Mấy phút đồng hồ sau, Âu Dương Long đẩy cửa tiến vào, “Thật có lỗi, để hai vị đợi lâu.”
“Giám đốc Âu Dương khách sáo quá.” Người đại diện lễ phép nói, Tô Nặc cũng đứng lên, dùng thị lực mờ mờ ảo ảo của mình nhìn hắn, cố gắng tưởng tượng mình thành yêu nghiệt kiêu ngạo thoát tục ngây thơ, thuận tiện khóc than độ cận thị cao không đỡ được của mình ở trong lòng!
Thật ra mà nói, màn trình diễn của Tô Nặc tuyệt đối có thể xem là hạng nhất! Mặc dù lúc này hắn không nhìn thấy gì, nhưng phong thái hoàng tử trưng ra không sót một chút nào, thậm chí còn có thêm vài phần u buồn nhàn nhạt, trông vô cùng cao quý và quyến rũ!
Người đại diện len lén nhìn qua, cảm thấy rất hài lòng!
“Chào Tô tiên sinh.” Bắt tay với người đại diện xong, Âu Dương Long đưa tay phải về phía Tô Nặc, nụ cười mang ý trêu chọc.
“Xin chào.” Giữa hai người cách một cái bàn, người mẫu Tô chỉ thấy lờ mờ, cảm thấy diện mạo của người đối diện rất nhã nhặn, giọng nói hơi quen quen, có thể mình đã từng nhìn thấy người này trên tạp chí hoặc đài truyền hình nào đó, vậy nên mình mới có ấn tượng!
Thật ra cũng không thể trách hắn, dù sao cũng không ai rảnh rỗi ở không đem đại ca công trường và giám đốc cao quý liên hệ với nhau! Tô Nặc hơi nghiêng người bắt tay với đối phương, vẫn giữ phong thái tao nhã và đoan trang như cũ!
Thấy bộ dạng hắn bình tĩnh như vậy, Âu Dương Long có chút ngoài ý muốn. Theo lẽ thường mà nói, sau khi cậu ta nhìn thấy mình, cho dù không quá sợ hãi, tối thiểu cũng phải có một chút cảm xúc dao động chứ, sao có thể trông bình thường như thế?
“Đây là ảnh chụp các loại phong cách khác nhau của Nặc Nặc, trước tiên mời giám đốc Âu Dương xem qua.” Người đại diện đưa một cuốn sách quảng cáo cho hắn.
Âu Dương Long đưa tay tiếp nhận, lật lần lượt từng trang một. Từ phong cách sân trường tươi mát đến tương đối gợi cảm, Tô Nặc đều thể hiện rất tốt. Cho dù nhìn từ góc độ chuyên môn, cuốn quảng cáo này đã đạt chín trên mười.
Tờ cuối cùng của cuốn quảng cáo là sơ lược lý lịch cá nhân của Tô Nặc, mục đầu tiên là “món ăn yêu thích nhất,” trong đó điền một chuỗi. . . Tiếng Latin? Âu Dương Long bật cười, “Đây là cái gì?”
“Một loại hoa màu trắng tên Vatican.” Người đại diện trả lời cực kì lưu loát, “Nặc Nặc của chúng tôi không có hứng thú với thức ăn, đây là món salad duy nhất cậu ấy thích.”
“Vậy sao?” Âu Dương Long ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Nặc đối diện.
Tuy rằng Tô Nặc cận thị rất nặng, nhưng cũng không đến nỗi mù hoàn toàn, hắn vẫn có thể nhìn ra Âu Dương Long đang hỏi mình, vì thế thản nhiên gật đầu trả lời, “Đúng vậy, loại hoa này có mùi vị rất sạch sẽ, dễ làm cho người ta liên tưởng tới tuyết mùa đông.” Thật ra chỉ là vị dấm chua trộn cải trắng thôi có được không! Một chút thịt cũng không có mà tên thì dài loằng ngoằng! Có thiên tài mới nhớ nổi!
“Ngoại trừ hoa, Tô tiên sinh còn hứng thú với món nào khác không? Ví dụ như mì thịt bò chẳng hạn.” Âu Dương Long cố tình muốn trêu hắn.
Mẹ nó dĩ nhiên là có rồi! Mì thịt bò thêm trứng kho và dầu cay thật sự ngon đến muốn khóc! Tô Nặc gật đầu như điên ở trong lòng, sau đó mỉm cười nói, “Tôi không ăn thịt.” Dối trá đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt người ta!
Âu Dương Long nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên về độ dày của da mặt người này. Hôm qua vừa ăn một tô mì thịt bò cỡ lớn trước mặt mình, bây giờ lại nói không ăn thịt chỉ ăn hoa, tinh thần phân liệt của người này cũng quá cao siêu rồi!
Trong thời gian tiếp theo, vẫn là người đại diện bàn bạc với Âu Dương Long, Tô Nặc thì tiếp tục toàn tâm toàn ý giả vờ làm hoàng tử, không nói thêm lời nào —— bởi vì công ty đã sắp đặt cho hắn như vậy, trầm mặc ít lời siêu phàm thoát tục bông hoa cao quý yêu nghiệt trời sinh, vừa nghe là thấy hết sức đẳng cấp!
“Tô tiên sinh có yêu cầu gì về giá tiền không?” Âu Dương Long thuận miệng hỏi.
“Nặc Nặc không có khái niệm về tiền bạc.” Người đại diện cướp lời trước khi Tô Nặc kịp mở miệng, “Về phương diện thù lao, ngài bàn với tôi là được rồi.”
“Đúng vậy.” Tô Nặc gật gật đầu, cam chịu.
Không có khái niệm về tiền bạc không phải là giả, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không có hứng thú với tiền! Lần trước có một thương nhân gọi điện tới, đúng lúc người đại diện đi mua đồ quên mang theo di động, vì vậy Tô Nặc tự bắt máy. . .
Đối phương nói muốn mời Tô tiên sinh đi tham dự một buổi lễ, người mẫu Tô liền bắt chước cách nói chuyện của người đại diện, nói phí mời Nặc Nặc của chúng tôi rất đắt, so với Khâu Tử Ngạn còn đắt hơn!! Đối phương nghe xong liền cười, nói chúng tôi không có tìm Khâu Tử Ngạn, anh ta không phù hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi, người chúng tôi muốn mời là Tô tiên sinh, xin hỏi bên ngài ra giá bao nhiêu? Lòng hư vinh của Tô Nặc được thỏa mãn thật sướng, vì vậy hắn thuận miệng nói tính giá hữu nghị năm triệu thôi, thôi được rồi giảm còn 98% thôi đó không thể giảm nữa đâu! Đối phương sửng sốt một chút, sau đó ‘tút’ một tiếng cúp điện thoại!
Sau khi người đại diện trở về biết được việc này, trước mắt tối sầm thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Tô Nặc vô cùng tủi thân, “Không phải anh nói giá của tôi rất cao sao?”
“Cao cũng không đến mức năm triệu!” Người đại diện nổi điên, “Nếu chuyện này bị người ta ghi âm truyền ra ngoài, cậu đừng mong ngóc đầu lên nữa!”
Sau lần kinh nghiệm đau thương này, Đới An ra lệnh cấm Tô Nặc đụng vào điện thoại của mình, càng không cho phép hắn nói đến chữ “tiền” ở trước mặt người khác, để tránh tự hủy hình tượng!
Vì thế lần này Âu Dương Long vừa đề cập đến chuyện thù lao, Đới An liền lập tức cướp lời thoại. Tô Nặc không có cơ hội nói chuyện, đành phải tiếp tục im lặng làm hoàng tử.
Lần nói chuyện này kéo dài gần một tiếng đồng hồ, hai bên đều tương đối hài lòng. Lúc gần chấm dứt, Âu Dương Long cất cặp văn kiện, hẹn ba ngày sau sẽ cho câu trả lời thuyết phục.
“Tôi buồn ngủ quá.” Đợi Âu Dương Long ra khỏi phòng khách, Tô Nặc ủ rũ ngáp, vừa rồi thiếu chút nữa đã ngủ gật!
“Ngoan, hôm nay biểu hiện của cậu không tệ.” Người đại diện rất hài lòng, “Chúng ta nhất định có thể giành được cơ hội này!”
Tô Nặc cười như điên ở trong lòng, định bụng sau này sẽ vào trang cá nhân của Khâu Tử Ngạn comment vài câu khoe khoang như “Đàn ông cơ bắp thì thế nào, không phải cũng thua dưới tay Nặc Nặc sao, tôi yêu Nặc Nặc một vạn năm á há há!”, thật sự quá sung sướng!
“Đi thôi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi.” Người đại diện mang hắn ra ngoài, để tránh tên cận thị nặng này đụng trúng cửa.
“Tôi đi toilet trước.” Tô Nặc cảm thấy mình không nín được! Thật ra lúc vừa bàn bạc được một nửa, hắn đã muốn đi xuỵt xuỵt rồi! Nhưng sợ ảnh hưởng đến hình tượng bông hoa cao quý không ăn khói lửa, hắn vẫn ráng nhịn!
Thật sự là chuyên nghiệp quá đi mất!
Người đại diện dẫn hắn tới cửa toilet, mình thì đứng bên ngoài chờ.
Tô Nặc vừa đẩy cửa đi vào đã bị doạ hết hồn, mẹ nó sao mà lớn quá vậy, còn muốn to hơn đại sảnh khách sạn nữa! Đúng là cái đồ nhà giàu mới nổi!
Xuỵt xuỵt xong, Tô Nặc lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng. Hắn rửa tay rồi đi ra ngoài, ai ngờ ‘binh’ một cái đập đầu vào cây cột.
“Á!” Người mẫu Tô hét nhỏ một tiếng, lấy tay che trán, híp mắt né qua một bên để tránh bị đụng nữa, trông cứ như người tàn tật.
Âu Dương Long đứng ở phía bên kia toilet, thích thú nhìn hết toàn bộ quá trình, thiếu chút nữa nhịn cười đến nội thương —— Cây cột rõ ràng thế mà cũng không nhìn thấy, cái này chắc là do bị cận, hèn chi vừa rồi lại có thể bình tĩnh như vậy, thì ra vốn dĩ không nhìn rõ mình!
“Trời ơi, sao trán đỏ vậy.” Đới An chạy tới nhìn kĩ.
“Không cẩn thận đụng trúng.” Tô Nặc khoát tay, “Chúng ta về nhà sớm một chút đi, cứ vậy hoài tôi cảm thấy không an toàn!”
Thế giới hư vô thật sự quá nguy hiểm!
Sau khi về nhà thay kính, Tô Nặc lập tức khôi phục sức sống! Người đại diện vốn định dẫn hắn đi ăn một bữa lớn, kết quả cư nhiên bị hắn từ chối!
“Ngày mai tôi muốn về nhà một chuyến, buổi tối phải tới cửa hàng mua một ít quần áo trẻ em.” Tô Nặc cắn quả táo.
Đới An gật đầu đồng ý, cũng không hỏi gì thêm —— Trước đây lúc vừa nhận Tô Nặc, nhiều người đã nhắc nhở đừng quá can thiệp vào bối cảnh gia đình của hắn, hiển nhiên chuyện này không hề đơn giản.
Ra ngoài đời, cái nào không nên quản, người đại diện biết rất rõ.
Rạng sáng ngày thứ hai, Tô Nặc mang theo quà ra khỏi cửa, đeo kính râm, nón đen, mặc áo T-shirt, trông cực kì cực kì bình thường!
Sau khi đi bộ chừng mười phút, hắn đến một chỗ đổ rác ít ai lui tới, trong góc có một chiếc xe cũ màu đen tầm thường.
“Chào chú Lý.” Tô Nặc mở cửa lên xe, hiển nhiên là quen biết tài xế.
Chiếc màu đen chạy như bay ra ngoài thành phố, sau khi lòng vòng mấy vòng, xác định phía sau không có người bám đuôi mới quay trở về hướng kia, cuối cùng dừng trong bãi đỗ xe tầng hầm của một câu lạc bộ tư nhân ở vùng ngoại thành.
Tô Nặc bước vào thang máy chuyên dụng, lên tầng cao nhất.
“Tiểu thiếu gia.” Người trong hành lang nhìn thấy hắn đều chào hỏi.
“Anh hai đâu?” Tô Nặc hỏi.
“Ở bên trong.” Một người trong đó giúp hắn mở cửa, “Hôm nay có chút việc nên sáng sớm anh Uy đã tới đây.”
“Anh.” Tô Nặc đi vào phòng.
“A, sao hôm nay về sớm vậy.” Người đàn ông trong phòng hiển nhiên có chút kinh ngạc, “Anh tưởng giữa trưa em mới về chứ.”
“Dù sao cũng không ngủ được.” Tô Nặc ném quà lên sô pha, “Tây Tây đâu?”
“Ở nhà với chị dâu em, trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm.” Người đàn ông xoa xoa đầu hắn, “Qua thư phòng cách vách chơi đi, sáng nay chắc sẽ hơi ồn đấy.”
“Sao vậy?” Tô Nặc hỏi.
“Sòng bạc có người chơi xấu, anh tìm người đến bắt quỷ.” Người đàn ông đưa cho hắn một hộp nước trái cây.
“Ai dám chơi xấu ở đây?” Tô Nặc càng tò mò.
“Hứng thú à?” Người đàn ông bật cười, cong ngón tay búng trán hắn, “Đi, anh dẫn em đi xem náo nhiệt.”
Theo phát ngôn của công ty người mẫu với giới truyền thông, thân thế của Tô Nặc vẫn là một bí ẩn! Vì thế các fan đều tò mò nhiều chuyện, có người nói hắn là con riêng, có người nói hắn là phú nhị đại*, cũng có người nói hắn là thanh niên nghèo khổ, thậm chí còn có người nói hắn là quý tộc Đông Nam Á gặp nạn, là một hoàng tử thật sự! Sức tưởng tượng bay cao bay xa đến mức không thể tin nổi. Bất quá lời đồn tuy nhiều nhưng không có cách nào chứng thực, bối cảnh của yêu nghiệt Tô năm nào cũng đạt giải nhất “bí ẩn trong giới giải trí”!
*thế hệ con nhà giàu thứ hai
Đối với chuyện này, công ty đối thủ tỏ ý khinh thường, thậm chí trong lúc phỏng vấn còn có người công kích ngầm, nói bọn họ ra vẻ thần bí để gây sự chú ý!
Thật ra rất oan cho Tô Nặc, về chuyện này, không phải hắn cố tình không nói mà là thật sự không thể nói.