Thốn Mang

Chương 2: Q.5 - Chương 2: Sư huynh Huyết Nguyệt






"Xin lỗi, thị trưởng tiên sinh!"

Lý Dương mỉm cười với thị trưởng tiên sinh gật đầu biểu thị sự hối tiếc, lập tức đi về hướng bọn người Điền Lâm Hắc Nham.

Thị trưởng tiên sinh miệng khẽ nhếch, vừa mới muốn nói đôi lời chỉ đành nuốt trọn vào bụng, thị trưởng tiên sinh đột nhiên có chút ngượng ngùng, dù sao hắn cũng xem như là tâm điểm của bọn ký giả, Lý Dương bỏ mặc hắn sau đó đi về hướng mấy cao thủ Cục An Toàn phái đến, chuyện này để cho hắn nhất thời có chút lúng túng.

Lily đi sau lưng Lý Dương mỉm cười, lập tức đi tới trước mặt thị trưởng, cùng thị trưởng bắt đầu nói chuyện vui vẻ với nhau.

……

Điền Lâm nháy mắt ra hiệu với Lý Dương, Lý Dương trên mặt nhất thời có một tia mỉm cười.

“Hê, Điền Lâm tiểu tử nhà ngươi, nháy mắt làm gì? Đã mười năm trôi qua đi, vẫn còn bộ dạng của một thanh niên trẻ tuổi không hơn không kém!" Lý Dương tiến tới trước mặt mấy người Điền Lâm, vừa cười vừa mắng nói.

Lời nói Lý Dương vừa xuất ra. Hắc Nham, Điền Lâm, Mông Điền, Đàm Kim bốn người đều không chỉ có cảm khái dâng trào.

Mười năm đã trôi qua!

Lý Dương tại trụ sở nghiên cứu sinh mệnh trong lòng đất cũng là hơn một năm, sau đó tại Mỹ quốc sáng tạo Cực Thối đạo quán, vân vân, tất cả khoảng bốn năm, dưới Ma Quỷ Vực lục châu kia trong tiên thiên Thái Cực Âm Dương đại trận, Lý Dương cũng bị vây khốn hết sáu năm.

Mười năm!

Một đời người lại có thể có mấy cái mười năm.

Cả bọn tiểu hỏa tử năm đó ai cũng đã trưởng thành, Điền Lâm công tử phong lưu này cũng đã có vợ có con. Cũng hiện thực và có trách nhiệm hơn. Tiểu Bảo con trai của Hắc Nham thậm chí cũng đã lên tiểu học. Đàm Kim mặc dù tuổi không nhỏ, gần đây cũng có bạn gái, tổ trưởng Mông Điền mặc dù vẫn mãi không kết hôn, nhưng hắn tốt xấu cũng có người con gái nuôi Mông Danh, năm đó Mông Danh đã sắp sửa thi vào đại học, ngày nay đã tốt nghiệp đại học, lấy chồng sanh con, tổ trưởng Mông Điền cũng bế một cháu ngoại rồi.

Mỗi một huynh đệ đều đã thành gia lập nghiệp. Nhưng bọn họ ai cũng vẫn còn nhớ đến huynh đệ trong quá khứ - Lý Dương.

Có lẽ trong mấy người, chỉ có Lý Dương vẫn như trước là độc thân một mình!

“Đi, chúng ta tìm một chỗ ăn một bửa ngon, nói chuyện cho đã!" Lý Dương cười lớn kéo bốn người mở đường tiến về phía trước.

Hộ vệ của Lý Dương lập tức đẩy lui các fan hâm mộ chung quanh.

Tại bên cạnh nói chuyện rất vui vẻ với Lily chính là thị trưởng tiên sinh vừa nhìn thấy Lý Dương cất bước, đã lập tức tiến về phía Lý Dương: "Mộc Dịch tiên sinh, buổi tối nay tiên sinh có thời gian hay không? Tối nay tại khách sạn Shangri-La, những nhân vật có tiếng tăm trong xã hội thượng lưu của Thượng Hải sẽ tiếp đón Mộc Dịch tiên sinh đến dùng bửa tiệc tẩy trần!"

“Thị trưởng tiên sinh, ta không có thời gian, xin lỗi!"

Lý Dương căn bản không nghĩ tình thị trưởng này, trực tiếp đưa bốn vị huynh đệ nhanh chóng ly khai.

"Mộc Dịch tiên sinh, chúng ta đã vì người chuẩn bị một chiếc xe thật tốt!" Thị trưởng tiên sinh nhanh bước chận đầu, tiếp tục nói.

Lý Dương nhè nhẹ nhíu mày, hôm nay hắn chỉ muốn cạn ly cùng với các hảo huynh đệ đã mười năm không gặp, ôn lại các chuyện trong quá khứ, thị trưởng này sao lại không biết thế thái nhân tình như vậy?

“Thị trưởng tiên sinh, tập đoàn Tuyết Lan ta chẳng lẽ cả một chiếc xe cũng không chuẩn bị được sao?" Lý Dương nhẹ nói.

Thị trưởng nhất thời sửng sốt.

Tập đoàn Tuyết Lan giá thị trường vượt qua 500 tỉ USD, cái này cũng chưa khó tính, giá cổ phần của Công ty bảo an Tuyết Lan, tập đoàn lớn như vậy, làm sao có thể ngay cả xe cũng không thể chuẩn bị? Những lời này của Lý Dương tuyệt đối là hoàn toàn không xem thị trưởng vào đâu, dù sao cũng là xe do chính phủ chuẩn bị, biểu thị sự hoan nghênh của Thượng Hải đối với Lý Dương, tịnh có ý nói Lý Dương không thể tự chuẩn bị xe được, Lý Dương lại nói như vậy, khiến trong lòng thị trưởng nhất thời nổi giận.

Nhưng cái Lý Dương cần lại là hiệu quả này.

Hắn không có tánh nhẫn nại với những cuộc xã giao rỗng tuếch (hư dữ ủy xà).

Tổ trưởng Mông Điền nhìn thấy Lý Dương làm như vậy, không chỉ có lắc đầu cười, hắn hiểu rõ địa vị của Lý Dương ngày nay, căn bản không cần để một thành phố trong mắt. Hắn cũng không có khuyên bảo Lý Dương đi tham gia vào dạ tiệc tại khách sạn, dù sao hắn hiện tại cũng muốn cùng Lý Dương nói chuyện cho thỏa tâm tình.

Hơn phân nửa sinh ý dầu mỏ của Tập đoàn Tuyết Lan là cung cấp cho quốc nội, lại thêm vào một ít sinh ý khác. Tại quốc nội số đầu tư đích xác vượt qua trăm tỉ USD, tại quốc nội có đầu tư lớn như vậy, tại trung tâm kinh tế Thượng Hải, đương nhiên là có công ty phụ.

Người phụ trách của công ty phụ đã sớm chuẩn bị tốt tất cả.

Lý Dương vượt khỏi đại đội người hoan nghênh, dẫn bốn người Điền Lâm theo cửa sau phi trường lén bỏ đi.

Bên trong xe.

"Lý Dương, ngươi đúng thật là không tốt, nhìn xem. Bên ngoài những người này đều là đang đợi ngươi. Nhiều fan hâm mộ như vậy, ngươi thật là quá hạnh phúc đấy!" Điền Lâm từ trong xe nhìn thấy đại đội thanh niên nam nữ tụ tập ngoài phi trường, khẩu khí kèm theo chút hâm mộ nói.

Lý Dương cười mắng: “Ngươi cứ thử đi? Hạnh phúc? Ôi, những minh tinh kỳ tai cũng là quá đáng thương, thậm chí ngay cả sinh hoạt tư ẩn đều bị bộc bạch. Cho dù ra chỉ đi trên đường cũng phải thay quần áo, trang điểm, thật sự là đáng thương a!" Lý Dương cảm thán.

Lý Dương cũng còn may, bản thân có thế lực, những ký giả nhỏ còn chưa có cái thực lực có thể đụng đến tư ẩn của Lý Dương. Thậm chí nơi cư trú Lý Dương cũng chỉ có một số người được biết, hơn nữa trước sau của Lý Dương còn có nhóm tuyệt đỉnh hộ vệ ngoài ánh sáng cũng như trong bóng tối, căn bản không có ký giả nào có thể làm gì Lý Dương.

“Bất quá, lúc nhóm người thị trưởng tiên sinh từ phi trường bước ra ngoài, khi đám fan hâm mộ này phát hiện ngẫu tượng của bản thân không có ở đó, không biết sẽ phát sinh chuyện gì?" Đàm Kim cười nói.

Mấy người vừa nghe, lại nhìn nhìn hơn vạn người đang chờ đợi, không chỉ có một trận mồ hôi lạnh.

Lý Dương cảm thán: "Ôi, kỳ thật cái gọi là người có tiếng tăm vẫn không phải là một người thường, có cái gì đẹp mắt đâu chứ? Hiện tại một số thiếu niên trẻ tuổi này, chờ đến lúc bọn họ trưởng thành, thì sẽ biết tất cả chuyện này bất quá chỉ là một cơn bốc đồng của thời niên thiếu mà thôi."

Đích xác, những fan hâm mộ chờ đợi đa số là thiếu niên nam nữ.

……

Chạng vạng tối, tại nhà hàng Phúc Tân.

Một nhà hàng rất quen thuộc, năm đó Lý Dương còn ở Cục An Toàn Tổ 9 mỗi khi tụ hợp, đa số là tại nhà hàng này, bữa tiệc tẩy trần của Lý Dương khi mới gia nhập vào Cục An Toàn Tổ 9 cũng là tại nhà hàng này, cũng là sau bữa tiệc tẩy trần lần đó, Lý Dương đã cứu Khương Tuyết, đó là lần đầu tiên Lý Dương và Khương Tuyết gặp mặt.

Lý Dương trong một ngăn riêng của nhà hàng, rất cảm khái, hắn nghĩ đến những ngày quá khứ trong Cục An Toàn, cũng nghĩ đến huấn luyện, nghĩ đến cùng Khương Tuyết mỗi đêm nói chuyện qua điện thoại, nhất thời xúc động dâng tràn.

Bốn người Mông Điền ai ai cũng bắt đầu nhớ lại chuyện xưa trong quá khứ, năm đó nhiều người ở cùng một chỗ như thế, mà ngày nay mỗi người đều mỗi nơi, kẻ Bắc người Nam, mấy người Điền Lâm cũng là gần đây mới vội vã đến, còn lại bọn người Đàm Mộc đều cũng chưa kịp đến.

“Nào, cạn ly!" Lý Dương đột nhiên nâng ly lớn tiếng nói.

Bọn người Mông Điền cũng nhìn nhau, lập tức cũng đều nâng ly lớn tiếng nói: “Cạn!"

Một ly liệt tửu cứ như vậy một hơi là hết.

“Ha ha, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mười năm đã qua!" Lý Dương ê a nói.

“Đúng vậy, tổ trưởng Mông Điền vừa mới ẵm cháu ngoại! Lúc trước của chúng ta, Mông Danh kia bất quá là một cô gái nhỏ mà thôi, ngày nay đều đã gả làm vợ người ta rồi." Đàm Kim gật đầu cười nói.

Lý Dương sửng sờ, ngay lập tức liền đối với Mông Điền nói: “Tổ trưởng, thật sự không có nghĩ đến, Mông Danh tiểu nha đầu đó cũng đã lấy chồng sanh con. Nào, tổ trưởng, ta kính ngươi một ly, chúc mừng ngươi ẵm bảo bối tôn tử (cháu ngoại trai)!"

Mông Điền cũng cười ha hả nâng ly cùng Lý Dương một hơ cạn ly. Mông Điền cũng là người năm mươi tuổi rồi, nhưng tướng tá thoạt nhìn thật sự giống ba mươi, bốn mươi, bởi vì - Mông Điền đã đạt đến Kim Đan cảnh giới.

Năm đó Mông Điền đã là cao thủ ngũ cấp đỉnh phong, khổ tu trọn mười năm. Rốt cục đạt tới Kim Đan cảnh giới. Tuổi thọ tự nhiên được dài ra, thoạt nhìn cũng trẻ đi không ít.

"Lý Dương, cô gái từ đi cùng phi cơ, sau đó cùng thị trưởng nói chuyện có phải là bạn gái của ngươi không, huynh đệ chúng ta trừ Đàm Kim mới vừa mới quen bạn gái ra, người khác ai cũng đã kết hôn. Ngươi chắc cũng không quá chậm chạp chứ!" Điền Lâm cười hì hì nói. Người hắn ám chỉ đến chính là Lily.

“Đó là sư muội ta! Nàng tên là Lily, vợ của một huynh đệ ta," Lý Dương giải thích, “Bạn gái? Kết hôn, chuyện đó đối ta thì quá xa vời!"

Hắc Nham nhất thời trừng mắt Điền Lâm.

Điền Lâm cũng biết vừa rồi giỡn chơi không đúng, là huynh đệ sanh tử lúc trước, hắn đương nhiên minh bạch tính cách của Lý Dương, không thể tìm cô gái khác. Chỉ là Điền Lâm hôm nay cao hứng, nhất thời năm đó cái miệng tía lia lại dở chứng.

“Không sao, chỉ là đùa không có gì lớn lao. Hôm nay tâm tình ta rất tốt, nào, uống rượu!" Lý Dương đã mười năm không có gặp các huynh đệ lâu năm nên muốn cụng ly.

“Không nói nữa, chúng ta uống rượu, chúng ta uống rượu!"

Đàm Kim lập tức kéo Lý Dương, bắt đầu cùng Lý Dương uống.

Năm người nhất thời ai cũng vui vẻ nói cười, nói đến một ít chuyện xảy ra của mình trong mười năm qua. Không ngừng uống rượu.

……

Năm người vẫn luôn náo nhiệt đến khuya mới tan.

Đêm nay, Lý Dương cảm giác rất thống khoái, thống khoái phi thường.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Trong biệt thự chuyên môn của Lý Dương.

"Sư bá, người dậy rất sớm a! Đúng rồi, lúc nào chúng ta đi Côn Luân tiên cảnh đây?" Lý Dương mới vừa đi xuống lầu, hỏi Vương Thông.

Vương Thông lúc này đang ở trong sân viện tùy ý đánh ra một bộ quyền pháp, hoạt động hoạt động gân cốt.

“Côn Luân tiên cảnh?" Vương Thông thu thế. Xoay người nhìn về phía Lý Dương, "Đừng lo lắng, chúng ta vừa mới tới Thượng Hải, thì đã có người đem tin tức truyền cho Côn Luân tiên cảnh rồi, tin tưởng tối nay sẽ có người đến dẫn đường!"

Lý Dương nghi hoặc nói: "Oh? Đã dùng biện pháp gì để thông báo vậy? Chẳng lẽ là điện thoại?" Nói đến đây, bản thân Lý Dương cũng nở nụ cười.

Vương Thông cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi, làm sao có thể điện thoại đây? Côn Luân tiên cảnh và địa cầu, nghiêm khắc mà nói, xem như là không gian khác nhau, điện thoại căn bản không có thể xuyên qua được, cái này là ngọc giản truyền tin, phụ thân ngươi lúc trước để lại đây một khối ngọc giản, một khi phát hiện tin tức của ngươi, thì sẽ khiến người đập nát nó, phụ thân ngươi bên kia liền biết được, thì sẽ lập tức phái người đến, giúp ngươi trở về!"

Lý Dương gật gật đầu.

Sau bữa trưa.

Lý Dương nằm trên ghế sa-long (sofa) trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần.

"Lý Dương!" Âm thanh của Hạng Vũ đích vang lên trong đầu Lý Dương, Lý Dương nhất thời tập trung lực chú ý.

“Bá Vương, có chuyện gì sao?"

“Thuật liễm tức của ngươi ngày nay cũng có chút tinh thâm hơn so với lúc trước, cho dù Thiên Tiên kỳ cao thủ phỏng đoán cũng nhìn không thấu, bất quá ta nhắc nhở ngươi một điểm, thuật liễm tức của ngươi mặc dù không tệ, nhưng gặp được cao thủ cấp bậc La Thiên thượng tiên, căn cơ của ngươi sẽ bị phát hiện." Lời nói của Hạng Vũ rất khẳng định.

Lý Dương nhè nhẹ nhíu chân mày. Lập tức hỏi: “Bá Vương, bên trong Côn Luân tiên cảnh kia sẽ không có cao thủ cấp bậc La Thiên thượng tiên này chứ!"

Sau khi cao thủ Đại Thành kỳ phi thăng mới là Thiên tiên, một trăm cấp trên Thiên tiên mới là La Thiên thượng tiên, cao thủ như vậy làm sao chạy đến Côn Luân tiên cảnh này? Côn Luân tiên cảnh mặc dù cũng xưng là 'tiên cảnh', nhưng trên thực thế cũng chỉ là nơi của tu chân giả mà thôi.

“Khó nói lắm, theo đạo lý, trong Côn Luân tiên cảnh thông thường là không có tiên nhân, nhưng làm sao biết được? quan trọng nhất chính là Tán tiên, vượt qua ngưỡng cửa của thiên kiếp thì công lực của Tán tiên sẽ tương đương với La Thiên thượng tiên, trước mặt bọn chúng, ngươi cũng sẽ bị nhìn thấu." Hạng Vũ lại đả kích Lý Dương.

Lý Dương cười nói: “Bá Vương, ngươi nếu đã để cho ta tiến vào Côn Luân tiên cảnh, ta nghĩ ngươi nhất định có biện pháp. Để cho chút ít cao thủ này không tìm ta gây phiền!"

Hạng Vũ cười vang nói: “Thông minh, đúng vậy, Bổn Bá Vương đích xác có biện pháp, thần thức của Bổn Bá Vương vượt quá Tán tiên, chỉ là thần thức của Đại La kim tiên cũng không bằng Bổn Bá Vương, vì thế bọn chúng không cách nào phát hiện ra thực lực của Bổn Bá Vương."

“Bá Vương, như lời ngươi nói, rốt cuộc biện pháp gì mới có thể để cho những cao thủ không cách nào phát hiện được ta là tu ma giả đây?" Lý Dương nóng nảy hỏi.

Hạng Vũ ha hả cười nói: "Ừm, vô luận là La Thiên thượng tiên, hay là Tán tiên vượt qua sáu lần thiên kiếp, đều cũng là siêu cấp cao thủ, một lần thiên kiếp của Tán tiên so với lần trước khó hơn, độ qua lần thứ sáu thật sự là rất khó, phỏng đoán trong Côn Luân tiên cảnh, cao thủ như vậy cũng chỉ có một vài người mà thôi. Về phần La Thiên thượng tiên, bọn chúng không những phải hạ phàm mà còn phải có Tiên giới cho phép, vì thế, La Thiên thượng tiên hạ phàm càng là hiếm thấy. Nói cách khác …… ngươi không cần lo lắng!"

Lý Dương nhất thời muốn mắng chửi Hạng Vũ, từ nãy đến giờ, căn bản đều cũng là những lời nhảm.

“Toàn bộ Côn Luân tiên cảnh cao thủ như vậy cũng chỉ có hai ba người mà thôi, đối với tu ma giả nhà ngươi ngay cả một Độ Kiếp kỳ đều không để ý, ngươi nói hắn sẽ quan tâm tới các ngươi sao? Hắn không để ý ngươi, ngươi lo lắng gì chứ?" Hạng Vũ hỏi ngược lại.

Lý Dương phản bác: “Ai biết siêu cấp cao thủ như vậy lại nghĩ gì? Nếu bọn chúng muốn tìm ta gây phiền, ta phải làm sao? Ngươi thành thật nói ra biện pháp với ta a, nếu không khi bọn chúng động thủ, ta chắc phải chết!" Lý Dương biết, thần thức nguyên thần của Hạng Vũ mặc dù mạnh, nhưng thực lực tự vệ của bản thân thật sự bị hạn chế trong giới hạn cao thủ Đại Thành kỳ.

Nếu cao thủ cấp bậc La Thiên thượng tiên xuất thủ, Hạng Vũ cũng không có bất cứ biện pháp nào để ngăn cản, huống chi Hạng Vũ cũng sẽ không xuất thủ trước mặt cao thủ như vậy, nếu không phát tán ra khí tức của bản thân, bị Tiên giới cảm ứng được, thì Hạng Vũ sẽ coi như xong đời!

“Rất đơn giản, Bổn Bá Vương thi triển liễm tức thuật, hoàn toàn đem khí tức tu ma giả của ngươi ẩn tàng đi!" Hạng Vũ rốt cục nói ra đáp án.

Đáp án này thật sự khiến cho Lý Dương khi nghe xong phải hộc máu.

“Đơn giản như vậy?" Lý Dương hỏi ngược lại.

Hạng Vũ nói: “Chỉ là đơn giản như vậy, ai biểu ngươi nghĩ cho phức tạp như thế, lấy lý giải của Bổn Bá Vương đối với thiên đạo, cũng như thần thức nguyên thần của Bổn Bá Vương, thi triển ra thuật liễm tức, cho dù là Đại La kim tiên, phỏng đoán cũng phát hiện không ra thân phận tu ma giả!" Hạng Vũ dương dương đắc ý nói.

Lý Dương không chỉ có bất lực nở nụ cười, bất quá đây cũng là sự thật, Hạng Vũ mặc dù không dám hấp thụ quá nhiều năng lượng, chỉ có thể bảo trì thực lực trong giới hạn Phi Thăng kỳ (1) , nhưng thần thức nguyên thần của Hạng Vũ thật sự là cấp bậc Ma Vương hậu kỳ, thậm chí càng cao hơn! (tại Phàm Nhân giới mấy ngàn năm, Hạng Vũ vẫn có tiến bộ)

Đột nhiên tiếng bước chân ngoài cửa vang lên.

"Lý Dương, người trong Côn Luân tiên cảnh đã đến!" Âm thanh của Vương Thông vang lên. Lý Dương lập tức đứng lên.

Một thanh niên mặc đồ thể thao trắng tiến tới.

Thanh niên này vừa nhìn Lý Dương, nhất thời mắt sáng ngời: "Vị này chính là Lý Dương sư đệ, quả nhiên rất là giống sự tưởng tượng của sư tôn trưởng, xin chào, ta là sư huynh Huyết Nguyệt của đệ!" Nói xong, một làn đao khí trong tay thanh niên này lượn quanh.

Lý Dương vừa nhìn đao khí, nhất thời không có chút hoài nghi, lập tức cười dài nói, "Đệ chính là Lý Dương, xin chào, Huyết Nguyệt sư huynh!"

Nhat Diem Hong : (1) Độc giả chú ý 1 tí ; ở đây Phi Thăng kì là chỉ cao thủ đã gần phi thăng ; cấp cao nhất tại nhân gian ( đã tham khảo dịch giả )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.