Thốn Mang

Chương 35: Q.8 - Chương 35: Hoán nhân liễu






Ba gã thủ hạ của Phong Thiện Di bồn chồn lo lắng đi vào trong thông đạo. Còn Phong Thiện Di, Phong Thiện Lãnh cũng dùng thần thức quan sát theo. Đương nhiên, Lý Dương cũng dùng thần thức điều tra, thần thức của hắn không hề cố kỵ.

Trong thông đạo.

Ba đại hán bước từng bước một lò dò đi tới, vừa đi vừa quan sát, sợ ai đó tấn công bất ngờ.

Một đại hán mặt đen đi trước, hắn là người có công lực cao nhất trong ba người, đạt tới Ma Soái tiền kì, dùng thần thức lan ra, cẩn thận quan sát.

- Lão Đại, thế nào rồi?

Một đại hán khác hỏi đại hán mặt đen.

Đại hán mặt đen lắc đầu nói:

- Không có phát hiện gì, ngay cả một cái bóng Phệ Tâm Trùng cũng không có.

Càng phát hiện không thấy gì, ba người càng sợ hãi, phát hiện không thấy gì có hai khả năng, một là không có Phệ Tâm Trùng. Hai là tu vi của Phệ Tâm Trùng mạnh hơn chúng!

Lý Dương đã nói, nơi này có Phệ Tâm Trùng, mà ba người bọn chúng không phát hiện được, hiển nhiên là Phệ Tâm Trùng mạnh hơn chúng.

Đại hán mặt đen đã là Ma Soái tiền kì, nói cách khác… có Phệ Tâm Trùng đạt tới Ma Soái kì. Tâm Phệ Trùng ở cấp bậc Ma Soái có thể biến thành hình người rồi, cũng kinh khủng dị thường.

- Mẹ nó, thủ lĩnh lại bắt chúng ta xuống, nếu gặp phải Phệ Tâm Trùng, thì…

Đại hán lùn phẫn nộ nói, lúc này trong lòng hắn cũng đang kinh hoảng, đối diện tử vong, bọn không có đủ dũng khí để cười được.

- Nhi tử ta vừa mới độ kiếp thành công, lần này còn chuẩn bị tổ chức tiệc mừng cho hắn một phen, thế mà bây giờ…

Đại hán cao lêu khêu cũng rất sợ hãi, lại không cam lòng.

- Câm miệng, thủ lĩnh phỏng chừng đang dùng thần thức theo dõi!

Đại hán mặt đen lên tiếng huấn xích.

Đại hán cao và đại hán lùn vừa nghe xong, thân thể nhất thời run lên. Rồi ngậm miệng lại.

- Hô…

Một trận gió nhẹ thổi tới, làm ba đại hán này khẽ rùng mình.

- Sao lại có gió?

Đại hán mặt đen trong lòng nghi hoặc, đột nhiên…

- Dám xâm nhập khu vực của bộ tộc chúng ta, giết không tha!

Một nam nhân gầy gò mặc áo giáp màu đen đột nhiên từ trong thông đạo bay đến, cơn gió vừa rồi chính là do hắc giáp nam nhân này phi hành tạo thành, hắc giáp nam nhân là Phệ Tâm Trùng tu vi Ma Soái hậu kỳ.

- Ông ông…

Cơ hồ trong nháy mắt, dày đặc, cỡ khoảng trăm vạn Phệ Tâm Trùng từ trong cơ thể hắc giáp nam nhân bay ra. Thoáng cái đã bu kín cả ba người, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, ba đại hán chưa kịp thôn phệ sạch sẽ. Không để lại một chút tàn cặn bã nào, ngay cả nguyên thần cũng đã bị tiêu diệt.

Ngoài thông đạo.

Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh tái mặt, với tu vi hai người bọn họ, tự nhiên thấy rõ được thực lực của hắc giáp đại hán.

- Phệ Tâm Trùng Ma Soái hậu kỳ!

Trong lòng Phong Thiện Di sợ run.

Theo đạo lý. Huynh đệ bọn họ đều là Ma Vương tiền kì, cao hơn Phệ Tâm Trùng một bậc. Nhưng Phệ Tâm Trùng vốn có sở trường lấy yếu thắng mạnh, bọn họ mặc dù là Ma Vương tiền kì, nhưng thực ra không nắm chắc có thể đối phó được Phệ Tâm Trùng đó.

- Mộc Dịch huynh đệ, ngươi có biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu Phệ Tâm Trùng không?

Phong Thiện Di nhìn về phía Lý Dương.

Nếu nơi này chỉ có một Phệ Tâm Trùng, có thể vì Thiên Linh Thạch quáng mạch trân quý, bọn họ đã nghĩ đến phương pháp dù tổn thất khá nhiều để tiêu diệt tên Phệ Tâm Trùng này cũng không tiếc. Nếu nơi này có nhiều Phệ Tâm Trùng, thậm chí còn những Phệ Tâm Trùng mạnh hơn, thì không đáng để liều mạng.

Lý Dương đương nhiên biết suy nghĩ của Phong Thiện Di, cười nói:

- Xin lỗi, ta cũng không rõ lắm đâu, ta chỉ biết một chút thôi, phàm là ai tiến vào thông đạo với mục đích khai thác Thiên Linh Thạch quáng mạch đều đã chết, bảo ta làm sao biết bên trong có bao nhiêu Phệ Tâm Trùng?

o0o

Phong Thiện Di cũng bất lực.

Lý Dương không biết cũng bình thường thôi, dù sao chỉ cần một Phệ Tâm Trùng đạt đến Ma Soái hậu kỳ đã như thế rồi. Nếu còn có Phệ Tâm Trùng khác thì quả là đáng sợ.

- Đại ca, chúng ta có vào không?

Phong Thiện Lãnh không hề có chủ ý nào, Phong Thiện Di nghe xong, suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Năng lực thôn phệ Phệ Tâm Trùng quá mạnh mẽ, chỉ có sử dụng Tụ Lí Càn Khôn thuật, đem bắt hắn lại, sau đó dùng chân hỏa luyện hóa. Nhưng nếu phản ứng chậm, bị Phệ Tâm Trùng bu vào, thì có thể rất nguy hiểm đó.

Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào cho đúng.

Chỉ vì một Phệ Tâm Trùng Ma Soái hậu kỳ mà bỏ qua cả Thiên Linh Thạch quáng mạch?

Bọn họ bỏ qua liệu Kha Phong Ma Vương có chấp nhận hay không!

- Hai vị, các ngươi rốt cuộc có vào không đây? Nếu muốn đi vào, ta nghĩ, nếu hai người liên thủ, hai Ma Vương tiền kì cao thủ đối phó một Phệ Tâm Trùng Ma Soái hậu kỳ, hẳn là nắm chắc đó.

Lý Dương đứng nói chuyện không tỉnh bơ, dù sao không phải là hắn đi vào.

Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh nhíu mày.

Phía sau gần ngàn nhân thủ của Lý Dương cũng đều đến xem, bọn họ bây giờ cũng đều biết Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh là sứ giả của Kha Phong Ma Vương, là người đến chiếm Thiên Linh Thạch quáng mạch. Xem ra hai sứ giả này đang bị đám Phệ Tâm Trùng làm khó.

Hơn một ngàn hào nhân cũng hí hửng vừa nhìn vừa bàn luận về hai sứ giả tôn quý, cứ đứng một bên mà nhí nhố bàn luận.

- Ba người các ngươi đi thử, xem còn có Phệ Tâm Trùng nào nữa không!

Phong Thiện Di một lần nữa ra lệnh cho ba gã thuộc hạ đi vào. Hắn nghĩ có thể bằng cách này điều tra xem bên trong còn có Phệ Tâm Trùng khác nữa hay không. Cái làm cho Phong Thiện Di bây giờ đau đầu là không biết phía dưới còn có bao nhiêu Phệ Tâm Trùng, dù sao nãy đến giờ chỉ phát hiện ra một mà thôi.

- Đại nhân, tha chúng tôi đi, chúng tôi không muốn chết đâu.

Ba gã thuộc hạ lập tức quỳ xuống, dập đầu liều mạng. Bọn họ biết đi vào khẳng định là tiêu đời, dù sao Phệ Tâm Trùng Ma Soái hậu kỳ phía dưới cũng không để cho họ một cơ hội nào sống sót cả.

Tiến vào, trăm phần trăm chết.

Như thế, ai dám nguyện ý đi vào chứ?

Phong Thiện Di nhíu mày, ánh mắt hướng về phía các thủ hạ khác, hơn mười người khác nhất thời kinh hoảng, cả đám quỳ xuống, liên tục dập đầu cầu xin tha:

- Đại nhân, tha mạng, tiếp tục là chết hết.

Đột nhiên, Phong Thiện Di ánh mắt hướng về phía Lý Dương.

- Ủa, chẳng lẽ Phong đại nhân muốn cho để ta tiếp tục?

Lý Dương cười lạnh hỏi lại.

Phong Thiện Di liên tục lắc đầu, vội nói:

- Không. Đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn hỏi Mộc Dịch huynh đệ một việc?

- Nói đi.

Lý Dương nói.

Phong Thiện Di nói:

- Xin hỏi Phiêu Tuyết Sơn mạch có phải là lãnh địa của Kha Phong Ma Vương bệ hạ không?

- Đương nhiên rồi.

Lý Dương đáp.

Phong Thiện Di lại hỏi:

- Nhân mã của Phiêu Tuyết Sơn mạch có phải là nhân mã của Kha Phong Ma Vương hay không?

Lý Dương khẽ nhíu mày, nhưng cũng là nói:

- Đúng.

Phong Thiện Di nở nụ cười:

- Như thế là tốt rồi, trước mắt gần ngàn người này tự nhiên cũng là nhân mã của Kha Phong Ma Vương, ta lấy tư cách sứ giả của Kha Phong Ma Vương, đại diện cho Kha Phong Ma Vương, bây giờ ta ra lệnh ba người này đi vào dò xét một phen.

Nói rồi, Phong Thiện Di chỉ vào ba người phía sau Lý Dương.

- Phong đại nhân. Ngươi có phải là đang đùa với ta chăng?

Lý Dương đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn Phong Thiện Di.

Phong Thiện Di tỏ vẻ vô tội nói:

- Đương nhiên không phải, ta lấy tư cách sứ giả của Kha Phong Ma Vương bệ hạ, thay mặt Ma Vương hạ lệnh, ra lệnh cho bọn chúng tiếp tục đi vào chẳng lẽ không được sao? Ngươi không phải thừa nhận rồi sao, bọn họ cũng là nhân mã của Kha Phong Ma Vương mà?

Ba người phía sau Lý Dương nhất thời hơi kinh hoảng, ai biết vừa đến xem trò vui, lại bị liên lụy tới mình như thế.

- Đừng có lẻo mép với ta, ta sớm đã nói rồi. Mặc kệ như thế nào, người của ta sẽ không theo đuổi việc này. Huống chi, cho dù ngươi là sứ giả của Kha Phong Ma Vương, cũng không có tư cách đại diện cho Kha Phong Ma Vương. Ma Vương bệ hạ cũng không hề nói cho ngươi có tư cách thay mặt ngài, do đó ngươi không có quyền ra lệnh cho người Phiêu Tuyết Sơn mạch của ta.

Lý Dương liếc liếc mắt, vô cùng phẫn nộ nhìn Phong Thiện Di. Phong Thiện Lãnh vẫn dửng dưng không thèm quan tâm.

- Trừ phi các ngươi có Ma Vương lệnh. Cầm Ma Vương lệnh cũng giống như Ma Vương tự thân tới nơi, các ngươi có không?

Thần thức Lý Dương đã nhìn trước rồi, thấy rõ hai người Phong Thiện Di đích thực không có Ma Vương lệnh.

- Tốt lắm, tốt lắm, tốt phi thường.

Nụ cười Phong Thiện Di càng thêm xán lạn, người nào quen hắn đều biết, khi hắn cười như thế thì y như rằng Phong Thiện Di đã cực kỳ phẫn nộ rồi.

- Ba người các ngươi, tiếp tục cho ta.

Phong Thiện Di chỉ vào ba thuộc hạ của mình:

- Các ngươi dám cãi lệnh, ta sẽ trực tiếp giết chết các ngươi, thậm chí còn đem cả nhà các ngươi, nhi tử, tử tôn, mọi người, toàn bộ giết sạch.

Thuộc hạ hắn là cao thủ cấp bậc Ma Tướng, thậm chí còn có cao thủ bậc Ma Soái, tự nhiên là có nhiều nhi tử tử tôn.

Ba người kia vừa nghe Phong Thiện Di xong, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng không có cách nào khác.

- Dạ!

Ba người quỳ xuống, lập tức bước từng bước vào trong thông đạo, cho dù chúng không đi vào, cũng sẽ bị giết chết, hơn nữa người nhà còn bị vạ lây, còn không bằng cứ nhắm mắt mà đi tìm chết thì ít nhất cũng bảo vệ được hậu đại của mình.

Sau một lúc lâu.

- A…

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trong thông đạo, ba gã thủ hạ dĩ nhiên đã chết.

Phong Thiện Di căng thẳng nhíu mày "Sao mà cũng chỉ là tên Phệ Tâm Trùng kia, không thấy đổi người mới nhỉ."

Lý Dương nói đều đều:

- Phong đại nhân, việc này có hai đáp án, một là đây là Phệ Tâm Trùng chuyên môn phụ trách giết chết những người xâm nhập, sau lưng có thể có Phệ Tâm Trùng khác. Hai là, bên trong chỉ có một Phệ Tâm Trùng. Cũng chỉ có hai đáp án này thôi.

Phong Thiện Di khoát tay, Lý Dương nói vậy cũng vô ích. Hắn cũng biết, Lý Dương đang cố ý chọc tức hắn.

Đột nhiên…

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện tại hạp cốc.

- Ủa, sao không có ai báo cho ta biết nhỉ?

Thần thức Lý Dương lúc này đảo qua, thoáng cái đã biết rõ ràng chi tiết về bóng đen này "Ma Vương trung kỳ, cao thủ này từ đâu lòi ra đây?"

Thần thức Lý Dương đột nhiên phát hiện một thứ - Ma Vương lệnh!

- Người của Kha Phong Ma Vương?

Lý Dương vô cùng kinh ngạc "Kha Phong Ma Vương này quả nhiên thân tàng bất lậu, bên ngoài nói với mọi người là hắn chỉ có Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh là hai đại Ma Vương tiền kì cao thủ, thật không ngờ, lại còn có một cao thủ Ma Vương trung kỳ nữa."

- Hô hô…

Đột nhiên, tám thân hình màu đỏ cũng xuất hiện trong hạp cốc.

Chín người bịt mặt, một Hắc y nhân, tám hồng y nhân, đứng thành một hàng trong hạp cốc. Lý Dương cùng với bọn người Phong Thiện Di đều nhìn về phía chín người này.

- Kha Phong Ma Vương lệnh, Thiên Linh Thạch quáng mạch phải toàn bộ hiến cho Kha Phong Ma Vương bệ hạ.

Trong tay Hắc y nhân dẫn đầu xuất hiện một lệnh bài màu đen, chính là Ma Vương lệnh.

Phong Thiện Di đột nhiên khiếp sợ nhìn Hắc y nhân:

- Ngươi là Huyết…

- Câm miệng.

Hắc y nhân đột nhiên quát lớn, một đạo lãnh quang trong mắt bắn thẳng đến Phong Thiện Di, Phong Thiện Di biết lỡ lời, vội vàng ngậm miệng.

Lý Dương có vẻ hoàn toàn thất vọng:

- Ta sớm đã đem Thiên Linh Thạch quáng mạch hiến cho Kha Phong Ma Vương bệ hạ rồi, không tin, ngươi có thể hỏi Phong đại nhân.

Hắc y nhân nhìn về phía Phong Thiện Di, Phong Thiện Di gật đầu nói:

- Đúng thế, Mộc Dịch đã đem Thiên Linh Thạch quáng mạch hiến cho Ma Vương bệ hạ, nhưng trong vào mỏ thông đạo Thiên Linh Thạch quáng mạch có xuất hiện Phệ Tâm Trùng, căn bản không thể khai thác. Muốn khai thác, phải giết sạch Phệ Tâm Trùng.

- Phệ Tâm Trùng?

Hắc y nhân cau mày:

- Tình huống bây giờ như thế nào?

Phong Thiện Di cung kính nói:

- Chúng ta bây giờ chỉ biết là bên trong có một Phệ Tâm Trùng Ma Soái hậu kỳ, về phần Phệ Tâm Trùng khác hay không thì căn bản không thể xác định.

- Phệ Tâm Trùng Ma Soái hậu kỳ?

Hắc y nhân ngẫm nghĩ.

Lý Dương nói:

- Nói không chừng bên trong chỉ có một Phệ Tâm Trùng, cả mỏ Thiên Linh Thạch quáng mạch trân quý vô cùng đó, chỉ vì một Phệ Tâm Trùng Ma Soái hậu kỳ mà bỏ qua Thiên Linh Thạch quáng mạch, đúng là không đáng giá. À, hai vị Phong đại nhân đều là cao thủ Ma Vương tiền kì, tin rằng có thể đối phó được với Phệ Tâm Trùng kia.

Hắc y nhân nghĩ ngợi hồi lâu, nhìn Lý Dương liếc mắt, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Phong Thiện Lãnh:

- Phong Thiện Lãnh, ta thay mặt cho Ma Vương ra lệnh cho ngươi, ngươi đi vào giết chết Phệ Tâm Trùng kia, ngươi đã đạt tới Ma Vương tiền kì, nếu cẩn thận một chút, có thể nắm chắc đó.

Phong Thiện Lãnh biến sắc.

- Không nghe sao? Dám kháng Ma Vương lệnh hả, đó là tử tội đó!

Hắc y nhân gằn giọng nói.

Phong Thiện Lãnh nghĩ ngợi một chút, rồi quỳ xuống nói:

- Dạ, tuân lệnh Ma Vương.

Phong Thiện Di đứng một bên tay chân thừa thãi, bất quá hắn cũng không có biện pháp, hắn làm hầu cận bên ngoài Kha Phong Ma Vương lâu như vậy, cũng biết sự tồn tại của “Huyết Tích”. Người đó mới là tâm phúc chính thức của Kha Phong Ma Vương.

- Đại ca, ta đi trước!

Phong Thiện Lãnh quay về Phong Thiện Di khẽ gật đầu, rồi trực tiếp tiến vào trong thông đạo. Phong Thiện Di uất hận nhìn Lý Dương liếc mắt. Theo hắn thấy, đúng là câu nói kia của Lý Dương đã làm cho Hắc y nhân quyết định phái Phong Thiện Lãnh tiến vào…

Lý Dương, Phong Thiện Di cùng với bọn người Hắc y nhân lúc này bắt đầu dùng thần thức cẩn thận quan sát.

Trong thông đạo tối đen không có chút ánh sáng nào.

Phong Thiện Lãnh bước từng bước một xâm nhập, cẩn thận thập phần, thần thức của hắn cũng dò xét cẩn thận, nhưng đi vài trăm thước rồi mà vẫn không hề phát hiện Phệ Tâm Trùng lần trước.

- Lại còn dám tới khu vực của tộc ta, muốn chết.

Một thân nữ nhân toàn thân mặc giáp màu đen xuất hiện trước mắt Phong Thiện Lãnh. Phong Thiện Lãnh ngơ ngác nhìn nữ nhân này, hắn rất muốn khóc, bởi vì hắn căn bản không thể phát hiện công lực của nữ nhân này, hiển nhiên, nữ nhân này ít nhất là Ma Vương tiền kì, thậm chí còn cao hơn nữa.

Lý Dương thì biết, nữ nhân này chính là Ma Vương hậu kỳ.

“Sao lại đổi người?" Phong Thiện Lãnh trong tay hiện lên một tia sáng lành lạnh, nhằm phía hắc giáp nữ nhân mà đâm tới, chỉ muốn giết chết đối phương ngay lập tức, nhưng…

- Ông ông…

Vô số Phệ Tâm Trùng từ trong cơ thể nữ nhân này bay ra, trong nháy mắt bu kín lấy Phong Thiện Lãnh. Phong Thiện Lãnh điên cuồng phản kháng, nhưng… ngay cả hạ phẩm ma khí đều đã bị Phệ Tâm Trùng này hoàn toàn thôn phệ sạch.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng văng vẳng dội suốt thông đạo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.