Thốn Mang

Chương 19: Q.5 - Chương 19: Hồng Trần luyện tâm khúc






Tiếng sáo mờ ảo bi thương phiêu lãng dễ dàng khắc sâu vào tâm hồn của Lý Dương, từ từ đi sâu vào bên trong trái tim của hắn.

Thế nhưng trong chốc lát, tiếng tiêu đã biến mất, lúc này Lý Dương tâm hồn đã hoàn chìm đắm vào trong âm thanh đó. Lý Dương bây giờ từ tiếng sáo kỳ lạ đó mà trong lòng vang lên khúc nhạc ‘Lương Chúc’ trong hộp nhạc mà khi xưa Khương Tuyết đã trao cho hắn.

Trong nháy mắt, Lý Dương lại tiến vào trạng thái vong ngã, chỉ có điều lần này trong lòng hắn tràn ngập hình ảnh của Khương Tuyết. Hắn đích thị là đang nhớ đến Khương Tuyết.

Lần đầu tiên gặp nhau một đêm mưa tuyết. Ánh mắt của hai người đã cùng nhìn về một hướng….

Cảnh tượng chia lìa tại bệnh viện. Khương Tuyết khi đó đã trao cho hắn hộp nhạc. Trong ánh mắt của nàng nhìn hắn với vô vàn kỳ vọng….

“Gặp nhau không nói nên lời, chỉ dùng chén rượu nhạt để nói lên tình ý trong lòng. Không cần biết là duyên nghiệt hay không. Trọn đời chỉ mong trở thành đôi hồ điệp mãi mãi bên nhau, ngàn năm vạn kiếp đều như thế…. . ”

Lý Dương nhắm mắt lại, trong lòng hắn hiện lên từng câu từng chữ của khúc nhạc ‘Lương Chúc’

“ Hưu”

Một đạo đao mang bay ra trong sơn cốc một cây trúc đã bị chặt gãy, chỉ trong nháy mắt đã chế tạo thành một cây sáo trúc.

Lý Dương nhẹ nhàng hết sức cẩn thận đưa cây sáo lên môi, khe khẽ thổi…. .

Tiếng sáo du dương uyển chuyển vang lên.

Lần trước tại Thái Bạch tửu lâu, hắn cũng đã từng vô thức mà huýt sáo điệp khúc này.

Tiếng địch của Lý Dương cùng tiếng địch ở bên ngòai vọng vào lập tức hòa quyện vào nhau.

Chỗ Lý Dương đang đứng là một sơn cốc, hai bên là vách núi.

Một trung niên tóc bạc đang ngồi trên đỉnh núi bên cạnh, trên tay hắn cũng cầm một cây sáo, chỉ có điều đây là một cây sáo bằng ngọc màu đen.

Một lúc sau trung niên tóc bạc chậm rãi buông cây sáo ra, hơi quay đầu nhìn về hướng sơn cốc, khuôn mặt lạnh lùng như băng bất giác xuất hiện một nụ cười, lúc này Lý Dương vẫn như trước tiếp tục thổi sáo, không hề có ý định dừng lại. Hắn không còn tuân theo một giai điệu nhất định nào nữa mà là thổi theo những biến chuyển trong lòng của hắn…

Lại một thời gian nữa trôi qua.

Lý Dương cứ miên man thổi sáo. Nên biết rằng hơi thở của tu chân giả vốn rất dài, Lý Dương cho dù cứ như thế thổi sao một năm đi nữa thì cũng không thành vấn đề.

Nhớ lại ngày đó, bản thân hưng phấn, mặc bộ tây phục đẹp nhất, đi trên chiếc xe sang trọng nhất…mua một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền nhất để cầu hôn.

Lúc đó hắn chỉ là một tiểu hài tử đi đến nhà Khương Tuyết.

Cũng là ngày hắn nhận được cú điện thoại như sét đánh bên tai, chính thức phá hủy hoàn toàn tương lai tươi đẹp của hắn.

Rồi sau đó trong căn phòng lạnh lẽo ở cục cảnh sát, một thân thể lạnh lẽo đập vào mắt hắn đã làm cho trái tim của hắn tan nát, trở nên lạnh lẽo như băng.

Đó chính là khởi đầu cho tiến trình tiến vào thế giới hắc ám của hắn………

Lúc này tiếng sáo của Lý Dương bỗng trở nên mạnh mẽ, sát khí tỏa ra tung hoành ngang dọc….

Đạo đạo kình khí bắn ra từ sáo trúc, hoa cỏ trong sơn cốc lập tức bị phá hủy. Tiếng sáo của hắn càng vút cao, sát khí càng thêm dày đặc.

“Rắc !”

Sáo trúc cuối cùng cũng không chịu nổi kình khí áp bức, từ từ nóng lên, nổ tung bắn tung tóe ra xung quanh.

Một mảnh nhỏ xẹt qua mặt Lý Dương, Lý Dương chẳng hề cảm giác thấy đau đớn, một tia máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Lý Dương ngửa mặt lên trời, nhắm mặt thật sâu lại, nước mắt rơi ra hòa theo tia máu, chính hắn cũng biết đây có phải là huyết lệ hay không hay là nước mắt trộn với máu.

“Ta lại nhớ tới Tuyết” Lý Dương từ sau cái chết của Khương tuyết, Lý Dương vẫn cố tránh cho mình không bị rơi vào kỉ niệm ở quá khứ, Tại New York Lý Dương thường kí thác kỉ niệm của mình vào những mộc điêu, vào những lúc tu luyện xong Lý Dương thường đứng ở ban công một mình, phóng mắt nhìn ra trần gian thế tục. Những lúc đó Lý Dương không thể kìm hãm được nỗi nhớ Tuyết nổi lên.

Tại sơn cốc ba năm qua, Lý Dương vẫn bị vây bởi trạng thái vong ngã, cũng rất khó để không nghĩ đến Tuyết, suốt ba năm qua, thật sự rất khó khăn, nhưng vừa rồi tiếng địch từ ngoại giới vang lên, lại làm cho kỉ niệm bị dồn nén trong đáy lòng suốt ba năm qua bộc phát.

Đột nhiên thân mình Lý Dương chấn động.

Mắt hiện lên một tia tinh quang, đứng trước mặt hắn đã xuất hiện một trung niên từ lúc nào.

Trung niên tóc bạc khuôn mặc lạnh lùng một tay cầm kiếm, tay cầm một cây hắc ngọc địch.

Vị trung niên tóc bạc này nhìn Lý Dương trong mắt hiện lên vẻ thân thiết.

Lý Dương trải qua ba năm tu luyện, tâm cảnh tu vi đã đề cao rất nhiều làm cho người ta phải sợ hãi, thậm chí bây giờ linh hồn của hắn đã đạt tới thiên tiên đính cấp cảnh giới, linh thức của hắn vô cùng cường đại, cho dù Huyễn Quang chân nhân gia gia hắn hay Trần Kiếm Phong những người mạnh như vậy cũng không có khả năng đến gần mà không bị hắn phát hiện ra.

Nhưng vị bạch phát trung niên kia thì Lý Dương không thể nào cảm ứng được khí tức, mắt hắn thì có thể nhìn thấy người ta, nhưng linh thức thì tuyệt đối không cảm ứng được chút gì.

“Người tu ma? Không nghĩ trong Côn Lôn tiên cảnh lục địa lại xuất hiện tu ma giả?” bạch phát nhân nhìn Lý Dương cười nói.

Lý Dương sắc mặt biến đổi.

Hạng Vũ từng nói qua với hắn sẽ sử dụng liễm tức thuật che dấu thân phận tu ma giả cho hắn, trừ phi vượt qua cả nguyên thần cường đại của Hạng Vũ mới có thể phát hiện ra được, nguyên thần của Hạng Vũ như thế nào Lý Dương cũng hiểu rất rõ. Chẳng lẽ bạch phát trung niên này còn vượt qua cả Hạng Vũ.

“Bá Vương, không phải nguyên thần của ngươi đã đạt tới Ma vương đính cấp cảnh giới rồi sao? Thậm chí còn vượt qua cả cảnh giới Ma vương sao? Tại sao hắn lại khám phá ra được?” Lý Dương thầm hỏi Hạng Vũ.

“‘Hồng Trần luyện tâm khúc’, quả nhiên là ‘Hồng Trần luyện tâm khúc’, tên Tiêu Dao tán nhân này chưa chết sao? Không nghĩ đến tu vi sau hai ngàn năm của hắn cao như vậy, hơn hai ngàn năm trước so với bổn Bá Vương còn thua xa, vậy mà hôm nay ngược lại vượt qua cả bổn Bá Vương rồi?” Âm thanh của Hạng Vũ vang lên trong đầu Lý Dương.

“Không có nghĩ hắn lại cười với ngươi, Lý Dương này, tên Tiêu Diêu này cười với ngươi quả thật khó hiểu, theo như bổn Bá Vương biết, Tiêu Dao tán nhân gặp bất cứ kẻ nào đều mặt lạnh như tiền. Hà… Từ sau khi thê tử hắn chết, hắn đã luôn như vây, tựa hồ đối với ngươi hắn rất có hảo cảm đây! Lý Dương ngươi phải nắm bắt được cơ hội này” Hạng Vũ lập tức nói với Lý Dương : “ Tốt nhất ngươi phải luyện bằng được ‘Hồng Trần luyện tâm khúc’”

Lý Dương nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn người trước mặt mỉm cười.

“Nguyên thần của Hạng Vũ lại ở trong cơ thể ngươi sao” Câu đầu tiên Tiêu Dao tán nhân nói ra làm cho Lý Dương trong lòng chấn động.

Lý Dương hiểu ngay, vị Tiêu Dao tán nhân này linh hồn tu vi tuyệt không kém hơn Hạng Vũ, muốn phát hiện ra sự tồn tại của Hạng Vũ là chuyện rất dễ dàng.

“Đúng vậy” Lý Dương gật đầu

“Tiền bối là Tiêu Dao tán nhân sao?” Lý Dương hỏi lại

“Đúng vậy!” Tiêu Dao tán nhân cũng gật đầu đáp.

Hai người một hỏi một đáp ngữ khí giống hết nhau, cả hai đều không hề dấu diếm chút gì.

Đột nhiên cả hai trong lòng đều sinh ra một loại hào khí không hiểu từ đâu đến.

Cả hai đều lộ vẻ tươi cười.

“Ta nghe được tiếng địch của tiền bối, tiền bối hẳn rất luyến ái người yêu của mình” Lý Dương nói, hắn còn nhớ tiếng địch uyển chuyển đưa hắn vào trong tự niệm.

Tiêu Dao tán nhân gật đầu, mặt hiện ra nỗi buồn vô cớ nói : “ Đúng vậy, ta rất yêu nàng, đáng tiếc, ta cùng nàng không còn cơ hội gặp nhau nữa” Tiêu Dao chân nhân với Lý Dương hai người gặp tao ngộ khác nhau, người yêu của Tiêu Dao tán nhân là một nữ tử hồ tộc, là một người tu hành, ngày đó bị giết đồng thời yêu hạch cũng bị hủy diệt, hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh. Còn Khương Tuyết của Lý Dương là con người, sau khi chết đi linh hồn lại tiến vào quỷ giới, vận khí của Lý Dương xem ra còn tốt hơn một chút.

“Ta cũng nghe được tiếng sáo của ngươi, hẳn ngươi cũng rất yêu người yêu mình?” Tiêu Dao tán nhân hỏi lại.

Lý Dương gật đầu nói : “ Đúng vậy, rất nhiều “

Cả hai hỏi đáp lẫn nhau, cùng có một loại cảm giác : luân lạc trên thế gian bấy lâu nay, bây giờ mới gặp đựơc ngừơi tri kỷ.

Bá Vương Hạng Vũ, ngươi khỏe chứ?” Đột nhiên thanh âm của Tiêu Dao tán nhân vang lên trong đầu Lý Dương.

Hạng Vũ sững sờ, lập tức ha ha cười to nói : “ Bổn Bá Vương cũng không tệ lắm, tin tưởng rằng trong vòng mười năm, bổn Bá Vương có khả năng quay lại ma giới rồi” Hạng Vũ không có rời khỏi Lý Dương cho nên trong đầu Lý Dương cũng nghe được thanh âm đáp lại, sau đó Lý Dương cũng nghe rất rõ đối đáp của hai người.

“Ngươi không lo lắng, ta sẽ không dẫn bạo năng lượng của ngươi ra? Hôm nay thực lực của ta so với ngươi còn mạnh hơn, nguyên thần cũng xấp xỉ ngươi, muốn đưa năng lượng của ngươi bạo phá chỉ là chuyển nhỏ, anh bạn trẻ này căn bản là không đỡ được, đến lúc đó tiên giới sẽ cảm ứng được năng lượng của ngươi, bọn họ sẽ lập tức hạ giới bắt ngươi lại, không chừng còn có thể trọng thưởng cho ta” Tiêu Dao tán nhân nói.

Hạng Vũ ha ha cười to nói : “ Tiêu Dao, người khác không hiểu ngươi, chẳng lẽ cả bổn Bá Vương cũng không hiểu? Ngươi lại đi xum xoe với bọn tiên giới?

Tiêu Dao tán nhân cười to nói : “ haha, Bá Vương Hạng Vũ không hổ là Bá Vương Hạng Vũ, năm đó bọn tiên giới trước mặt ngươi cũng không có chút phản kháng nào, đại chiến năm đó nếu không phải tiên giới ra…. ”

“Câm mồm!” Hạng Vũ đột nhiên quát to.

Lý Dương cũng phát hiện ra Hạng Vũ lúc này vô cùng phẫn nộ.

“Hừ, cho tới bây giờ ngươi vẫn khống muốn đối mặt với sự thật? Hạng Vũ à Hạng Vũ, ngươi đường đương là ma vương ở ma giới, năm đó tiên ma đại chiến, tiên giới công lực cao nhất cũng chỉ là Đại La kim tiên, so với ngươi chênh lệch quá nhiều, ngươi tại sao lại thất bại? Cho tới bây giờ, nguyên thần của ngươi giống như “chó nhà có tang vậy”, né tránh mấy ngàn năm liền, nhưng vẫn như trước không dám đối mặt với sự thật năm đó” Tiêu Dao tán nhân ngữ khí tràn ngập vẻ khinh thường.

Hạng Vũ trầm mặc.

Đối với ngữ khí của Tiêu Dao tán nhân, hắn lại trầm mặc, Hạng Vũ cao ngạo giờ đã thành Hạng Vũ trầm mặc.

Lý Dương có chút dự cảm, tựa hồ Hạng Vũ năm đó thắng rất dễ dàng, sau vì chuyện gì đó mà thất bại, cho đến nay Hạng Vũ vẫn không thể chấp nhận chuyện này.

“Bại vẫn là thất bại, bổn Bá Vương có trở lại năm đó cũng vẫn như xưa tung hoành tiêu dao, chuyện quá khứ thì hãy để nó trôi qua đi” Hạng Vũ thanh âm có vẻ bi lụy, thậm chí có chứ ai thán bên trong.

Tiêu Dao tán nhân thở dài, không nói gì nữa.

“Tiểu tử, ngươi có muốn học tập khúc địch ta vừa thổi không, mặc dù khúc nhạc này chưa chính thức hòan thành, nhưng có thể coi như không sai biệt mấy” Tiêu Dao tán nhân nhìn về Lý Dương nói.

Tiêu Dao tán nhân đã ở địa phương này mấy ngàn năm, ngoài trừ lần độ tán tiên thiên kiếp trước có rời đi một khoảng thời gian, còn lại thì đều ở đây, hơn nữa nữa tính cách hắn cao ngạo cho tới bây giờ vẫn không coi trọng người nào.

Lý Dương thổi một khúc địch, nhưng làm cho Tiêu Dao tán nhân có thể hiểu rõ được tâm cảm của Lý Dương, tiếng địch chính là đánh giá tốt nhất của tâm tình con người.

Tiêu Dao tán nhân từ tiếng địch thấy được ánh mặt trời năm đó của Lý Dương, rồi thấp thỏm trong tình yêu, cuối cùng người yêu bỏ mạng Lý Dương thì trở nên điên cuồng, cuối cùng là tự niệm trong thương tâm trong lòng Lý Dương.

Huống chi Tiêu Dao tán nhân sắp phải độ tán tiên cửu kiếp rồi.

Đệ cửu tán tiên thiên kiếp một khi vượt qua Tiêu Dao tán nhân trực tiếp trở thành Đại La kim tiên, tiến vào tiên giới, nếu thất bại, đó chính hồn phi phách tán, nếu hắn không truyền cho Lý Dương khúc phổ này thì coi như tuyệt kĩ của hắn thất truyền.

Lúc này đây, Hạng Vũ không thúc giục Lý Dương nữa, tựa hồ hắn vừa bị rung động bởi cuộc nói chuyện với Tiêu Dao tán nhân, Hạng Vũ hắn căn bản là hoàn toàn yên lặng.

‘Hồng Trần luyện tâm khúc’, có thể đề cao tâm cảnh chính là một bi khúc, một người sắp độ đệ cửu thiên kiếp tán tiên tâm cảnh dĩ nhiên so với bá vượng Hạng Vũ là cao hơn hẳn, một khi tu luyện tâm cảnh tu vi càng tiến nhanh hơn, tu luyện nhanh hơn thì càng dễ độ kiếp phi thăng. Huống chi cho dù Lý Dương muốn đến ma giới rồi sang quỷ giới gặp Khương Tuyết không phải là chuyện đơn giản. Mặc kệ là ở địa phương nào, thực lực cường đại mới là sự bảo vệ tốt nhất.

Vì sớm ngày tìm được Tuyết, bất luận cách nào đề cao thực lực Lý Dương hết thảy đều muốn học.

“Vãn bối nguyện ý” Lý Dương trong mắt hiện lên một tia kiên quyết, hắn không hề tỏ vẻ khiêm nhường, bởi vì đối với ‘Hồng Trần luyện tâm khúc’ này hắn thập phần khát vọng.

Tiêu Dao tán nhân mỉm cười gật đầu, xem ra hôm nay là ngày hắn cười nhiều nhất trong mấy ngàn năm sống của mình.

Một đạo kim quang đột nhiên từ ngực Tiêu Dao tán nhân bay về phía Lý Dương.

“Đây là Kim điệp, trong đó có ghi ‘Hồng Trần luyện tâm khúc’, đáng tiếc tới hôm nay ‘Hồng Trần luyện tâm khúc’ vẫn như trước chưa hoàn thiện, ngươi có nhiều thời gian cũng thử làm nốt xem sao” Tiêu Dao tán nhân lạnh nhạt nói.

Lý Dương lúc này tinh thần đắm chìm vào trong đó.

Trong lúc lơ đãng, Lý Dương tựa hồ nghe được một tiếng địch du dương, mờ ảo, trầm thấp, cao vút…. Sau đó lại ai oán cực độ, nhưng lại rất có chí khí.

Lý Dương đồng thời mở to mắt, Lý Dương cũng có cảm giác tiếng địch này chưa hòan thiện, nhưng hắn cũng hiểu được ngay cả Tiêu Dao tán nhân cũng không hòan thiện nổi thì đừng nói đến mình.

“Ta bây giờ vẫn chưa biết danh tính của ngươi, nói cho ta nghe xem nào” Tiêu Dao tán nhân hướng tới Lý Dương nói

Tiêu Dao tán nhân đưa ‘Hồng Trần luyện tâm khúc’ cho Lý Dương nhưng hắn lại không có yêu cầu gì với Lý Dương.

“Vãn bối Lý Dương. Tiền bối lần này truyền khúc chi ân, sau này vãn bối nhất định báo đáp” Lý Dương cung kính nói, với việc truyền cho bí kíp này trong lòng Lý Dương gần như coi Tiêu Dao tán nhân là sư tôn rồi.

Tiêu Dao tán nhân đột nhiên có điểm kiểu ngạo, tự hào nói : “ Lý Dương, ngươi cũng biết ta đã ở đây mấy nghìn năm cơ hồ không có rời đi, rốt cuộc gì cái gì?”

Lý Dương sửng sốt hắn nghe Hạng Vũ nói, Tiêu Dao tán nhân này không thích ra ngoài, chỉ thích một mình một nơi

“Tiền bối không thích ra ngoài?” Lý Dương không xác định được đáp lại

Tiêu Dao tán nhân cười lắc đầu sau đó nói với Lý Dương : “ Ngươi theo ta đến đây, liền biết vì sao mấy ngàn năm không ra khỏi chỗ này” Nói xong Tiêu Dao tán nhân đi đến bên cạnh sơn cốc, Lý Dương trong lòng mê hoặc nhưng chân cũng lập tức đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.