Nhật kí quay phim (11)
“Chắc do hôm qua khi tắm bị té, không cẩn thận đụng trúng vết thương.” La Lực đỡ Đới An lên giường, “Để tôi tìm bác sĩ đến kiểm tra cho cậu.”
Tại sao mình lại xui xẻo như thế!
Ái phi rơi lệ đầy mặt!
Mà hậu quả của chuyện này chính là — Đới An không thể không cùng La Lực đến chỗ đối diện bệnh viện, ừm, là một khách sạn.
Do sức chứa của bệnh viện có hạn, loại vết thương nhỏ này hiển nhiên không đáng chiếm một phòng bệnh sang trọng! Điều kiện của phòng bệnh thường lại không tốt, vì thế La Lực quyết định đi thuê khách sạn, dù sao cũng gần bệnh viện, qua lại kiểm tra rất tiện.
“Anh đỡ tôi xuống ngân hàng dưới lầu được không?” Đới An nói, “Tôi rút tiền trả cho anh.”
“Bốn trăm ngàn phải không?” La Lực nói cứ như đúng rồi.
Đới An: . . . . . .
“Không có tiền thì không cần gấp, sau này mỗi năm trả tôi hai mươi ngàn, hai mươi năm là thanh toán xong.” La Lực an ủi, “Tôi sẽ không tính tiền lãi.”
“Ngủ ngon!” Đới An kéo chăn trùm đầu.
La Lực dùng ngón tay chọc chọc bụng hắn, cảm thấy rất thú vị.
“Dừng lại ngay!!” Đới An thẹn quá thành giận! Sao lại có người phiền phức như thế!?
“Mới tám giờ tối, ngủ ngon cái gì.” La Lực tựa lưng vào bên cạnh, bật tivi lên, “Có vụ xì-căng-đan của ngôi sao nào không? Kể tôi nghe đi.”
Đàn ông con trai gì mà nhiều chuyện quá vậy! Đới An lắc đầu, “Không thể trả lời!”
“Sao cậu đối xử kém thân thiện với tôi thế?” La Lực xoa xoa đầu ái phi, “Nhìn từ góc độ nào đi nữa, tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cậu mà!”
“Làm ơn đừng tùy tiện tâng bốc bản thân mình lên cao như vậy!” Đới An buồn bực liếc hắn một cái!
“Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, ngày mai chúng ta cùng đến phim trường được không?” Sau mấy phút đồng hồ, La Lực tiếp tục mời.
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến việc trở về công ty làm việc sao?” Đới An dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn.
“Vất vả lắm mới có thể chạy đến đây.” La Lực từ chối thẳng thừng, “Có chết cũng không về!”
. . . . . .
Tại sao công ty của anh vẫn chưa phá sản!?
Ái phi gào thét trong lòng!
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa to, hai người tựa vào đầu giường, cùng nhau xem TV nhỏ của khách sạn!
Bởi vì thật sự không còn việc nào khác để làm!
“Tôi đi toilet.” Đới An đưa hạt dưa trong tay cho La Lực.
“Có cần tôi đỡ cậu không?” La Lực hỏi.
Tất nhiên là không! Đới An khập khiễng đi về phía toilet!
TV phát chương trình quảng cáo, La Lực tiện tay đổi kênh, tình cờ đổi trúng bộ phim truyền hình cổ trang đang làm mưa làm gió!
“Hoàng thượng, đại tướng quân đang khống chế thái tử, muốn bức vua thoái vị!” Một tiểu thái giám vội vã chạy vào.
“Phụt!” Suýt chút nữa La Lực đã bị sặc, hắn nhìn chằm chằm màn hình nửa phút, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất quen mắt.
“Đang xem gì vậy?” Đới An đi ra khỏi toilet, tò mò nhìn TV, sau đó cả người cứng đờ!
“Là cậu phải không?” La Lực cười xấu xa.
Đới An hung hăng đoạt lấy remote!
“Diễn tốt lắm!” La Lực khích lệ!
“Câm miệng!” Đới An đỏ mặt hét lên! Vốn chỉ định đến phim trường thăm một người bạn, ai ngờ lại đúng lúc thiếu một vai quần chúng, vì thế ái phi đành phải hi sinh diễn thay, chỉ xuất hiện trên phim hai mươi giây, ngay cả Tô Nặc cũng không biết việc này!
“Còn diễn vai nào khác nữa không?” La Lực hưng phấn hỏi.
“Đừng thảo luận vấn đề này nữa!” Đới An úp gối nằm lên mặt hắn!
La Lực cười đến đau dạ dày.
Hai tiếng sau, Đới An ôm chăn ngủ say, La Lực gửi tin nhắn cho trợ lí của mình – Dời ngày trở về công ty đến tháng sau.
Trợ lí lập tức bật khóc – Tại sao? Tuần sau tổng giám đốc Lưu sẽ đến dự họp.
Nhưng La Lực không hề có trách nhiệm của một tổng giám đốc – Nói tôi bị bệnh!
Trợ lí càng đau khổ hơn – Lí do này lần trước đã dùng rồi.
La Lực vô sỉ trả lời – Chẳng lẽ tôi không thể bệnh lần nữa?
Trợ lí lập tức choáng váng!
Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, Đới An mặc quần lót, nằm trong lòng La Lực ngủ say sưa, mặt bánh bao nhéo rất là đã!
“Dậy đi!” La Lực vỗ vỗ lưng hắn.
“Ừ.” Đới An dụi mắt ngồi dậy.
La Lực bật cười, không nướng thêm dù chỉ một giây!
“A!” Sau khi tỉnh táo lại, Đới An lập tức giật mình, “Sao anh lại ngủ trên giường của tôi?!” Rõ ràng phòng lớn này có đến hai giường!
“Xem tivi khuya quá, ngủ quên lúc nào không hay.” La Lực bình tĩnh trả lời.
. . . . . .
Ái phi 囧囧 tìm quần áo mặc vào.
“Đi xem phim không?” La Lực chọt chọt eo của ái phi.
“Không đi.” Ái phi từ chối thẳng thừng.
“Là phim bom tấn đấy!” La Lực nói.
“Không đi.” Đới An chậm chạp lết về phía toilet, “Thà ở khách sạn coi tivi còn hơn.”
“Được rồi, tôi lên núi vậy.” La Lực nói ra một câu kinh hoàng.
Đới An bi phẫn nói, “Anh không được đi!”
“Nhưng không có ai đi coi phim với tôi hết.” La Lực bày ra vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Đúng là đồ gian thương khốn kiếp!
Ái phi rơi lệ đầy mặt!
Tuy trên danh nghĩa là khu thành thị, nhưng kinh tế ở đây chưa phát triển lắm, vì thế rạp chiếu phim rất nhỏ, hơn nữa còn rất cũ nát.
“Tôi không muốn xem phim bom tấn 3D ở chỗ này!” Đới An ngồi trên xe lăn phản đối! Chỉ có màn hình cực lớn mới có thể xem được đầy đủ hiệu ứng của nó!
“Vậy chúng ta đổi phim khác.” La Lực nhìn thông tin giới thiệu phim, hỏi, “Xem《Nỗi kinh hoàng trên núi》không?”
Mẹ nó! Đới An nhanh chóng từ chối, “Xem phim bom tấn 3D đi!”
“Cậu sợ sao?” La Lực nhếch miệng cười.
“Không!” Đới An thẹn quá thành giận!
“Vậy xem phim này đi.” La Lực móc tiền ra mua vé.
Đới An: . . . . . .
Sau khi gửi xe lăn ở cửa ra vào, La Lực đỡ Đới An ngồi lên ghế.
Quần chúng xung quanh đều cảm thấy vô cùng cảm động! Rốt cuộc bộ phim này hay đến vậy sao!? Đi đứng khập khiễng như thế mà cũng muốn xem!
“Á!!!!” Cảnh đầu tiên của bộ phim là một tiếng hét thảm thiết, thân hình mảnh mai của ái phi run lẩy bẩy!
“Sợ à?” La Lực nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên không phải!” Đới An mạnh miệng nói!
“Ồ!” Thái độ của La mặt sẹo rất đáng bị đập!
Bộ phim vẫn trình chiếu một cách sôi nổi, không những hình ảnh trên màn hình vô cùng khủng khiếp mà tiếng kêu của nó cũng rất thảm thiết! Đới An cảm thấy mình sắp xỉu rồi!
Đã vậy bộ phim này còn dài đến hai tiếng đồng hồ! Một bộ phim kinh dị có nhất thiết phải dài như vậy không?!
Ái phi thật sự rất muốn khóc!
Đến khi bộ phim kết thúc, rốt cuộc đèn cũng được mở lên, Đới An có cảm giác mình đã vượt qua bốn mùa xuân hạ thu đông, sau lưng lúc nóng lúc lạnh, phải nói là vô cùng thê thảm!
“Sao mặt mũi trắng bệch vậy?” La Lực dựa sát vào hỏi.
“Bởi vì tôi đang đắm chìm trong biển cả nghệ thuật bao la.” Đới An uể oải trả lời.
La Lực đã cười đến đau dạ dày rồi, “Muốn về chưa?”
“Chúng ta đi tản bộ một chút đi.” Đới An suy yếu nói! Sau khi xem xong bộ phim u ám này, nhất định phải nhanh chóng bổ sung dương khí!
Vì thế La Lực đẩy xe lăn dẫn ái phi ra công viên phơi nắng, còn mua cả nước cam đóng hộp của trẻ con cho hắn!
Phơi bụng dưới ánh nắng ấm áp thật sự rất thoải mái!
Đới An vui vẻ híp mắt lại, tạm thời quên mất bộ phim kinh dị kia!
Nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi!
Sau khi trở lại khách sạn, La Lực để xe lăn vào một góc rồi dìu Đới An lên giường, “Tôi xuống dưới lầu mua bao thuốc lá.”
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!” Ái phi nhanh tay lẹ mắt túm lấy hắn, “Cắn hạt dưa thì tốt hơn!”
“Lâu lâu hút một điếu cũng không sao.” La Lực cố ý trêu chọc.
“Không được! Tôi không muốn hít khói thuốc!” Đới An vô cùng quyết liệt!
“Vậy tôi ra ban công hút.” La Lực nhượng bộ.
“Hút ở ban công sẽ gây ô nhiễm không khí!” Đới An nắm chặt tay hắn!
“Được rồi, vậy tôi đi mua ít đồ ăn vặt.” La Lực xấu xa nói.
“Ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ mập!” Đới An quyết không buông tay, nhiệt tình mời gọi, “Hay chúng ta đi ngủ sớm đi!”
Nhìn ánh mắt đáng thương của ái phi, La mặt sẹo cảm thấy vô cùng sung sướng!
Sao lại có người chọc thích như vậy!?
Nửa đêm, ái phi tỉnh lại từ trong mộng, bởi vì hắn muốn đi toilet!
Ái phi ngồi dậy liếc nhìn người bên cạnh.
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, La Lực đang ngủ say sưa, mặt mũi trông nhu hòa hơn nhiều so với bình thường.
Sau đó ái phi vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp trai của La mặt sẹo, hơn nữa trong lòng còn nảy sinh tình yêu mãnh liệt, cánh cửa thế giới mới sẽ được mở ra?
Làm gì có chuyện đó!!
Trên thực tế ái phi chưa có cẩn thận thưởng thức vẻ đẹp của La mặt sẹo, bởi vì con người có ba việc gấp, chuyện này sao mà nhịn cho nổi!
Cho dù có khủng khiếp thế nào thì cũng chỉ là phim mà thôi!
Đới An tự an ủi mình, sau đó mang dép lê từ từ bước xuống giường!
Nếu là bình thường, hắn có thể nhắm mắt phóng đến toilet giải quyết vấn đề! Nhưng bây giờ không giống như trước! Cổ chân bị thương không thể bước nhanh được!
Đúng là quá thê thảm!
Đới An mở đèn đầu giường sáng lên một chút, hi vọng La Lực có thể tỉnh lại!
Nhưng điều này không hề xảy ra!
Vì vậy ái phi đành phải sợ hãi lết về phía toilet, ánh đèn mờ ảo kia thật sự rất kích thích trí tưởng tượng, những hình ảnh máu me trong bộ phim lúc sáng ùn ùn xuất hiện trong đầu, ái phi có cảm giác mình sắp tè ra quần!
“Cậu. . . . Đi. . . . Đâu. . . .” Trong tình huống kinh hãi như thế này, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói run rẩy, thật sự quá khinh khủng!
“Á!!!!!!” Ái phi thét chói tai!
“Không sao chứ?” La Lực nhanh chóng bước xuống giường đỡ hắn.
“Vừa rồi là sao!” Ái phi nói không nên lời!
“Vừa rồi tôi định hỏi cậu có cần tôi đỡ đi toilet không.” La Lực vô tội nói, “Chưa gì cậu đã hét ầm lên!”
“Sao giọng nói của anh lại biến thành như vậy?” Ái phi vẫn chưa hoàn hồn! Giọng nói y như từ dưới lòng đất truyền lên!
“Lúc đó chưa tỉnh ngủ, cổ họng hơi khàn là chuyện bình thường.” La Lực đưa ra một chuỗi lí do!
“Mau đỡ tôi đi toilet.” Ái phi đã không còn sức để ý xem hắn cố ý hay vô ý, đã hơn hai mươi tuổi rồi, nhất định không thể tè ra quần!
Sờ soạng tấm lưng đổ đầy mồ hôi lạnh của ái phi, hiếm khi La mặt sẹo mới cảm thấy. . . . Áy náy?!
Lá gan hơi nhỏ, dọa dữ quá sẽ xảy ra chuyện.
La Lực đứng bên ngoài toilet sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ.
Hai phút sau, ái phi vẫn chưa đi ra!
“Không sao chứ?” La Lực gõ cửa.
Nhưng Đới An không có trả lời! Bởi vì hắn đang dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm bồn cầu!
Bởi vì hắn phát hiện mình tiểu không được!
Đúng là hù chết người!
La Lực dứt khoát mở cửa bước vào.
“A!” Đới An bị dọa nhảy dựng, “Anh vào đây làm gì!?”
“Sợ cậu ngất.” La Lực buồn bực nói, “Sao lại ở đây nhìn chằm chằm bồn cầu?”
“Ai cần anh lo! Đi ra ngoài ngay!” Đới An xấu hổ muốn chết, muốn giấu ái phi nhỏ của mình đi!
“Tuyết tiền liệt không tốt?” La Lực nói chuyện vô cùng khiếm nhã!
Đới An rất muốn cầm dép lê đập vào mặt hắn!
Trận đi tiểu này thật sự rất trắc trở! Ba phút sau, La Lực tựa người vào đầu giường xem tivi, rốt cuộc Đới An cũng thành công giải quyết vấn đề, uể oải nằm trên giường suy tư, chẳng lẽ mình phải đến khoa nam một chuyến thật sao?
Buồn đến sắp khóc luôn rồi có được không!