“Anh còn cách nào hay hơn không?” Đường Tiểu Ngữ thật sự không thể mặc quần lót chạy đi quyến rũ đối phương như lời hắn được, bởi vì nó thật sự rất 囧!
“Còn không hai người chia tay đi?” Tô Nặc vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không!” Đường Tiểu Ngữ lập tức từ chối, hoàn toàn không thèm nể mặt Tô Nặc.
Tại sao lại như vậy?!
Tô Nặc thở dài một hơi.
Tên cơ bụng kia có gì tốt chứ!
Thật không thể hiểu nổi.
Tuy hai người trò chuyện với nhau hơn nửa tiếng, Đường Tiểu Ngữ vẫn không tìm được biện pháp nào hữu dụng, trái lại còn phải nghe một đống câu như “cậu có chắc Khâu Tử Ngạn thật lòng thích cậu không”, hay “nói không chừng hắn thích mặc quần lót ren màu hồng”, “hai người không thể chia tay thật sao”, v.v. . . Hơn nữa còn ngoài ý muốn biết được chiều cao, số đo ba vòng, nhóm máu và bối cảnh gia đình của một người đàn ông khác.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Tiểu Ngữ có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
Mở trình duyệt web trên di động lên, hàng loạt tin tức giải trí nhảy ra, tất cả đều nói về chuyện Khâu Tử Ngạn dẫn mọi người chạy bộ, khu vực bình luận đã bị fan cuồng não tàn chiếm đóng, mọi người đều vui vẻ hào hứng khen ngợi, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài câu chê bai như “làm màu quá đi” nhưng đã lập tức bị đẩy xuống, tóm lại không có ảnh hưởng xấu đến tiếng tăm của Khâu Tử Ngạn.
Lúc này Đường Tiểu Ngữ mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, cậu định xuống giường đi rửa mặt rồi hâm nóng bữa sáng cho Khâu Tử Ngạn, ai ngờ cửa phòng đột nhiên mở ra.
“Anh Tử Ngạn.” Đường Tiểu Ngữ sửng sốt.
“Sao không mặc quần áo vào?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày.
“. . . . Vừa mới cởi ra.” Đường Tiểu Ngữ ngượng ngùng nói, “Em muốn đi tắm.”
Miếng băng gạc trên lưng còn dính chút máu, Khâu Tử Ngạn ngồi xuống bên cạnh Đường Tiểu Ngữ, cẩn thận kiểm tra cho cậu.
“Không sao đâu.” Chỉ mặc mỗi cái quần lót, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy không được tự nhiên.
“Chừng nào đi thay băng?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Ngày mai.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Không sao thật mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Đi, đi tắm.” Khâu Tử Ngạn kéo cậu vào phòng tắm.
“Em. . . . .” Em tự tắm là được! Bị hắn lột sạch sẽ, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Khâu Tử Ngạn nhúng khăn mặt vào nước nóng rồi vắt khô, sau đó lau cho Đường Tiểu Ngữ, làn da trắng nõn của cậu dần dần chuyển sang màu hồng. Khâu Tử Ngạn cầm khăn lau dọc từ trên xuống tới rốn, Đường Tiểu Ngữ né tránh theo bản năng, cảm thấy hơi nhột nhột.
Khâu Tử Ngạn bật cười, ngẩng đầu liếc cậu một cái.
“Anh còn giận không?” Nhân cơ hội này, Đường Tiểu Ngữ nhỏ giọng hỏi thử.
“Đương nhiên rồi.” Khâu Tử Ngạn cốc đầu cậu một cái.
“Vậy anh còn muốn giận bao lâu nữa?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.
“Không nói trước được.” Khâu Tử Ngạn chà lưng giúp cậu.
“Ít nhất cũng nên cho em cái kì hạn.” Đường Tiểu Ngữ buồn bực nghĩ, không thể nói trước là bao lâu chứ.
Khâu Tử Ngạn đổ một ít sữa tắm lên tay, trực tiếp thoa lên mông Đường Tiểu Ngữ, sờ tới sờ lui cả buổi trời!
Đường Tiểu Ngữ: . . . . . .
Nếu là bình thường, nhất định Đường Tiểu Ngữ sẽ né tránh theo phản xạ tự nhiên, nói không chừng còn cho Khâu tiên sinh một đá! Nhưng tình huống hiện tại khá đặc biệt, nhớ tới lời đề nghị quyến rũ của Tô Nặc và Hàn Uy, thân thể Đường Tiểu Ngữ lập tức cứng đờ.
Cho dù không thể quyến rũ, ít ra cũng không nên né tránh. . . .
Ôm suy nghĩ bất khuất đó, Đường Tiểu Ngữ đứng yên tại chỗ, không dám cử động, thiếu điều quên thở luôn!
Cảm giác được cơ thể cứng ngắc của cậu, Khâu Tử Ngạn nhịn không được bật cười.
Đường Tiểu Ngữ đá hắn một cái, mặt đỏ như bị thiêu đốt.
“Vết thương trên lưng còn chưa khỏi, đừng lộn xộn.” Khâu Tử Ngạn đè Đường Tiểu Ngữ lại, bắt đầu giúp cậu lau người một cách đàng hoàng.
“Anh đừng giận nữa.” Đường Tiểu Ngữ nắm chặt tay hắn.
“Em có biết thấy em bị người ta uy hiếp, anh lo lắng như thế nào không?” Khâu Tử Ngạn nhìn cậu.
Đường Tiểu Ngữ cảm thấy vô cùng đau lòng, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên!
“Đây là lần cuối cùng.” Khâu Tử Ngạn nâng cằm cậu lên, trầm giọng nói, “Sau này không được gạt anh nữa.”
“Em biết rồi.” Đường Tiểu Ngữ nhìn thẳng vào mắt hắn, “Đây là lần cuối cùng, em sẽ không bao giờ gạt anh nữa.”
Giọng nói không lớn nhưng rất kiên định.
Hôn lưỡi trong phòng tắm suốt năm phút, vừa nghe là thấy lãng mạn rồi!
Phải nói là quyến luyến vô cùng luôn!
Ba tháng sau.
“Anh lại xem máy tính!” Chung Ly Phong Bạch cầm chổi lau nhà tức giận gào lên.
Mắt!
Vừa mới khỏi!
Mà đã chạy đi!
Ngồi trước màn hình!
Có phải!
Muốn cãi nhau!
Với tôi không!
“Không có!” Mục Thu quyết đoán tắt màn hình.
“Kiếm tiền quan trọng như vậy sao? Vất vả lắm mới có cơ hội ở nhà nghỉ ngơi!” Đạo diễn Chung bước quá tắt màn hình máy tính của Mục Thu, vốn định xóa luôn đống báo cáo chết tiệt kia, ai ngờ lại phát hiện Mục Thu đang xem “mười hòn đảo đẹp nhất thế giới để tổ chức đám cưới”.
Tôi không hề muốn kết hôn với anh!
Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt liếc hắn một cái, sau đó chạy đi dọn dẹp tiếp.
Mục Thu tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn theo bóng lưng của đạo diễn Chung.
“Buổi tối tôi muốn đi dự lễ trao giải cho ngôi sao mới, anh ở nhà ăn mì gói một mình đi.” Dọn dẹp được một nửa, Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng căn dặn.
“Tại sao? Anh cũng được mời mà.” Mục Thu bày ra vẻ mặt đáng thương.
“Thì sao? Tôi không muốn xuất hiện chung với anh!” Chung Ly Phong Bạch nghênh ngang bước vào bếp, “Nếu anh dám đi, tôi sẽ li hôn với anh!”
Mục Thu đau khổ nói, “Sau này anh sẽ học cách kiềm chế.” Tối hôm qua thật sự quá điên cuồng rồi.
Vừa dứt lời, một bó xà lách bay ra từ nhà bếp.
Hung dữ cực kì.
Nhưng cho dù là vậy, vào buổi tối, tổng giám đốc Mục dùng đủ mọi chiêu vừa đấm vừa xoa, cuối cùng cũng được vợ yêu cho phép đi dự lễ trao giải.
“Nếu anh dám làm tôi mất mặt, anh nhất định sẽ chết!” Chung Ly Phong Bạch nghiến răng nghiến lợi.
“Không đâu không đâu.” Mục Thu nắm tay đạo diễn Chung, cười như trăm hoa đua nở.
Chung Ly Phong Bạch đau khổ quay đầu sang một bên.
Tại sao!
Cái mặt anh!
Nhìn ngu!
Quá vậy!
Bây giờ!
Li hôn!
Còn!
Kịp không!
Do đây là lễ trao giải về thời trang, Tô Nặc và Khâu Tử Ngạn đều được mời. Khi sắp tới giờ cử hành buổi lễ, một chiếc xe màu bạc chạy chậm rì trên con đường này suốt ba vòng.
“Này này, chúng ta trễ giờ rồi.” Đới An vô cùng sốt ruột nhưng không dám thúc giục, đành phải kín đáo lên tiếng nhắc nhở.
“Đi thêm một vòng nữa.” Tô Nặc dựa lưng vào ghế, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Tại sao?” Đới An quả thật sắp khóc đến nơi, cho dù “ngôi sao hàng đầu có thể đến trễ một chút” nhưng bây giờ đã trễ lắm rồi! Đây là sự kiện rất quan trọng, sao không vào luôn mà cứ bày đặt chạy vòng vòng làm gì!
“Tôi hồi hộp quá.” Càng lúc Tô Nặc càng cảm thấy hồi hộp.
“Hồi hộp?” Đới An giật mình, “Cậu hồi hộp cái gì chứ?” Đã tham gia nhiều hoạt động như thế rồi, đến bây giờ mới bắt đầu hồi hộp sao?
Bởi vì tôi sắp phải làm một việc vô cùng khó khăn!
Tô Nặc hít sâu một hơi.
Vào thời điểm quan trọng thế này, mình nhất định phải giữ bình tĩnh!
Tuy rất muốn thời gian trôi qua chậm một chút, nhưng Tô Nặc vẫn không thể làm cho thời gian ngừng lại! Rốt cuộc hắn vẫn phải có mặt đúng giờ tại buổi lễ trao giải long trọng.
“Sao hôm nay cậu cứ đứng ngồi không yên vậy?” Ngồi dưới sân khấu, Đới An buồn bực hỏi.
“Không có gì.” Tô Nặc cầm di động lên xem.
“Chẳng lẽ là vì Khâu Tử Ngạn cũng đoạt giải?” Đới An cảm thấy mình đang tiến gần đến sự thật, “Thật ra chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, giải thưởng của cậu cao hơn hắn mà!”
“Ừ.” Tô Nặc vẫn cảm thấy bồn chồn, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ừ là ý gì! Đới An rất muốn gào lên, bắt đầu từ vài ngày trước, cậu ta đã rơi vào trạng thái hoảng hốt rồi, hôm nay, tình trạng này đã được đẩy đến đỉnh điểm! Thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không ăn, phải biết rằng cậu ta rất thích ăn món cua hấp kia! Con cua lớn thơm phức vậy như vậy mà không thèm ăn, chuyện này thật sự rất đáng sợ! Nhất định có vấn đề!
Hơn phân nửa số giải thưởng được phát ra, rốt cuộc cũng tới giải thưởng khiến mọi người chú ý, đó là giải “ngôi sao được yêu thích nhất”, như dự đoán, giải thưởng này thuộc về Tô Nặc.
Một tràng vỗ tay như sấm vang lên, Tô Nặc cố gắng giữ bình tĩnh, đứng dậy bước lên sân khấu.
“Chúc mừng Nặc Nặc.” Vừa nhìn là biết MC cũng rất thích hắn, cô nàng cười quyến rũ hơn rất nhiều!
“Cảm ơn.” Tô Nặc nhận cúp, sau đó đứng trước micro.
Phía dưới là một biển người đông nghịt.
Đã quen với việc đèn flash chớp nháy ngắm vào mình, nhưng lần này Tô Nặc bất chợt cảm thấy kích động.
“Nặc Nặc.” Thấy Tô Nặc đứng bất động nửa ngày, MC nhỏ giọng nhắc nhở.
Đới An ngồi phía dưới cũng sốt ruột muốn chết! Chẳng lẽ có ai đã chọc tiểu tổ tông này giận? Nếu là vậy, mình nhất định phải tìm ra tên đó rồi xả súng suốt mười phút!
“Cảm ơn mọi người.” Rốt cuộc Tô Nặc cũng mở miệng, “Tôi thật sự rất hạnh phúc khi nhận được giải thưởng này, cảm ơn fan hâm mộ, người nhà và bạn bè đã ủng hộ tôi suốt thời gian qua.” Tô Nặc hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, “Cảm ơn. . . . Người yêu của tôi nữa.”
Tiếng huyên náo dưới sân khấu lập tức im bặt, nữ MC quên mất hình tượng há hốc miệng sửng sốt, Đới An cũng hôn mê bất tỉnh luôn.
Nhưng do người đại diện không hét lên rồi ngã xuống đất mà vẫn ngồi thẳng tắp trên ghế nên không có ai phát hiện ra điều này!
Vì thế ái phi chỉ hôn mê trong ba giây ngắn ngủi, sau đó lập tức tỉnh lại.
“Wow, đây đúng là một tin đáng chúc mừng.” Nữ MC không hổ danh là dân chuyên nghiệp, cô nàng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, không quên trêu ghẹo nói, “Không biết người yêu mà Nặc Nặc cảm ơn có ở đây không nhỉ?”
Tô Nặc hồi hộp dời tầm mắt xuống phía dưới sân khấu, “Anh có đồng ý lên đây không?”
Á a a những lời này thật sự rất có sức công kích! Thì ra là thật! Dưới sân khấu nhất thời bùng nổ, mọi người đều đưa mắt nhìn xung quanh, lần lượt đánh giá xem ai là tiểu thư ngực to mà Tô Nặc nhắc tới!
Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, một người đàn ông ngồi ở hàng ghế phía trên đứng lên!
Má ơi má ơi! Là đàn ông!
Vì thế Đới An lại hôn mê bất tỉnh thêm lần nữa.
Vậy là lộ hết rồi!
Khoé mắt Tô Nặc đỏ hoe, nhìn người đàn ông đang tươi cười bước lên thảm đỏ. Nụ cười ấy bị camera quay được và phát lên màn hình lớn, mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao, ai cũng tỏ vẻ kích động và cảm động, trái tim cứ đập thình thịch!
Thảm đỏ rất dài, vì thế khi chỉ còn vài bước cuối cùng, Âu Dương Long dứt khoát chạy lên, sau đó hung hăng ôm tiểu ngu xuẩn nhà mình vào ngực.
Hiện trường nhất thời vang lên tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay như sấm, cả khán phòng như muốn nổ tung.
Tô Nặc nhắm mắt nằm trong lòng người yêu, thút thít như con thỏ mình nuôi ở nhà.
Đúng là không hề nam tính chút nào!
Nhưng vẫn rất đáng khen!
Bởi vì hắn rất dũng cảm!
Do quá hồi hộp, Tô Nặc không nhớ nổi mình đã xuống sân khấu như thế nào, chờ đến khi đầu óc hoạt động trở lại, xung quanh đã trở nên yên tĩnh.
“Sợ à?” Trong phòng nghỉ riêng tại hậu trường, Âu Dương Long đau lòng hôn hắn.
Sắc mặt Tô Nặc trắng bệch, chỉ biết dùng sức ôm lấy ngài giám đốc.
“Ngốc quá.” Âu Dương Long cảm thấy lòng mình mềm nhũn, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân mấy ngày nay Tô Nặc cứ đứng ngồi không yên, “Cám ơn em đã cho anh một kinh hỉ (niềm vui bất ngờ) lớn như vậy.”
Thật ra từ lúc Tô Nặc bắt mình mặc chính trang đến đây, Âu Dương Long đã đoán được bảy tám phần, nhưng vẫn chưa dám khẳng định, cho đến lúc Tô Nặc nói ra câu kia mới dám chắc chắn.
Tuy không có thói quen thể hiện rõ sự vui mừng lên trên mặt, nhưng trong khoảnh khắc đó, thật sự rất rất muốn ôm lấy tiểu ngu xuẩn của mình.
“Là kinh hỉ thật sao? Không phải kinh hãi à?” Tô Nặc ngơ ngác nhìn Âu Dương Long, “Em còn sợ anh sẽ tức giận.”
“Sao lại thế.” Âu Dương Long ôm chặt Tô Nặc, “Anh mừng còn không kịp nữa là.”
Tô Nặc cọ cọ trước ngực ngài giám đốc, hai mắt đỏ hoe, “Em cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”
“Vậy thì vĩnh viễn đừng tỉnh lại.” Âu Dương Long thì thầm vào tai Tô Nặc, “Anh cùng em mơ giấc mơ này, mơ suốt một đời.”
Tô Nặc không nói gì nữa, chỉ dùng sức dụi vào ngực ngài giám đốc, nghe tiếng tim đập vững chắc trong ngực đối phương, sau đó. . . . Lăn ra ngủ.
Bắt đầu từ tuần trước, thần kinh của Tô Nặc đã căng thẳng đến mức mất ngủ cả đêm, bây giờ tảng đá trong lòng đã được lấy xuống, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng ập tới, từ trước đến nay hắn chưa từng ngủ say như vậy, thậm chí có một đàn bò chạy qua cũng không thể đánh thức hắn.
“Không ngờ Nặc Nặc lại dũng cảm như thế!” Sau khi buổi trao giải kết thúc, Chung Ly Phong Bạch ngồi trong xe cảm thán.
“Lúc trước chúng ta cũng rất dũng cảm mà.” Mục Thu thuận miệng nói, “Còn rất oanh liệt nữa!”
Chung Ly Phong Bạch tức giận trừng hắn một cái!
“. . . . . Sao vậy?” Mục Thu cảm thấy mình hoàn toàn vô tội, mình có nói câu nào quá đáng đâu!
Chung Ly Phong Bạch nghiến răng nghiến lợi!
Nhắc đến chuyện!
Lần trước!
Là nhớ tới chuyện bị thương kia!
Có phải cố tình làm cho tôi!
Đau lòng!
Không!
“Gì vậy em?” Mục Thu vẫn chưa hiểu biểu tình kia mang ý nghĩa gì.
Sau đó hắn bị Chung Ly Phong Bạch đẩy ngã trong xe.
. . . . . .
Mục Thu bị đạo diễn Chung hôn đến thở hổn hển, sao đột nhiên lại mạnh bạo như vậy, đúng là làm cho người ta trở tay không kịp.
“Anh là tượng đá hả!!” Gặm cả nửa ngày cũng không thấy Mục Thu nổi thú tính, Chung Ly Phong Bạch hung hăng cắn cổ hắn một cái.
Bị cắn đau, hai mắt Mục Thu tối sầm, cuối cùng cũng chuyển sang chế độ dê xồm!
Bởi mới nói điểm mẫn cảm gì gì đó đóng vai trò rất quan trọng!
“Anh nhẹ một chút. . . . A!” Chung Ly Phong Bạch còn chưa kịp nói hết câu, đôi môi đã bị Mục Thu chiếm đoạt, vì thế đạo diễn Chung mơ mơ màng màng nằm ngửa trên ghế.
Lâu lâu phải thô bạo trên xe một chút, bởi vì nơi này rất rộng rãi, rất thuận tiện để làm chuyện ấy ấy!
Mục Thu nhanh chóng cởi bỏ cà vạt, trói hai tay Chung Ly Phong Bạch lại.
Mẹ nó! Đạo diễn Chung lập tức mở to mắt, khúc dạo đầu gì kì vậy?
Thuộc tính S bị che giấu nhiều năm dần dần bộc lộ thật sự rất đáng sợ!
Mục Thu lấy ra một thứ từ trong hộp thuốc lá, cẩn thận chuẩn bị cho Chung Ly Phong Bạch.
“A!” Chung Ly Phong Bạch đá hắn một cái, “Anh nhẹ chút coi!”
Muốn!
Làm đau chết tôi!
Rồi sau đó!
Đi tái giá phải không!
“Ngoan.” Mục Thu vừa mút vừa liếm cổ đạo diễn Chung, lưu lại một loạt dấu hôn rõ ràng ở những chỗ dễ nhìn thấy.
“Hôn chỗ khác đi!” Chung Ly Phong Bạch rống giận, tôi không muốn được vinh danh trên trang bìa tạp chí lá cải vì chuyện này thêm lần nữa đâu!
Đúng vậy, chính là “thêm lần nữa”!
Mục Thu rất nghe lời, nhanh chóng đổi sang chỗ khác.
“A. . . .” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy phần thắt lưng căng cứng, trong mắt tràn ngập hơi nước.
Mục Thu dùng sức phun ra nuốt vào, không quá mấy phút, đạo diễn nhạy cảm và tinh tế của chúng ta đã buông cờ trắng đầu hàng, tùy ý để Mục Thu đùa nghịch đổi nhiều tư thế không bình thường.
Bíp bíp trên xe đúng là chuyện khiến người ta mất kiểm soát.
Liên tục lay động rất tốn sức lực!
Phải khen ngợi mới được!
Trong khi đó, tại một căn hộ cao cấp, Khâu Tử Ngạn đang ngắm Đường Tiểu Ngữ nấu đồ ăn khuya.
Bánh ngọt được lấy ra khuông rồi cắt thành hình tam giác hoàn hảo, phía trên còn phết thêm một lớp bơ sữa mỏng và trang trí một trái dâu tây, trông cực kì đẹp mắt, cứ như một tác phẩm nghệ thuật.
“Vợ à.” Khâu Tử Ngạn ôm lấy Đường Tiểu Ngữ từ phía sau.
“Gì đó?” Đường Tiểu Ngữ đút một quả dâu tây cho hắn.
“Lát nữa rồi làm tiếp, chúng ta nói chuyện chút đi.” Khâu Tử Ngạn ôm lấy Đường Tiểu Ngữ, đặt cậu ngồi lên bệ cửa sổ.
“Chuyện gì?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.
“Có muốn công khai quan hệ với anh không?” Khâu Tử Ngạn chân thành nói, “Anh không muốn em cảm thấy tủi thân.”
“Tủi thân cái gì chứ.” Đường Tiểu Ngữ bật cười, đưa tay nhéo mũi hắn, “Anh lại nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
“Không muốn thật sao?” Khâu Tử Ngạn nói, “Nhưng anh muốn nói với công ty —“
“Không cần đâu.” Đường Tiểu Ngữ ngắt lời, “Em không phải là Nặc Nặc, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.”
“Em chắc chứ?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Chắc.” Đường Tiểu Ngữ cười cười, “Như bây giờ cũng rất tốt, yên tĩnh không bị quấy rầy, còn có thể ở chung với nhau mỗi ngày. Về phần công khai với bên ngoài, em thật sự không để ý đâu.”
“Cũng được.” Khâu Tử Ngạn nắm tay cậu, “Chừng nào em đổi ý muốn công khai thì cứ nói cho anh biết.”
Đường Tiểu Ngữ gật đầu, sau đó sáp lại gần hôn Khâu Tử Ngạn.
Thật sự rất hạnh phúc!
Còn về phần Tô Nặc, sau khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, hắn lập tức tắt điện thoại, vứt bỏ công tác, cùng chồng đẹp trai của mình đáp máy bay ra nước ngoài nghỉ phép ở một hòn đảo nhỏ.
Không cần nghĩ cũng biết trong thời gian này, trong nước sẽ xuất hiện rất nhiều tin tức, tuy chắc chắn tin chúc phúc chiếm đa số, nhưng tin ác ý cũng không thiếu, vì thế không nghe thấy là tốt nhất, đợi sóng gió qua đi rồi về cũng được.
“Sao em trai chú có thể nói đi là đi như vậy?!” Jason rít gào trong điện thoại, “Cậu ta có còn coi tôi là sếp không? Có coi tôi là sếp của cậu ta không?!” Liên tiếp lặp lại hai lần chứng tỏ hắn đang rất tức giận!
“Từ sau khi biết rõ quan hệ của chúng ta thì không còn nữa.” Hàn Uy bình tĩnh trả lời.
Jason bắt đầu nổi điên trong phòng!
Đang vui vẻ nói chuyện yêu đương với người đẹp, đột nhiên nhận được điện thoại thông báo Tô Nặc đã bỏ trốn! Vì thế Jason đành phải vứt bỏ người đẹp để về xử lí chuyện này, có ai hiểu được nỗi đau của tôi không! Có ai không!
Đúng là quá thê thảm!
Nhưng hiển nhiên Tô Nặc sẽ không thông cảm cho nỗi đau của Jason, bây giờ hắn không có tâm trạng thông cảm cho ai hết.
Bởi vì không có chuyện gì tuyệt vời hơn việc nằm phơi bụng trên một bãi biển tư nhân, đã vậy kế bên còn có nước dừa ngọt lịm tươi mát!
Cuộc sống hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn!
“Phơi nắng nhiều có hại cho mắt.” Âu Dương Long đeo kính mát cho Tô Nặc.
“Nếu đeo kính vào thì phơi nắng xong có xuất hiện cái vòng trắng ở mắt không?” Tô Nặc rất quan tâm đến vấn đề này, sau khi phơi nắng, toàn thân đều biến thành màu đồng nam tính, tự nhiên xung quanh mắt xuất hiện một cái vòng trắng, vừa nghĩ là thấy kinh dị rồi!
“Em nghĩ nhiều quá.” Âu Dương Long nằm xuống bên cạnh, “Hôm nay không nắng lắm.”
“Lát nữa chúng ta đến nhà hàng kia ăn cá được không?” Tô Nặc xoa xoa bụng, “Em muốn ăn món nhím biển hấp và canh cá với rau dại.”
“Đương nhiên là được.” Âu Dương Long nhéo nhéo bụng Tô Nặc, mềm mềm tròn tròn, cảm giác không tệ.
“Anh thật là tốt.” Tô Nặc tựa đầu lên ngực Âu Dương Long, quả nhiên là muốn gì được nấy.
“Chỉ tốt với một mình em thôi.” Âu Dương Long cười cười, đưa tay nhéo tai Tô Nặc.
Tô Nặc nhịn không được muốn lên tiếng khen ngợi, chồng đẹp trai của mình đúng là ngầu quá xá!
“Em nằm ngủ một lát đi, anh về phòng xử lí chút chuyện ở công ty.” Âu Dương Long nói, “Sau đó chúng ta đi ăn hải sản.”
“Em đi với anh.” Tuần trăng mật tức là phải dính với nhau như hình với bóng!
Âu Dương Long bật cười, “Muốn anh cõng về không?”
Đương nhiên rồi! Tô Nặc bám vào lưng ngài giám đốc như bạch tuộc, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Phơi mông dưới ánh nắng mặt trời ấm áp mới hạnh phúc làm sao!
Trong căn biệt thự nhỏ gần bờ biển có một phòng làm việc rất lớn. Người cho thuê của Âu Dương Long trang trí phòng bằng một tấm thảm đỏ Ba Tư rất tầm thường, vì thế sau khi dọn tới, Âu Dương Long liền đổi thành tấm thảm lông cừu màu trắng, sờ vào rất thoải mái.
Tô Nặc thích nhất là nằm xuống đó đọc sách hoặc chơi trò chơi trong lúc Âu Dương Long làm việc.
Mấy trang web trong nước quả nhiên sắp bị nổ tung, thân phận của Âu Dương Long cũng nhanh chóng bị cư dân mạng tra ra, nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán, cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Tô Nặc quay đầu nhìn chồng đẹp trai của mình, sau đó che miệng cười tủm tỉm — Bây giờ tôi rất khỏe, tôi đang đi nghỉ phép với người ấy, mọi người không cần lo lắng!
Đi kèm với câu nói đó là bức hình phong cảnh trời xanh mây trắng sóng vỗ vào bờ cát, còn có hai cặp dấu chân, trông thật sự rất hạnh phúc.
Âu Dương Long mở biểu tượng thông báo có tin mới ở góc phải, sau đó đăng nhập vào khen ngợi Tô Nặc!
Cái này gọi là phu xướng phu tùy!
Sau khi tắt trang đó đi, Tô Nặc tiện tay bấm vào diễn đàn, bất giác phát hiện “Loạn thế tình triền” đã đi đến hồi kết.
Cái quái gì thế này! Tô Nặc giật mình, rõ ràng tác giả rất lười mà, sao có thể cập nhật một lúc nhiều chương như vậy, thật vô lí hết sức!
Nhưng chuyện viết văn chủ yếu dựa vào sự điên rồ và linh cảm! Tô Nặc mở trang cuối cùng ra, sau đó bị lời nhắn của tác giả dọa đến nói không nên lời!
Cái gì mà “thật ra lúc đầu viết truyện này là vì rất thích giám đốc Âu Dương và Tô Nặc, nhưng lúc ấy nhìn thế nào cũng không thấy bọn họ có khả năng phát triển, vì thế mới YY viết thành câu chuyện này”? Mẹ nó, có cần dở hơi như vậy không?!
*YY có thể hiểu là… tự sướng/ tự thẩm.
Vậy tức là nhân vật mềm mại trắng nõn thẹn thùng nhạy cảm si tình như pha lê kia chính là mình sao? Còn người đàn ông khí phách siêu ngầu bễ nghễ thiên hạ Âu Dương Kim Long chính là giám đốc đẹp trai của mình sao? Hai tay Tô Nặc run lẩy bẩy, con chuột cũng bị dịch chuyển theo, tình cờ nhấn trúng chương miêu tả cảnh bíp bíp —, Âu Dương Kim Long cười tà mị, dùng cự long phía dưới đâm thật sâu vào cơ thể Tô Nhu Nhu, không quên thốt ra mấy câu “em đúng là tiểu yêu tinh chuyên quyến rũ người khác”! Tô Nặc nhịn không được bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu, má ơi càng nghĩ càng thấy kinh hoàng!
Tác giả mất trí rồi hay sao mà dám dùng từ “nước chảy giàn giụa” để miêu tả Tô Nhu Nhu, cái từ quái quỷ gì thế này, sao tác giả có thể dùng từ bậy bạ như vậy được!? Sau này đọc tạp chí ẩm thực sao mình dám nhìn nước sốt hoa quả nữa! Tô Nặc bị sốc quá nặng, cảm thấy mình sắp tắt thở!
Tuy Âu Dương Kim Long và Tô Nhu Nhu đã phá vỡ hết mọi rào cản, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng điều này vẫn không thể che giấu sự khó đỡ của tác giả! Tô Nặc ôm iPad lăn lộn trên giường, tâm tình vô cùng phức tạp!
Âu Dương Long: . . . . . .
“Chồng à!” Tô Nặc ném iPad sang một bên, nhào vào lòng ngài giám đốc, “A a a!”
“Lại đọc cái gì rồi?” Âu Dương Long hỏi.
“Hu hu.” Tô Nặc tựa đầu lên vai ngài giám đốc, nghẹn ngào nói, “Em không xem Loạn thế tình triền nữa đâu!”
Âu Dương Long nín cười, kéo người đang vùi đầu vào vai mình ra, sau đó hôn xuống.
Tiểu ngu xuẩn nhà mình thật là. . . . . Yêu bao nhiêu cũng không đủ.
Ở nước Ý cách đó hàng ngàn dặm.
“Baba!” Hàn Tiểu Hi ôm chân Hàn Uy, đôi mắt tràn ngập nước, “Ba không những không dẫn chú đẹp trai mặc áo gió về mà còn làm mất cả anh hai!”
Tại sao ba mình lại vô dụng như thế, tủi thân quá đi thôi!
“Thứ nhất, người kia là chú út của con, không phải anh hai, thứ hai, ba của con mặc áo gió cũng rất đẹp trai!” Hàn Uy nghiến răng nghiến lợi.
“Ồ!” Hàn Tiểu Hi chỉ ngón tay nói, “Nhưng chú đẹp trai hơn!”
Hàn Uy có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
“Muốn đi gặp chú đẹp trai quá.” Hàn Tiểu Hi than thở, trong lòng thầm nghĩ sau này mình sẽ gả cho chú!
Nhưng chuyện này không thể nói ra miệng được!
“Đi rồi thì đừng quay về nữa.” Hàn Uy lạnh lùng nói.
“Sao ạ?” Hàn Tiểu Hi há to miệng nhìn ba mình.
“Baba và chú chỉ có thể chọn một.” Thật sự rất tàn nhẫn!
Khóe mắt của Hàn Tiểu Hi đỏ hoe!
“Oa!” Hàn Tiểu Hi vừa chạy vừa khóc, “Mẹ ơi, ba ăn hiếp con!”
“Oa oa!” Đứa bé mới sinh cũng khóc ré lên góp vui.
“Hàn Uy!” Hàn phu nhân vô cùng tức giận, “Con trai của anh vừa mới ngủ! Sao anh lại chọc con gái mình khóc!?”
“Anh đâu có —“
“Dỗ nó ngủ đi!” Hàn Uy còn chưa nói hết câu, Hàn phu nhân đã nhét một một bịch tã nhỏ vào tay hắn.
“Nó muốn bú sữa mới chịu ngủ, anh biết dỗ thế nào đây.” Hàn Uy cảm thấy cực kì đau đầu, mình cũng không thể dùng máy hút sữa.
Hơn nữa, mình từng là đại ca xã hội đen thật sao?
Hàn tiên sinh vừa thay tã cho con, vừa đau khổ tự hỏi vấn đề này.
Sau đó rút ra được một kết luận, chắc chắn chuyện đó là ảo giác rồi.
Chỉ có em trai, vợ, con gái và con trai mới là cuộc sống thật sự của mình thôi. . . . .
Thật ra như vậy cũng tốt, không có gì xấu cả.