Thôn Phệ Tinh Không

Chương 7: Q.4 - Chương 7: Cái Chết Của Chiến Thần






La Phong không khỏi mỉm cười. Thói đời thật là thú vị. Năm tháng trước mình còn tới vũ quán để tiến hành sát hạch học viên. Khi đó người trong gia đình mình đều ở phòng thuê rẻ tiền trong tiểu khu. Vừa chuyển mắt, mình đã ở trong tiểu khu Minh Nguyệt, hơn nữa đến cả mấy ngàn vạn cũng có thể kiếm được rất dễ dàng!

- Lần kiểm tra này cứ để Ô thúc tiến hành đi, đến lúc đó ta thuận tiện tới xem.

La Phong cười rồi qua một bên ngồi xuống. Lập tức có người phục vụ đưa trà nước và vài món điểm tâm ngọt.

- Tên điên.

Một nam tử mặc đồ luyện công, cũng là một giáo viên của Cực Hạn Vũ Quán, cười nói:

- Nghe nói hai tháng gần đây cậu giết ngàn vạn quái thú à? Hơn nữa cơ hồ đều là quái thú cấp thú binh cao cấp? Thực lực của cậu bây giờ có phải là đã đạt tới cấp ‘chiến tướng sơ cấp' rồi hay không.

- Theo ta thấy thì chắc chắc là vậy rồi.

Bên cạnh có người đồng ý gật đầu.

Ô Thông cũng gật đầu:

- Võ giả chiến sĩ cao cấp, cũng không thể giết nhiều quái thú như cắt đồ ăn như vậy được. La Phong cho dù không tới cấp chiến tướng sơ cấp, cũng khoảng chừng ấy. Ta nhớ La Phong tu luyện Cửu Trùng Lôi Đao, phỏng chừng Cửu Trùng Lôi Đao đã có chút thành tựu rồi.

La Phong giật mình.

Phải không vậy?

Mình giết một vạn con quái thú, hơn nữa thời gian ngắn ngủn không đến hai tháng, mà tuyệt đại đa số đều là cấp thú binh cao cấp. Loại hiệu suất này, võ giả chiến sĩ cao cấp thật sự cũng khó mà làm được. Chẳng trách rất nhiều người đều nghĩ rằng mình đã đạt tới thực lực 'Cấp chiến tướng sơ cấp’ rồi.

- Cửu Trùng Lôi Đao rất khó luyện, hơn nữa bí tịch còn có giá quá đắt.

Mấy võ giả khác mở lời.

- Rất khó luyện.

La Phong cười gật đầu.

- Ta cũng chỉ hơi có chút đột phá mà thôi.

- À.

Ở đây kể cả Ô Thông, ai nấy đều nhìn La Phong với ánh mắt khác hẳn. Cửu Trùng Lôi Đao là bí tịch cấp cực khó. Người mua bí tịch thì nhiều, nhưng chỉ mỗi bước nhập môn thôi đã khiến cho không ít võ giả không thể đột phá. Tu luyện loại bí tịch này... cũng đại biểu là người có thể chiến đấu vượt cấp!

- La Phong.

Bên ngoài truyền đến một thanh âm, La Phong quay đầu nhìn lại, chính là Trần ca.

- La Phong, anh nghe nói cậu đã trở lại, không ngờ sáng sớm đã gặp rồi.

Trần Cốc cười ha ha đi tới.

- Được rồi, ngày mai có rảnh không, đi tham gia lễ viếng Lục Cương tiền bối nhé?

- Việc lớn như vậy, chúng ta cũng nên đi. La Phong, đến lúc đó chúng ta cùng đi.

Quán trưởng Ô Thông nói.

La Phong cảm khái một tiếng, rồi gật đầu.

Đi, việc này hắn đương nhiên muốn xem.

Vị Lục Cương tiền bối vừa chết chính là chiến thần cường giả bất hạnh mà ngày hôm trước bị giết trong sóng chuột cấp ba! La Phong mặc dù không chính thức gặp sóng chuột, nhưng lúc sóng chuột bộc phát, hắn cũng ở trong khu hoang dã... coi như là thỏ chết cáo khóc, thấy tiền bối qua đời, La Phong tự nhiên cũng nên đi viếng.

Sát hạch Chuẩn Võ Giả cùng ngày, đám người La Phong cũng xem đám hậu bối non nớt tới kiểm tra. Tổng cộng có tám người, có ba người vượt qua kiểm tra.

Tám người này thậm chí còn có một người mà La Phong biết. Chính là học viên cao cấp của Võ Quán Cực Hạn khu Nghi An. Nhưng học viên cao cấp này lại không vượt qua kiểm tra.

※※

Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ rất thấp. Ở nhà tang lễ ‘Anh Hùng Đường’ tại cơ sở Giang Nam Thị, chung quanh hoàn toàn giới nghiêm. Vì hôm nay có rất nhiều người tới viếng Lục Cương tiền bối.

Năm người Tiểu đội Hỏa Chùy đều tụ tập ở đây, năm người cùng mặc quần áo màu đen.

- Hôm nay nhiều người thật.

Trần Cốc không kìm được cảm thán một tiếng.

La Phong cũng nhìn chung quanh. Chung quanh mấy con đường đều đầy cứng những người đi viếng. Quan trọng nhất là —— hôm nay là ngày đầu lễ viếng, chỉ có một vài nhân vật đặc thù như võ giả, gia thuộc thân nhân, lãnh đạo chính phủ vân vân mới có thể đi vào.

Còn từ ngày mai tới bảy ngày sau, mới cho dân chúng bình thường đi vào viếng.

Cho dù như thế, hôm nay cũng có trên một vạn người tụ tập tới nơi này. Đây đều là nhân vật thượng tầng ở cơ sở Giang Nam Thị. Có một vài nhân vật thượng tầng của những gia tộc tập đoàn tài chính, có lãnh đạo chính phủ, quân đội, vô số vũ giả. Trong những vũ giả này, thậm chí còn có cả những cường giả cấp chiến thần!

Thỏ chết cáo khóc, một vị chiến thần chết, những chiến thần khác tới viếng, cũng là việc rất bình thường.

- Đài truyền hình quốc gia cũng tới.

La Phong nhìn máy quay xa xa.

- Lễ viếng chiến thần được truyền hình trực tiếp trên TV cả nước.

Cao Phong cảm khái nói:

- Hàng năm, khắp cả Trung Quốc có bao nhiêu chiến thần chết đi chứ?

Phát trực tiếp TV cả nước, chỉ có cấp chiến thần, thậm chí võ giả rất cao mới có thể được hưởng thụ. Còn cấp chiến sĩ, võ giả cấp chiến tướng, không được đối đãi như vậy. Phải biết rằng cho dù là tướng quân quân đội cũng chỉ có những người ở cấp cao nhất mới được đối đãi như vậy.

- Xem kìa, bên kia là thị trưởng Giang Nam Thị. Bên cạnh hắn là những lãnh đạo thường xay xuất hiện trên TV.

- Chậc chậc, xem kìa, mười hai gia tộc quốc nội trong liên minh HR, tộc trưởng Từ gia ở Giang Nam.

La Phong nghe nói Từ gia, không khỏi nhìn lại. Đó là một một lão giả tóc bạc, vóc người hơi mập mạp, thoạt nhìn khoảng tám chín mươi tuổi, nhưng cả người tự nhiên có một khí thế của người bao năm ở địa vị cao. Phía sau lão có bốn gã thuộc hạ đi theo.

- Bên kia là cường giả cấp chiến thần Gia Cát Sơn, là anh trai của chủ quản Cực Hạn Tổng Hội Quán chúng ta, Gia Cát Thao.

Không ít vũ giả xì xầm thảo luận.

Hôm nay tới đây, thật ra toàn bộ là đại nhân vật nhất đẳng. Bất luận là trong chính phủ, quân đội, kinh tế hay võ giả, đều là những nhân vật đỉnh cao.

- Phía trước bắt đầu lễ viếng rồi.

Cao Phong nhìn ra phía trước.

- Nhưng chúng ta phải đợi lượt sau mới có thể đi vào.

- Từ từ cũng được, khó mà có được dịp thấy những đỉnh cao như vậy.

Trần Cốc cười.

Mấy người bọn La Phong đứng ven đường, cùng vô số vũ giả khác chờ phía sau. Phía trước một vài đại nhân vật đã đi nơi tiến hành lễ viếng.

- Tích!

Một chiếc phi cơ chiến đấu hình dĩa bay, toàn bộ màu đen thẫm từ xa xa bay tới. Quân đội cảnh giới chung quanh nhà tang lễ Anh Hùng Đường căn bản không hề ngăn trở. Còn những cường giả cấp chiến thần, thị trưởng cơ cở Giang Nam Thị, những quan chức chính phủ quân đội lúc trước đã đi vào lễ viếng, bây giờ ai nấy toàn bộ ra ngoài nghênh đón.

- Đại nhân vật nào tới.

Trần Cốc mắt sáng rực lên.

- Mẹ nó, người nào tới đó?

Cao Phong cũng khiếp sợ.

Phải biết rằng những nhân vật ở đây, cơ hồ đã xem như đỉnh cao của đỉnh cao ở Trung Quốc rồi. Tỷ như cường giả cấp chiến thần, là những ngưu nhân (wm: trâu bò) trong đám võ giả rồi. Tỷ như thị trưởng cơ cở Giang Nam Thị, tuyệt đối quan chức nhất đẳng. Dù sao khắp Trung Quốc cũng chỉ có sáu Căn Cứ Thị, cao hơn tỉnh trưởng trước thời kỳ Đại Niết Bàn nhiều.

Nhưng bây giờ cả đám người này đều ra ngoài nghênh đón.

- Là người nào thế?

La Phong nhìn kỹ lại. Tất cả các võ giả, kể cả đài truyền hình, ai nấy đều dán mắt nhìn, không ai dám lên tiếng.

Một khoảng yên tĩnh.

Phi cơ chiến đấu đĩa bay từ từ hạ xuống, cửa máy bay mở.

Chỉ thấy một nam tử cơ bắp mũi ưng, một thân màu đen, từ cầu thang phi cơ chiến đấu đi xuống. Sắc mặt hắn không vui vẻ gì, hai mắt hơi rơm rớm nước mắt. Hắn đứng đó, khiến cho người ta có cảm giác chung quanh mấy chục thước giống như chìm vào bóng tối. Hắn chính là thần linh trong phạm vi mấy chục thước.

- Chu nghị sĩ.

Một cường giả cấp chiến thần nghênh đón.

Nam tử mũi ưng thở dài một tiếng, không nói gì, chỉ gật đầu chào đám cường giả cấp chiến thần, thị trưởng cơ cở Giang Nam Thị, quan chức đến từ kinh đô, tướng quân quân đội, rồi đi thẳng về phía nhà tang lễ.

Những người khác đều đi theo sau hắn.

Một khoảng yên tĩnh.

Đến khi nhóm đại nhân vật này đi vào, bên ngoài mới dần dần có tiếng thảo luận.

- Người kia là ai?

La Phong lòng tràn đầy nghi hoặc. Tuyệt đối là đại nhân vật đỉnh cao ở Trung Quốc. Dù sao cho dù lãnh đạo quốc gia nhân cũng rất ít khi buộc mấy cường giả cấp chiến thần phải cung kính chờ đợi một bên. Cường giả cấp chiến thần bình thường rất ít khi coi trọng quan chức.

- Không biết.

Bọn người Trần Cốc cũng lắc đầu.

Tai Cao Phong hơi giật giật, rồi thấp giọng nói:

- Có người đối diện nói là người vừa rồi, tên là 'Chu Hỉ'. Ta nghe qua cái tên Chu Hỉ này rồi. Năm đó là cường giả cấp chiến thần danh khí rất lớn. Nhưng sau đó không còn nghe tin tức gì nữa, rất ít khi lộ diện. Ta nghe người ta nói trên mạng, Chu Hỉ đã vượt qua cấp chiến thần, trở thành một trong những tồn tại đỉnh cao nhất rồi.

- Vượt qua cấp chiến thần?

Bọn người La Phong hít mạnh một hơi.

Trời ạ!

Loại tồn tại này, một người có thể được đối đãi ngang hàng với một quốc gia! Quốc gia cũng phải o bế, chăm sóc những người như thế. Đó tuyệt đối là tồn tại đỉnh cao nhất trong xã hội nhân loại. Chẳng trách đám lãnh đạo tập đoàn tài chính gia tộc, chính phủ, quân đội vân vân, thậm chí cả những chiến thần địa vị cực cao, cũng đều phải tới nghênh đón.

Có thể nói ——

Người như thế, chính là 'Thần' trong nhân loại.

————

Ps: ngưu nhân thứ nhất đã lên sân khấu!

Quyển 4: Giải Thưởng Cực Cao

Chương 8: Quách Hải

Người dịch: workman

Nguồn: tangthuvie

Nhạc buồn vang vọng cả nhà tang lễ Anh Hùng Đường. Từ quan chức chính phủ, các vị tướng quân đội đến võ giả cấp chiến thần, …vân vân, ai nấy cũng đều tỏ vẻ thương tiếc. Đài truyền hình quốc gia cẩn thận quay lại tất cả. Ký giả đài truyền hình cũng tập trung vào ống kính. Chẳng mấy chốc đã đến phiên nhóm La Phong.

Theo dòng người, năm người tiểu đội Hỏa Chùy cũng rất nhanh tiến vào bên trong nhà tang lễ.

Hội trường tưởng niệm chỉ có tấm ảnh thật to.

“Chỉ có ảnh, đến cả di thể cũng không còn.” Trong lòng La Phong thầm than.

Trước mặt sóng chuột vô cùng vô tận, một khi ngã xuống, thật sự không còn hài cốt! Trong tiếng nhạc buồn, bọn người La Phong trịnh trọng vái chào ba lượt. Thê tử và các con của chiến thần cường giả Lục Cương lặng lẽ quì bên cạnh.

Chẳng mấy chốc, đám La Phong đã rời khỏi hội trường.

Không khí bên ngoài hội trường rõ ràng dễ thở hơn một chút, không áp lực ngột ngạt như trong hội trường.

- Lục Cương tiền bối cũng xui xẻo thật.

Cao Phong lắc đầu thở dài.

- Vừa vặn lọt vào giữa trung tâm sóng chuột. Còn con thủ lĩnh của sóng chuột vô tận này khẳng định là nhắm vào Lục Cương tiền bối, coi hắn cường giả tuyệt đỉnh nhân loại, do đó không tiếc tất cả mà phải giết chết hắn! Chỉ cần sóng chuột không tiếc tất cả, một khi bị vây thì muốn trốn cũng không trốn thoát.

La Phong thấp giọng nói:

- Em nghe nói lúc đó vệ tinh có quay lại cảnh Lục Cương tiền bối trong lúc chiến đấu vùng vẫy, làm đổ vài chục kiến trúc cao tầng. Hơn trăm vạn thú chuột bị giết. Có thể tưởng tượng được cảnh này ghê gớm ra sao.

Lúc trước, hắn và cả bọn người Vạn Đông, chỉ bị một sóng chuột nho nhỏ mấy vạn con thú chuột đuổi giết mà thôi.

Hơn nữa trong đám thú chuột đó không có đến cả một con thú chuột cấp thú tướng. Nếu không tốc độ sao lại đuổi không kịp mấy người Vạn Đông? Nhưng cho dù là một nhóm chuột nhỏ như vậy cũng đã khiến cho La Phong cảm giác được áp lực. Vừa nghĩ tới cảnh ức vạn thú chuột vây công, La Phong đã không rét mà run! Cường giả cấp chiến thần có thể trong thời gian ngắn giết chết hơn trăm vạn thú chuột thì quả là cường đại.

- Lục Cương tiền bối ngay từ đầu nếu cẩn thận một chút, tránh xa trung tâm sóng chuột, cũng sẽ không chết đâu.

Cao Phong than thở.

...

Ngoài nhà tang lễ rất lạnh. Trên đường phố đều là những nhóm vũ giả, giới chính trị, giới quân sự, những nhân vật của tập đoàn tài chính gia tộc.

- La Phong.

Một thanh âm chợt truyền đến.

La Phong quay đầu lại nhìn. Gần đó chính là Từ Hân mặc bộ đồ màu đen, trang phục này của Từ Hân làm hắn có cảm giác lạnh hơn.

- Từ Hân, hôm nay bạn không đi học à?

La Phong hỏi.

- Hôm nay thứ bảy mà, tớ đi theo người nhà tới đây.

Từ Hân không khỏi bật cười nói.

La Phong kinh ngạc, rồi cười tự giễu:

- Thứ bảy à, ặc... không đi học, đến cả ngày mấy trong tuần cũng chẳng nhớ rõ.

Trở thành một võ giả, thật sự không cần để ý tới tuần lễ. Lúc trước khi còn đến trường, mới nhớ rõ những ngày nghỉ cuối tuần.

- Bạn La Phong bây giờ đã là võ giả rồi, khác hẳn những bạn cũ chúng ta.

Từ Hân cố ý đùa.

Hai người La Phong, Từ Hân đứng ở lề đường nói chuyện.

Còn Từ Cương đứng xa xa đang trò chuyện với một người đàn bà trung. Nhưng khi Từ Cương đưa mắt chú ý tới hai người La Phong, Từ Hân đứng xa xa, thì không khỏi khẽ nhíu mày, rồi xin lỗi người đàn bà trung niên:

- Trương đổng sự, tôi có chuyện phải làm. Lát nữa chúng ta bàn lại chuyện này nhé.

Người đàn bà trung niên đó mỉm cười gật đầu.

Từ Cương đi đến gần, ở khóe mắt vẫn chú ý tới hai người La Phong và Từ Hân. Với thị lực của Từ Cương, hắn có thể thấy rõ ràng vẻ mặt thần thái của La Phong và Từ Hân. Rất hiển nhiên, hai người La Phong, Từ Hân đang đàm luận rất vui vẻ. Điều này làm Từ Cương cảm thấy khó chịu hơn: “Muội muội là người rất có ngạo khí. Trước nay không thích tiếp xúc với bạn nam cùng lứa tuổi, sao lại cùng La Phong...”

Muội muội Từ Hân đã đạt tới tuổi kết hôn theo pháp định, do đó Từ Cương rất coi trọng tình cảm của muội muội.

Bất luận như thế nào... Hắn rất không thích La Phong.

“Một võ giả không biết ngày nào sẽ chết, cũng muốn dây dưa với muội muội của ta? Sa vào càng sâu, muội muội ta tương lai lại càng khổ!”

Từ Cương cảm thấy căm tức. “Tên La Phong này lần trước ta đã nói với hắn rất uyển chuyển rồi. Nếu hắn biết điều, nên tránh xa muội muội ta một chút. Rõ là không biết điều!”

Từ Cương hiển nhiên rất giận, nhưng giận thì làm gì được?

Hắn không ngu xuẩn mà xông thẳng lên.

“Hả?”

Ánh mắt Từ Cương đột nhiên chú ý tới một người gần đó, không khỏi liên tưởng gì đó. “Để La Phong chịu khổ một chút, để hắn biết khó mà lui!”

Trong lòng vừa nghĩ thế, Từ Cương đi nhanh về phía bên trái.

- Từ công tử.

Một thanh niên đầu trọc, nhưng nhìn gương mặt thì khá đẹp trai tươi cười bước tới chào hỏi.

- Quách Hải.

Từ Cương cũng cười đi tới.

- Không ngờ có thể gặp Quách Hải huynh đệ ở đây. Tôi còn nghĩ rằng cậu đang ở khu hoang dã chứ.

- Lễ tưởng niệm Lục Cương tiền bối là một việc rất lớn, tôi sao có thể không tới?

Thanh niên đẹp trai đầu trọc nhìn về phía hội trường nhà tang lễ, lắc đầu thở dài một tiếng.

- Năm đó ta cũng từng được Lục Cương tiền bối chỉ điểm. Thật không ngờ, Lục Cương tiền bối là cường giả lợi hại như vậy mà lại...

Từ Cương cảm giác thấy Quách Hải thương tâm thật sự, trong lòng thầm cười:

- Quách Hải và chiến thần Lục Cương cũng chẳng có bao nhiêu giao tình, thật là làm bộ làm tịch mà.

Hắn là một thương nhân, căn bản không thể giải thích giao tình giữa các võ giả.

Võ giả đi bên bờ sinh tử, rất coi trọng ân huệ. Tiền bối chỉ điểm thì cả đời sẽ khó quên.

- Quách Hải, hôm nay muội muội ta cũng tới đó.

Từ Cương cười nói.

- Từ Hân?

Quách Hải giật mình.

- Ở đâu?

Từ Cương cười khổ một tiếng, đưa mắt chỉ hướng:

- Hừm, ở bên kia, đang nói chuyện với một võ giả trẻ tuổi.

Quách Hải thấy La Phong và Từ Hân ở đàng xa, khẽ cau mày, kinh ngạc nói:

- Theo tôi được biết thì Từ Hân tiểu thư rất ít trao đổi với võ giả, võ giả trẻ tuổi này cũng có quan hệ khá đặc biệt nhỉ.

Mặc dù khá thích Từ Hân, nhưng Quách Hải vẫn không đến mức cho rằng mình thích Từ Hân thì nhất định buộc đối phương phải thích mình.

- Đúng là đặc biệt.

Từ Cương lắc đầu nói:

- Họ từng là học cùng học. Muội muội của tôi hình như cũng cảm tình với tiểu tử này, nếu không đâu có nói nhiều như vậy!

Quách Hải gật gật đầu. Từ Hân rất ít khi nói nhìn với một nam tử trẻ như vậy.

Mặc dù có khả năng khống chế tình cảm không tệ, nhưng Quách Hải cũng khó tránh khỏi nổi lên sự ghen ghét.

- Lần trước ta nhắc nhở tiểu tử này một lần rồi, bảo hắn cách muội muội ta xa một chút. Nhưng xem ra hắn rất có ý đồ với muội muội tôi.

Từ Cương nhìn về phía Quách Hải.

- Tiểu tử cũng không nhìn lại thân phận mình. Một võ giả cấp chiến sĩ, không biết chừng ngày nào sẽ chết, còn theo đuổi muội muội ta! Rõ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Quách Hải nhướng mày một cái, trong lòng không khỏi hơi đắc ý.

Thanh niên khó tránh khỏi như vậy. Khi so sánh với đối phương, hắn bây giờ đã là cấp chiến tướng trung cấp rồi! Hơn nữa năm nay mới gần hai mươi mốt tuổi.

- Từ Cương, anh nói đúng. Võ giả cấp chiến sĩ, khi vào trong khu hoang dã đích xác rất nguy hiểm, không biết chừng sẽ chết bất kỳ lúc nào.

Quách Hải gật gật đầu.

- Tiểu tử đó nếu thật sự nghĩ cho Từ Hân, cũng không nên theo đuổi Từ Hân.

- Tôi cũng nghĩ như vậy!

Từ Cương liền nói.

Quách Hải nhìn thoáng qua La Phong đằng xa, nói:

- Được rồi, hắn tên là gì?

- Hắn tên là La Phong, vừa mới trở thành võ giả không lâu.

Từ Cương nói.

- La Phong?

Quách Hải nhướng mày.

- Tên điên?

Từ Cương sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Quách Hải:

- Cái gì Tên điên?

- Tên điên là ngoại hiệu, chỉ có người có thực lực mới có thể được người khác đặt cho ngoại hiệu. Người bình thường muốn có ngoại hiệu cũng không có đâu.

Quách Hải nhìn về phía Từ Cương, nhíu mày nói:

- La Phong trong cộng đồng võ giả chúng tôi cũng có chút danh tiếng. Anh trước kia đã xem thường hắn rồi. Mặc dù hắn vừa mới trở thành võ giả không lâu, nhưng ngắn ngủn chỉ hai tháng qua, hắn đã giết chết trên một vạn con quái thú cấp thú binh, hơn nữa cơ hồ đều là cấp thú binh cao cấp. Theo tôi phỏng chừng —— hắn hẳn là có thực lực cấp chiến tương sơ cấp rồi!

- Giết chết trên một vạn con quái thú? Chỉ hai tháng?

Từ Cương chớp mắt.

- Cái gì, cậu nói hắn là cấp chiến tương sơ cấp à? Cấp chiến tương sơ cấp 18 tuổi sao?

Từ Cương không kìm được kinh hô.

Quách Hải gật đầu.

Từ Cương trợn tròn mắt quay đầu nhìn qua La Phong đang nói chuỵên rất vui vẻ với Từ Hân, không kìm được chửi thầm: “Mẹ nó, tiểu tử này giả khờ để lừa ăn thịt đối phương, lừa ta à! Không ngờ hắn lại là nhân vật như vậy!”

Cấp chiến tương sơ cấp 18 tuổi so với cấp chiến tướng trung cấp 21 tuổi thi, nếu xét về tiềm lực thì La Phong đúng là cao hơn một chút.

Từ Cương hơi đổi tâm tính một chút.

- Không ngờ, Tên điên cũng thích Từ Hân.

Quách Hải khẽ mỉm cười.

- Thú vị thú vị!

- La Phong, được gọi là Tên điên... ngoại hiệu này ….

Từ Cương vẫn còn chấn động vô cùng. “Hai tháng giết trên một vạn con quái thú! Thật là điên!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.