi đối diện hắn trầm xuống.

“Anh kêu La Lực tìm người cho em luyện tập phải không?” Tô Nặc đi thẳng vào vấn đề chính.

“Ừ, có thời gian thì luyện tập một chút.” Hàn Uy nói, “Tuần sau hắn sẽ sắp xếp vài người cho Đường Tiểu Ngữ luyện tập.”

“Tại sao lại tìm hắn?” Tô Nặc nhịn không được thở dài, “Anh biết rõ là hắn yêu thầm em mà!”

Hàn Uy dở khóc dở cười, đứng lên đi ra ngoài quán cà phê, “Em muốn anh lặp lại bao nhiêu lần nữa mới chịu tin, hắn chỉ muốn trêu em thôi, em đừng để trong lòng, làm chính sự quan trọng hơn.”

Không những phải làm mà còn phải làm cho thật hoàn hảo! Nhưng có một số việc vẫn phải nói rõ ràng với anh hai, Tô Nặc trở lại chủ đề chính, “Hắn yêu thầm em thật đó!” Đặc biệt nhấn mạnh từ “thật đó”.

“Tại sao hắn lại yêu thầm em?” Hàn Uy buồn cười hỏi.

Tô Nặc trả lời vô cùng lưu loát, “Đó là chuyện hiển nhiên, bởi vì em hoàn hảo thế này mà!” Không chỉ đẹp trai mà còn biết nấu cơm, hơn nữa còn rất thông minh! Hắn yêu thầm em là chuyện bình thường thôi!

Hàn Uy phiền não sờ sờ cằm, hình như em trai của mình hơi tự kỉ thì phải.

“Đi luyện tập cũng được, nhưng anh phải sắp xếp hai vệ sĩ cho em!” Đúng là có làm hơi quá một chút nhưng cũng không còn cách nào khác, chủ quyền của hoa cúc là bất khả xâm phạm, chỉ có chồng đẹp trai của mình mới được bíp bíp —!

“Em muốn sao cũng được.” Hàn Uy đồng ý, “Khi nào em rảnh, anh đích thân đi với em được chưa?”

Có một đứa em trai ngốc nghếch như vậy thật là mệt mỏi mà. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.