Thốn Mang

Chương 2: Q.8 - Chương 2: Tâm Linh Thuế Biến






“Biển Bắc Minh? Biển Bắc Minh phân chia Minh giới cùng Quỷ giới?” Lý Dương trong lòng cả kinh.

Biển Bắc Minh đã là giới tuyến của Minh giới và Quỷ giới, ngăn cản người đến từ hai giới dám chắc thập phần khó khăn để vượt qua. Nếu không cũng không có khả năng trở thành giới tuyến của người thuộc hai giới này. Cái nan đề thứ ba này dĩ nhiên là vượt qua biển Bắc Minh.

“Bá Vương, là ba cái nan đề này sao?” Lý Dương trên mặt biểu tình lại rất bình thản, tựa hồ không chút để ý đến ba nan đề này.

Hạng Vũ trông thấy phản ứng này của Lý Dương, không chỉ có chút giật mình, hắn xem lại ba nan đề này, nan đề thứ nhất đạt tới Ma vương cảnh giới, mặc dù thời gian cần thiết dài nhưng cũng chỉ là thời gian dài mà thôi, chỉ cần có đủ thời gian dám chắc có thể hoàn thành.

Cái nan đề thứ hai, mượn thần khí Tam Sanh thạch. Thần khí này mặc dù trân quý, nhưng Đông Phương Minh đế nguyên thần cường đại, tự nhiên vượt xa Lý Dương, nếu như Lý Dương lấy được, chủ nhân của Tam Sanh thạch vẫn là Đông Phương Minh đế, Đông Phương Minh đế chỉ cần một ý niệm trong đầu Tam Sanh thạch sẽ bay trở về. Nói không chừng nể mặt mũi Xi Vưu, Đông Phương Minh đế thật sự có thể cho mượn (giúp đỡ).

Nan đề thứ ba……cái này mới là nan đề khó nhất. Vượt qua biển Bắc Minh?

Hạng Vũ biết rằng, chủ nhân của biển Bắc Minh chính là yêu giới nhất đại siêu cấp cao thủ Côn Bằng yêu đế. Côn Bằng yêu đế mặc dù là người trong yêu giới nhưng là sinh ra trong biển Bắc Minh, công lực cực mạnh, ngay cả người đứng đầu yêu giới thất đại thánh Tề thiên đại thánh Mỹ Hầu Vương cũng không nắm chắc có thể đối phó.

Trong truyền thuyết “Côn Bằng thôn hấp” ngay cả tiên đế Ma đế cũng không nhẹ nhàng đỡ được một chiêu này, nói không chừng công lực còn bị hấp thu.

Không nói đến lợi hại của Côn Bằng. Đơn giản là nước của biển Bắc Minh, không phải là nước bình thường, chính là cửu thiên ngân hà từ chín tầng trời ầm ầm đổ xuống nước ngân hà. Phỏng chừng chỉ có Ma đế mới có trăm phần trăm nắm chắc tránh thoát, còn Ma quân. Nghe theo thiên mệnh đi.

Lý Dương muốn vượt qua, thật sự là rất khó. Hơn nữa biển Bắc Minh còn có Kiệt Ngạo Bất Tuần Côn Bằng yêu đế.

“Bá Vương, bản thân ta là một người muốn bình an.” Lý Dương nhàn nhạt nói, mặc dù ngồi trên Thanh Vân, con mắt có chút nhắm lại, tay cầm cây sáo Bích Thủy, khe khẽ thổi lên, lúc này đây thanh âm Lý Dương thổi lên rất nhẹ……

Hạng Vũ nhìn Lý Dương, khẽ thở dài một hơi, tay vung lên, một đạo cấm chế liền được bố trí xung quanh Lý Dương, mà Hạng Vũ cũng ngồi xuống. Đè nén tâm trạng tu luyện.

Mặc dù bên ngoài xem ra Lý Dương đang thổi sáo, nhưng trên thực tế Lý Dương tâm thần lúc này đang rơi vào trạng thái điên cuồng cực đoan.

“Ma vương, ha ha, để cho ta đạt tới Ma vương cảnh giới, mới có thể thông qua không gian chi môn. Ma vương . Năm nào tháng nào ta mới có thể đạt tới? năm nào? Năm nào……” Lý Dương trong đầu điên cuồng gào thét.

“Tam Sanh thạch. Thần khí. Để cho ta đi mượn thần khí, hơn nữa là mượn của Đông Phương Minh đế . Đông Phương Minh đế đồng ý sao? Mượn thần khí, có mấy người nguyện ý đây? Dựa vào uy danh của Xi Vưu đại tôn. Ha ha, buồn cười, cho tới bây giờ ta cũng không có gặp qua Xi Vưu đại tôn, cũng không có cùng hắn nói chuyện qua. Làm sao gặp mặt?”Lý Dương rất là mê mang. Hắn lại không biết chủ nhân của thất thải kiếp vân này là Xi Vưu, thần bí nhân đã cùng hắn nói chuyện cũng là Xi Vưu.

“Bắc Minh chi hải. ngay cả Ma quân cũng không có nắm chắc vượt qua Bắc Minh chi hải, hơn nữa trong đó còn có một vị yêu đế Côn Bằng cực kỳ kinh khủng. nói như vậy có nghĩ là Côn Bằng yêu đế cũng không có khả năng là một người, binh tướng cũng là không ít, ta muốn vượt qua. Khó khăn quá, khó khăn biết bao. Lão thiên, chẳng lẽ người thật sự có chủ tâm để cho ta không cách nào nhìn thấy Tuyết? Ngươi có chủ tâm này sao?” tiếng sáo của Lý Dương trầm thấp mà tiêu cực, rất là mờ mịt, không có mục tiêu. Mà trong mắt Lý Dương nước mắt đã chảy ra.

Một ngày lại một ngày, ở trong phàm nhân giới. Bất kể là lúc nào, Lý Dương đều kiên trì, tất cả đều bởi vì trong lòng Lý Dương luôn luôn tín niệm, tìm được người mình yêu cho dù ngàn vạn khó khăn hắn cũng không từ bỏ.

Rốt cục cũng phi thăng! Hơn nữa là phá vỡ lịch sử trước đó chưa từng có, chỉ dùng hai mươi năm ngắn ngủi đã phi thăng. Trăm năm phi thăng xem ra đã là kỳ tích đối với phi thăng giả, sự tình này quả thực là không có khả năng. Nhưng Lý Dương lại thành công.

Tất cả, không phải là vì có thể sớm ngày nhìn thấy Tuyết sao?

Thế là rốt cuộc cũng tới ma giới, nhưng con đường tìm kiếm mà Lý Dương chờ đợi lại càng thêm khó khăn.

Ma vương cảnh giới! Nếu tu luyện đến Ma vương cảnh giới, điều này so với việc Lý Dương tu luyện đến phi thăng còn gian nan hơn không biết bao nhiêu lần? Nhưng cái nan đề này chỉ cần thời gian là được, tốt xấu gì cũng có thể hoàn thành. Trong ba nan đề đây là nan đề đơn giản nhất. Đi mượn thần khí Tam Sanh Thạch. Vượt qua biển Bắc Minh. Những cái này không phải cứ thời gian có đủ là làm được.

Cho dù tu luyện đạt tới Ma đế thì thế nào? Nếu như Côn Bằng yêu đế đánh ra “Côn Bằng thôn hấp” Lý Dương chống đỡ được sao? Sự lợi hại của Côn Bằng trong lục giới ngoại trừ đại tôn các giới ra không có người nào nắm chắc có thể đối phó được. Cho dù được xưng là đệ nhất nhân dưới các đại tôn Tề Thiên Đại Thánh cũng không có nắm chắc đối phó được Côn Bằng. Điều này có thể tưởng tượng đựợc sự lợi hại của Côn Bằng.

Khó !

Khó bằng lên trời. Không, so với lên trời còn khó hơn vô số lần.

“Làm sao bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ?” Lý Dương trong lòng hoang mang, rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Nan đề này thật sự là quá khó khăn. Khó trách được Lý Dương cũng cảm thấy sợ hãi, cũng sợ hãi. Hắn lo lắng Khương Tuyết, lo lắng Khương Tuyết đợi không được.

Lý Dương cho đến bây giờ không biết Khương Tuyết đã trở thành môn hạ Lê Sơn lão mẫu, trở thành thân truyền đệ tử. Không có khả năng xuất hiện vấn đề gì. Nhưng Lý Dương không biết, bởi vậy hắn mới mê hoặc(mê muội), hắn mới lo lắng. Hắn mới sợ hãi.

Sợ hãi chính mình sau khi tới Quỷ giới tới, Khương Tuyết đã chuyển thế, hoặc là đã….đã bị người ta giết chết!

“Tuyết !”

Tiếng sáo của Lý Dương đột nhiên trở nên uyển chuyển du dương….

Bởi vì Lý Dương nổi lên hồi ức cùng với Khương Tuyết trong quá khứ, lần đầu tiên gặp mặt. Lần trong bệnh viện, chính mình dưỡng thương. Khương Tuyết chăm sóc mình cuộc sống thật ấm áp. Còn có hơn một năm thời gian, điện thoại mỗi ngày. Một năm như một ngày, mỗi ngày điện thoại không gián đoạn.

Lý Dương cũng chỉ có chút hồi ức này thôi, ngoài nó ra hắn cũng không có gì khác.

Hắn chỉ có thể có chút cơ hội này.

“Còn có hi vọng, đúng, ta còn có hi vọng, mặc dù khó khăn, nhưng còn chưa phải là lúc tuyệt vọng, không phải không có hi vọng, chỉ là khó khăn mà thôi. Khó khăn cũng không có nghĩa là không cách nào thành công. Chỉ cần có một tia hi vọng ta đều phải tranh thủ. Ma vương cảnh giới thì sao, ta trong vòng hai mươi năm đạt tới Thiên ma hậu lỳ đỉnh phong, chẳng lẽ không phải là kỳ tích sao? Tại sao ta không thể tiếp tục sáng tạo ra kỳ tích, Tam Sanh Thạch là khó mượn, nhưng không đi mượn thử xem thì ai biết được có thể thành công hay không đây?”

“Còn cả vượt qua biển Bắc Minh, trong lịch sử biển Bắc Minh chỉ cần có người đã vượt qua, thì ta có thể vượt qua, mặc dù nguy hiểm nhưng là có thể thành công, hơn nữa ta còn có Thanh Vân, tốc độ cực nhanh. Muốn bắt được ta không có thể dễ dàng như vậy, hơn nữa ta sau này công lực tăng lên, tự nhiên càng thêm lợi hại, không chế Thanh Vân càng thêm tốt, đối với “Xuyên Vân Toa Vụ” lĩnh ngộ càng cao, tốc độ tự nhiên nhanh hơn.” "

Tiếng sáo của Lý Dương trở nên sục sôi mạnh mẽ.

Từng đạo từng đạo tiếng sáo không ngừng vang lên, bất quá bị cấm chế của Hạng Vũ ngăn trở, không ngừng chấn động chung quanh thân thể Lý Dương, tiếng sáo của Lý Dương lại càng thêm kích động, phảng phất đề thăng một đường thẳng tắp-----

“Chỉ cần ta cố gắng, chỉ cần ta dùng tất cả năng lượng để theo đuổi, chỉ cần có một tia hi vọng, ta đều có thể thành công, bất kể là ai, chỉ cần ngăn trở hi vọng của ta, gặp thần sát thần, gặp ma diệt ma.” Lý Dương đôi mắt mở to, trong nháy mắt con mắt của Lý Dương từng đạo thanh quang vờn quanh. Trên trán Lý Dương một tia chớp màu xanh cũng chợt lóe lên rùi biến mất.

Kiên định!

Kiên định vô cùng!

Lúc này niềm tin của Lý Dương vô cùng kiên định, mặc kệ là như thế nào, kệ hết thảy, hắn đều vì tìm kiếm Khương Tuyết mà nỗ lực hết mình, bất kể khó khăn gì cũng đều không thể ngăn trở hắn, bất kể là người nào đều không thể ngăn cản hắn, trừ phi … hắn chết!

Tiếng sáo dừng lại, Bích Thủy Địch thu vào Tiểu Càn Khôn.

Hạng Vũ nhìn thấy Lý Dương vừa tỉnh lại liền cởi bỏ cấm chế, Hạng Vũ nhìn Lý Dương lúc này, con mắt sáng ngời, hắn cảm thấy lúc này Lý Dương phảng phất như một thanh kiếm sắc, đặc biệt là ánh mắt, kiên định mà ẩn chứa sát khí.

Hạng Vũ biết, loại người này kinh khủng nhất, cũng là dễ dàng thành công nhất, phàm là những nhân vật truyền kỳ có thành tựu ở lục giới, mỗi người đều có tâm thần cực kỳ kiên định, niềm tin vô cùng kiên định.

Đối với những người như vậy, cho dù sử dụng bi sát, dụng tâm thần công kích đều không có hiệu quả, bởi vì những người này tâm thần bọn họ đều rất kiên định.Kiên định như bàn thạch (tảng đá).

“Bá Vương, ta đã nghĩ thông suốt rồi.” Lý Dương mặc dù trên người hàn khí tự nhiên trào ra, nhưng hắn đối với thân nhân của mình, đối với huynh đệ tốt của mình lại tuyệt đối quan tâm. Tìm Tuyết là chuyện của bản thân, đối đãi với thân nhân huynh đệ của mình Lý Dương cũng sẽ dùng chân tâm đối đãi.

“Nghĩ thông suốt là tốt rồi. nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Hạng Vũ rất cao hứng, đột nhiên, Hạng Vũ trừng mắt nhìn Lý Dương.

Lý Dương nghi hoặc cười nói :”Bá Vương, làm sao vậy? sao lại nhìn ta như thế?”

“Tiểu tử ngươi tâm thần tu vi lại vừa đề thăng, trời ạ. Chẳng lẽ là trời cao chiếu cố ngươi sao?” Hạng Vũ sử dụng thần thức kiểm tra Lý Dương một chút, liền phát hiện ra tâm thần tu vi của Lý Dương lại tăng lên một bậc, đạt tới Đại La kim tiên hậu kỳ tương đương với Ma suất hậu kỳ.

Lý Dương cười, tâm thần đề cao, điều này không phải là chuyện tốt sao? Tâm thần càng cao, tốc độ tu luyện lại càng nhanh, đạt tới Ma vương cảnh giới thời gian lại càng ngắn.

“Được rồi. Chúng ta hay là nhanh lên một chút tìm một chỗ dừng lại. Để cho huynh đệ chúng ta chúng ta ở.” Lý Dương bây giờ không dám để cho Điền Cương đám người xuất hiện. Những người đó công lực còn tương đối thấp, chỉ có đợi đến một chỗ ở an toàn, Lý Dương mới dám đem Điền Cương đám người đều thả ra ngoài.

“Đi !”

Hạng Vũ gật đầu. Lập tức cùng Lý Dương hướng tới Phiêu Tuyết sơn mạch bay đi.

Thời gian khoảng mấy cái hô hấp, Lý Dương cùng Hạng Vũ đã đi tới Phiêu Tuyết sơn mạch.

“Lý Dương, đã tới Phiêu Tuyết sơn mạch!” Hạng Vũ đột nhiên nói.

Lý Dương đưa mắt nhìn lại, quả nhiên, tuyết đầy trời. Phiêu Tuyết sơn mạch này kết cấu thật là kỳ lạ, hình thành một tự nhiên trận pháp đặc thù, khiến cho khí trời biến hóa, chính là bởi vì kết cấu của Phiêu Tuyết sơn mạch cho nên Phiêu Tuyết núi non quanh năm tuyết rơi.

“Hô, hô ~~”

Lý Dương triển khai thần thức, chính là tìm tòi một chút Phiêu Tuyết sơn mạch cùng khu vực nửa phía bắc, gần khu vực phía bắc này có hơn mười vạn người tu ma, trên Thiên ma kỳ (kể cả Thiên ma kỳ) liền có mấy ngàn người.

Đột nhiên, Lý Dương trong lòng run lên, hắn phát hiện ra nửa phía bắc này có một siêu cấp cao thủ, Ma suất hậu kỳ, coi như là Đại La kim tiên hậu kỳ. Lý Dương hôm nay mới là Thiên ma hậu kỳ, cho dù vận dụng đao phách, bi sát cùng với ‘Phá Sơn Liệt Không’, cũng có thể đối phó với Ma suất tiền kỳ.

Hơn nữa một khi đối thủ có hạ phẩm ma khí, muốn đối phó khó khăn liền tăng lên, , Ma suất hậu kỳ, hơn nữa trên đỉnh núi còn có không ít cao thủ cấp bậc Ma tướng, rất hiển nhiên, siêu cấp lão đại này không phải tự mình đến đối phó.

Mặc dù siêu cấp cao thủ sở chiếm một ngọn núi rất tốt, nhưng là hiển nhiên phải bỏ qua.

Lý Dương lập tức chú ý tới các ngọn núi khác.

“Hả? Sao mỗi ngọn núi đều có người.” Lý Dương nói.

Hạng Vũ cười lạnh nói :”Đương nhiên là cướp đoạt, ngươi tiểu tử ngốc này, trong ma giới, ngươi thấy cái gì thích cái gì, tận lực tranh đoạt, chỉ cần thực lực của ngươi so với đối phương cường đại hơn, ngươi có thể đoạt đồ vật đem về. Tiểu tử ngươi nhanh lên chọn lấy một địa phương để ở, lập tức động thủ tranh đoạt.”

Lý Dương cười, mà giới này thật sự là dứt khoát. Bất quá, hắn sớm đã có lòng tranh đọat, tại ma giới này là như vậy, thực lực cường đại tự nhiên chiếm cứ tốt. Tranh đoạt thành công, đó là biểu hiện của thực lực, là biểu hiện của người mạnh.

Đó là một loại vinh quang!

“Phiêu Tuyết sơn mạch này trải qua điều tra của bổn Bá Vương, có ba thế lực lớn. Một là khu núi non phía nam một vị cao thủ là Ma suất hậu kỳ. Một là ở trung ương Phiêu Tuyết sơn, là hai huynh đệ, đều là Ma suất trung kỳ. Còn một là khu núi non phía bắc, cũng là Ma suất hậu kỳ. Ba thế lực lớn này tạm thời không thể đụng đến. Bất quá, đợi bổn Bá Vương sau một hai tháng tu luyện, công lực khôi phục đến Ma suất cảnh giới, đối phó với bọn chúng cũng như bóp chết xú trùng.”

Hạng Vũ ngạo nghễ nói.

Lý Dương gật đầu, hắn đã lựa chọn một ngọn núi. Phiêu Tuyết sơn mạch bởi vì quanh năm tuyết bay, cơ hồ tất cả các ngọn núi đều bị tuyết trắng bao trùm. Cũng do gió tuyết.

“Tốt rồi. Ta đã lựa chọn đựợc rồi, là ngọn núi tốt nhất trừ ba ngọn núi của tam đại cao thủ, bất quá, cao thủ tựa hồ không nhiều, dĩ nhiên ngay cả Ma suất cao thủ cũng không có, có ba gã Ma tướng, cao thủ cấp bậc Thiên ma hơn mười người, công lực mạnh nhất so với vị Giao long Xoa Ky kia không sai biệt lắm.”

Lý Dương chọn trúng ngọn núi này, chủ yếu là bởi vì nó có một thác nước cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa bên dưới thác nước này có một hồ nước xanh biếc, in trên tuyết, ngay cả tuyết đều màu xanh.

“Không sai, cảnh sắc này không sai. Chúng ta trực tiếp tới đó là được.” Hạng Vũ cũng phát hiện ra ngọn núi này, rất là hài lòng, liền cùng Lý Dương bay về phía ngọn núi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.