Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 38: Chương 38




__________________________

Nguyệt: Cái chương chết bầm này vừa dài vừa khó làm TTATT

Warning: 18+

Có cảnh nóng nam x nam, không thích mời click back

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bùi Hàm Duệ, Tần Diệc nhấc bàn chân, kéo chiếc áo sơ mi ướt đẫm của anh lên tận vai, phần ngực bụng căng đầy không hề giấu giếm mà lõa lồ dưới dòng nước.

Trong ấn tượng của hắn, người đàn ông này luôn áo mũ chỉnh tề, thu thập thỏa đáng từ đầu đến chân, ăn diện cẩn thận tỉ mỉ, vừa hoàn mĩ vừa khéo léo, vĩnh viễn không hề lộ ra mặt sơ suất của anh trước người khác.

Lúc này, anh nằm ngửa trên sàn nhà, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Tần Diệc, cho dù cả thân thể ướt đẫm của anh bị Tần Diệc dùng ngón chân trêu chọc, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như vậy, vẫn bao dung, ôn hòa như thường ngày, thậm chí còn nâng tay cầm lấy mắt cá chân hắn, vuốt ve ngược lên phía cẳng chân.

Mấy năm nay, Tần Diệc gặp qua không thiếu loại đàn ông trong giới, nhưng lại chưa từng thấy qua người nào giống như Bùi Hàm Duệ, có thể kết hợp cấm dục và phóng đãng tới hòa hợp, tự nhiên như vậy, giống như là trời sinh đã ở trên cao nhìn xuống mà không phải bị người ta đặt phía dưới tùy ý phát tiết.

Nhưng, càng là như thế, Tần Diệc lại càng muốn làm anh ta!

Hung hăng xâm phạm mỗi cấm địa trên cơ thể anh! Khiến cho anh không thể duy trì tư thái trầm ổn thành thạo ấy được nữa, chỉ có thể mất khống chế mà trầm luân trong bể dục……

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Hàm Duệ của hắn càng trầm hơn, khàn khàn mở miệng ra lệnh: “Cởi dây lưng ra….”

Bùi Hàm Duệ cười cười, Tần Diệc cảm thấy lồng ngực dưới chân mình hơi chấn động, người đàn ông trắng trợn nhìn ngắm thân thể trần như nhộng của Tần Diệc, thuận theo mà thong thả cởi chốt kim loại trên dây lưng, sau đó kéo khóa.

“Muốn cởi sao?” Bùi Hàm Duệ ái muội cười nhẹ “Hay em muốn tự mình làm?”

Tần Diệc nheo mắt, ánh mắt kia kiêu ngạo đến mức khiến người ta chỉ muốn được phá hủy anh, hắn dùng mũi chân kéo cạnh quần của anh làm lộ ra quần lót đen thuần, thứ biểu tượng cho đàn ông cộm lên, cho dù là trong hay ngoài đều đã ướt nhẹp.

Tần Diệc nhếch môi, bàn chân dịch xuống bộ phận bên dưới của anh, hơi hơi mát xa, cảm nhận rõ rệt hô hấp của Bùi Hàm Duệ biến đổi, nhiệt độ và độ cứng không ngừng tăng lên truyền đến lòng bàn chân.

“Chơi đủ chưa?” Bùi Hàm Duệ đột nhiên tóm lấy mắt cá chân hắn, giống như rốt cuộc không thể chịu đựng kiểu đùa bỡn này được nữa, anh cởi bỏ từng cái cúc áo sơ mi, nặng nề cười nói: “Nếu em muốn ở mặt trên, cho em một lần cũng được……”

Tần Diệc dời chân, cúi người xuống, hai tay chống xuống cạnh khuôn mặt anh, nhướn mày cười tủm tỉm, âm điệu kéo dài nói: “A? Tự giác vậy sao?”

Bùi Hàm Duệ nâng tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu cắn lấy bờ môi đối diện, hàm hồ nói: “Dù sao cũng chỉ có một lần mà thôi…..”

“Anh nói nhiều quá rồi đấy.”

Tần Diệc tóm lấy gáy anh, đảo khách thành chủ, xâm nhập khoang miệng đối phương, sau khi đã đoạt hết không khí bên trong khoang miệng kia mới bắt đầu tấn công sang hầu kết và xương quai xanh. Hắn giống như một con dã thú đang đói bụng, hận không thể cắn nát yết hầu người đàn ông nằm dưới, rồi từng miếng, từng miếng ăn vào trong bụng.

Lửa nóng tràn đầy khiến Bùi Hàm Duệ cũng khó có thể chịu đựng, anh dùng lực vuốt ve phần eo rắn chắc của đối phương, cũng vì bàn tay hắn vuốt ve phần ngực mình mà thở dốc càng thêm nặng nề.

Hôn môi đơn thuần cùng an ủi đã không thể thỏa mãn thân thể đang khô nóng, Tần Diệc cởi quần tây của anh, từ bên ngoài quần lót, hắn dùng móng tay ác ý gãi gãi vào phần phồng to của đối phương, lập tức nghe thấy tiếng rên rỉ không thể áp chế của Bùi Hàm Duệ.

“Đừng nghịch nữa…..” Bùi Hàm Duệ bất đắc dĩ ghé vào lỗ tai hắn thở dài một tiếng. “Làm ở đây hay là lên giường?”

Đôi môi hồng nhuận mọng nước của anh như không lúc nào quên quyến rũ Tần Diệc tiếp tục chà đạp. Tần Diệc giữ chặt bàn tay ý đồ muốn cầm lấy dương v*t của hắn, dùng sức kéo người đứng lên từ sàn nhà lát gạch men, một lần nữa áp lên vách thủy tinh mờ, khiến cho bộ phận đang bừng bừng phấn chấn của anh áp lên thủy tinh lạnh lẽo, nóng lạnh luân phiên kích thích cho anh càng thêm rung động.

Vòi sen vẫn tận tâm làm đúng trọng trách phun nước ấm, hơi nước bay đầy trong không gian nhỏ hẹp.

“Không có đồ bôi trơn, làm thế nào bây giờ……” Tần Diệc tinh tế cắn cần cổ anh, hai tay vuốt dọc theo phần eo rắn chắc của đối phương xuống phần mông căng nẩy, tùy ý xoa nắn từ bộ phận đàn ông cứng rắn đầy ngạo nghễ xuống phần kẽ mông bí ẩn, chầm chậm, thong thả hoạt động.

“Ưm…. dùng sữa tắm….” Hai tay chống lên thủy tinh, Bùi Hàm Duệ nhắm chặt hai mắt, chịu đựng hầu hết sức nặng của người kia, phần cấm địa phía sau bị đối phương từ từ khai phá, rất nhanh sau đó, ngón tay dính sữa tắm dần dần tiến vào, cảm giác kì dị chưa bao giờ trải qua không ngừng kích thích các đầu dây thần kinh của anh.

Tần Diệc nâng lên một chân đối phương, cắn cắn lỗ tai anh, khàn khàn hỏi: “Đã có ai từng hưởng thụ nơi này hay chưa?”

“Nói bậy bạ gì đó…..” Khóe mắt Bùi Hàm Duệ mở ra một khe hở, nghiêng mặt nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn ửng hồng vì tình dục, sự nghiêm túc, chín chắn mọi ngày đã bay hết sạch. Anh thở gấp vài tiếng, lại nheo mắt, lồng ngực phát ra tiếng cười nhẹ chấn động: “Làm gì có ai dám như em, gan to bằng trời…..A….”

Không đợi anh nói xong, Tần Diệc đã mạnh mẽ đẩy vào, hắn nằm trên thân người đàn ông phía trước, da thịt tiếp xúc, cảm thụ được sự run rẩy nhỏ của đối phương khi bị mình xâm phạm.

Tràng đạo chặt chẽ nối tiếp hai người nhanh chóng nóng lên, phần thịt non mềm chưa bao giờ được khai thác chậm rãi bị hắn đâm vào, nơi đó khít chặt, nóng bỏng mà mút lấy chỗ đó của hắn.

Khoái cảm bùng nổ, Tần Diệc sảng khoái nhắm lại mắt, hơi thở gấp gáp, không gì có thể sung sướng hơn việc chinh phục Bùi Hàm Duệ, hắn nghe anh cố áp chế tiếng rên rỉ, nương theo men say mà cả người đều trở nên hưng phấn, nhịn không được lại càng thêm hung ác mà đâm chọc đối phương, khiến cho anh ngoại trừ rên rỉ thì chẳng thể làm gì, cũng chẳng nghĩ nổi cái gì nữa.

“Ha….. A….”

Bùi Hàm Duệ ngửa đầu, cơ bắp cả người căng chặt, thừa nhận sự xâm phạm ngày càng sâu của Tần Diệc, người anh ướt nhẹp mồ hôi và nước vòi sen, ngọn đèn nhu hòa nhuộm lên cơ thể anh màu đỏ dâm mĩ.

Tưởng tượng tới bộ dạng cường thế thường ngày của anh, tương phản cực đại với hiện tại, Tần Diệc không khỏi càng thêm hưng phấn, thế này thôi chưa đủ, còn lâu mới đủ!

“Nói đi, ai đang làm anh?” Tần Diệc xấu xa nói bên tai anh, một bàn tay hắn tóm lấy dương v*t của đối phương, chậm rãi vuốt ve. Bùi Hàm Duệ không ngừng thở dốc trong lòng hắn, ngẫu nhiên mở ra ánh mắt mịt mờ.

“……” Bùi Hàm Duệ nhìn hắn thật lâu, dưới uy hiếp ra vào mạnh mẽ của Tần Diệc, đành phải thở dài nói: “Là em…….”

“Ai!”

“…….Tần Diệc……” Bùi Hàm Duệ nhận mệnh nhắm mắt lại, trầm giọng gọi tên hắn.

Hai người làm xong ở trong phòng tắm, rửa sạch bằng nước ấm một lần, lại cùng nhau lăn lên giường. Màn che được kéo kín, ngay cả một tia sáng của mặt trăng cũng không lọt vào được, chỉ còn lại ánh đèn màu quất mỏng manh nơi đầu giường chiếu rọi hai thân thể trần trụi đang giao triền như dã thú.

Bùi Hàm Duệ bị Tần Diệc đặt dưới thân, đôi mắt hẹp dài nửa mở nửa khép, tuy rằng thân thể bị đối phương áp chế, anh lại vẫn không buông tha việc tranh đoạt quyền chủ đạo, kĩ thuật hôn của anh còn cao siêu hơn Tần Diệc nhiều, càng ẩn nhẫn, cũng càng giàu có, kiên nhẫn, vẫn bao dung, dẫn đường Tần Diệc ra vào ở chỗ tiêu hồn kia.

Tần Diệc nằm trên lồng ngực anh, đôi mắt tối đen nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đối phương, trên đó có sắc hồng của sự kích thích, có sự lưu luyến, dịu dàng, cũng có nụ cười đầy quyến rũ, lại duy nhất không có sự mất khống chế mà hắn chờ mong.

Thật sự là người đàn ông khó trị…….

Vói một ngón tay vào miệng đối phương, Bùi Hàm Duệ nghe lời mà ngậm lấy, đột nhiên bị Tần Diệc mạnh mẽ thúc vào, anh không khỏi nhíu mày, lộ ra biểu cảm vừa vui thích vừa thống khổ.

Tần Diệc cúi đầu cắn đầu v* người kia, chỗ đó nhanh chóng dựng thẳng lên, nhờ nước bọt mà càng trở nên sáng bóng mà mê người, nó nhanh chóng bị hắn cắn đến sưng đỏ.

“Đừng thô lỗ như vậy…..” Bùi Hàm Duệ cười nhẹ, hai chân vòng quanh thắt lưng đối phương nhẹ nhàng cọ xát một chút.

Tần Diệc nheo hai mắt, kéo mạnh đôi chân kia ra, rồi như thể dùng tất cả sức lực mà làm, va chạm kịch liệt khiến cho chiếc giường không chịu nổi mà bắt đầu vang lên tiếng cọt kẹt, Bùi Hàm Duệ bị hắn thúc đến đập đầu vào thành giường, trong cổ họng tràn ra tiếng rên khàn khàn.

“Ha a….. ưm……”

Sắp tới lúc cao trào, dương v*t thô to trong cơ thể không ngừng xoay tròn cọ lên điểm mẫn cảm nhất của anh, Bùi Hàm Duệ dùng lực ôm chặt vòng eo căng đầy của Bùi Hàm Duệ, ngón chân không tự giác cuộn tròn lên, tiếng rên rỉ nhỏ vụn xen lẫn tiếng thở dốc nặng nhọc. Hai chân anh kẹp chặt lấy eo Tần Diệc, như thể rốt cục cũng hoàn toàn khuất phục đối phương vào giây phút đó, anh nhắm mắt lại, khàn giọng mà kêu tên Tần Diệc.

Tần Diệc không chớp mắt nhìn khuôn mặt lên cao trào của anh, vậy mà hắn cũng tìm ra một chút mê man trên đó, đây vốn là thứ chênh lệch cả vạn dặm với khí chất thường ngày của anh.

Phát hiện này khiến Tần Diệc nhịn không được càng thêm hưng phấn mà ra vào, thẳng đến khi hắn vui sướng mà bắn vào bên trong người kia, mặc kệ cái kia vẫn nằm trong cơ thể nóng bỏng của đối phương, hắn nằm trên người anh hưởng thụ cảm xúc tuyệt vời còn chưa tan hết.

Chậm rãi bình phục hô hấp, Bùi Hàm Duệ nằm trong chiếc giường mềm mại, biểu cảm thỏa mãn mà biếng nhác, ngón tay anh xuyên qua mái tóc Tần Diệc, ôn hòa vuốt ve gương mặt rồi phần lưng của hắn, ánh sáng đầu giường chiếu rọi lông mi hắn đầy nhu hòa, anh ngắm nhìn một lát, lại dùng ngón tay ma sát bờ môi Tần Diệc.

“Biết không, vừa rồi em chẳng khác nào chú sư tử con hồi chiều, thoạt nhìn vừa dã tính vừa hung ác.”

Âm thanh anh khàn khàn như một lữ khách du hành trên sa mạc, Tần Diệc ghé lên lồng ngực anh, nghe rõ tiếng cười trầm thấp truyền đến.

Tần Diệc lười biếng nhấc mí mắt, cố ý giật giật cái thứ đã mềm nhũn kia, đầy thâm ý mà sửa lời: “Là sư tử to.”

“Haha…..” Bùi Hàm Duệ không nhịn được mà cười rộ lên, cúi đầu hôn tóc mai hắn, dung túng nói. “Được rồi, rất lớn…..”

Tần Diệc đặc biệt không chịu được giọng điệu này của anh, bất mãn từ trên người anh đứng lên, cố gắng không nổi da gà, đẩy đẩy anh nói: “Đi tắm.”

Bùi Hàm Duệ tiếu ý chưa giảm, ngồi dậy rồi theo bản năng muốn túm lấy hộp thuốc lá trên đầu giường, đợi đến khi Tần Diệc cảnh giác nhìn anh chằm chằm mới đành nhịn xuống. Anh miễn cưỡng ngồi dậy, ôm lấy Tần Diệc, gác cằm lên vai hắn, lấy tay vuốt ve phần xương quai xanh của đối phương.

“Em bắn vào bên trong anh, còn chưa thèm tính sổ với em đâu…….”

“A, rõ ràng là cái động phóng đãng của anh mút lấy người ta không buông, sao mà trách ai được?” Tần Diệc vô liêm sỉ quay đầu lại, vô tội nhìn anh, rồi đột nhiên nhếch miệng, nâng tay đụng đến nơi bí ẩn sau đùi người kia.

“Ai nha, chảy ra……” Tần Diệc cười tà, dùng khẩu hình nói với anh: “Dâm, đãng!”

Bùi Hàm Duệ mím môi, đột nhiên dùng lực đè hắn ngã lên giường, nhiệt tình hôn hắn, hai người lại lăn lộ trên giường một trận, rốt cuộc tinh bì lực tẫn, vội vàng tắm rửa rồi tiến vào ổ chăn.

Lộ ra cái đầu xù từ trong chăn, Tần Diệc nằm sấp lên người anh, thúc ngón chân vào cẳng chân người kia, dùng giọng điệu uy hiếp hỏi: “ Thấy người ta thế nào?”

“Ừm….. Rất tuyệt.” Bùi Hàm Duệ ôm chặt eo hắn, tay đặt trên lưng vuốt ve lên xuống, hơi mở mắt nhìn trong bóng tối.

“Người ta đang hỏi anh, ảnh quảng cáo buổi chiều chụp thế nào!” Tần Diệc không có hảo ý phì cười, răng nanh nhẹ nhàng nhay nhay vành tại anh: “Đúng là nhà thiết kế dâm đãng, đầu óc đồi trụy!”

“…….” Bùi Hàm Duệ trầm mặc một chút, thản nhiên trả lời: “Ý của anh là, ảnh quảng cáo hồi chiều chụp không tồi, đến cùng thì ai mới đồi trụy, hử?”

Tần Diệc mặt không hề thay đổi, xấu xa nói: “Là anh.”

“…..Được rồi, được rồi, là anh.” Bùi Hàm Duệ lại lộ ra biểu cảm nuông chiều, kéo người kia xuống khỏi người mình: “Ngủ”

“Tối mai là có thể về nước, anh nhớ đã đồng ý cho người ta xem vài thứ rồi đấy.”

“Anh nhớ.” Anh nói.

Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu lên cửa sổ mang đến một tia mát mẻ trong thời tiết nóng bức, xa xa ngoài thảo nguyên, đám động vật to lớn cũng đang cùng nhau nghỉ dưới ánh trăng, chúng rúc vào nhau chờ đợi một ngày mới.

Sáng sớm hôm sau, Tần Diệc lười nhác rúc trong chăn không thèm nhúc nhích, Bùi Hàm Duệ đã sớm ăn mặc chỉnh tề, không nhìn ra một chút di chứng nào của trận điên cuồng tối qua.

“Đứng dậy ăn sáng.” Anh phí rất nhiều sức lực mới đào ra một cái đầu trong đống chăn.

Tần Diệc cau mày, khàn khàn nói: “Chăn nó bảo nó còn chưa muốn xa người ta……..”

“……..” Bùi Hàm Duệ day thái dương, hai tay túm lấy hai góc chăn, rung lên thật mạnh mới thấy Tần đại gia rớt xuống dưới, sau đó hắn lăn hai vòng, suýt nữa rớt xuống đất.

“Được rồi, nó nói nó không muốn nhìn thấy em nữa.” Bùi Hàm Duệ đặt một xấp quần áo được gấp gọn gàng lên giường.

Tần Diệc ngái ngủ, mắt thâm quầng bò dậy, ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ: “Ngây thơ.”

“…..” Đến cùng thì em đang nói ai vậy?

“Ruỳnh ruỳnh ruỳnh……” Tiếng đập cửa vang lên.

Tần Diệc còn chưa thay quần áo, trên người chỉ có độc một cái quần lót in hình vết chân mèo, ngay cả đi dép cũng lười, cứ thế chân đất đi ra mở cửa.

Vửa kéo cửa ra, đã thấy nhiếp ảnh gia Bách mặc một thân áo sơ mi kẻ sọc xanh đứng đó, sắc mặt khó coi nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng như lúc nào cũng thể làm người ta rớt ra một tầng băng.

“Chuyện gì?” Tần Diệc trợn trắng mắt nhìn gã, lực sát thương kiểu này so với gãi ngứa còn không bằng.

“Cậu biết bây giờ là mấy giờ không? Vì chờ cậu rời giường mà làm tôi hao phí mất một giờ sinh mệnh!” Bách Hàn sắc mặt không vui quét mắt nhìn trên dưới một phen, nhịn không được lại nói “Bộ dạng cậu kiểu gì vậy? Cái tên Bùi Hàm Duệ kia vậy mà lại chịu được, điều này thật sự đáng kinh ngạc.”

Tần Diệc ngoài cười nhưng trong không cười, ha ha nói: “Đúng vậy, ánh mắt anh ấy tốt hơn tôi.”

“Còn nữa.” Bách Hàn giương mắt nhìn vào trong phòng, khóe miệng run rẩy nói: “Đêm qua, âm thanh quá lớn.”

“……….”

Tần Diệc nhìn theo bóng gã rời đi, trong lòng yên lặng nghĩ, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến gã mới sáng sớm đã thối mặt? Khách sạn đểu gì vậy, hiệu quả cách âm quả thực quá kém.

Đoàn làm phim trở lại thảo nguyên lần cuối để kết thúc công tác. Trước khi đi, Tần Diệc còn đi ra chỗ Mice để nói lời từ biệt, con sư tử thối này đang đứng trong chuồng của mình sung sướng chơi bóng, Tần Diệc tới nó còn không thèm nhếch miệng phản ứng, mãi đến khi người nuôi dưỡng ném chút đồ ăn lại cho nó, Mice mới thèm nhe răng với hắn.

“ Đồ sư tử khốn kiếp!” Tần Diệc thầm mắng một câu, nghĩ sớm muộn gì cũng vụng trộm đến đây cạo sạch lông của nó, xem nó còn bày vẻ uy phong cho ai coi.

Máy bay về nước đúng giờ cất cánh. Tần Diệc lẳng lặng nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những biến đổi bất ngờ trong lữ trình ngắn ngủi này.

Trước khi đến Châu Phi, hắn chưa từng nghĩ tới những việc kinh tâm động phách như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới quỹ tích cuộc sống của mình lại đang chuyển dịch tới một con đường mới, càng ngày càng xa.

“Đang nhìn cái gì vậy?”

Tiếng nói trầm thấp của Bùi Hàm Duệ gọi lại suy nghĩ của hắn. Tần Diệc lắc lắc đầu, đối phương đưa cho hắn một ly sữa: “Ngủ một lúc đi.

Cốc giấy vẫn còn ấm, Tần Diệc nắm nó nhắm mắt lại.

Nếu người đàn ông này vẫn cứ thế ở bên cạnh hắn, có lẽ….. cũng rất không tồi.

Sau khi về nước, công ty cực kỳ nhân đạo mà cho hắn một ngày nghỉ, Tần Diệc đơn giản lại chui vào chăn điều chỉnh lệch mủi giờ.

May mắn là trước khi hắn kịp chết đói, Kỷ Hàng Phong cuối cùng cũng mang tới đồ ăn cho hắn nuốt, thuận tiện còn mang theo tạp chí “Mị lực” kỳ này tới cho hắn, nói chính xác là bản mẫu chưa phát hành.

“Trước khi tới đây, tổng biên tập của tạp chí này, Diệp Liên Tâm, còn đặc biệt gọi điện thoại cho anh mày, khen ngợi mày một trận đấy.” Kỷ Hàng Phong đẩy kính mắt, vỗ vỗ bìa tạp chí, dùng giọng điệu vừa hâm mộ vừa ghen tị, oán hận nhìn chằm chằm người nào đó đang vùi đầu ăn cơm: “Còn nữa, vị đại mỹ nữ kia đặc biệt dặn anh chuyển lời cho mày, nếu ngày nào đó mày có hứng thú với phụ nữ, nhất định phải nhớ gọi điện cho cô ấy. Mắt mũi bị làm sao thế, một đại mỹ nữ như vậy lại suốt ngày nhớ thương thằng gay chết tiệt như mày, còn ra thể thống gì nữa!”

“Chẳng phải bây giờ trên mạng có rất nhiều thằng trai thẳng giả làm gay tán gái hay sao, không bằng anh cũng học theo đi.” Tần Diệc cười hehe nâng đầu dậy, thuận tiện nhổ một miếng xương gà vào thùng rác.

“Bệnh thần kinh.” Kỷ Hàng Phong khinh thường lườm hắn một cái: “Ai thèm học mày, anh mày đây ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, phẩy tay cũng có cả đống em gái xinh đẹp yêu thương nhung nhớ.”

“Ặc, chẳng lẽ anh với Lam Kính đã kịp có gì mờ ám rồi?”

“……..A, cái đó, đừng nói hươu nói vượn.” Kỷ Hàng Phong ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng, nghiêm túc đổi đề tài.

“Nói chuyện đứng đắn nào, công tác hậu kỳ của lần chụp quảng cáo này cơ bản đã hoàn tất, Bách Hàn tự mình chọn ra mấy tấm đặc biệt đề cử cho Diệp Liên Tâm. Anh cũng không biết Bách Hàn nói gì với cô ấy, nhưng hôm nay, lúc gặp Lam Kính, biểu cảm của cô ấy như vừa suốt sống cả quả trứng gà vậy. Bên phía NL cũng đã chọn xong ảnh, trong bộ sưu tập mùa thu lần này, bọn họ đầu tư khá lớn vào mặt tuyên truyền. Chúng ta rất may mắn, vừa đúng lúc chi nhánh NL tại Trung Quốc muốn mượn bộ sưu tập mùa thu bên này để tạo thế cho mình, khai thác thị trường trong nước.”

“Cho nên thuận tiện cũng nâng mày lên một phen, vốn bên “Mị Lực” muốn cho mày vào một chuyên mục mới, nhưng xét theo địa vị của Bách Hàn, còn có hiệu quả chụp ảnh lần này tốt ngoài dự kiến, Diệp Liên Tâm cuối cùng ngoại lệ cho mày lên trang bìa luôn, mày nên cảm ơn người ta. Đương nhiên, vì tránh để nữ thần chịu đựng sự độc hại của mày, lời cảm ơn này anh sẽ cố gắng làm thay mày là được.”

“……” Tần Diệc liếc mắt nhìn anh.

Kỷ Hàng Phong mặc kệ hắn, tiếp tục cằn nhằn. “Trang bìa chính là dạng này, chậc chậc, quả thực giống nhân thú, khẩu vị quá nặng, nhưng có lẽ sẽ có độc giả nam có tính hướng đặc biệt lại thích cũng không biết chừng. Đúng rồi, mày không biết, lúc nhìn thấy mày được lên trang bìa “Mị Lực”, biểu cảm của Lam Kính, ha ha, quả thực rất tức cười, cô ấy thật sự rất đáng yêu……”

“Ê ê, chùi nước miếng đi, trái tim Tư Mã Chiêu của anh ai cũng đều biết. Anh mà còn lấy em làm cớ đi tìm Lam Kính, cẩn thận em đánh anh đó.” Tần Diệc trừng mắt nhìn anh một cái.

Nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, Tần Diệc hồi phục tinh thần, ngoại trừ việc chụp ảnh, tổ làm phim còn bị hạ nghiêm lệnh, việc hắn bị bắt cóc ở Châu Phi, nhất là chuyện Bách Hàn nổ súng giết hai tên bắt cóc da đen, tuyệt đối không cho phép nói ra ngoài để tránh việc chọc phải những phiền toái không cần thiết.

Khi Tần Diệc trở lại công ty, thân phận hắn đã có khác biệt rất lớn với những người cùng ban huấn luyện với hắn trước đây. Nếu phân cấp theo việc nhận thưởng, hợp đồng quảng cáo và catwalk, thì bây giờ hắn thực chất đã là người mẫu cấp b, chỉ tiếc, bởi vì lý lịch không tốt, hắn chỉ có thể đeo cấp c.

Mặc kệ thế nào, vất vả ở Châu Phi mấy ngày nay cũng không phải không được báo đáp.

Sau khi tạp chí “Mị Lực” kỳ này xuất bản, nhân khí của hắn có thể nói là nhanh chóng vượt qua cả thời điểm hoàng kim nhất khi hắn làm người mẫu độc quyền cho Nhan Quy, lời mời quảng cáo lớn nhỏ bay đến tới tấp như hoa tuyết, Kỷ Hàng Phong mấy ngày nay đều phải tiếp điện thoại nhiều đến mức không kịp khép miệng.

Đương nhiên, việc gì cũng có hai mặt của nó, mặt xấu cũng rất nhanh chui ra, ví dụ như một vài thực tập sinh trong Thiên Lộ vì ghen tị mà đưa ra chút tin đồn, ví dụ như, sở dĩ Tần Diệc được NL ưu ái là vì hắn có quan hệ với cấp trên của NL.

Tuy rằng còn không biết rõ là ai nói, nhưng quả thật là từ bọn họ mà ra.

Trừ đó ra, giống như cái miệng quạ đen của Kỷ Hàng Phong từng nói, quả thật là có độc giả nam biến thái vì tấm ảnh bìa “Mị Lực” mà trở thành fan cuồng của Tần Diệc, liên tục hai ngày liền có người nặc danh gửi tới hòm thư của hắn bưu kiện có quần lót da báo dính chất lỏng màu trắng cùng với đĩa ghi hình có nội dung cực kì đồi trụy.

Kỷ Hàng Phong sợ tới mức suýt chút nữa đi báo cảnh sát, nhưng may mà loại hành động biến thái này cũng không tiếp tục nữa khiến anh đánh mất quyết định này.

Hôm nay, anh mang tới cho Tần Diệc một tin tức, một tin tức tốt.

“Hợp đồng quảng cáo cho đồ lót KLA?” Tần Diệc ngồi xổm trên sô pha lật xem phần thư mời Kỷ Hàng Phong mang đến. Đây là một công ty nội y khá có tiếng trong nước, thị trường mua hàng hằng năm đều cao, nhưng đồ lót nam của hãng này lại liên tục bị lỗ, vậy nên mới nóng lòng tìm kiếm biện pháp tuyên truyền.

“Đúng, mấy ngày nay anh thay mày chọn ra mấy công ty, đãi ngộ của công ty này tốt nhất, hơn nữa tiếng tăm của công ty cũng lớn nhất, quan trọng là, đối phương rất có thành ý.” Kỷ Hàng Phong phân tích cho hắn: “Nói tóm lại, mai mày hãy đến chỗ bọn họ thử vai.”

Cùng lúc đó, một phần thư mời quảng cáo đồ lót nữ từ công ty này cũng được đưa tới tay Bách Vi

______________________________________

Lan Nguyệt: Vâng, trong chương này, mình đã có sự thay đổi trong cách xưng hô của Tần Diệc với Bùi Hàm Duệ từ anh – tôi sang anh – người ta. Như mọi người thấy thì trong chương này có cảnh H, hai nhân vật chính của chúng ta đã có quan hệ xác thịt. Mà Tần Diệc thì tuyệt đối không phải người dễ dãi nên rất rõ ràng là bạn ý có tình cảm với Bùi Hàm Duệ. Tuy nhiên, theo cá nhân mình thì tình cảm này chưa thực sự sâu đậm như về sau này, cho nên mình đổi xưng hô của Tần Diệc thành “người ta” chứ không phải “em”, cách chuyển này vừa thể hiện sự thay đổi tình cảm nhẹ của TD với BHD lại vừa thể hiện tính cách hơi ngạo kiều của TD. Dù sao đi nữa, nếu chỉ mới H mà đã thay đổi 180 độ từ tôi thành em thì theo mình là không ổn cho lắm, bởi vì cái gì cũng cần thời gian:)))

Mong rằng mọi người sẽ hài lòng với kiểu xưng hô này, cảm ơn! ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.