Thôn Phệ Tinh Không

Chương 2: Q.19 - Chương 2: Cổ Thuyền Ngân Hà






La Phong vừa mới đáp xuống đỉnh một ngọn núi, còn chưa kịp di chuyển, đã cảm giác được cả ngọn núi rung lên, không khỏi hơi bất ngờ... bảo tàng mở ra à?

Cả ngọn núi đều đang rung động, biên độ rung động càng lúc càng lớn.

- Bảo tàng.

- Bảo tàng sắp mở ra.

- Bảo tàng mở ra rồi.

Xa xa, đám người nhận truyền thừa vốn đang trò chuyện, hoặc tầm bảo đều bay lên trời, nhìn về phía này. Nhất thời trên bầu trời xa xa, từ bốn phương tám hướng, các nơi đều đầy những thân ảnh các tộc trong vũ trụ.

Phệ Kính Vương cũng ngồi bật dậy.

“Sao lại như vậy! “ Đôi mắt kim sắc của Phệ Kính Vương trợn tròn lên, liếc mắt nhìn thấy trong số bảy người nhận truyền thừa trên ngọn núi có cả La Phong, nhất thời nói: “ Nhất định là một trong số sáu người nhận truyền thừa kia. Nhất định như vậy! “ Hắn có ác cảm với Đao Hà Vương từ đáy lòng, hắn không thể chấp nhận việc Đao Hà Vương tìm được bảo tàng.

Hơn nữa, đây là ngọn núi cao thứ 106!

Tuy nói xếp hạng 106, nhưng bảo tàng nào trong số 108 đại bảo tàng truyền thuyết đều có giá trị sánh ngang với chí bảo cấp cao. Cho dù xếp hạng cuối cùng, cũng có giá trị sánh ngang với chí bảo bình thường nhất. Còn Phệ Kính Vương hắn lại vẻn vẹn chỉ có một chí bảo bình thường, đương nhiên không muốn tin việc Đao Hà Vương có thể tìm được.

Nhưng việc này không thể do ý chí của Phệ Kính Vương mà thay đổi được.

- Bảo tàng, là bảo tàng.

- Ngọn núi chấn động.

- Nhất định là bảo tàng sắp mở ra.

Tiểu đỉnh ngọn núi, những người nhận truyền thừa đều kích động, vì bọn họ cũng đang ở trên ngọn núi.

- Nhất định là ta, vừa rồi ta đụng trúng cái cây.

- Không, là ta, nhất định là vì ta đột nhiên kích hoạt điều kiện bảo tàng mở ra.

Mỗi người nhận truyền thừa đều kích động, hồi hộp. Tuy nói họ đều thấy là Đao Hà Vương vừa đáp xuống lập tức khiến cho ngọn núi rung động, nhưng họ vừa vặn cũng đang ở trên ngọn núi, nên không biết chừng cũng có thể do họ làm.

Có một chút hy vọng, họ đều không bỏ qua. Dù sao đây là một trong các loại bảo tàng tốt nhất!

- Rào rào rào...

Ngũ Thải Cực Quang Hồ bầu trời Vùng Bảo Tàng trên đỉnh ngọn núi đột nhiên xuất hiện hàng ngàn sợi cực quang, bắt đầu xoay tròn tựa như một vòng xoáy.

Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo!

Đột ngột, mấy ngàn sợi cực quang từ trên cao bắn xuống, mỗi sợi đều dài hơn trên vạn km, phân ra năm loại màu sắc, tựa như vô số sao băng rơi thẳng xuống, bắn xuống phía dưới. Chỉ một lát sau mấy ngàn sợi cực quang đã hoàn toàn bao phủ ngọn núi này, như một tấm rèm châu, xoay vòng quanh ngọn núi.

Lấp lánh rực rỡ!

Cảnh sắc hoa lệ như vậy làm cho vô số người nhận truyền thừa kích động tới đỏ mắt! Mấy ngàn sợi cực quang ẩn chứa uy áp cường đại khó tin. Phải biết là chỉ vài sợi cực quang đã có thể đồ lục được Vũ Trụ Tôn Giả. Mấy ngàn sợi ‘cực quang’ đó có uy năng như thế nào chư s? Dù sao chí bảo hộ giáo của Đại Thế Lực Đệ Nhất Vũ Trụ, chí bảo chí cường trong vũ trụ, đâu phải là chuyện chơi.

- Là của ta.

- Bảo tàng này là của ta.

Trên ngọn núi được mấy ngàn sợi cực quang bao phủ, những người nhận truyền thừa trên đỉnh núi và sườn núi đều trong phạm vi bao phủ.

Nhưng sau đó, những luồng sức mạnh cuộn thẳng tới họ, sau đó đưa họ 'thuấn di' ra ngoài.

- Không.

- Đừng.

- Là của ta.

Những người nhận truyền thừa ngoại tộc đó rất không cam lòng.

- Rốt cuộc là ai dẫn động bảo tàng?

- Khẳng định là Đao Hà Vương, ta thấy Đao Hà Vương vừa đáp xuống thì ngọn núi này.

- Có rất nhiều người nhận truyền thừa trên ngọn núi, ở sườn núi cũng có, không biết chừng là có bảo tàng giấu kín trên sườn núi.

Những người nhận truyền thừa ngoại tộc kích động vừa thảo luận vừa nhìn

Chỉ thấy.

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

Những thân ảnh, hoặc là khổng lồ hoặc là thấp bé, hoặc là phủ kín lân giáp, hoặc là trong suốt như chất lỏng, các loại sinh mạng ngoại tộc lần lượt bị Ngũ Thải Cực Quang Hồ ‘đá’ ra ngoài.

- Ai, rốt cuộc là ai kích hoạt bảo tàng?

- Đều bị đá ra ngoài rồi.

- Chúng ta đều đã bị đá ra?

- Là Đao Hà Vương, chỉ có Đao Hà Vương không ra.

Đám người nhận truyền thừa bay ra mặc dù không cam lòng, nhưng cũng nhanh chóng nhìn quanh. Chẳng mấy chốc họ đã xác định, chỉ có Đao Hà Vương là không ra.

Còn đám ngoại tộc quan khán xa xa ấy kỳ thật đầu tiên cố tìm ‘Đao Hà Vương’ trong số những người truyền thừa bị đá ra ngoài. Khi phát hiện không có hắn, liền lập tức hiểu ngay, Đao Hà Vương là người đã kích hoạt bảo tàng.

- Hừ.

Phệ Kính Vương nghiến răng, lộ ra răng nanh, phẫn nộ nhìn cảnh này.

Nhưng làm gì được?

Bên cạnh mấy người nhận truyền thừa nhìn nhau, nhưng không dám mở lời. Họ đều biết Phệ Kính Vương lúc này khẳng định đang rất tức giận.

“Một con mãnh thú điên ngu xuẩn không có trí tuệ. “ Bối Sơn Tôn Giả đưa mắt nhìn Phệ Kính Vương xa xa, chửi thầm.

Mãnh thú... Chính là sinh mạng cấp thấp, thực lực mạnh, nhưng trí tuệ cực kỳ kém trong vũ trụ.

OOo

La Phong không thấy được tất cả những gì phát sinh ở ngoại giới.

“Là ta chiếm được bảo tàng. “ La Phong cảm thụ ngọn núi dưới chân rung động không khỏi nở nụ cười.

Còn cảnh mà ‘bảo tàng’ kích hoạt trong Vùng Bảo Tàng, hắn cũng đã nghe nói qua rồi...

Một vài siêu tồn tại của Tổ Thần Giáo giấu bảo tàng ở ‘Vùng Bảo Tàng’, sau đó xác định các điều kiện khởi động bảo tàng. Còn các điều kiện này là do ' Ngũ Thải Cực Quang Hồ ' khống chế! Ngũ Thải Cực Quang Hồ kiểm soát toàn bộ phạm vi nó bao trùm trong mọi thời khắc. Nhất cử nhất động của những người nhận truyền thừa nó đều ghi chép lại.

Như La Phong lúc trước bị ám sát giết chết, sau đó sống lại, lúc sống lại hắn lộ khí tức Giới Chủ rất rõ ràng.

Ngũ Thải Cực Quang Hồ, liền lập tức ghi lại tin tức ‘Giới Chủ’ có thiên phú phân thân. Một khi phù hợp với một bảo tàng nào đó, khi La Phong đến một bảo tàng, Ngũ Thải Cực Quang Hồ sẽ tự động điều khiển bảo tàng hiện thế!

Vì các bảo tàng đều bị phong tỏa, ngoại trừ người sắp đặt bảo tàng, người mở ra bảo tàng và ‘Ngũ Thải Cực Quang Hồ’, không ai biết rốt cuộc là bảo tàng gì cả. Như ‘Thất Kiếm Vương’ năm đó tìm được bảo tàng, ngoại giới vẫn luôn nghi ngờ suy đoán. Chỉ cần Thất Kiếm Vương giữ bí mật, không xuất ra dùng, tự nhiên cũng không ai biết.

Ngọn núi rung động, đồng thời trên đỉnh ngọn núi nhưng nổi lên một tảng đá lớn.

“Hả? “ La Phong cẩn thận dán mắt vào đó.

Tảng đá lớn cao ước ba trăm thước, từ từ nổi lên, rồi sau đó bay thẳng lên trời, hoàn toàn lơ lửng phía trên ngọn núi.

“Rốt cuộc là bảo tàng gì đây. “ La Phong nhìn chằm chằm vào tảng đá lớn vừa bay lên, lộ ra một lỗ thủng khổng lồ trên đỉnh núi. Chỉ thấy lỗ thủng đó là một sơn đạo, vô cùng một khoảng yên tĩnh. Một lát sau, một cái nhẫn màu đen từ từ bay lên, sau đó bay thẳng về phía La Phong, lơ lửng trước mặt La Phong.

La Phong hít sâu một hơi, lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi một bảo tàng thích hợp cho mình.

Lúc này hắn đưa tay ra, tiếp nhận lấy chiếc nhẫn. Đây là một chiếc nhẫn vô chủ, La Phong dễ dàng đưa tinh thần ấn ký nhập vào trong.

“Nhẫn Thế Giới này rất không tệ. Chậc chậc, bằng với chiếc nhẫn Thế Giới tốt nhất ta mua. Đeo nó vào, gặp phải Vũ Trụ Chi Chủ công kích, nếu không cố ý công kích nhẫn Thế Giới, chiếc nhẫn Thế Giới này cũng không hư hao gì. “ La Phong thầm gật đầu. Nhẫn này vốn rất cứng, nhưng muốn công phá thì cũng dễ dàng.

Cứ phá tung một phương thế giới bên trong là được. Về phần phá từ bên ngoài, phải tùy thuộc vào nguyên liệu sử dụng để làm nhẫn.

“Rốt cuộc là cái gì? “ Niệm lực La Phong thẩm thấu tiến vào, bắt đầu điều tra.

Một phương thế giới trong nhẫn Thế Giới vẻn vẹn chỉ có một vật phẩm.

Một cái cổ thuyền!

Dài 12 vạn km, rộng 3 vạn km, toàn thân ánh lên những điểm ngân quang. Kết cấu thân tàu giống như thuyền trên biển, không giống phi thuyền vũ trụ.

“Đây là? “ La Phong đưa chút niệm lực chui thẳng vào chiếc cổ thuyền. Đưa tinh thần ấn ký dung nhập vào cổ thuyền, nhất thời vô số tin tức tràn vào trong đầu, làm La Phong không kìm được lộ ra vẻ kinh hỉ.

“Xuất. “ La Phong đưa tay ra.

Vèo!

Một luồng sáng bạc bay ra, rơi xuống lòng bàn tay, một cổ thuyền to bằng hạt táo.

“Lại.. lại là bảo vật loại cung điện phi hành. “ La Phong đôi mắt lóe sáng, khó nén kích động nhìn chiếc cổ thuyền này.” Chỉ là một trọng bảo cao cấp, lại được bình phán nhận định sánh ngang với chí bảo. Chẳng trách. Đây là loại cung điện phi hành, chỉ cần đem bán, tuyệt đối có cường giả nguyện ý đem một món chí bảo tới đổi! “

Từ những tin tức trong Cổ thuyền, La Phong cũng biết được, chiếc cổ thuyền này vốn tên là ‘Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền’. Nó là một trọng bảo cao cấp, công năng hơi cùng loại với ' Thiên Lang Điện '. Chỉ cần ở trong Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền, vậy địch nhân trừ phi phá nát thân tàu, nếu không thì ' công kích vật chất ' sẽ bị suy yếu đi, cơ hồ vô dụng. Công kích linh hồn cũng sẽ bị suy yếu với biên độ lớn.

Lúc trước La Phong gặp Phệ Kính Vương truy sát, nếu hắn có chiếc thuyền này mà tránh bên trong, Phệ Kính Vương căn bản không thể đả thương La Phong được. La Phong nhưng lại có thể bằng vào chiếc Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền’ này mà nhanh chóng chạy đi, bỏ xa xa Phệ Kính Vương.

Như ‘Thiên Lang Chi Chủ’ năm đó ở Cửu U Thời Không, đối mặt với công kích đáng sợ của Cửu U Chi Chủ thiêu đốt cả Cửu U Hải, lại bằng vào Thiên Lang Điện mà có thể thoát hiểm.

“Chiến giáp để phòng ngự là loại thiếp thân. Địch nhân bất luận công kích vật chất hay công kích linh hồn đều chỉ có thể suy yếu đi một bộ phận. “ La Phong mắt tỏa sáng.” Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền này thể tích khổng lồ, nếu ta ở trong đó, bằng với việc ở trong một pháo đài khổng lồ. Cái này còn tốt hơn cả Căn Cứ Thần Linh quí giá nhất Tộc Cơ Giới. “

Phòng ngự mạnh.

Hơn nữa Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền, nói về sự linh hoạt biến hướng thì có lẽ rất kém, nhưng gia tốc chạy trốn theo đường thẳng thì lại cực nhanh.

“Ha ha, đây là trọng bảo cao cấp, Vũ Trụ Tôn Giả khẳng định không thể hủy diệt nó, cho dù là Vũ Trụ Chi Chủ, e rằng cũng phải bỏ ra rất nhiều khí lực mới có thể huỷ hoại được một trọng bảo cao cấp. “ La Phong rất vui vẻ. Bên trong Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền, cộng thêm Tháp Châu bảo vệ linh hồn của mình, một khi bước vào Bất Hủ...

La Phong không khỏi nhếch mép cười.

Đương nhiên bảo vật cũng phải có đủ thực lực mới khu động được. Giả thiết thực lực kém, khu động chiếc cổ thuyền này thì tốc độ sẽ không đủ nhanh, e rằng ngược lại sẽ bị siêu cường giả lượm luôn.

“Chờ ta bước vào Bất Hủ, ta có thể sử dụng Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền rồi. “ La Phong thầm gật đầu.” Tương lai khi thực lực ta mạnh hơn, có kĩ năng khu động cả Tinh Thần Tháp, thì át chủ bài của ta sẽ là Tinh Thần Tháp. Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền đến lúc đó chỉ là một phương tiện giao thông thôi. “

“Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền, gọi tên dài quá lẹo cả lưỡi. Cứ gọi là Ngân Hà đi. “ La Phong nhìn thân tàu lấp lóe ngân quang, như thấy vô số ngôi sao lấp lánh trong Ngân Hà, nên đặt cho nó một cái tên như vậy.

Trọng bảo tuy có tên, nhưng phần lớn đều khó đọc.

Như Chuông Tím, vốn tên là ‘Ma Âm Hỏa Thần Chung’, La Phong cứ gọi nó là Chuông Tím thôi.

Chiếc Ngân Cầu Ảo Ảnh Thuyền cũng vậy, La Phong gọi luôn là ‘Ngân Hà’.

“Cổ Thuyền Ngân Hà, trước khi ta chính thức khu động được Tinh Thần Tháp, sẽ để ngươi theo ta. “ La Phong nhìn cổ thuyền lòng bàn tay, thầm nhủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.