Bên chụp ảnh chuẩn bị quần lót nhỏ gợi cảm đến phun máu mũi! Tô Nặc vào toilet thay quần, sau khi thay xong thì đứng nhìn một chút, cảm thấy hơi quá đáng.
Tiếp theo mình nên tức giận từ chối?
Sao có thể như vậy được!
Thật ra hắn rất hưng phấn, bởi vì người mẫu Tô luôn muốn cho mọi người thấy vóc dáng đàn ông cường tráng nam tính của mình qua việc trình diễn đồ lót, nhưng đáng buồn là trước giờ đều không cơ hội, lần này rốt cuộc có thể đi đường vòng cứu nước đạt được mơ ước quả thật làm hắn rất nôn nóng!
Tô Nặc mặc quần lót nhìn trái nhìn phải, cảm thấy mẹ nó thật sự rất quyến rũ! Khuyết điểm duy nhất là cái kia của mình không đủ lớn, hình dáng vừa không vĩ đại vừa không đáng sợ!
Sát, thật sự quá đáng tiếc. . . Tô Nặc thở dài một hơi, hắn đang nhớ lại hình ảnh tuyên truyền quần lót tháng trước của Khâu Tử Ngạn.
Độ to và độ dài chẳng có gì đặc biệt hơn người hết! Mình không hề hâm mộ một chút nào! Tô Nặc kiêu căng lẩm bẩm một phen, quay về phía gương tạo dáng kiểu Schwarzenegger [1].
Ha ha ha ha quả nhiên trông hài chết đi được. . . Ặc, bậy bậy, mình đang làm cái quỷ gì vậy, sao có thể tự giễu cợt chính mình, thật ra trông mình rất đàn ông!
Yêu nghiệt Tô trùm khăn tắm, lạnh lùng tiêu sái bước ra khỏi phòng tắm.
“Người mẫu gầy quá, chụp ảnh này sao mà đẹp được?” Âu Dương Long nhìn thân thể nhỏ nhắn gầy ốm của Tô Nặc, nhíu mày hỏi thợ chụp ảnh bên cạnh.
Tuy rằng thanh âm của Âu Dương Long rất nhỏ, nhưng người mẫu Tô tai thính vẫn nghe thấy! Vì thế hắn lập tức nổi giận, ngại ông gầy thì đừng có kí hợp đồng với ông! Có giỏi thì cởi sạch rồi tự chụp mình luôn đi, bày đặt càu nhàu nói này nói nọ đúng là đáng ghét! Ở đây có rất nhiều nhà tạo mẫu và thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, tất cả mọi người đều biết chụp quần lót hơn cái đồ vô trách nhiệm nhà ngươi nhiều! Mặc dù ông không có cơ bắp nhưng nội tâm bên trong của ông nam tính lắm biết không!
Sau đó Tô Nặc nghe thợ chụp ảnh trả lời, “Yên tâm đi giám đốc, chúng tôi không chụp chính diện.”
Nani?! Tô Nặc mở to mắt, em gái anh, vừa rồi tôi tốn hết nửa ngày trong toilet mân mê JJ, thiếu điều nhét thêm cục bông để làm nổi bật khí phách, sao anh có thể nói không chụp là không chụp, không khoa học gì hết! Hơn nữa mặt sau có cái gì đẹp mà chụp, chỉ có cái mông thôi!
*JJ = cái đó đó của nam
Thợ chụp ảnh tiếp tục nói, “Nặc Nặc có cái mông rất vêu, hình dáng cũng rất đẹp, hiệu quả chụp nhất định sẽ rất tốt.”
. . . . .
Sát! Mông anh mới đẹp mông cả nhà anh đều đẹp!
Tô Nặc cảm thấy rất rối rắm, tại sao Khâu Tử Ngạn chụp quần lót thì được khoe cơ bụng và cái kia, đến phiên mình chỉ có thể nằm úp sấp chụp mông?
Chuyện này không khoa học! Thật đáng hận! Đây là phân biệt đối xử!
Vì thế một bên hắn dựng thẳng ngón giữa trong lòng, một bên nằm trên giường bày ra biểu tình u buồn.
Ông đây thật sự quá chuyên nghiệp. . . Tô Nặc cảm thán.
Điểm này chắc chắn hơn hẳn Khâu Tử Ngạn.
“Tuyệt lắm.” Thợ chụp ảnh rất hài lòng với tư thế của hắn, sau đó kéo khăn tắm xuống một chút, lộ ra một phần nhỏ của cặp mông đầy đặn.
Âu Dương Long sờ sờ cằm, nhìn từ góc độ này thật sự rất. . . Hấp dẫn.
“Không tệ, giơ tay lên một chút, ngoan, đừng cử động. . .” Thợ chụp ảnh cầm máy ảnh một cách nghiêm túc.
“Chân thu lại một chút, tốt lắm. . . Đừng cử động. . .”
“Hạ bên sườn một chút, cứ thế. . . Đừng cử động. . .”
“Cắn môi dưới, ánh mắt mê ly một chút. . . Nặc Nặc ngoan, đừng cử động. . .”
. . . . .
Ba phen mấy bận, Tô Nặc mất hứng, quay sang nói, “Sao không cho tôi quay mặt qua?” Ông muốn chụp ngay chính diện!
“Bởi vì chúng tôi chụp lưng là chủ yếu, cậu xoay lưng qua là được rồi.” Thợ chụp ảnh cười hà hà giơ lan hoa chỉ [2], khen, “Eo và mông đẹp quá chừng, hơn nữa Nặc Nặc còn có gương mặt rất xinh đẹp, ngay cả tôi cũng nhịn không được muốn yêu cậu luôn rồi này.”
“Thôi đừng.” Tô Nặc im lặng rùng mình, ngoan ngoãn nằm úp sấp trên giường, cảm thấy có chút đau khổ.
Chụp xong mấy bộ nội y, thời gian đã đến giữa trưa, nhân viên công tác kêu khoai tây chiên và hamburger làm bữa trưa cho mọi người, đương nhiên vì chiếu cố Tô Nặc nên đã gọi riêng phần đặc biệt cho hắn.
“Thật sự xin lỗi, chúng tôi không tìm được món. . . Hoa tươi Vatican mà Tô tiên sinh thích ăn, vì vậy đành phải mua cái này, cũng thanh đạm lắm.” Nhân viên công tác rất có thành ý đưa qua một hộp đồ ăn xa xỉ.
“Thật ra tôi không ăn cũng không sao.” Tô Nặc ngượng ngùng cười —— Âu Dương Long tạm thời vắng mặt, mình vẫn có thể tiếp tục giả vờ!
Tuy rằng hộp đồ ăn trông rất cao cấp, nhưng khi vừa nghe ba chữ “thanh đạm lắm”, Tô Nặc lập tức mất sạch khẩu vị. Người đại diện giúp hắn mở hộp đồ ăn, trong mắt tràn đầy cảm thông.
Tô Nặc nghiêng đầu qua nhìn, mẹ nó một chút váng dầu cũng không có, keo kiệt cũng vừa vừa thôi chứ! Món chính lại là nấm, ông cũng không phải Super Mario!
“Món này do khách sạn cao cấp đặc biệt chuẩn bị, bảo đảm không có một chút dầu nào, muối cũng rất ít.” Nhân viên công tác vẫn đang mải mê giới thiệu.
Tô Nặc gào thét trong lòng, cho bát mỡ heo trộn cơm cũng còn ngon hơn cái này!
“Thật sự cảm ơn rất nhiều, nhưng gần đây do giảm cân nên dạ dày của Nặc Nặc không được tốt, vì vậy chế độ ăn uống phải được kiểm soát rất chặt chẽ.” Người đại diện giúp hắn kiếm cớ, “Chỉ có thể ăn phần cơm đặc biệt.”
“Là cơm gì?” Âu Dương Long đẩy cửa tiến vào, ánh mắt trêu tức nhìn Tô Nặc.
. . . Tên này đúng là đáng ghét! Người mẫu Tô trề môi, giả bộ như không thấy.
“Mọi người cứ từ từ ăn, tôi và Nặc Nặc ra ngoài một chút, một tiếng sau sẽ trở lại.” Người đại diện biết rõ tổ tông nhà mình không thể bị bỏ đói, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Mọi người nghe vậy đều cảm khái trong lòng, yêu nghiệt nhỏ mảnh mai dạ dày không được tốt, thật khiến người ta nhịn không được muốn bộc phát bản năng làm mẹ!
“Chúng ta đi ăn ở đâu?” Sau khi vào thang máy, người mẫu Tô dẹp bỏ bộ dạng suy yếu, chuyển sang bộ dạng hưng phấn sung sức!
“Gần đây có một quán nhỏ, có hoành thánh chiên và móng heo nướng.” Đại khái do theo tên ăn hàng này quá lâu, Đới An cũng bắt đầu trở nên đói khát, hắn mở ra ứng dụng xem bản đồ, “Còn có nước ô mai rất ngon.”
Tô Nặc vô cùng phấn chấn, vừa nghe là biết ngon rồi!
Vì thế hai người phóng xe hơi tới quán nhỏ, bởi vì hôm nay tạo hình của Tô Nặc quá chói loá, không thích hợp chen chúc ăn móng heo với một đám công nhân nhập cư, vì thế người đại diện đành phải đậu xe ở đằng xa, tự mình vào quán mua mang về.
Tô Nặc nóng lòng ngồi chờ trong xe, tiện tay vào trang cá nhân của Khâu Tử Ngạn —— Hắn cảm thấy mình càng lúc càng biến thái, rảnh rỗi một chút là muốn lên chửi Khâu cơ bụng! Đúng là hết thuốc chữa!
Bất quá ngoài dự đoán của hắn, lần này Khâu Tử Ngạn không có phát rồ up hình khoe cơ thể mà chuyển sang con đường thâm tình. Đầu tiên là chúc bác tài xế của mình sinh nhật vui vẻ, sau đó còn cảm ơn ông ta từ trước tới giờ đã chiếu cố mình, hi vọng sau khi ông ta về hưu có thể ở nhà ôm con cháu hưởng phúc gì gì đó. Người đàn ông cường tráng nam tính đột nhiên thể hiện mặt dịu dàng của mình, các fan hiển nhiên cảm động đến rơi lệ, tất cả đều làm nũng lăn lộn bày tỏ anh Ngạn thật quyến rũ thật tốt bụng thật chín chắn thật dịu dàng, tụi em chịu không nổi cầu hôn môi cầu cọ mặt cầu hợp thể. . . Hợp thể*?! Tô Nặc giật mình mở to mắt, mấy em gái bây giờ dũng cảm thế! Nhưng tại sao trang của mình chưa từng có em nào cầu hợp thể, thật không công bằng! Vì thế yêu nghiệt nhỏ đầu hói lại đăng nhập, muốn tiếp tục mắng chửi theo thói quen, nhưng khi nhìn thấy chủ đề chúc ông cụ hạnh phúc này nọ. . . Giọng nói thật ấm áp, khi không mình bay vô chửi người ta hình như không hợp cho lắm. . .
*chắc ai cũng hiểu, kiểu như “xếp hình” ấy ~(‾▿‾~)
Sát! Tô Nặc do dự một chút, cuối cùng quyết định bỏ qua. Mình hận Khâu Tử Ngạn cơ bụng, không có liên quan đến người khác!
Thời gian trôi quatừng phút từng giây, người đại diện vẫn chưa trở lại. Bụng Tô Nặc bắt đầu kêu, vì thế hắn gọi điện thoại hỏi, “Ái phi đang ở đâu? Trẫm đói quá.”
Người đại diện an ủi hắn, “Đúng lúc giờ cao điểm, ở đây nhiều ngườilắm, tôi còn đang xếp hàng, trong xe có bánh bích quy đó.”
Bánh bích quy sao có thể so sánh với chân giò! Tô Nặc cúp điện thoại, tự kéo ra ngăn cất đồ lấy bánh bích quy, thuận tay bật di động xem tin tức.
«Vạch trần bí mật kinh thiên động địa, cơ bụng của người mẫu Khâu Tử Ngạn toàn là photoshop?" Loại tiêu đề này đúng là rất hấp dẫn, phóng viên thật sự rất có lương tâm nghề nghiệp! Tô Nặc vừa xem tin lá cải vừa cười đê tiện, hoàn toàn bỏ qua chuyện tuần trước tên phóng viên này còn viết một bài «Quá bi thảm, yêu nghiệt Tô đúng là người chuyển giới!?" Còn chưa xem hết nửa tin, một người đột nhiên thất tha thất thểu nghiêng ngả chạy ra từ đường tắt, tông mạnh vào trước mui xe của hắn.
Khốn kiếp! Tô Nặc bị doạ sợ, phản ứng đầu tiên chính là muốn đụng xe gạt tiền à? Ngu cũng vừa vừa thôi chứ, ông còn chưa khởi động xe mà đụng đụng cái gì! Hắn mở cửa xe, bước xuống xem xét, sau đó lại bị doạ sợ, một cậu thanh niên mặc áo sơmi trắng đang gục ở trước xe, trên người và trên mặt toàn là dấu giày, hiển nhiên là vừa đánh nhau với người ta.
“Cậu không sao chứ?” Tô Nặc giật mình, Đường Tiểu Ngữ?
Cậu thanh niên cắn môi dưới, vội vàng đứng lên muốn bỏ chạy, nhưng do chân bị thương nên không thể dùng sức.
“Nó chạy hướng kia kìa, mau đuổi theo!” Tô Nặc còn đang suy nghĩ thì bên kia đột nhiên truyền đến tiếng hét và tiếng bước chân, sắc mặt Đường Tiểu Ngữ trắng bệch, trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi.
Tô Nặc không nói nhiều, kéo người vào trong xe.
“Anh. . .” Đường Tiểu Ngữ hiển nhiên không nghĩ rằng hắn sẽ giúp mình.
Tô Nặc đạp chân ga, bỏ xa những tên đó mười dặm đường.
“Cảm ơn.” Đường Tiểu Ngữ ngồi ở ghế phó lái, “Anh là đại minh tinh phải không?”
“Cậu biết tôi?” Tô Nặc kinh ngạc.
“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ đáp một câu, xoay người xắn quần lên. Tô Nặc liếc qua, phát hiện cổ chân cậu ta bầm tím.
Di động rung rè rè, sau khi bắt máy liền nghe giọng nói ai oán của người đại diện, “Tôi chỉ xếp hàng hơi lâu chút thôi, cậu không cần giận tới mức lái xe bỏ đi chứ?”
“Mặc kệ anh tin hay không, tạm thời tôi thật sự có việc.” Tô Nặc dừng xe trước một phòng khám, “Anh tới Starbucks chờ tôi, mười phút sau tôi qua đó.”
Người đại diện càng thêm ai oán, mang móng heo nướng và hoành thánh chiên tới Starbucks có khi nào bị đuổi ra không đây!
“Tôi còn có việc, phòng khám này là do bạn tôi mở, cậu vào xem vết thương một chút đi, nếu không ổn thì đi bệnh viện.” Tô Nặc lấy ra một xấp nhân dân tệ từ trong ví, “Sau này đừng đánh nhau nữa.”
Đường Tiểu Ngữ ngạc nhiên nhìn hắn, “Sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Tô Nặc muốn nói bởi vì cậu đã giúp anh tôi bắt bọn gian lận! Nhưng lời này hiển nhiên không thể nói ra, vì vậy hắn chỉ cười cười, nhét tiền vào tay Đường Tiểu Ngữ, “Mau đi đi.”
“. . . Cảm ơn.” Đường Tiểu Ngữ cảm kích nhìn hắn, “Tôi sẽ nhớ kĩ anh.”
“Đừng khách sáo.” Tô Nặc giúp cậu ta mở cửa xe, nhìn cậu ta khập khiễng bước vào phòng khám, sau đó quay đầu lái xe trở về, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Năm đó anh hai cũng như cậu ta, chịu nhiều đau khổ, đánh nhau rất nhiều mới đổi được Hàn gia hôm nay.
Thật sự hi vọng sau này Đường Tiểu Ngữ có thể đi theo con đường chính đạo.
___________________
[1] Arnold Schwarzenegger là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh và cũng là chính khách Cộng hòa người Mỹ gốc Áo làm Thống đốc California thứ 38.
Ai coi phim hành động nhiều chắc biết ông này, nổi tiếng với các vai diễn trong phim The Terminator, True Lies, Predator, hoặc gần đây nhất là The Expendables 2.
Ảnh bên dưới là Schwarzenegger (lúc trẻ) và cũng có thể là tướng đứng mà Tô Nặc bắt chước.
[2] Lan hoa chỉ
[3] Móng heo nướng
[4] Hoành thánh chiên