Một giọt máu nhập vào trong ma phủ, Điền Cương trở thành chủ nhân của Tích Địa Ma Phủ, trên mặt Điền Cương có vẻ rất hưng phấn, đột nhiên bổ xuống một trảm, khí thế thật kinh người, có Tích Địa Ma Phủ, lực công kích của Điền Cương cũng như tăng một bậc.
- Sư huynh…
Điền Cương lúc này phát hiện Lý Dương lại một lần nữa bắt đầu luyện chế ma khí.
Lý Dương nhắm mắt lại, mười ngón tay chậm rãi chuyển động, theo chuyển động mềm nhẹ của những ngón tay Lý Dương, ngọn lửa Cửu Muội Chân Hỏa cũng tùy thời mà biến hóa, đồng thời dưới sự thiêu đốt, khối Thanh Diệu Băng Thạch từ từ biến thành chất lỏng.
Quyền sáo.
Lý Dương sở trường đánh cận chiến, còn Đao Phách là tuyệt chiêu của Lý Dương. Chỉ là trước đây Lý Dương chỉ vận dụng chân để công kích. Dù sao khi công kích bằng chân hắn cũng sử dụng được Chiến Thần Ngõa, còn công kích tay uy lực không lớn, do đó Lý Dương muốn luyện ra một bộ quyền sáo.
Trong khi cận chiến, dùng cả tay lẫn chân, lực công kích sẽ đạt tới cảnh giới kinh nhân.
Mười ngón tay của Lý Dương như đang lướt trên phím đàn dương cầm, chuyển động nhẹ nhàng, chất lỏng kia cũng bị ma nguyên lực của Lý Dương không ngừng chuyển hóa, trong lòng Lý Dương hiện lên Như Phong Tự Bế trong Ma Thần Lục Tuyệt, Thanh Diệu Băng Thạch từ từ biến hóa.
Quỹ tích biến hóa của mười ngón tay Lý Dương càng thêm thâm ảo, đồng thời Thanh Diệu Băng Thạch cũng không ngừng biến hóa, thậm chí phát xuất từng đạo từng đạo quang mang màu xanh.
Điền Cương ngồi một bên mở to hai mắt nhìn, cũng không biết Lý Dương rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, chỉ có thể nhìn như thế. Hiển nhiên, quyền sáo này không phải đại phủ, đại phủ là chí dương chí cương, còn quyền sáo chỉ làm nhiệm vụ bao bọc các đốt ngón tay, khi mềm thì như bông, khi cứng thì như lưỡi đao.
Còn Lý Dương dùng quỹ tích Như Phong Tự Bế dung hợp vào trong, tương tự như mặt ngoài của Chiến Thần Ngõa, có tác dụng làm tan biến lực công kích của đối phương, lại còn có thể phản chấn lại công kích. Nhưng Lý Dương về phương diện này không bằng được Xi Vưu Đại Tôn.
Xi Vưu vì Hạng Vũ đã cải tiến Chiến Thần Ngõa một chút, mức dao đông đạt tới mười lần. Biến thượng phẩm ma khí này thành một loại cực phẩm. Không biết quyền sáo của Lý Dương mức dao động có thể đạt tới mấy lần.
Hồi lâu… hồi lâu…
Khoảng chừng đã qua một ngày.
Đột nhiên!
Lý Dương hai tay huyễn hóa thành vô sổ thiên thủ, giống như Thiên Thủ Quan Âm, tốc độ đạt tới cực hạn, vô số đạo thủ ấn quyết mờ ảo chốc lát từ hai tay Lý Dương bạo phát ra lớp lớp ảo ảnh, trong lúc nhất thời làm Điền Cương rất kinh hãi.
- Hô hô…
Một vòng quang mang xoay tròn hình thành chung quanh thân thể Lý Dương. Nhìn kỹ, mới phát hiện ra vòng tròn này là do vô số thủ ấn quyết tổ hợp mà thành. Tốc độ của Lý Dương quá nhanh. Phát huy hết tốc độ cực hạn của thân thể.
- Hợp!
Lý Dương đột nhiên quát khẽ một tiếng, đồng thời Cửu Muội Chân Hỏa đột nhiên nóng cháy lên, vòng tròn quang mang đang xoay tròn nhập vào trong hai quyền sáo, đồng thời Cửu Muội Chân Hỏa hoàn toàn bao vây lấy hai quyền sáo. Lập tức mọi thứ bỗng im lặng như tờ
Hai quyền sáo nổi lơ lửng trong Cửu Muội Chân Hỏa, không hề nhúc nhích.
Quyền sáo, màu xanh, có nhiều tia hàn khí tràn ngập chung quanh. Lý Dương hai tay vừa động, hai quyền sáo phân biệt đeo vào trên hai tay của Lý Dương, quyền sáo trên nơi tay cảm giác thập phần phù hợp, Lý Dương lúc này trích huyết nhận chủ, nhận thấy đây là ma khí cấp bậc thượng phẩm.
Lúc này, trên tay Lý Dương có một tầng thanh quang bàng bạc, như một lớp da, chỉ là các đốt ngón tay có mũi nhọn. Đây là Lý Dương liên tưởng tới những mũi ngọn ở Chiến Thần Ngõa mà tạo thành, có thể tưởng tượng được một quyền như vậy đánh xuống, thì kinh khủng biết bao nhiêu.
- Hô!
Lý Dương đột nhiên nắm tay thành quyền, thanh quang đột nhiên chạm vào nhau ép không khí tạo thành tiếng động kinh khủng, lực công kích thật cường hãn. Điền Cương ở một bên có thể dễ dàng cảm nhận được, Lý Dương đột nhiên xòe tay thành trảo, hóa thành ảo ảnh, trong không khí xuất hiện vô số tiếng rít bén nhọn, giống như lợi trảo xé không gian.
Lý Dương thu tay lại, trong nháy mắt thanh quang biến mất, trên hai tay Lý Dương không thấy có quyền sáo nữa, quyền sáo đã nhập vào trong cơ thể.
- Sư huynh, quyền sáo này tựa hồ công kích rất lợi hại, không biết sư huynh đặt tên là gì?
Điền Cương đang ngồi một bên lúc này hỏi.
Lý Dương mỉm cười:
- Tên? Đại phủ của ngươi gọi là Tích Địa Ma Phủ, quyền sáo của ta gọi là… Hám Địa.
Lý Dương tùy ý đặt một cái tên, bây giờ thượng phẩm ma khí đối với Lý Dương mà nói, cũng không quan trọng.
Dường như đối với Ma Đế mà nói, thượng phẩm ma khí không có nhiều hấp dẫn. Bởi vì một Ma Đế có thể từ tìm được tài liệu, rồi tìm được luyện chế bí pháp, tự mình cũng có thể luyện chế thượng phẩm ma khí.
Lý Dương cũng vậy, hắn có thể luyện chế cho mình, tự nhiên không quan tâm thượng phẩm ma khí.
“Đáng tiếc, quyền sáo này hiệu quả dao động chỉ có gấp năm lần, không bằng được Chiến Thần Ngõa, xem ra giải thích có thể ta đối với Như Phong Tự Bế còn kém Xi Vưu Đại Tôn rất nhiều.” Lý Dương vừa rồi tự mình thí nghiệm, đã có thể ước lượng được uy lực của bộ quyền sáo này.
Năm lần, trên thực tế đã là rất cao rồi dao động mười lần, cũng chỉ có Xi Vưu Đại Tôn một nhân vật biến thái như thế mới có thể chế tạo ra.
- Sư đệ, đi, đi xuống nghỉ ngơi thôi. Luyện khí hết một ngày rồi.
Lý Dương nói rồi bước ra cửa phòng, đi xuống lầu, ở lầu một băng lâu có vài người đang ăn, những người này đều tệ nhất phải là cao thủ cấp bậc Minh Soái.
Một ngày một trung phẩm Minh Nguyên Thạch, người thường căn bản không có khả năng tiêu phí với mức giá trên trời này.
- Hai vị công tử, xin mời.
Một gã phục vụ vừa thấy Lý Dương và Điền Cương xuống lầu, lập tức chuẩn bị yến tiệc, thực tế Lý Dương và Điền Cương đã một ngày rồi không hề xuống lầu, số tiền cũng để cho đám phục vụ hưởng. Dù sao một bàn yến tiệc cũng không ít tiền.
Lý Dương và Điền Cương liền ngồi vào bàn. Lý Dương đột nhiên xoay người nhìn lại.
Quả nhiên, lão bản Hồn Băng vẫn uống rượu như trước, so với tràng cảnh mà Lý Dương đã thấy cơ hồ giống như đúc. Hồn Băng vẫn cái bộ dáng như người chết trôi, tiếp tục uống rượu như trước, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Lý Dương và Điền Cương cùng nhau tán gẫu, uống rượu và dùng bữa.
Đột nhiên…
Một tràng thanh âm lảnh lót vang lên. Một cô gái xinh đẹp động lòng người đi vào trong băng lâu, cặp mắt to đen lay láy, tò mò quan sát mọi chỗ trong băng lâu. Tên phục vụ chuyên đón khách khi thấy cô gái này bỗng ngây người ra.
- Không ai chiêu đãi sao?
Cô gái khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói. Nhất thời tên phục vụ sực tỉnh chạy ra vội tới đón khách:
- Vị cô nương này, bổn lâu rất có uy tín, thái độ phục vụ khỏi phải chê. Muốn cái gì, xin cứ phân phó, người của bổn lâu nhất định sẽ thỏa mãn.
Điền Cương nhếch miệng cười.
- Tiểu nhị này cũng quá đáng, lúc trước khi chúng ta vừa tới, hắn giở ra cái bộ dạng cao ngạo. Lần này gặp được cô gái bỗng biến thành hình dáng như thế, thật là rất ti tiện.
Điền Cương vừa nói ra lời này, rất nhiều người đang ăn cơm dưới lầu bỗng nở nụ cười.
Chỉ có hai người không cười.
Lý Dương cùng với… cái tên Hồn Băng bây giờ không còn uống rượu nữa.
Cao thủ, Minh Quân hậu kỳ đỉnh cao. Hơn nữa trên người còn có… thượng phẩm ma khí có tính phòng ngự. Còn có thượng phẩm ma khí có tính công kích nữa. Thần thức Lý Dương cực kỳ biến thái, thậm chí vượt qua cả thần thức Đại Tôn, tự nhiên có thể thấy rõ vũ khí của cô gái này mang trên mình.
Thượng phẩm ma khí có tính phòng ngự, trình độ trân quý cao gần bằng thần khí. Với thực lực Minh Quân hậu kỳ của cô gái này, hơn nữa có cả thượng phẩm ma khí phòng ngự cùng với thượng phẩm ma khí công kích, lực công kích rất lớn, tuyệt đối làm cho ai cũng phải sợ.
- Xin chào, Tiểu cô nương xinh đẹp, ta là băng lâu lâu chủ, rất hoan nghênh cô đến.
Nói rồi, hai tay Hồn Băng phát ra lưỡng đạo quang mang, bắn lên trên băng lâu, nhất thời băng lâu bắt đầu biến hóa, cả băng lâu giống như được bao phủ bởi các sắc màu chói mắt, vô cùng rực rỡ.
Các loại quang mang màu sắc khác nhau liên tục thay đổi, cực kỳ huyền ảo. Đẹp hơn nhiều so với pháo hoa trên địa cầu.
- Thật đẹp. Ta quyết định rồi, ta sẽ ở chỗ này.
Cô gái ngọt ngào nói. Hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào các loại hào quang trên băng lâu, hiển nhiên cô thập phần phần khích. Lý Dương cũng hơi nhíu mày, ánh mắt cô gái này làm cho hắn nhớ tới…
Ánh mắt hài đồng.
Trên địa cầu, hài đồng cũng có anh mắt như thế khi thấy một đồ vật tân kì. Nhưng một Minh Quân hậu kỳ cao thủ, có thượng phẩm ma khí phòng ngự, cũng có thượng phẩm ma khí công kích, nhân vật như thế hẳn là một người cực kỳ tinh minh, nhưng sao lại có anh mắt như một hài đồng được?
Hồn Băng rất cũng kỳ quái, khi thấy cô gái lần đầu, hắn bỗng thay đổi sắc mặt, không còn vẻ bạc nhược suy sụp, ngược lại giống như một trưởng giả hòa ái dễ gần, hơn nữa vừa rồi còn thi triển cấm chế, xuất ra một cảnh đẹp để cô gái xem.
Quái dị, quái dị, phi thường quái dị.
Lý Dương không nghĩ ra, Hồn Băng này rốt cuộc muốn làm gì, đường đường Minh Đế hậu kỳ cao thủ xếp ngang hàng với Đông Phương Minh Đế, tại sao làm một lão bản của băng lâu, hơn nữa cả ngày chỉ uống rượu, nhưng khi gặp một cô gái Minh Quân hậu kỳ, lại ân cần như thế?
Vô luận Hồn Băng lẫn cô gái, đều làm cho Lý Dương cảm thấy quái dị.
Hồn Băng là Minh Đế hậu kỳ, cô gái là Minh Quân hậu kỳ, đều là cao thủ, biểu hiện rất không phù hợp với thân phận, rốt cuộc là chuyện gì thế?
- Hồn Băng thúc thúc, ta gọi là Linh Linh, ngươi cho ta ở đây nhé, mà ta không ở miễn phí cơ. Việc này không làm không được, cha ta nói cho ta biết, một người sống cần phải thành thật, đây là mười thượng phẩm Minh Nguyên Thạch, cũng đủ cho ta ở đây một trăm ngày rồi.
Nói đến đây cô gái gọi là Linh Linh lấy ra mười minh nguyên ném lên bàn.
Hồn Băng giống như một trưởng bối thân thiết nói:
- Linh Linh, ta và cha ngươi là bằng hữu, sao có thể lấy tiền của ngươi được? Một ngày nào đó, nếu ngươi gặp cha ngươi, ngươi cứ nói cho hắn rằng ngươi gặp được một thúc thúc tên là Hồn Băng là được. Cha ngươi sẽ hiểu được thôi.
- Ngươi biết cha ta?
Linh Linh nghi hoặc nói, rồi lập tức cười:
- Hì hì, ngươi đã biết ta cha, ta sẽ không phải trả tiền rồi.
Hì hì cười, Linh Linh lập tức nhận lại mười thượng phẩm Minh Nguyên Thạch.
Linh Linh xoay người nhìn nhìn mọi người chung quanh, đột nhiên ánh mắt lưu lại trên người Lý Dương.
Linh Linh lập tức vừa đi vừa nhảy hướng tới bên cạnh Lý Dương, nghi hoặc nói:
- Ta gọi là Linh Linh, Đại ca ca ngươi tên là gì hả? Nơi này dường như chỉ có một mình ngươi không thèm nhìn ta.
Linh Linh thấy ở đây, ngoại trừ Lý Dương, những người khác đều nhìn nàng, nàng tự nhiên kỳ quái sao Lý Dương không thèm nhìn nàng.
Lý Dương ngước lên đầu, cười nói:
- Ngươi gọi ta là Mộc Dịch đi, vừa rồi ta uống rượu, uống nhiều quá hơi say, do đó không chú ý tới có người đang đến.
Những người khác ở đây không ai tin, uống rượu? Bọn họ nhìn không thấu thực lực của Lý Dương, nhưng có thể nói Lý Dương ít nhất cũng phải thực lực Minh Quân, thực lực như thế còn có thể uống rượu say? Đúng là tiếu thoại.
- Mộc Dịch ca ca, mọi người đều uống rượu của băng lâu, ngươi sao lại uống rượu trong bình ngọc thế?
Linh Linh liếc mắt đã phát hiện, bình rượu của Lý Dương bất đồng với những người khác.
Lý Dương cũng giật mình.
- Mộc Dịch ca ca!
Cách xưng hô này bao nhiêu năm không ai gọi nữa, mỗi một lần trong mộng, hắn lại nghe thấy thanh âm này. Lần này âm thanh ấy cũng từ miệng một cô gái, Lý Dương không tự kìm hãm được, phát sinh hảo cảm với Linh Linh.
Lúc này, Hồn Băng cũng đã tới.
- Linh Linh, thúc thúc đưa ngươi lên lầu ba xem, đó là phòng mà thúc thúc chuẩn bị cho những người đặc biệt, ngươi tự lấy một trong ba gian đó.
Hồn Băng vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc mọi người ở đây đều ở lầu hai, không có ai ở lầu ba.
Bây giờ, này băng lâu lão bản cũng đem phòng ở lầu ba cho một cô gái.
- Phòng đặc biệt? Hay quá, Hồn Băng thúc thúc, đi mau.
Nói rồi, Linh Linh lập tức rất nhanh chạy lên lầu ba, Hồn Băng cũng mỉm cười đi theo, nụ cười trên mặt giống như cha hiền, nhưng Lý Dương lại cảm thấy một chút “gian”.
Đúng vậy, nụ cười Hồn Băng làm cho Lý Dương có một cảm giác gian dối.
- Sư đệ, ngươi có biết này cô gái gọi là Linh Linh này công lực cao bao nhiêu không?
Lý Dương cười nói với Điền Cương.
Điền Cương giật mình, lắc đầu nói:
- Không biết, vừa rồi ta thấy cô gái này rất đáng yêu, cũng không chú ý công lực của nàng đến đâu.
Cao thủ cũng không phải lúc nào cũng dùng thần thức điều tra người khác, cũng có lúc không sử dụng thần thức.
Lúc này, Điền Cương liền dùng thần thức bắt đầu điều tra.
- Sao không phát hiện được? Chẳng lẽ Linh Linh lợi hại hơn ta?
Điền Cương trợn tròn mắt, hắn còn tưởng rằng Linh Linh chỉ là một tiểu cô nương đáng yêu, nhưng ai ngờ, lại còn mạnh hơn hắn.
- Đầu to kia, tự tiện điều tra người khác là không tốt, cẩn thận đó, hì hì...
Một đạo thần thức truyền âm vào trong đầu Điền Cương, hiển nhiên là của cô gái Linh Linh kia.
Lý Dương truyền âm cho Điền Cương:
- Sư đệ, thế nào? Tiểu cô nương này rất lợi hại phải không? Bất quá rất quái lạ, người này đạt tới Minh Quân hậu kỳ nhưng lại có tâm tính của hài đồng, hoặc là… nàng ngụy trang quá tốt, ngay cả ta cũng nhìn không thấu. Còn nữa, cái lão băng lâu lão bản Hồn Băng mà mấy ngày qua không ngừng uống rượu, nhưng khi gặp cô gái Linh Linh lần đầu, hắn liền lập tức ngưng uống, cũng không tỏ vẻ suy sụp nữa, chuyện này là như thế nào?
Lý Dương tự hỏi liên tiếp, Điền Cương cũng chớp hai mắt, lắc đầu quầy quậy.
- Quái dị, quái dị, nhất định có cái gì bí mật. Ta cuối cùng cảm giác Hồn Băng và Đông Phương Minh Đế tất có liên quan, thậm chí có thể hắn chính là Đông Phương Minh Đế.
Lý Dương trong lòng thầm nói, không thế đoán ra cái gì.