Mây mù giăng giăng, Lý Dương và Điền Cương sóng vai hướng phương Bắc bay đi. Lúc này Lý Dương tâm cũng bình tĩnh lại, cẩn thận nhớ lại những diễn biến khi mình hỏi mượn Đông Phương Minh Đế Tam Sanh Thạch.
- Hồ đồ, ta hồ đồ quá.
Lý Dương suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu thở dài nói.
-- Sư huynh, ngươi làm sao vậy?
Điền Cương nghe Lý Dương thở dài, lúc này hỏi.
Lý Dương cười khổ nói:
- Sư đệ, ta sốt ruột quá mà hồ đồ rồi, thật sự rất ngớ ngẩn, bây giờ nhớ lại, ta mới phát giác mình thật là ngu ngốc.
Sự tình phát sinh khi Lý Dương điên cuồng nhập ma bây giờ hiện lên rõ ràng, lúc trước ý nghĩ Lý Dương không được tỉnh táo, chỉ biết có Tam Sanh Thạch thôi.
- Ngu ngốc?
Điền Cương nghi hoặc.
Lý Dương lắc đầu nói:
- Ta nhớ kỹ lại một chút, nhớ ra lúc ấy Đông Phương Minh Đế nhất định là có sự tình trọng yếu, nếu không hắn sao lại về đế cung rồi lại khẩn cấp rời đi? Hơn nữa ta nhớ thần sắc lúc trước của hắn, hẳn là rất lo lắng. Còn ta lại lựa chọn lúc đó mà cản trở hắn, thật sự là ngu ngốc, chỉ tiếc lúc đó ý nghĩ của ta không tỉnh táo lắm, chỉ biết đến Tam Sanh Thạch, không có chú ý mọi việc khác.
Khi một người bị ám ảnh, sẽ làm ra rất nhiều sự tình mà mình không thể giải thích.
- Ta cuối cùng thậm chí điên cuồng đi cướp đoạt, muốn giết Đông Phương Minh Đế cướp đoạt Tam Sanh Thạch, ha ha, lúc đó ta quên cả thực lực bản thân, lại vọng tưởng với thực lực Ma Quân đòi đấu với Minh Đế? Thật sự là điên rồ.
Lý Dương cười khổ.
Một Ma Quân đi tranh đoạt với Minh Đế hậu kỳ cao thủ, thậm chí muốn cướp đoạt, chẳng phải là điên mới làm ra sự tình này sao.
Nhưng, Lý Dương lại làm.
Lúc ấy Lý Dương bị rơi vào một loại trạng thái điên cuồng cực hạn, chỉ biết có “Tam Sanh Thạch”, trừ những từ này, những việc khác cơ hồ hoàn toàn không quan tâm. Ngay cả việc công kích đều là vô thức, nếu không làm sao khi đó có thể vận dụng Ma Thần Lục Tuyệt đạt tới mức làm cho người ta sợ hãi.
Đương nhiên, Lý Dương lúc ấy cũng quên béng cả tương quan thực lực, cũng quên sự cường đại của đối phương, chỉ nhớ Tam Sanh Thạch ở trên người đối phương thôi.
Khi đối phương kiên quyết không chịu cho mượn Tam Sanh Thạch, trong trạng thái này, Lý Dương lựa chọn phải cướp đoạt.
- Quá điên đúng ra là ngu ngốc mới phải, lúc đó ngay cả một chút lý trí đều không có, thậm chí không tự hỏi xem làm như thế có được không.
Điền Cương cũng nở nụ cười:
- Sư huynh, ta nghe nói rơi vào tình trạng đó mọi người đều chỉ nhắm vào mục đích tình yêu, ta xem ra, ngươi cũng vậy, cũng điên cuồng vì tình. Căn bản không có một chút lý trí nào. Đông Phương Minh Đế, trời ạ, không phải đã gần tới Đại Tôn sao, ngươi thế mà lại cũng dám cướp của người ta, bảo trụ được tiểu mệnh đã phải cảm tạ trời rồi.
- Rơi vào tình trạng điên vì tình? Nhưng ta đâu có tình yêu đâu?
Lý Dương lắc đầu nói.
Điền Cương trên mặt nụ cười nhất thời đông cứng lại.
- Bất quá, giờ suy nghĩ lại thấy nên phải xin lỗi Đông Phương Minh Đế, ngày ấy, hắn hẳn là có sự tình trọng đại, ngẫm lại thần sắc lo lắng của hắn là biết ngay. Ta thế mà lại dám chặn hắn lại, khi nào gặp lại hắn, chắc phải xin lỗi hắn mới được.
Lý Dương âm thầm quyết định.
Ngày ấy trong ý nghĩ Lý Dương chỉ có Tam Sanh Thạch, nên không quan tâm đến thái độ của Đông Phương Minh Đế
Không có ai hoàn thiện cả. Là người, khi điên lên thì không để ý đến mọi thứ.
Như Li Lộc Ma Đế, vì nhi tử báo thù, không tiếc hết thảy, cho dù chết cũng không quan tâm. Tỷ như Đông Phương Minh Đế, lỡ tay giết chết Nhan Vũ, hối hận điên cuồng như thế, giết chóc vô tận.
Dù sao, Lý Dương cũng là một người, không phải là thánh nhân hoàn mỹ vô khuyết, có lẽ hoàn mỹ vô khuyết thì không phải là người nữa.
o0o
Quay trở lại bảy ngày trước. Ngày ấy, Đông Phương Minh Đế rốt cục dùng Tuyết Mai Nhiễm Huyết đại trận thoát khỏi Lý Dương.
Bay rất nhanh, rốt cục chạy tới một tòa tửu lâu trong Vũ Loan thành, thân hình Thái Úc bay đến cửa băng lâu rất nhanh.
Băng lâu.
Nhìn băng lâu như thế, Thái Úc bỗng thất thần. Năm đó lần đầu tiên hắn phát hiện hình thành một tòa băng lâu, cũng cực kỳ hâm mộ, liền không tự chủ được bước vào trong lầu các, căn lầu đó là chỗ ở của Nhan Vũ.
Cũng vì tòa băng lấu ấy mà Thái Úc hắn mới quen được Nhan Vũ.
- Linh Linh!
Thái Úc đột nhiên lắc đầu, chỉ là bần thần trong sát na mà thôi, lúc này tỉnh táo lại chạy xộc vào trong băng lâu.
- Giá ở Bổn lâu rất cao…
Tên phục vụ kia còn chưa nói xong, liền bị Thái Úc đang lo sốt vó vung tay lên tát bay đi, thân hình Thái Úc hóa thành tia chớp nhảy thẳng lên lầu ba, đi tới cửa phòng đang phát ra khí tức lạnh như băng quen thuộc kia.
Thần thức cảm ứng được rõ ràng trong phòng con gái mình khí tức rất yếu ớt, Thái Úc trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Kẹt…
Thái Úc đột nhiên xô cửa, xuất hiện trước mắt hắn là một tòa "Băng điêu" (tượng bằng băng)
Không, không phải băng điêu, mà là một người, chỉ là người này bị băng tinh bao phủ mà thôi, băng tinh này cũng không phải băng tinh bình thường, nói về trình độ cứng rắn thậm chí có thể so với Thanh Diệu Băng Thạch, chính là tu luyện Băng Phách Bảo Điển đạt tới tận cùng, dùng chân nguyên bản thân mới có thể hình thành băng tinh.
- Linh Linh!...
Thái Úc nhìn băng điêu, thân thể run lên bần bật, thần thức đảo qua, hắn phát hiện tình cảnh con gái mình.
- Băng Phách Tỏa Hồn, là Băng Phách Tỏa Hồn, tại sao, tại sao a…
Thái Úc đột nhiên điên cuồng hét lên, thấy Băng Phách Tỏa Hồn, hắn rốt cục hiểu ra, hẳn là Băng Hồn tu luyện tới Quỷ Đế hậu kỳ, sau đó dùng Băng Phách Tỏa Hồn đối phó con gái mình.
Mặc dù bây giờ Linh Linh không chết, nhưng một khi trúng Băng Phách Tỏa Hồn, cũng chẳng khác gì chết, bởi vì Linh Linh sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại, kinh khủng nhất chính là… thời gian càng ngày dài, năng lượng nguyên thần cũng sẽ từ từ tiêu tán theo Băng Phách Tỏa Hồn.
Cho dù Linh Linh đạt tới Minh Quân hậu kỳ, nguyên thần cũng coi như khá cường đại, nhưng dưới Băng Phách Tỏa Hồn, phỏng chừng mười ngàn năm là năng lượng nguyên thần sẽ hoàn toàn tiêu hao hết. Chính thức hồn phi phách tán.
- Linh Linh, Linh Linh!
Tay Thái Úc run rẩy vuốt ve Linh Linh đã hóa thành tượng băng, mắt đỏ hồng, nhưng khi ngón tay Thái Úc đụng đến băng điêu, cũng tác động đến cấm chế.
- Ha ha, Thái Úc tiểu tặc, bây giờ có phải là rất thương tâm không?
Hình ảnh Băng Hồn đột nhiên xuất hiện trong phòng, đó chính là hình ảnh mà trước khi Quỷ Đế Băng Hồn bỏ đi lưu lại cấm chế.
- Băng Hồn, quả nhiên là ngươi…
Vừa nói xong, Thái Úc mới thông qua thần thức phát hiện Băng Hồn này bất quá là ảnh tượng mà thôi, không phải người thật, lẳng lặng không nói gì, lạnh lùng nhìn ảnh tượng Băng Hồn nói chuyện, quang mang trong mắt cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống Băng Hồn.
Trong ảnh tượng, Băng Phách Tỏa Hồn trên mặt lộ vẻ điên cuồng thống khoái.
- Thái Úc, đã bao nhiêu năm, rất lâu rồi, nhưng trong suy nghĩ của ta cứ như mới ngày hôm qua.
Mặt Băng Hồn trở nên dần dần lạnh lẽo.
- Còn nhớ không? Ngươi hứa gì khi theo đuổi sư muội? Nếu không phải lời hứa của ngươi, ta đâu tự nguyện bỏ đi, để sư muội lại cho cho ngươi, nhưng kết quả thì sao? Ngươi là ngụy quân tử vì tham hư vinh, ngươi vì ngũ phương Minh Đế vị, lại cam tâm vì Ma giới Tam Tôn truy sát, thậm chí khi đến Tiên Ma đại chiến giết chết sư muội, tự tay giết sư muội!!!
Băng Hồn kích động vô cùng, trong mắt tản ra nỗi oán hận vô tận.
- Ngươi đã không thương sư muội, giết sư muội, con gái các ngươi cũng coi như đã chết, làm cho nàng trong tình trạng bất tri bất giác từ từ mà chết, mười ngàn năm. Tu vi nguyên thần con gái ngươi phỏng chừng có thể trụ được mười ngàn năm, ngươi hãy chết đi, chờ con gái ngươi từ từ chết đi, làm cho ngươi thống khổ trong chờ đợi, vô năng vi lực nhìn con gái ngươi chết đi, ha ha…
Băng Hồn giống như ác quỷ địa ngục, cười như điên, cực kỳ thống khoái, lập tức ảnh tượng liền biến mất.
Thái Úc không nói gì. Chỉ chảy ra hai hàng nước mắt:
- Ta không cố ý mà, ta không cố ý mà… Ta làm sao biết trong đám người kia có Nhan Vũ! Tại sao, tại sao? Nhan Vũ đã chết rồi, nữ nhân duy nhất của ta mà huynh cũng muốn hạ độc thủ, tại sao a…
- Linh Linh, vô luận làm sao cha cũng sẽ cứu ngươi, vô luận như thế nào!
Thái Úc đột nhiên ôm lấy băng điêu, chạy ra khỏi phòng tới đại sảnh ở lầu một băng lâu, đồng thời thần thức liền truyền âm gọi các Minh Quân chung quanh.
- Trong vòng tám trăm dặm Vũ Loan thành, tất cả Minh Quân, Minh Vương toàn bộ chạy đến Vũ Loan thành băng lâu, ai không tuân lệnh giết!
Sắc mặt Thái Úc lúc này âm trầm vô cùng, cơ hồ trong nháy mắt, sáu vị Minh Quân mấy trăm vị Minh Vương trong vòng chung quanh tám trăm ngàn dặm sau khi nghe xong, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cho dù bị chém giết, lập tức chạy về phía Vũ Loan thành.
- Đây là Linh Linh cô nương, Linh Linh cô nương làm sao vậy?
Tên phục vụ vừa thấy Thái Úc trong tay ôm băng điêu, hơn nữa trong băng điêu là Linh Linh, nhất thời khiếp hãi.
Thái Úc ánh mắt trừng hướng người phục vụ này:
- Nói, lão bản của băng lâu ở nơi nào?
Gã phục vụ kia bị Thái Úc trừng mắt, lúc này sợ vỡ mật, hoảng hồn nói:
- Lão bản… không biết, sáng sớm hôm nay, sau khi một người gọi là Mộc Dịch và Điền Cương bỏ đi, lão bản và Linh Linh cô nương lên lầu, rồi sau đó không thấy lão bản đi ra.
Thái Úc trong lòng giận dữ.
- Băng Hồn!
Thái Úc nghiến răng ken két, hắn từng dùng thần thức lục soát, căn bản không thể phát hiện Băng Hồn, chỉ có hai cách giải thích, một là Băng Hồn đã ly khai Minh giới, hai là Băng Hồn có thuật liễm tức rất mạnh, ngay cả Thái Úc đều không thể tìm kiếm.
Trên thực tế, Băng Hồn lúc này đã về Quỷ giới rồi, hơn nữa cho dù ở tại Minh giới, Thái Úc cũng không thể phát hiện.
- Bái kiến Minh Đế bệ hạ.
Một vị Minh Quân và ba vị Minh Vương cung kính quỳ xuống nói, bọn họ bốn người là ở trong Vũ Loan thành, lần này Đan Nan Minh Quân nghe nói danh đại băng lâu, liền mang theo thủ hạ ba gã Minh Vương đến đây, ai biết bây giờ lại gặp Minh Đế.
Thái Úc lạnh lùng liếc bốn người.
Trong lúc này, đám người ở sát Vũ Loan thành trong vòng tám trăm ngàn dặm nghe mệnh lệnh Thái Úc cũng lục tục chạy tới. Nhìn hết người này tới người khác tới, Thái Úc cũng không nói gì. Đến nơi có hai vị Minh Quân hơn mười Minh Vương.
Các Minh Quân, Minh Vương khác đang chạy tới.
Mọi người ở đây nhìn thấy trên người Đông Phương Minh Đế có sát khí bao phủ, cả đám không dám thở mạnh, đột nhiên âm thanh Thái Úc lạnh lùng vang lên:
- Trong vòng băng lâu, bất kỳ ai ở băng lâu khi Linh Linh ở, toàn bộ bắt áp giải về Đông Phương Minh Đế đế cung. Nếu Linh Linh chết, tất cả mọi người phải chôn cùng nó!!!
Đông Phương Minh Đế lạnh lùng nhìn quét bốn phía.
Trong Băng lâu mọi người bị dọa hồn phi phách tán.
- Tuân lệnh Minh Đế!
Đám Minh Quân Minh Vương ở đây bất chấp trong lòng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói, lập tức Thái Úc hừ lạnh một tiếng, liền phất tay áo biến mất. Khí thế của Thái Úc vừa rồi áp lực làm cho cả băng lâu hoảng sợ như địa ngục, làm cho mọi người vô cùng sợ hãi.
- Trong quá trình Linh Linh cô nương ở đây, phàm là ai đến băng lâu ở trọ đều bị bắt!
Đan Nan Minh Quân lúc này cầm danh sách khách trọ của băng lâu, đọc tên mọi người, đương nhiên muốn bắt hết tất cả mọi người cũng không phải dễ dàng như vậy, những người đã đi rồi muốn bắt lại, rất khó.
- Bắt tên phục vụ này lưu lại, để cho hắn nhận dạng người, mấy đám người tỷ như Mộc Dịch, Điền Cương, Liễu Sam chỉ bằng tên căn bản không thể bắt được.
Đan Nan Minh Quân ở đây chủ trì đại cục, hết người này đến người khác đã từng ở băng lâu lần lượt bị bắt, bị áp giải về Đông Phương Minh Đế đế cung, những người này đành chịu, đối mặt với mệnh lệnh của Đông Phương Minh Đế, ai dám phản kháng, phản kháng chỉ có… chết!
Tính mạng vô tận, ai có thể bỏ qua, cho dù là Ma Đế hậu kỳ, Minh Đế cao thủ hậu kỳ cũng vậy.
Có người vì con gái người yêu của mình như Li Lộc Ma Đế, như Thái Úc.
Có người vì luyện đan hoặc dùng kĩ nghệ khác để tìm sống, tính mạng vô tận theo đuổi tính mạng vô tận.
Có người vì tu luyện, theo đuổi địa vị Đại Tôn mờ ảo.
Mọi người đều có chấp niệm, chấp niệm bất đồng, thái độ xử sự cũng bất đồng. Ví như Hồng Quân đạo nhân, nhàm chán liền đi chơi giữa các tinh cầu, các nền văn minh, còn Ma giới Tam Tôn và Tiên giới Tam Thanh thì đánh nhau, chấp niệm Lý Dương cũng vì Khương Tuyết. Thái Úc năm đó yêu nhất là thê tử, bây giờ là con gái.
- Cha nhất định sẽ cứu con, Linh Linh, con yên tâm, cho dù có phải đi mòn gót để gặp Hồng Quân đạo nhân, cha cũng sẽ cứu con.
Thái Úc ôm băng điêu, hướng Đông Phương Minh Đế đế cung bay đi cực nhanh, trong miệng thì thầm nói.
Gặp Hồng Quân?
Nói đùa, nói muốn gặp Hồng Quân là gặp sao, ngay cả Ma giới Tam Tôn, Tiên giới Tam Thanh đều không thể gặp Hồng Quân, hắn Thái Úc dựa vào cái gì gặp Hồng Quân?
Lúc này Lý Dương và Điền Cương từ hướng bắc cũng bay tới Vũ Loan thành.
- Sư đệ, chúng ta ghé băng lâu cáo biệt Linh Linh cái đã.
Lý Dương nhìn Vũ Loan thành phía dưới, nhớ tới Tiểu cô nương Linh Linh đáng yêu thuần thật người gọi hắn là "Mộc Dịch ca ca", thậm chí thức đêm vì hắn nấu ngao thang.
Điền Cương cười gật đầu, lập tức hai người hóa thành một đạo lưu quang, bay vào Vũ Loan thành.
- Linh Linh, Linh Linh!...
Lý Dương và Điền Cương căn bản không thèm để ý Minh Quân Minh Vương cao thủ chung quanh, trực tiếp bay vào băng lâu đại sảnh, cao giọng hô, đột nhiên…
- Bọn họ hai người này là Mộc Dịch và Điền Cương!
Tên phục vụ rồi đột nhiên quay về Lý Dương hét lớn một tiếng.
Đan Nan Minh Quân đã ở đây bảy ngày nhất thời hét lớn một tiếng:
- Đem hai người này bắt lại, áp giải về Đông Phương Minh Đế đế cung!