Thốn Mang

Chương 14: Q.2 - Chương 14: Thương Thủ tổ chức






Dennis tiên sinh khả ái nhất thời choáng váng, nhìn thấy Lý Dương từ đâu đột nhiên xuất hiện, sửng sốt mất một lúc mới lắp bắp nói : “Ngươi, ngươi… …” Hắn một câu cũng không nói ra được, Thái Bạch tửu lâu này là một miếng thịt béo, nếu như tụ tập thương nhân các nơi lại tiến hành bán đấu giá, tối thiểu cũng khoảng 4 triệu USD, Cát Phổ nói 3 triệu là do không có cách nào khác mới nói thấp như vậy. Nhìn thấy Thái Bạch tửu lâu sắp đến tay, tự nhiên khi không lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, hắc, khiến hắn buồn bực nhất là Lý Dương lại bỏ ra tới 10 triệu USD, hắn thực sự không còn biết nói sao nữa.

Lý Dương xoay người liếc mắt nhìn Dennis, ngược lại mỉm cười nói : “Dennis tiên sinh, 2 triệu USD mà ngài cũng muốn mua Thái Bạch tửu lâu, ngài thật đúng là có đầu óc kinh doanh à, ha ha, tôi cảm thấy thật kì quái, Dennis tiên sinh vì sao vẫn còn chưa chịu đi ? Lẽ nào ngài muốn bỏ ra hơn 10 triệu USD để mua Thái Bạch tửu lâu này ?”

Dennis nhìn Lý Dương đầy hận ý, không nói lời nào, liền dẫn theo vệ sĩ rời khỏi, có thể tuỳ tiện bỏ ra 10 triệu USD thì không phải là người mà Dennis hắn có thể đắc tội.

“Mộc Dịch huynh đệ, cái này… …” Cát Phổ nhìn thẻ tín dụng trước mắt nhất thời không biết làm sao.

Lý Dương quay đầu qua nhìn Cát Phổ giận dữ nói : “Cát đại ca, mặc dù huynh đệ chúng ta biết nhau chưa lâu, nhưng tốt xấu gì cũng là huynh đệ, đệ sống ở gần đây, con gái của huynh có chuyện không ngờ lại không nói với đệ, chuyện này thật là quá đáng. Tiền này huynh thu lấy cho đệ, nhất định phải thu lấy, đây là tiền đệ cho con gái huynh đi khám bệnh !”

Cát Phổ mắt tức thì đỏ hồng, con người này thập phần cổ hủ, tư tưởng cũng giống như người Trung Quốc cổ đại.

Phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất, bất ẩm ta lai chi thực (1)

Cho dù con gái của mình mắc phải chứng bệnh “RML749”, nhưng ông chỉ nghĩ đến việc bán tửu lâu để chữa bệnh cho con gái, Lý Dương có tiền, Cát Phổ đương nhiên biết, có thể mua một toà biệt thự tại Manhattan nhất định là phú hào. Bất quá cho dù như vậy, ông thà chọn bán tửu lâu, ông không thể vô duyên vô cớ nhận tiền của người khác, càng không nói đến số tiền lớn tới 10 triệu như vậy. (Chứng bệnh “RML749” mới được phát hiện năm 2011, là một loại ung thư cực kỳ khủng khiếp, tuy nhiên nếu dùng “trị liệu pháp xạ tuyến M” mới nghiên cứu ra thì có thể chữa trị, nhưng chi phí cho “trị liệu pháp xạ tuyến M” này cũng cực cao. Ngay cả người có tiền như Cát Phổ cũng cần phải bán tửu lâu mới có thể kiếm được số tiền đó).

“Mộc Dịch huynh đệ, đại ca là người gì ngươi có biết không, ngươi có tấm lòng vậy đại ca rất cảm động, nhưng số tiền này ta tuyệt đối không thể thu, đại ca không phải là không có tiền, bán tửu lâu là có tiền rồi, Mộc Dịch huynh đệ, người mau thu lại đi!” Cát Phổ kiên quyết không chịu nhận tiền của Lý Dương.

Lý Dương nhất thời cảm thấy đau đầu, giao du với Cát Phổ đã lâu hắn đã biết ông là loại người này, ngay cả chuyện bình thường cũng bắt chước người cổ đại, tư tưởng tuyệt đối đúng là theo tiêu chuẩn của bậc đại phu thời cổ đại, là người tuyệt đối ủng hộ Khổng Tử thánh nhân.

Lý Dương đứng phắt dậy giận dữ nói : “Cát đại ca, huynh đang tính toán gì vậy ?A? Có nguyên tắc ? Nhưng nguyên tắc của huynh chính là kiến lập trên sinh mệnh của Hân Hân con gái huynh, bán tửu lâu ? Hừm, cho dù phẫu thuật thành công, nhưng sau khi phẫu thuật Hân Hân sẽ bị hư nhược, các người còn tiền để chiếu cố sao ? Huynh không phải là có nguyên tắc, là cổ hủ, là máy móc !”

Cát Phổ nghe thấy tức thì trong lòng chấn động, sắc mặt thoáng chốc tái mét, “nguyên tắc kiến lập trên sinh mệnh của con gái !” Điều này khiến nguyên tắc của Cát Phổ dao động.

Lý Dương thấy biểu tình đó của Cát Phổ, trong lòng cũng không cảm thấy khá hơn, hốt nhiên một ý nghĩ chớp qua đầu, Lý Dương trong lòng vui vẻ lập tức nói tiếp : “Hôm nay, số tiền này huynh không cần phải nhận ! Bởi vì số tiền này đệ không đưa cho huynh, mà đưa cho con gái huynh ! Huynh chỉ đại diện tiếp nhận mà thôi. Huynh không có quyền cự tuyệt, muốn cự tuyệt thì để con gái huynh Hân Hân đến cự tuyệt, nếu như Hân Hân cự tuyệt, thì đệ sẽ mang tiền đi, bằng không số tiền này huynh phải thu dùm cho Hân Hân !” Lý Dương nói giọng vô lại.

Hân Hân cự tuyệt ? Con gái của Cát Phổ hiện tại vẫn còn đang hôn mê, làm sao có thể cự tuyệt ! Như vậy thì số tiền này nhất định phải nhận rồi.

Cát phổ nghĩ đến con gái của mình, lập tức nghiến răng quay đầu qua hướng Lý Dương nói : “Mộc Dịch huynh đệ, số tiền này ta nhận, nhưng tửu lâu này phải giao cho đệ, Cát Phổ ta cũng biết, tửu lâu này tối đa trị giá 4 triệu USD, có thể đổi thành 10 triệu USD là huynh đệ ngươi đã thua thiệt, nhưng đệ có nhận thì Cát Phổ ta tối thiểu mới an tâm được. Đệ nếu như không tiếp thu tửu lâu thì kẻ làm đại ca này thực không có mặt mũi nhận số tiền đó !”

Lý Dương choáng váng, làm sao cuối cùng lại thành mình lấy tửu lâu vậy ?

Lan tẩu ở một bên cũng nói : “Mộc Dịch huynh đệ người mau nhận đi, lão Cát nhà ta là người như vậy đó, nếu như người không tiếp thu, thì ổng cũng không thể nhận số tiền đó, Lan tẩu ta cũng không dám nhận à, 10 triệu USD này thật không phải là con số nhỏ đâu !”

Lý Dương nhìn vợ chồng Cát Phổ, không khỏi cảm thấy buồn bực, hiện tại 10 triệu USD đối với hắn mà thật không đáng là gì, chỉ cần nhanh chóng chấp hành một A cấp nhiệm vụ, sau khi thành công là có hơn 10 triệu USD.

“Được rồi, được rồi, bất quá đệ không có thời gian để quản lý tửu lâu, Cát đại ca và Lan tẩu các người giúp tôi quản lý được không hả ?” Lý Dương cười nói, nụ cười đầy gian trá.

Cát Phổ và Lan tẩu lập tức đồng ý, bọn họ đối với tửu lâu rất có cảm tình, bản thân cũng không muốn li khai !

“Ừm, hiện tại tôi là lão bản, hiện tại tuyên bố một quyết định : cổ phần của tửu lâu, tôi tuyên bố cấp 25% cho Lan tẩu, còn 25% cấp cho Cát đại ca, đây cũng tính là tôi trả lương cho hai vị quản lý, kể từ giờ về sau, các người không có tiền lương. Phải rồi, tôi vẫn còn 50%, vẫn là lão bản, phải không !” Lý Dương quay qua vợ chồng Cát Phổ còn đang ngây ngốc, mỉm cười, lập tức thừa dịp khi hai người còn chưa kịp phản ứng, lập tức nói : “A ! Hôm nay tôi còn có một chuyện vô cùng quan trọng cần phải làm, tôi đi trước nha !”

Nói xong, Lý Dương với tốc độ kinh nhân thoáng chốc từ trong tửu lâu đi mất.

Lý Dương nguyên bản còn muốn hoàn trả tửu lâu cho Cát Phổ, nhưng hắn biết tính cách của Cát Phổ, biết bản thân một khi đem tửu lâu trả cho bọn họ, Cát Phổ tuyệt đối không tiếp nhận 10 triệu USD, do vậy hắn mới dàn xếp, đem cho hai người tổng cộng 50% cổ phần.

Cho dù đem cho họ cổ phần, Lý Dương vẫn lo với tính cách của Cát Phổ sẽ không tiếp thu, do vậy mới nói là “cổ phần là tiền lương, hai người sau này không có tiền lương”, kỳ thật lợi nhuận mỗi tháng từ 50% cổ phần còn hơn xa tiền lương.

Vợ chồng Cát Phổ, Lan tẩu hai người nhìn theo bóng lưng Lý Dương, ánh mắt dần dần đỏ lên.

“Cát Phổ này một đời kết giao không ít bằng hữu, nhưng chân chính lúc nguy cơ nước lửa cứu ta, mà không hề mong báo ân thì chỉ có Mộc Dịch huynh đệ”. Lan tẩu hiển nhiên đang nghĩ đến chuyện lúc buổi chiều hai người đã gọi điện thoại cho nhiều bằng hữu để mượn tiền, trong lòng cũng đồng cảm gật đầu.

“A Lan, chúng ta thiếu người ta một món nợ nhân tình !” Cát Phổ ôm lấy vợ mình than.

Lý Dương đang trên đường trở về biệt thự của mình.

“Buzz ~~~” Di động trong túi rung lên.

Lý Dương móc di động ra, ngay khi nhìn thấy màn hình điện thoại lập tức nói : “Lão Kiệt Khắc, có chuyện gì vậy ?”

“Mộc Dịch thân ái, 8 giờ tối hôm nay, ngươi sẽ tham gia trận đấu đính cấp đầu tiên, sau này những đối thủ không còn yếu nữa, Mộc Dịch ngươi không còn phải buồn chán như hiện tại !” Lão Kiệt Khắc nói đùa, đích xác, các tuyển thủ của võ đài cao cấp, ngoại trừ tên tuyết lang nhân đó còn có chút uy hiếp, còn những người khác đều không có tính thiêu chiến. Bất quá Lý Dương tiến nhập địa hạ quyền đàn không phải vì thiêu chiến, mà vì vị trí Ma vương.

“Ô, tôi biết rồi, không phải chỉ là một trận đấu đính cấp sao ?” Lý Dương rõ ràng không có để ý, tuỳ miệng mà đáp, bất ngờ Lý Dương mở bừng mắt ra, kinh ngạc hỏi: “Trận đấu đính cấp ? A ! Lão Kiệt Khắc, trận đấu lần trước tôi tham gia là trận đấu cao cấp thứ 30 của tôi sao ? Tôi đã tấn cấp rồi à ? Tôi sao lại không chú ý nhỉ, cũng không có ai nhắc nhở tôi ?”

Lão Kiệt Khắc cười khổ trong điện thoại nói : “Nhắc nhở ngươi ? Cũng giống như những lần trước, khi trận đấu thứ 30 kết thúc, ngươi cứ lãnh khốc đi khỏi võ đài, ngay cả tài phán cũng không quan tâm. Hơn nữa khoảng thời gian này, khi trận đấu kết thúc ngươi không để ý đến tài phán cũng được đi, ngay cả ta cũng không thèm để ý. Ta làm sao mà nói với ngươi ?”

Lý Dương sửng sốt, rồi lập tức nhớ lại, thời gian này bản thân mỗi ngày ban đêm đều xuống đáy sông Hudson để tu luyện, mỗi khi trận đấu kết thúc liền lập tức quay về biệt thực, sau đó dựa vào độn thuật tiến nhập sông Hudson, đích xác không chú ý đến Lão Kiệt Khắc.

“Ô, xin lỗi, khoảng thời gian này tôi có một số chuyện. Tốt rồi, tối nay tôi nhất định đến đúng giờ. Ừm, cứ như vậy đi”. Nói xong, Lý Dương liền tắt điện thoại.

Sau khi quay về biệt thự, Lý Dương liền dùng độn thuật tiến đến sông Hudson.

“Hô ~~~”

Đây không phải là tiếng Lý Dương hô hấp, mà là thanh âm từng cổ linh khí đang tấn tốc vận chuyển quanh thân Lý Dương.

Lý Dương ở trong nước phát hiện, thiên địa linh khí dưới đáy sông Hudson mật độ hàm lượng vượt xa so với trên lục địa. Dưới tình huống bình thường, mật độ thiên địa linh khí trên lục địa đáng lý ra phải lớn hơn so với dưới nước, nhưng sông Hudson thì lại ngược lại.

Lý Dương đã từng tìm kiếm xem nguyên nhân ở đâu, nhưng thực sự tìm không ra nguyên nhân.

“Được rồi, khi mà đã tìm không ra, vậy ta cứ yên tâm tu luyện !” Từng cổ nhân uân thanh sắc khí lưu chuyển động quanh toàn thân Lý Dương, không ngừng bị hấp nhập thể nội. Lý Dương một bên hấp thu thiên địa linh khí đề cao tu vi, một bên mô phỏng theo quỹ tích động tác trong “Xuyên vân toạ vụ” “Như phong tự bế” “Đoạn xuyên vân hải”, mỗi lần mô phỏng đếu đem lại cho những cảm thụ bất đồng. Tâm cảnh của lý Dương cũng chầm chậm biến hoá, tầm thần tu vi cũng tấn tốc đề thăng.

Lý Dương cũng bắt đầu vận động, bên trong những dòng chảy dũng mãnh, Lý Dương vẫn dễ dàng đánh ra từng quyền từng cước, tựa hồ áp lực nuớc đối với hắn không có chút ảnh hưởng nào.

Mỗi quyền mỗi cước trong mắt Hạng Vũ tuyệt đối là khuyết điểm lớp lớp. Nhưng trong mắt của những cao thủ của An toàn cục tổ 11 thì lại hoàn mỹ không có chút khuyết điểm, cho dù tại Côn Lôn tiên cảnh kiếm vài tu chân giả lại đây, e rằng cũng nhìn không ra khuyết điểm của Lý Dương lúc này. Bởi vì… … Lý Dương đối với thiên đạo cảm ngộ cao hơn nhiều so với các tu chân giả đó. Dù gì cơ hội được trực tiếp học tập “Ma thần lục tuyệt”, cho dù tại ma giới cũng rất ít nhân tài có tư cách đó.

“Quan sát ảnh tượng của “Ma thần lục tuyệt”, rồi nhìn lại bản thân mình, mới thấy khoảng cách thực sự to lớn !” Lý Dương liên tục từng bước tiến bộ, nhưng mỗi lần dùng tâm thần quan sát những động tác ẩn hàm thiên đạo chí lý trong ảnh tượng của “Ma thần lục tuyệt”, lại càng nhận thấy cách biệt giữa mình và thiên đạo, chỉ đành bất lực than một tiếng rồi tiếp tục tụ luyện.

Lúc này tại Anh quốc Luân Đôn.

“Lam thúc, đã tra ra được thân phận thực sự của cái tên đã phát xuất nhiệm vụ chưa ?” Lâm Thiên Vũ thông qua điện thoại hỏi.

Lam thúc tức thì than : “Thiếu gia, địa hạ thế giới đối với việc liên quan đến thân phân của mỗi cá nhân đều cực kỳ bảo mật, căn bản không thể tra ra được, tôi đã cho người tìm thành phần cao cấp của Mafia Mỹ và Thanh Bang, hy vọng bọn họ khoan dung mà nể mặt tập đoàn Thánh Lâm chúng ta, nhưng Mafia Mỹ và Thanh Bang căn bản là không để ý tập đoàn Thánh Lâm !”

Lâm Thiên Vũ nghe thấy, nhất thời sắc mặt trở nên âm trầm hơn, nghiến răng nói : “Thanh Bang, Mafia Mỹ !”

Bất quá cho dù Lâm Thiên Vũ nghĩ thế nào, hắn cũng không có cách nào đối phó với Thanh Bang và Mafia Mỹ, dù gì với thế lực của thế giới ngũ đại siêu cấp hắc bang, tuỳ tiện chọn ra một cái cũng đều có thể dễ dang tiêu diệt Tập đoàn Thánh Lâm.

“Xem ra chỉ còn cách dùng đến một chiêu cuối cùng này ?” Trong mắt Lâm Thiên Vũ thoáng qua một tia ngoan độc.

“Lam thúc, chuyện này người không cần tra cứu nữa, người của Giáo đình mỗi năm thu của chúng ta bao nhiêu tiền, mà lại không có động tay làm gì, hiện tại cũng nên để bọn họ vì chúng ta mà giải quyết chuyện này”. Lâm Thiên Vũ cười lạnh nói, đối với Giáo đình, hắn luôn không có hảo cảm, bất quá hiện tại hắn chỉ có thể dựa dẫm dưới ngọn cờ Giáo đình.

Thế giới có 500 tập đoàn xí nghiệp hùng mạnh, ngoại trừ các xí nghiệp quốc doanh, các tập đoàn xí nghiệp tư nhân khác nếu không phải có quan hệ với ngũ đại siêu cấo hắc bang, thì là có quan hệ với Giáo đình hoặc Hắc ám nghị hội. Cho dù có một số nhỏ đặc thù thì cũng đều có lực lượng vũ trang ngầm hùng mạnh.

Thời gian Lâm gia hắn sáng lập gia tộc không lâu, căn cơ không vững, mặc dù cũng có lực lượng vũ trang ngầm, nhưng thực sự quá bạc nhược, căn bản là chống không lại sự công kích của các thế lực cường đại khác.

Lam thúc nghe thấy lập tức vội vàng nói : “Thiếu gia, nhờ người của Giáo đình giải quyết, thái độ nhất định phải thật tốt, còn phải mang theo không ít tiền, Giáo đình bọn họ thế lực lớn, chúng ta không thể chọc giận được !”

Lâm Thiên Vũ gật đầu, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Hắn đường đường là người kế thừa của tập đoàn Thánh Lâm, nhưng vẫn phải xem sắc mặt của Giáo đình mà hành sự. Khi hắn ra ngoài, vệ sĩ đều là của công ty vệ sĩ Hắc Ma. Mặc dù có được vệ sĩ của công ty Hắc Ma nói lên thân phân cao cấp của hắn, nhưng cũng từ một khía cạnh nói lên lực lượng ngầm của tập đoàn Thánh Lâm vốn không đủ.

Người chân chính có được thế lực to lớn, vệ sĩ của mình đều do bản thân thế lực bồi dưỡng, sao lại có thể dùng đến người của công ty Hắc Ma ? Chỉ là muốn kiến lập một thế lực ngầm hùng mạnh thật không dễ dàng gì. Lâm Ngạo Thiên là loại người nào, nếu thực sự chỉ có một chút lực lượng nhỏ bé thì căn bản là bảo vệ gia tộc của mình còn không đủ.

“Nhất định có một ngày, ta sẽ để cho Lâm gia không còn phải dựa dẫm vào Giáo đình”. Lâm Thiên Vũ nhìn thanh sắc ấn ký trên tay hung hãn nói.

Bất ngờ, chuyện mà lâu nay hắn suy nghĩ cuối cùng đã có quyết định, Lâm Thiên Vũ sắc mặt kiên quyết nói : “Gia gia, nội công của gia tộc tuy trọng yếu, nhưng để có được lực lượng ngầm của chính gia tộc còn trọng yếu hơn”. Lâm Thiên Vũ đã quyết định, đem nội công gia tộc vốn không được truyền ra ngoài đi bồi dưỡng cho người của mình.

Khi Lâm Thiên Vũ đang tính toán kế hoạch mở rộng lực lượng cho gia tộc, thì Lý Dương vẫn đang nỗ lực đề cao tu vi bản thân… …

Trong phòng tắm biệt thự Lý Dương.

Dòng nước mát lạnh chảy khắp người Lý Dương, mặc dù lúc này đã vào cuối thu, tuy vậy Lý Dương lại đang hưởng thụ cái cảm giác mát lạnh. Ngoại hình Lý Dương gần như đạt đến trạng thái hoàn mỹ, tuyệt đối là theo tiêu chuẩn hoàng kim phân cát, cơ nhục toàn thân càng làm nổi lên sự nam tính của hắn.

“Hô !”

Lý Dương mặc một chiếc quần cộc, cứ ở trần như thế đi thẳng ra ban công, tiện tay lấy một chiếc áo ngủ.

Trên ban công, gió lạnh thổi qua, những giọt nước trên thân Lý Dương nhanh chóng bay mất, thân thể thoáng chốc lạnh đến thấu xương, trên mặt Lý Dương vẫn giữ một nụ cười khó hiểu, tay khẽ cử động nhẹ, áo ngủ trong nháy mắt đã phủ lên người. Chỉ mặc một lớp áo ngủ, Lý Dương cứ thế đứng trên ban công.

Lý Dương thích hít thở cái không khí trong lành của buổi sáng và từ trên ban công nhìn xuống những người ở bên dưới.

Ngày đã trôi qua, màn đêm buông xuống.

8 giờ tối, địa hạ quyền đàn đấu trường số 1.

“Mộc Dịch thân ái, hôm nay là trận đấu đầu tiên ngươi tiến nhập võ đài đính cấp, trước khi thi đấu, cần có một màn biểu diễn, Đây là điều mỗi một đính cấp quyền thủ đều phải làm, thi triển một chút thực lực của ngươi đi”. Lão Kiệt Khắc mỉm cười nói.

Lý Dương gật đầu, các tuyển thủ mỗi khi tiến nhập vào võ đài đính cấp đếu cần phải “biểu diễn” một chút, điểm này hắn biết rõ.

Quy tắc địa hạ quyền đàn : li khai địa hạ quyền đàn có hai phương pháp : Một, đính cấp quyền thủ tại võ đài đính cấp đánh đủ 10 trận, sau đó khiêu chiến với Ma vương. Khiêu chiến Ma vương thất bại thì có thể li khai địa hạ quyền đàn.

Hai, đính cấp quyền thủ đánh đủ 3 năm, mỗi năm tối thiểu 10 trận đấu, ba năm sau có thể li khai địa hạ quyền đàn.

Bất quá Lý Dương hiểu, cùng Ma vương khiêu chiến, nếu như thất bại thì 99% đều là chết tại trận, cho dù không chết thi cũng trọng thương đến mức tàn tật mất khả năng hoạt động. Còn nếu muốn tại địa hạ quyền đàn võ đài đính cấp đánh đủ 3 năm, độ khó so với khiêu chiến Ma vương mà không chết còn khá hơn. Cho dù là Ma vương, khi phải liên tục đối mặt với những người khiêu chiến thì cũng gục ngã. Ba năm ! Thật sự là quá dài.

“Các quý ông, quý bà, chúng ta hãy hoan nghênh tuyển thủ “Mộc” vĩ đại của chúng ta nhập tràng, anh ta đã vì chúng ta mà mang đến màn biểu diễn đầy hấp dẫn. Tin rằng việc anh ta dung hợp Đông phương võ thuật thần kỳ vào đòn công kích của địa hạ quyền đàn đã khiến mọi người như say như mê, nhưng mỗi lần mọi người đều nghĩ rằng thời gian quá ngắn, đừng lo lắng, việc biểu diễn cần phải biểu hiện 3 loại tuyệt kỹ, hôm nay mọi người hãy chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc tinh thần thịnh soạn này đi”. Tài phán hưng phấn cao giọng nói.

Lý Dương một thân hắc sắc thản nhiên bước lên võ đài.

“Mộc !” “Mộc !” “Mộc !” “Mộc !” “Mộc !” “Mộc !” “Mộc !”… …

Lý Dương vừa bước lên võ đài, tiếng hoan hô tức thì vang dội, bất kể khi nào sự lãnh khốc của Lý Dương đều mang đến cho họ một cảm giác kỳ lạ, sự bình tĩnh, lạnh lùng, bất kể chuyện gì xảy ra đều không kinh ngạc, tựa như không một người nào có thể chiến thắng được hắn, điều đó khiến toàn thân Lý Dương như tán phát ra một thứ khí chất kỳ lạ, chỉ riêng thứ khí chất đó, thứ mị lực đó đã ảnh hưởng đến những người xem.

Lý Dương bất ngờ rung tay phải, áo choàng lập tức thoát ra, trong mắt chúng nhân Lý Dương để trần nửa thân trên, lớp da màu đồng cùng với những cơ nhục không quá phát triển mang đến cho mọi người một cảm giác sung mãn lực lượng.

Lý Dương quay người qua gật đầu với Lão Kiệt Khắc, lão ta lập tức phất tay, hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức lấy ra súng máy MK12 bước lên võ đài.

“Các quý ông, quý bà, “Mộc” đầu tiên sẽ biểu diễn cho mọi người xem màn dùng thân thể chống đạn, hơn nữa đây là loại súng máy, trước đây đính cấp quyền thủ khi dùng thân thể chống đạn, đa số đều dùng loại súng thường, còn súng máy MK12 thì có lực xuyên thấu cao gấp hai lần các loại súng đạn bình thường, mọi người hãy tận tình hưởng thụ màn biểu diễn của “Mộc” !” Tài phán ở một bên nói với khán giả.

Nghe tài phán nói, khán giả bên dưới lại tiếp tục hoan hô.

“Hô !”

Lý Dương nhẹ nhàng mở miệng hít một hơi sâu, tiếng hít hơi tựa như tiếng gió rít, cơ nhục toàn thân Lý Dương thoáng chốc banh ra, lực lượng cơ nhục cường mãnh khiến thị giác của khán giả như bị trùng kích.

“Bắn !” Tài phán hạ lệnh.

Tâm thần tu vi Lý Dương trải quả khoảng thời gian tu luyện gần đây, đã trở nên rất thâm hậu, hắn có thể thấy được rõ ràng hai khẩu súng máy phân biệt liên tục bắn ra mười viên đạn.

“Phanh !” “Phanh !” “Phanh !” “Phanh !” “ Phanh !” “Phanh !”… …

Đạn bắn lên thân Lý Dương, từ từ tiến vào trong cơ nhục, sau đó không thể tiến thêm được chút nào nữa, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Tổng cộng hai mươi viên đạn, mỗi viên đều rơi trên mặt đất, còn trên da của Lý Dương thì ngay một chút ấn ký cũng không có.

Đám phú hào bên dưới tức thì hoan hôm đồng thời ánh mắt của mỗi người bọn họ đều sáng lên, họ đang nghĩ nếu như bản thân cũng có thể chống lại súng đạn thì tốt quá, tuy nhiên đám phú hào yêu thích địa hạ quyền đàn này cũng hiểu sự huấn luyện khủng bố của địa hạ quyền thủ, nên vạn lần không dám thử, mỗi người đều chỉ có thể nhìn cho thoả mãn khát vọng.

“Màn biểu diễn thứ nhất vẩn chưa tính là gì, “Mộc” của chúng ta sẽ mang đến màn biểu diễn chưa có bao giờ đó là “đạn bắn vào mắt” ! Ha ha, các quý bà, quý ông, xin đừng kinh hãi, đương nhiên không thể là dùng đạn bắn vào mắt, “Mộc” của chúng ta sẽ dùng ngón tay để kẹp viên đạn trước khi nó đến mắt”. Tài phán cười nói, mắt nhìn đám người giàu có ở phía dưới, hắn hy vọng nhìn thấy sự chấn kinh trong mắt bọn họ.

Phải, tài phán đã thành công, mỗi người ở bên dưới đều sửng sốt, dùng ngón tay kẹp đạn, đây quả thật là chưa từng có ở địa hạ quyền đàn.

“Mộc !” “Mộc !” “Mộc !” “Mộc !” “Mộc !” “Mộc !”… …

Bọn họ hoan hô, bọn họ dùng tiếng hoan hô để ủng hộ “Mộc” của bọn họ, họ chỉ biết dùng tiếng hoan hô để biểu đạt sự hưng phấn của bọn họ.

“Bắn !”

Hai tay bắn súng thiện xạ đứng vũng, hai khẩu súng máy cùng lúc khạc ra một viên đạn, mục tiêu --- đôi mắt của Lý Dương.

“Hô !”

Gió nổi lên, một đợt tàn ảnh lướt qua, liền đó tay phải Lý Dương đưa cao lên.

Hai viên đạn đang nằm giữa các ngón tay !

Lý Dương không ngờ không phải dùng hai tay phân biệt tiếp đàn, mà chỉ dùng tay phải, thoáng chốc bắt lấy hai viên đạn, điều này không khỏi những người có mặt chấn kinh.

“Có thể bắt đầu màn ba rồi !” Lý Dương không để tâm đến vẻ chấn kinh của chúng nhân, liền lên tiếng đề tỉnh tài phán. Tài phán ngay khi tỉnh lại, lập tức nói : “Màn ba, cước đá tử đạn. Hơn nữa còn là 20 viên đạn”.

Đám người phía dưới lại ngây ngốc, 20 viên đạn, cước đá ? Cái này đòi hỏi có tốc độ chân khủng bố, súng máy khoảng 2 giây là có thể bắn xong bằng với một giây phải đá ra 10 cú, đây tuyệt đối là tốc độ chân khủng khiếp. Nhưng khán giả làm sao biết được, cái này bất quá chỉ cần Lý Dương dùng 2000 tinh thực lực để biểu diễn mà thôi.

“Bắn !”

Lý Dương thong thả liếc mắt nhìn cột trụ võ đài, khoé miệng khẽ mỉm cười, rồi lại nhìn về hướng viên đạn.

20 viên đạn liên tiếp bắn tới, bất ngờ hai mắt Lý Dương sáng lên, hai chân thoáng chốc hoá thành huyễn ảnh, trong nhất thời mọi người không còn thấy rõ chân của Lý Dương nữa, “Phanh !” “Phanh !” “Phanh !”… … Khán giả chỉ còn nghe thấy tiếng từng viên đạn và cước của Lý Dương va chạm.

Có tiếng rơi xuống !

Khoé miệng Lý Dương mỉm cười, nhưng tài phán thì lại sửng sốt.

“Trời, trời ạ, Mộc, Mộc… … Mộc anh ấy, anh ấy không ngờ… …” Tài phán chỉ về phía một cột trụ, thực sự một câu cũng không thốt ra được, khán giả ở bên dưới cũng hướng mắt nhìn về phía cột trụ đó.

Trên cột trụ, 20 viên đạn đã ghim chặt lên đó, hơn nữa còn hình thành nên chữ “Mộc”.

Vừa rồi là Lý Dương dùng chân đá tử đạn, chỉ thoáng chốc đã đá bay, hơn nữa còn đem toàn bộ số đạn khảm lên cây cột làm bằng thép, cái đó cần có lực chân khủng bố đến mức nào ? Hơn nữa lại còn hình thành một chữ, vậy thì khả năng khống chế lực chân của Lý Dương rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào ?

“Không, không thể nào ?” Mỗi người khán giả đều sửng sốt, những khán giả xung quanh đều lần lượt tiến lên, tranh nhau nhìn cây cột đó.

Nhìn đám người phú hào đang tranh nhau, Lý Dương trong lòng cười thầm : “Các người làm sao hiểu được thiên đạo chí lý ? Xem ra khoảng thời gian này tu luyện “Ma thần lục tuyệt” đã có thành quả rồi, bất quá chỉ dùng đao mổ bỏ để thử một chút mà đã có công hiệu như vậy. Vậy thì lực khống chế phi đao của ta hiện tại chắc là vượt xa trước đây !”

Thiên đạo vốn là nguồn gốc, đối với thiên đạo mà có được cảm ngộ tức là bản thân tâm cảnh nhãn giới đã có sự đề cao, là sự thoát thai hoán cốt của tâm cảnh, sau này vô luận là thân thể công kích hay binh khí công kích đều hoàn toàn khác trước !

(1) Phú quý không dâm loàn, uy vũ không khuất phục, không nhận đổ bố thí cùa người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.