Tên thiếu niên gầy gò đó chính là Nhãn Kính Xà. Hắn cực kỳ nổi tiếng trong khu Nghi An với tuyệt kỹ phi đao. Từ lúc trước, khi những tù phạm khác điên cuồng vây công La Phong, hắn đã cố tìm cơ hội động thủ tốt nhất. Bây giờ, trong lúc La Phong đang giao chiến…
Hắn lập tức ra tay!
Phi đao của hắn hết sức âm hiểm. Một đao bay ra vừa vặn bị thân thể một tù phạm che mất tầm nhìn, khiến cho La Phong không thấy có phi đao phóng tới.
Veo!
Hàn quang chợt lóe! Thanh phi đao xuyên qua đũng quần một tên tù phạm bắn lên. Khi La Phong thấy được thì nó chỉ còn cách hắn có hai thước!
“Không ổn!”
“Không còn kịp rồi.” - Phản ứng thần kinh của La Phong rất nhanh, nhưng thời gian ngắn như vậy hắn cũng căn bản không kịp di động thân thể để né tránh.
Phi đao cũng không hướng vào chỗ yếu hại, mà lại bắn về phía vai phải của La Phong.
‘Không! ‘ La Phong trừng mắt ra nhìn. Đối với một vũ giả mà nói thì cánh tay sử dụng vũ khí là rất quan trọng. La Phong dùng đao bằng tay phải. Một khi khớp vai phải bị bắn thủng, thì phải cần mấy tháng mới căn bản thi triển được đao pháp, đánh nhau với quái thú được.
Nói cách khác, một khi trúng đao thì Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch vào ngày mùng một tháng tám tới hắn sẽ không thể tham gia. Chỉ có thể đợi ngày một tháng hai sang năm.
‘Không! Tránh đi, tránh đi!!! ‘
Thấy thanh phi đao với tốc độ kinh người trước mặt, ngắn ngủn chỉ cách mình hai thước, trong đầu La Phong hoàn toàn trống rỗng. Tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, toàn bộ tinh thần La Phong vô cùng căng thẳng, lực lượng gân cốt toàn thân cũng bung ra đến cực hạn. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào thanh phi đao, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất…
Né tránh phi đao, không thể để cho phi đao bắn trúng bả vai mình!
- Phốc!
Phi đao đang lao tới, chợt thay đổi phương hướng. Vốn nó đang bắn thẳng về phía bả vai La Phong, chợt lướt qua, chỉ để lại một vết xước. Có chút máu hơi rỉ ra nhiễm đỏ y phục vai La Phong.
- Toàn bộ ngồi xổm xuống, toàn bộ ngồi xổm xuống!
- Nhanh, ngồi xổm xuống.
Lúc này, vô số cảnh sát gác ngục cầm súng đã xông vào giữa đại sảnh. Đám tù phạm đang điên cuồng, lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống. Ngay cả Nhãn Kính Xà cũng ngồi xuống. Hắn khiếp sợ nhìn La Phong:
- Sao lại như thế, một phi đao của ta sao lại không trúng hắn chứ?
Nhìn thấy đám cảnh sát xông vào, La Phong cũng lập tức ngồi xổm xuống.
- Vừa rồi phi đao sao lại đổi hướng?
La Phong đang ngồi xổm xuống cũng không hiểu tại sao. Nhưng đúng lúc đó, một cơn đau đầu không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên sinh ra. Nó như có một mũi nhọn chọc ngoáy trong đầu khiến cho La Phong đau tới mức toàn thân co quắp, ngã xuống.
- Chuyện gì thế?
- Tới đây.
Đám cảnh sát khống chế xong thế cục không khỏi chấn động nhìn La Phong. Chỉ thấy lúc này toàn thân La Phong đỏ rực, mồ hôi túa ra như tắm. Thậm chí còn chảy cả máu, làm y phục toàn thân La Phong chẳng mấy chốc hoàn toàn nhiễm đỏ. Gân xanh nổi vồng lên như những con thanh xà quấn quanh cơ thể, làm cho La Phong trở nên đáng sợ trước đó chưa từng có.
- Không ổn, hắn ngất rồi.
- Nhanh, nhanh đưa tới bệnh xá cứu chữa.
Đám cảnh sát cũng bị hình dáng La Phong dọa cho sợ hãi. Mặc dù La Phong cả người đã mất ý thức, nhưng thân thể vẫn đỏ rực.
Trong đầu La Phong, một luồng luồng sức mạnh thần bí không ngừng tuôn ra, trong nháy mắt dung nhập khắp toàn thân. Dưới nguồn sức mạnh đó, toàn thân xương cốt, lục phủ ngũ tạng, máu, cơ bắp, da La Phong đều đang phát sinh biến hóa. Đồng dạng mỗi một tế bào cũng đều thay đổi nhanh chóng. So với khi La Phong tự mình tu luyện nguyên năng gien thì tốc độ thân thể lột xác nhanh gấp trăm lần ngàn lần. Theo lý thuyết mà nói thì biến đổi với tốc độ nhanh như vậy sẽ khiến cho thân thể chịu không nổi mà băng hoại hoặc nổ tung.
Nhưng dưới luồng sức mạnh thần bí dung nhập, thân thể của La Phong mặc dù chảy máu, xương cốt rung động, lắc lư, nhưng ít nhất thân thể không xuất hiện một chút nội thương nào.
- Nhanh, cẩn thận một chút, đưa đến bệnh xá.
Đám cảnh sát lập tức khiêng La Phong đi tới phòng bênh xá. Đám tù nhân còn lại cũng nhanh chóng bị dồn về phòng.
××××××
Tám giờ tối, trong tiểu lâu một tòa nhà ba tầng u tĩnh của trại tạm giam. Nơi phòng khách lầu một, trên màn hình chừng hai trăm inch treo trên vách tường đang chiếu lại một đoạn phim.
- Tạm dừng. – Một người trung niên mặc áo ngủ nói. Nhất thời máy chiếu phim tạm ngừng lại. Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa.
- Vào đi.
Cửa vừa mở, một nam tử mặc quân phục đi đến, cung kính nói:
- Sở trưởng. Mục đích lần bạo động này đã tra ra được. Do Chu Hoa Dương sắp xếp người đối phó với một người thanh niên tên là La Phong. Nhưng kết quả là một đám người bị La Phong đánh bị thương.
- Tiểu tử Chu Hoa Dương à? Dựa vào vài thế lực Chu gia nhà hắn, thật là kiêu ngạo.
Trung niên mặc áo ngủ lạnh lùng nói.
- Mặc dù là Chu Hoa Dương sắp xếp, nhưng người thực sự muốn rat ay với La Phong, theo chúng ta đoán thì đó là một thanh niên tên là Trương Hạo Bạch.
Tên sĩ quan cung kính nói:
- Chúng ta xem hồ sơ của La Phong. Hơn nữa khi hắn vào trại tạm giam cũng từng có liên quan tới Trương Hạo Bạch. Rất có thể Trương Hạo Bạch mời Chu Hoa Dương giúp đỡ.
Bây giờ cả Hoa Hạ quốc tổng cộng có sáu căn cứ thành thị. Do mật độ dân số rất đông, làm cho quốc gia cũng phải khống chế công dân nhiều hơn.
- Nhưng theo chúng ta biết thì tất cả những băng ghế, bàn bằng kim loại đều có dấu nắm tay đánh cho trũng xuống. Chúng ta đoán, tố chất thân thể của La Phong khẳng định đạt tới mức độ vũ giả.
Một tên sĩ quan khác dõng dạc nói. Bàn ghế ăn cơm trong trại tạm giam đều làm bằng kim loại. Nắm tay của La Phong đánh trũng cả cái bàn bằng kim loại, thậm chí còn chém đứt cả ghế có thể nói hết sức đáng sợ!
- Mức độ vũ giả?
Trung niên có dáng vẻ lạnh lùng đứng phắt lên, nhíu mày nhìn chằm chằm vào tên sĩ quan.
- Ngươi khẳng định chứ?
- Chắc chắn trăm phần trăm!
Tên sĩ quan trả lời:
- Hơn nữa ta vừa mới gọi điện thoại cho Hội Quán. Hội Quán Cực Hạn đã xác nhận, La Phong vừa mới tiến hành sát hạch Chuẩn Vũ Giả, và đã thông qua kiểm tra! Tuy nhiên, bây giờ còn chưa được ghi vào hồ sơ thân phận công dân hắn. Có lẽ phải mấy ngày nữa mới được ghi vào hồ sơ.
- Chuẩn Vũ Giả hả? Hắn là một Chuẩn Vũ Giả, còn chạy đến trại tạm giam làm gì?
Trung niên nhíu mày.
- Tới chơi cho vui à, việc có thể rất phiền toái.
Bất luận là ở đâu, cũng rất coi trọng quyền lợi vũ giả. Nếu có vũ giả bị cảnh sát gây bất lợi, khẳng định sẽ bị toàn thể vũ giả bất mãn. Đến lúc đó rất phiền toái. Dù sao hệ thống cảnh sát không có tư cách tạm giữ vũ giả.
- Bây giờ La Phong đâu rồi?
Trung niên hỏi.
- Tên La Phong từ bé đã có bệnh đau đầu rất lạ. Vừa rồi lại phát bệnh. Nhưng bây giờ đã trở lại bình thường, đang ở phòng y tế. Tuy nhiên vẫn chưa tỉnh.
Tên sĩ quan trả lời.
Trung niên tự hỏi một chút, rồi lập tức hạ lệnh:
- Lập tức chuyển La Phong sang trại an dưỡng quân nhân bên cạnh. Cho hắn ở trại an dưỡng hạng nhất, để hắn nghỉ ngơi! Chờ hắn tỉnh lại, ngươi thay mặt cho ta tự xin lỗi hắn. Đợi sáng mai chúng ta sẽ liên lạc với Cực Hạn Vũ Quán của hắn, cần phải đem việc này việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ thành không! Rồi đuổi hắn về nhà.
- Dạ, sở trưởng.
Tên sĩ quan lập tức lĩnh mệnh rời đi.
××××××
Đêm khuya, trong căn phòng ngủ u tĩnh, La Phong nhúc nhích, sau đó mở mắt ra.
“Hả? Đây là đâu?” - Khi ý thức La Phong vừa tỉnh lại, liền đưa mắt nhìn khắp chung quanh. Hắn có thể nghe rõ tiếng những hộ gia đình khác đang bật TV, thậm chí còn tiếng người trực đêm nói chuyện xa xa trên đường cái. Những thanh âm này hắn đều có thể nghe khá rõ.
“Không đúng, không phải là do âm thanh lớn mà do thính lực ta đã tăng lên.”
La Phong xuống giường đứng lên. Hắn đi lại trong phòng ngủ, nhìn chung quanh, thị lực, thính lực thậm chí khứu giác cũng đều có sự thay đổi.
“Lúc trước khi thanh phi đao bắn vào không hiểu sao đột nhiên đổi hướng?” - La Phong vẫn còn nhớ rõ ràng cảnh đó. Nếu thì nó đã bắn trúng bả vai hắn.
Ánh mắt La Phong nhìn xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi sực nghĩ ra, nhất thời một luồng sức mạnh vô hình trong nháy mắt khống chế chiếc ghế.
Vù!
Giữa đêm tối, chiếc ghế trôi nổi giữa không trung.
“Hả? Cái gì thế này?” - La Phong nhảy dựng lên. “Ta có thể khống chế đồ vật?”
Sau phút choáng váng, La Phong dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu hồi ức cẩn thận lại mọi chuyện: ‘ Lúc trước khi phi đao biến hướng, hẳn là do lực lượng tinh thần ta khống chế. Nếu không thì không thể giải thích được. Nhưng sao ta có thể cách không khống vật được nhỉ?”
‘Lúc trước, ta bị đau đầu rồi ngất đi. Sau đó tỉnh lại, ta có thể khống chế vật thể chắc chắn hai việc này có liên quan. Bây giờ, đầu óc ta hết sức thoải mái. - La Phong cảm thấy tựu giống như một cái gông xiềng đã được mở ra, cả người hết sức thư thái.
‘Ta có năng lực khống chế vật thể, nhưng không biết mạnh tới đâu? ‘
La Phong tâm ý máy động, ánh mắt nhìn về phía chiếc giường. Nhất thời cả chiếc giường bay lên lên. Quay đầu sang quầy để TV bên cạnh nhìn, chiếc TV cũng nổi lên. Ngay sau đó là ba cái ghế, một cái bàn trà, bên cạnh tủ quần áo, tất cả toàn bộ đều lơ lửng lên khỏi mặt đất.
Tất cả mọi vật trong phòng ngủ đều lơ lửng trên mặt đất như không hề có trọng lực.
‘Khống chế nhiều đồ vật lơ lửng như vậy, ta chẳng hề có cảm giác phải cố gắng gì cả sao? ‘ La Phong từ từ đi ra sân thượng, trong đêm khuya, mọi vật yên tĩnh. Ánh mắt La Phong nhìn con lươn giữa đường, tâm ý vừa động.
Rắc!
Một cương trụ trên con lươn từ từ xoay tròn, rồi sau đó rơi xuống khỏi con lươn. Nhìn cây cương trụ, dưới đôi mắt nhìn chăm chú của La Phong, khúc đầu của cây cương trụ bắt đầu xoay tròn méo mó, trở nên sắc bén, biến thành một mũi dùi nhọn.
‘Đi đi! ‘ La Phong tâm ý vừa động. Chỉ thấy cây cương trụ như một tia chớp bắn về phía một hòn giả sơn ở tiểu khu phía dưới. Với tốc độ kinh người này, cây dùi này trong nháy mắt xuyên qua tảng đá trên hòn giả sơn.
Vèo! Vèo! Vèo!
Chỉ thấy cây dùi hóa thành vô số ảo ảnh, không ngừng điên cuồng bắn phá tòa giả sơn. Giống như bị vô số viên đạn xuyên qua, cả hòn giả sơn chẳng mấy chốc đã biến thành tổ ong.
- Bùng!
Đột nhiên một tiếng nổ trầm trầm vang lên. Hòn giả sơn cao chừng hai ba thước hoàn toàn nứt toác biến thành vô số tảng đá vỡ vụn. Còn cây dùi vẫn được La Phong khống chế cũng gẫy vụng.
- Là ai?
- Hụ hụ, hụ hụ...
Cả khu an dưỡng quân nhân lập tức vang lên còi báo động. Những chiếc đèn lần lượt được bật sáng, không ít cảnh vệ cầm súng vọt tới.
Còn bản thân La Phong thì rụt cổ lại, lập tức chui vào nhà nằm trên giường, trong lòng cảm thấy sợ hãi:
- Tảng đá lớn dày chừng hơn hai thước, lại trong nháy mắt bị bắn xuyên qua! Uy lực ta khống chế mũi dùi này, đủ để sánh ngang đạn xuyên thép của súng bắn tỉa hạng nặng. Chỉ vì mũi dùi này không đủ chắc, cũng không sắc bén, nên mới mới bị vỡ vụn
- Trong nháy mắt ta có thể không chế nó xuyên qua hơn trăm lần, chẳng phải tương đương với với việc bắn ra hơn trăm viên đạn xuyên thép hay sao?
La Phong hoàn toàn bị năng lực của mình làm kinh ngạc đến ngây người.
Năng lực như vậy...
Quá kinh dị.
...
Trong tiểu khu trại an dưỡng, vô số cảnh vệ tụ tập trước hòn giả sơn.
- Rốt cuộc có chuyện gì thế?
Vốn một hòn giả sơn rất đẹp, cao hai ba thước, phương viên mấy thước, lại biến thành đá vụn.
- Đây là, đây là bị đạn bắn rồi?
Đám cảnh vệ này chỉ nghĩ tới súng đạn. Ngoài ra, bọn họ không thể tưởng tượng được rốt cuộc có gì khác có thể làm cho một hòn giả sơn trong nháy mắt hoàn toàn biến thành đá vụn.