Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 19: Chương 19: Cố nhân




Mệt mỏi cả ngày, Tần Diệc về nhà tắm rửa, không quên bôi thuốc lên mặt, tuy bác sĩ có nói qua vài ngày là khỏi, nhưng vài ngày thôi cũng đã là cả một vấn đề.

Sau khi chui lên giường, trong đầu hắn lặp lại những lời Bùi Hàm Duệ nói hồi tối, tuy có chút nghi hoặc, nhưng càng nhiều là hưng phấn, Tần Diệc lăn qua lộn lại đến tận đêm khuya mới ngủ.

Ngày hôm sau, Kỷ Hàng Phong đưa hắn tới công ty, Tần Diệc vừa ăn sáng vừa kể tóm tắt lại việc Bùi Hàm Duệ lại cho hắn thêm chút ưu đãi, Kỷ Hàng Phong rất là kinh ngạc, không khỏi hồ nghi nói: “Đừng nói với anh là anh ta định bao mày nhé? Nghe nói, khi Bùi Hàm Duệ ở Pháp, anh ta cũng nổi tiếng là quyến rũ, nam nữ đều ăn đấy, chỉ cần sớm chiều ở chung với anh ta, không có chuyện không thích phải anh ta đâu.”

Anh nói liên miên, cằn nhằn một đống, nhìn bộ dạng lo lắng của anh ta, vốn Tần Diệc còn rất cảm động, kết quả, Kỷ Hàng Phong cuối cùng khẩn trương hỏi: “Mày không dâm dê gì anh ta đấy chứ?”

Tần Diệc thiếu chút nữa phun sữa đầy mặt anh ta: “Sao lại có thể nói vậy! Sao anh lại không chút nào lo lắng cho người anh em của anh?”

“Vô nghĩa, với cái tính ăn gì cũng được nhưng nhất định không ăn thiệt của mày, anh mày còn cần phải lo lắng sao? Hơn nữa, người ta nhìn qua thôi cũng đã thấy quý giá hơn mày nhiều lắm, có biết không?”

“…..”

“Nhưng lại nói, trong cái giới này, mối quan hệ là cực kì quan trọng, bên này anh đã liên hệ với vài tạp chí cùng thương hiệu thời trang đang có hứng thú với mày, chỉ cần chờ đến lúc chú mày kí hợp đồng với Thiên Lộ là được. Mấy tật xấu trước đây của mày cũng nên sửa đi, quan hệ tốt với Bùi hàm Duệ có nhiều ưu việt lắm đấy.” Kỷ Hàng Phong dừng xe, cười vỗ vỗ vai hắn, “Có lợi thì phải chiếm, không có lợi thì phải tạo cơ hội cho có! Nhanh đi đi, đừng có vào muộn.”

Tần Diệc tức giận đánh tay anh, bước nhanh về phía thang máy.

Vừa vào phòng huấn luyện, hắn đã phát hiện không khí có chút không thích hợp.

Hầu như tất cả mọi người đều đang tụ tập phía hàng ghế cuối, cũng không biết đang xem cái gì, thường thường có một ít tiếng ủng hộ truyền ra, kia chẳng phải là chỗ của Thẩm Hựu sao?

Tần Diệc bỏ túi xuống, tò mò đẩy đám người, chỉ thấy Thẩm Hựu đang đằng đằng sát khí ngồi ở đó, khuỷu tay phải đặt trên bàn, đối diện cậu ta là một học viên trẻ tuổi cắt đầu cua, người này đang lấy hai tay nắm chặt tay phải của Thẩm Hựu, cố sức vật xuống mặt bàn.

Trước mặt hai người là không ít tiền mặt giá trị không đồng nhất, đám học viên thì đang không ngừng hô hào cổ vũ mọi người.

Tần Diệc liếc mắt đã đoán được, hắn không khỏi câm nín, người này đã tới mức phải dùng thủ đoạn để đánh thắng tiền cơm hay sao?

Hơn nữa, đối thủ của cậu ta trông cũng rất rắn chắc, vậy mà dùng đến hai tay vẫn không đọ được một tay của cậu ta, rút cục thì bắp thịt của tên này to đến mức nào?

Chẳng qua bao lâu, Thẩm Hựu với một thân sức mạnh liền đạt được ưu thế áp đảo, không tốn nhiều sức đã kiếm được tiền cơm hôm nay. Tần Diệc yên lặng cảm thông cho anh chàng đầu đinh ủ rũ kia.

Những người khác cũng không ngu ngốc, mắt thấy người ta dùng tới hai bàn tay cũng không vật lại được Thẩm Hựu, đương nhiên sẽ không biếu không tiền cho cậu ta, tất cả đều giải tán, chỉ còn Thẩm Hựu lạnh mặt ngồi lại chỗ đó âm thầm tiếc nuối.

Cậu ta thấy Tần Diệc còn chưa đi, mắt sáng lên, nói: “Đến cược sao? Một đặt mười, nhường anh ba tay!”

Khóe miệng Tần Diệc giật giật, lạnh lùng nói: “Anh đây không phải kẻ móc túi, không có ba tay, nhưng ngược lại thì có ba chân.” ( ý bạn ý muốn nói cái “chân giữa” =))))))

Kết quả, Thẩm Hựu lại thật sự không hiểu, kinh ngạc nhìn phía dưới hắn: “Sao tôi chỉ thấy có hai cái?”

Lúc này Tần Diệc giận dữ: “…… Cậu đang trêu tôi sao?”

Thầm Hựu không hiểu gì nhìn hắn, đỉnh đầu không ngừng toát ra dấu chấm hỏi.

……. Thôi, hắn không nên chấp nhặt với thằng ngốc.

Ai ngờ, Thẩm Hựu vẫn tiếp tục tìm chết: “Anh thật sự có ba chân sao? Còn có một cái anh giấu ở đâu?”

….. Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ giết chết mày! Tần Diệc híp mắt nghĩ thầm.

Đúng 8 giờ, Chu Vân bước vào, bắt đầu một ngày học mới.

Chương trình học trong một tuần này đã được sắp xếp, buổi sáng là bồi dưỡng chức nghiệp người mẫu, phối hợp trang phục, nhập môn tri thức hóa trang, nhiếp ảnh linh tinh gì đó, buổi chiều là huấn luyện thực tế như ngôn ngữ cơ thể, kỹ xảo biểu diễn, cách thức đi đứng….

Tuy rằng thời gian huấn luyện ngắn ngủi, nhưng cách thức giáo dục nhồi vịt của Trung Quốc lại có thể giúp những người mới thành thục hơn trong một thời gian ngắn, hiệu quả cực kì.

Tần Diệc cũng trở nên đặc biệt bận rộn, bận rộn đến mức hoàn toàn không rảnh để suy nghĩ những việc khác, ban ngày huấn luyện ở công ty, buổi tối tiếp tục được huấn luyện ở nhà Bùi Hàm Duệ, hơn nữa đừng coi thường mấy giờ học buổi tối ngắn ngủi, hàm lượng tri thức hắn tiếp thu được còn cao hơn ban ngày nhiều. Dù sao, với tiêu chuẩn của Tần Diệc, loại huấn luyện thô thiển dành cho người mới đã không thể giúp hắn tiến bộ, tác dụng duy nhất lại là để xác minh những gì học được ở chỗ Bùi Hàm Duệ vào buổi tối.

So với hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp của công ty, những gì Bùi Hàm Duệ dạy cho hắn phong phú hơn nhiều, có thể nói là bao hàm toàn diện, cái gì cũng có. Từ thiết kế trang phục, quay chụp quảng cáo, cách bước đi từng bước một cách kỹ càng, chi tiết, cho đến âm nhạc, mỹ thuật, biểu diễn, thậm chí còn bao gồm cả kết cấu cơ thể người và nghệ thuật điêu khắc.

Sự hiểu biết đầy uyên bác của Bùi Hàm Duệ khiến Tần Diệc chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối, đây là những điều mà một nhà thiết kế cần phải biết hay sao? Hắn quen Nhan Quy lâu như vậy cũng không biết nha. Về Nhan Quy, Bùi Hàm Duệ chỉ cười cười, nói, cậu ta, là một nhà thiết kế không tồi.

Tần Diệc liền hồ nghi nói, vậy còn anh?

Sau đó, đối phương liền lạnh nhạt trả lời, tôi đương nhiên là không giống với bọn họ, tôi …… là một nghệ thuật gia.

Loại kiêu ngạo này thực sự khiến cho người ta hận tới nghiến răng nghiến lợi!

Tài hoa của anh ta mới lộ ra một góc đã đủ để giúp Tần Diệc vạch ra một con đường tiến đến đỉnh của giới thời trang, cho nên tại trước mặt anh, biểu hiện của hắn càng ngày càng trở nên khiêm tốn.

Nhưng, sự không cam tâm và ý chí cầu tiến trong lòng hắn lại càng ngày càng nồng đậm.

Hắn không cam lòng vẫn mãi là người tầm thường vô vị, lại càng không cam lòng vẫn bị Bùi Hàm Duệ nhìn xuống.

Không sai, chính là nhìn xuống.

Khi Bùi Hàm Duệ nhìn hắn chăm chú, đa số đều là biểu hiện ôn hòa, thưởng thức, thậm chí yêu thích, sự yêu thích đối với một tác phẩm nghệ thuật đáng kiêu ngạo nhất do tự tay mình tạo ra, ít ra là Tần Diệc cảm thấy như vậy.

Cho dù như thế, Tần Diệc lại mẫn cảm phát hiện cảm giác bị nhìn xuống, đó cũng không phải khinh thị hay ngạo mạn, mà là thái độ mà ngay cả Bùi Hàm Duệ cũng chưa từng phát giác, nó được tạo thành từ việc ở trong vị trí của kẻ bề trên quá lâu, đó là thái độ cao cao tại thượng.

Điều này làm cho Tần Diệc rất không thoải mái, nó như thể không có lúc nào không nhắc nhở Tần Diệc, bọn họ là người của hai thế giới.

Nguyên nhân vì bọn họ ở tại hai thế giới khác nhau, nên Tần Diệc luôn có một chút như gần như xa với Bùi Hàm Duệ, khó có thể thân cận.

Đến tột cùng thì, trên đời này có thứ gì có thể khiến cho một người đàn ông như Bùi Hàm Duệ trở nên chân tay luống cuống đây?

Tối nào cũng vậy, khi Tần Diệc đứng trên sàn diễn tư nhân nhìn anh ta, trong lòng hắn đều suy nghĩ đầy ác ý như thế.

Tần Diệc thật sự rất muốn xem những biểu cảm khác biệt trên khuôn mặt đầy hờ hững của anh ta.

Nhất định, rất thú vị…..

Hơn nửa thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian khảo sát cuối cùng để đào thải 50% tới gần, không khí giữa các học viên có vẻ căng thẳng hơn.

Đến ngày thứ năm, Chu Vân lại nhắc tới chuyện này một lần nữa.

“Ngày mai, công ty sẽ phái một người mẫu tới huấn luyện đi bộ phối hợp cho mọi người, cậu ta là tiền bối của mọi người, ngày mai tôi không đến công ty, mọi người cần phải nghiêm túc phối hợp cậu ấy, vào ngày khảo sát cuối cùng, ý kiến của cậu ấy cũng chiếm một bộ phận điểm số, mong mọi người nhớ kỹ!”

“Vâng!”

Thần sắc của Chu Vân hòa hoãn lại, nghiêm túc nói: “Còn có một chuyện, về khảo sát, ngày đầu tiên tôi đã nói, trong số mấy người, chỉ có mười người có thể tiến vào Thiên Lộ ký hợp đồng, nhưng mà, đãi ngộ của những người ưu tú nhất trong số mười người này sẽ không giống những người khác. Tôi không ngại nói thêm một chút cho mọi người, bộ sưu tập nam trang mới vào mùa thu của NL sẽ chọn một người mẫu mới trong công ty chúng ta chụp quảng cáo, nếu biểu hiện nổi trội xuất sắc, thậm chí có khả năng sẽ thành người mẫu đại diện cho nhãn hiệu thời trang đó.”

“Sau khi trải qua sự bàn bạc, công ty quyết định, cơ hội này sẽ là phần thưởng dành cho người có thành tích tốt nhất. Mọi người đã hiểu rõ ý của tôi chưa, hai ngày cuối cùng này, hãy biểu hiện cho thật tốt.”

Học viên ở đây ai cũng không nghĩ đến, mới tới có vài ngày đã có vận may rơi từ trên trời xuống, đối với những người mới này mà nói, công ty có thể an bài cho bọn họ một vài quảng cáo của những nhãn hiệu nhỏ đã là hiếm thấy, ai ngờ vừa làm đã là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế!

Trong khoảng thời gian ngắn, trong mắt các học viên đều lóe sáng, nhất là những người dần dần bộc lộ tài năng trong mấy ngày nay, sự hưng phấn không cần nói cũng có thể hiểu.

Hạ Vũ ngồi ở hàng đầu tiên, tóc đã sớm nhuộm về màu đen, cậu âm thầm nắm chặt tay, nghiêng đầu liếc về phía Tần Diệc, yên lặng nở một nụ cười gượng gạo.

Ngày mai, có người sẽ vui lắm!

Tần Diệc hoàn toàn không thèm chú ý tới cậu ta, lúc này, Triệu Dương thò đầu ra đã hoàn toàn ngăn chặn tầm mắt hắn.

“Tần Diệc, lần này tôi nhất định sẽ không bại bởi anh đâu! Anh cứ chờ mà xem!”

Hắn nhìn lướt qua Triệu Dương đang nghiến răng nghiến lợi, không để ý nói: “Từ “lại” này, chú em nói rất là thuần thục nha!”

“Anh!” Triệu Dương phát điên, “Có dám cá với tôi hay không? Lần này, người lấy được hợp đồng quảng cáo nhất định là tôi!”

“A, rồi nói sau.” Tần Diệc chống mặt ngủ gật, nhìn cũng không thèm nhìn, trên mặt viết rõ dòng chữ: cút đi, ông mày lười để ý tới mày.

Triệu Dương lại phát điên: “Một người bị T&D sa thải như anh thì có gì đáng để kiêu ngạo!”

Tần Diệc rốt cuộc nâng mí mắt bố thí cho cậu ta một câu: “Lúc anh đây đi catwalk ở T&D, có đứa vẫn còn đang học tiểu học.”

Những lời này bị Thẩm Hựu nghe thấy, nhưng lại chỉ nghe thấy nửa sau câu nói, cậu ta bèn xán lại hỏi: “Tại sao cậu đang học tiểu học lại vẫn có thể tới đây hàng ngày? Ba mẹ cậu không giục cậu lên lớp hay làm bài tập sao?”

“……..”

“……..” Sớm muộn gì cũng có lúc ông đây giết chết mày! Triệu Dương nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.

Tan học hôm đó…… À không, là sau khi chấm dứt huấn luyện, Tần Diệc vốn muốn gọi Kỷ Hàng Phong tới làm tài xế miễn phí cho hắn, đỡ phải phiền Bùi Hàm Duệ tới đón hắn, quả nhiên vẫn nên tìm thời gian học lấy giấy phép lái xe.

Ai có thể nghĩ tới, hắn lại có thể ở bên đường nhìn thấy cái người mà hắn cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại.

Người nọ vẫn mặc một thân áo sơ mi, quần tây như xưa, dưới cái nóng oi bức của tháng tám cũng không cuộn tay áo lên. Bên cạnh anh ta đậu chiếc xe quen thuộc mà chính hắn đã ngồi ở vị trí phó lái không biết bao nhiêu lần, anh ta đứng ở ven đường, lẳng lặng nhìn hắn.

Mới một thời gian ngắn không thấy, lại như thể đã lâu tới mức khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ. Thân hình anh ta đã gầy yếu hơn nhiều, khi ánh mắt tương giao với Tần Diệc, đôi mắt đen trầm như tỏa ra một tia sáng chói lọi.

“Giống như đã thật lâu không gặp, Tần Diệc.”

Tần Diệc chậm rãi nheo mắt lại: “Nhan Quy…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.