La Phong phi hành trên không, nhìn xuống thành phố phía dưới.
Địa cầu cơ hồ không còn khu vực trồng lương thực. Trên lục địa phần lớn là khu nhân loại sống. Vùng ngoại thành lẫn thành phố đều được xây dựng tuyệt đẹp. Không trung xanh thẳm trong vắt, mặt đất cây xanh mượt mà, cho dù là trong thành phố phồn hoa nhất cũng rất ít khi thấy những cao ốc cao chọc trời. Chỉ còn lại có một vài cao ốc cao chọc trời có giá trị kỷ niệm thôi.
- Điện hạ, năm đó ngươi sống ở đâu.
Địch Luân cười hỏi.
- Đằng kia!
La Phong từ xa chỉ vào một thành phố lớn phồn hoa xa xa
- Dương Châu thành, một trong tám đại vệ thành của Cơ sở Giang Nam Thị. Thành phố có vài khu vẫn được bảo trì, nhưng cả Dương Châu thành đã biến hóa quá lớn.
Dương Châu thành, bây giờ là một tòa thành rất nổi tiếng trên địa cầu.
Chỉ cần dân cư bình thường cũng đã đạt tới hai ngàn vạn. Hơn nữa vô số người lui tới du ngoạn, vô số người hâm mộ truy tìm dấu chân La Phong trên địa cầu, làm Dương Châu thành phồn hoa phi thường. Sau khi cả địa cầu được cải tạo... địa vị của Dương Châu thành đã được đề cao tới mức sánh ngang với cơ sở Giang Nam Thị.
Dương Châu thành, khu nhà cổ thành phố La gia.
- Địch Luân, đợt lát nữa ngươi hơi chút biến ảo bộ dáng một chút.
La Phong cười nhìn nam tử đầu trọc hắc bào.
- Ngươi trông như vậy rõ ràng không phải người địa cầu, sẽ khiến người ta vây xem.
- Hiểu rồi.
Địch Luân gật đầu. Đồng thời Bất Hủ lực bắt đầu khởi động. Thân thể, mặt mũi, bộ dáng, tựa như nước chảy di động, chẳng mấy chốc đã biến thành một nam tử đầu trọc da vàng rất bình thường, không khác gì người địa cầu bình thường, đến cả y phục trên người cũng biến thành một bộ quần áo rất thông thường.
Vèo! Vèo!
La Phong, Địch Luân nhanh chóng đáp xuống. Hai người căn bản không khiến cho thành phố cảnh giác chút nào, rồi không một tiếng động đi trên đường Dương Châu thành.
- Đây là trường trung học mà ta học tập.
- Đây là đường phố ta thường xuyên đi ngang qua, vẫn được bảo trì nguyên dạng.
- Kia, là phòng thuê rẻ tiền nơi ta từng sống rất lâu.
La Phong, Địch Luân vừa đi, vừa nhìn một vài ký ức hơn hai trăm năm trước. Là một cường giả vũ trụ, trí nhớ La Phong cực mạnh. Đến cả một vài ký ức thời kỳ trẻ con cũng có thể nhớ được.
- Nơi này thật là náo nhiệt.
Địch Luân chỉ vào một vũ quá rộng lớn xa xa.
- Đó là nơi ta luyện võ.
La Phong cười nói:
- Năm đó ta là học viên trong đó.
- Điện hạ năm đó tu luyện tại đây. Còn điện hạ bây giờ đã là lãnh chúa Ngân Hà, chẳng trách tòa vũ quán này lại náo nhiệt như vậy.
Địch Luân cũng cười gật đầu.
La Phong quay đầu chỉ vào một nhà hàng gần đó:
- Đi, tới nhà hàng đó ăn cơm đi. Không ngờ qua hai trăm năm, nhà hàng này vẫn còn.
La Phong đeo kính râm, cùng Địch Luân tiến thẳng vào nhà hàng này.
Vừa tiến vào nhà hàng, La Phong, Địch Luân đã phát hiện có không ít người đang tụ tập bên trong nhà hàng, đang vây xem cảnh náo nhiệt.
- Tập tính người quê nhà ta thích vây xem náo nhiệt, vẫn luôn không thay đổi.
La Phong ngược lại nở nụ cười, cũng đi đến một góc nhà hàng, nhìn những gì phát sinh bên trong.
Bên trong nhà hàng vô cùng bừa bãi.
Cái bàn, cái ghế, chén vỡ lật úp, một thanh niên tóc vàng hơi mập mạp, phía sau còn đi theo bốn gã bảo vệ mặc hắc y, vây quanh một thanh niên mặc đồ luyện công đang che trước mặt một cô gái.
- Nghiêm mập, ngươi đừng có cầm kê mao đương lệnh tiễn (cầm lông gà giả làm lệnh tiễn).
Thiếu niên mặc đồ luyện công quẹt vết máu trên khóe miệng, giận dữ chỉ vào thanh niên hơi mập mạp.
- Ngươi không phải là muốn thanh tĩnh, vậy ta cho ngươi thanh tĩnh. Thế mà ngươi chuyên môn tìm Dương Chí ta để kiếm chuyện là sao... Muốn dựa vào bảo vệ của lão đại ngươi nhân cơ hội phế ta đi à.
- Ta không nhằm vào ngươi. Ai bảo tiểu tử ngươi dám không nể mặt lão đại ta chứ.
Tên mập tóc vàng cười lạnh một tiếng.
- Bây giờ thì mau mau biến đi.
Nhưng đáy lòng hắn lại thầm nghĩ... tên Dương Chí này tiến bộ thật nhanh. Lại có thể đỡ được công kích của đám bảo vệ lão đại mà không bị phế.
- Phốc.
Thanh niên mặc đồ luyện công khí huyết dâng trào, không kìm được lại phun ra một búng máu.
Thanh niên mặc đồ luyện công hừ nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn tên mập tóc vàng
- Nếu không phải vừa mới đột phá, e rằng vừa rồi đã bị phế thật rồi. Hừ hừ, nhưng bây giờ đã tới nhà hàng, trước mặt công chúng, lại là Dương Châu thành, Nghiêm mập cũng chỉ có nước bỏ đi, không có gan làm xằng bậy đâu.
Tên mập tóc vàng quát lạnh nói:
- Lão bản, lão bản, ta đã nói muốn thanh tĩnh, sao còn không bảo tiểu tử này cút đi.
Lão bản nhà hàng là một thanh niên gầy gò, vội cười làm lành đi ra.
- Nghiêm Hoan.
Cô gái phía sau thanh niên mặc đồ luyện công phẫn nộ chỉ vào tên mập tóc vàng.
- Anh ta sắp tới đây. Ngươi đừng quá kiêu ngạo.
- Tránh cả ra.
Một đám cảnh sát hóa thành những luồng tàn ảnh, nhanh chóng tách đám người ra. Vài chục cảnh sát nhanh chóng chiếm cứ những vị trí trọng yếu trong nhà hàng.
La Phong đứng trong góc nhìn ra, không khỏi nhếch mép cười.
Cảnh sát?
Hiện cảnh sát trên địa cầu xem ra ai cũng ít nhất đều là cấp chiến tướng. Đúng vậy... Dù sao trên địa cầu bây giờ, cơ hồ mọi người yếu nhất cũng là cấp chiến sĩ.
- Ai tới nháo sự.
Tráng hán lực lưỡng dẫn đầu đám cảnh sát nhìn lướt qua những người ở đây.
- Anh.
Cô gái như thấy cứu tinh, vội hô.
- Tiểu muội.
Tráng hán nhìn muội muội không hề bị thương, thở phào một hơi, rồi nhìn thanh niên mặc đồ luyện công sắc mặt tái nhợt đang đứng cạnh cô gái, trên y phục có vết máu loang lổ, nhất thời biến sắc.
-, Dương Chí lão đệ, chuyện gì thế.
- Anh, là Nghiêm mập dẫn người của lão đại hắn tới đây chiếm bàn. Chúng ta đương nhiên không muốn trêu vào lão đại hắn, do đó lập tức rời đi. Nhưng tên Nghiêm mập thuần túy lại gây gổ với A Chí, cố ý gây chuyện, còn cho một bảo vệ ra tay... May mà A Chí thật sự vọt lên được lầu một, tới trước công chúng. Do có rất nhiều người ở đó, họ mới không dám làm xằng bậy. Nếu ở trên lầu, e rằng, e rằng...
Thiếu nữ hai mắt rưng rưng.
Tráng hán quay đầu nhìn chằm chằm vào tên mập tóc vàng.
Tên mập tóc vàng vẫn mang tiếu ý, đứng trước bốn bảo vệ, mỉm cười nhìn tráng hán.
- Vương đội trưởng.
Tên mập tóc vàng mỉm cười.
- Nghiêm Hoan ngươi làm việc cho đúng mực. Đây là Dương Châu thành! Dám gây chuyện à.
Tráng hán quát khẽ.
Tên mập tóc vàng mỉm cười nói:
- Đúng, đây là Dương Châu thành, Dương Châu thành của La gia! Đừng nói Dương Châu thành, dù cho cả hệ Ngân Hà cũng là của La gia... Tại đây, trêu vào người La gia, ai cũng không cứu được các ngươi đâu.
Đám cảnh sát đều trầm mặc.
Tráng hán đội trưởng cảnh sát nhìn chằm chằm vào tên mập tóc vàng, sau đó khẽ quát một tiếng:
- Tiểu muội, chúng ta đi.
Nói rồi đỡ thanh niên mặc đồ luyện công bước đi.
Tên mập tóc vàng mỉm cười nhìn cảnh này.
Ở góc nhà hàng.
- Tựa hồ có liên quan tới điện hạ đó.
Địch Luân cười nhìn La Phong.
La Phong cũng cười:
- Tựa hồ là như vậy.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào. Vốn vô số người vây xem bên ngoài đều nhanh chóng né tránh, rồi nghe một thanh âm đầy áp lực:
- Là phi thuyền của thiên tài La gia.
Chỉ thấy ngoài nhà hàng, một chiếc phi thuyền màu lam thẫm, đường kính ước ba mươi thước từ từ hạ xuống. Trong quá trình hạ xuống, có những bảo vệ đồng phục đen nhanh chóng nhảy xuống, nhanh chóng bảo vệ xung quanh nhà hàng.
- Lão đại tới rồi.
Tên mập tóc vàng bên trong nhà hàng hơi biến sắc, hai tay như ảo ảnh, nhanh chóng quét vô số bàn ghế vỡ nát qua một bên.
- Nhanh xử lý rác rưởi đi.
Tên mập tóc vàng khẽ quát một tiếng với đám người chung quanh.
Nhất thời
Bốn gã bảo vệ hắc y phía sau hắn, cùng với đám người phục vụ lập tức nhanh chóng thu thập rác rưởi. Chỉ hơn mười giây, cả lầu một nhà hàng đã trở nên trống rỗng. Đồng thời còn có tấm thảm mới tinh vừa trải.
Còn lúc này... cửa khoang phi thuyền có một thiếu niên hơi mập mạp tóc quăn đi ra khỏi cửa khoang, bước xuống đất. Đồng thời phía sau đã có một cô gái mặc áo tím đi theo với vóc người ma quỷ.
La Ngạn Trường nhìn bốn phía.
Xung quanh có rất nhiều hộ vệ và không ít người bên ngoài đang tò mò nhìn hắn.
- Đó là thiên tài của La gia - La Ngạn Trường thiếu gia.
- Là La Ngạn Trường thiếu gia.
- Ngươi xem, lông mi rất giống lãnh chúa La Phong.
- Ừ.
- Ta tới Dương Châu thành du ngoạn, đây là lần đầu tiên thấy người của La gia.
Mọi người chung quanh rất náo động.
La Ngạn Trường rất bình tĩnh. La gia với tư cách lãnh chúa Ngân Hà gia tộc... Hơn nữa bởi vì có La Phong, cho dù là những hoàng thất của Hắc Long Sơn đế quốc cũng nhiệt tình vô cùng, không dám đắc tội với họ chút nào. Còn một vài quốc gia vũ trụ văn minh sơ cấp xung quanh càng chăm nom nịnh bợ La gia.
Mặc dù không phải là một hoàng tộc kiến quốc, nhưng...
Trong mắt người địa cầu, lãnh chúa Ngân Hà La gia, cũng là một loại hoàng tộc.
Là một gia tộc từ khi La Phong phát triển tới nay cũng vẻn vẹn chỉ truyền thừa hai trăm năm, nếu so với những gia tộc hoàng thất truyền thừa ít nhất trăm vạn ở một vài quốc gia, số lượng thành viên La gia rất ít. Chỉ tính nam giới ở La gia cũng mới có mấy trăm người mà thôi. Do đó có thể thấy được số thành viên La gia rất hiếm.
- Na Na, chúng ta đi vào đi.
La Ngạn Trường cười nói với cô gái.
- Ta sớm đã muốn tới, nghe nói nhà hàng này vào thời kỳ đại niết bàn đã tồn tại rồi.
Thiếu nữ xinh đẹp hưng phấn nói.
La Ngạn Trường mỉm cười gật đầu.
Hai người sóng vai đi vào.
Bên trong nhà hàng.
Đám cảnh sát chưa kịp đi, vẫn còn ở bên trong nhà hàng.
- La thiếu gia.
Đám cảnh sát vội cung kính hành lễ. Kể cả đội trưởng cảnh sát cũng hành lễ. Đây là cung kính phát ra từ trong lòng. La gia mặc dù quyền thế ngang trời, nhưng trên địa cầu cơ hồ không có xì căng đan gì. Nhiều nhất là một vài việc nhỏ nhỏ
Dù sao, gia chủ La Phong, một nhân vật truyền kỳ của La gia, cũng yêu cầu gia tộc phải rất nghiêm khắc.
- Ừm.
La Ngạn Trường mỉm cười gật gật đầu.
Lập tức lướt mắt nhìn vào trong nhà hàng, rồi không khỏi nhíu mày, vì hắn phát hiện ra bên trong nhà hàng thoáng còn lưu lại những dấu vết đánh nhau.
- Lão đại.
Tên mập tóc vàng vội chạy tới.
- Hừ.
Trong mắt La Ngạn Trường lóe lên vẻ tức giận, làm tên mập tóc vàng vội nặn ra một vẻ tươi cười.
Nghiêm Hoan cùng lớp cùng học với La Ngạn Trường, hơn nữa Nghiêm Hoan cũng mập như hắn. Hơn nữa rất thích nịnh bợ, La Ngạn Trường cũng rất thích hắn...
La Ngạn Trường nhìn thanh niên mặc đồ luyện công đang đứng một bên, trên người còn có vết máu, mỉm cười nói:
- Dương Chí, không có việc gì chứ.
- Không có việc gì, La thiếu gia.
Thanh niên mặc đồ luyện công nói ngay.
- Ừm.
La Ngạn Trường gật gật đầu.
- Ra ngoài cả đi.
La Ngạn Trường phân phó.
Nhất thời đám cảnh sát, thanh niên mặc đồ luyện công, cô gái, cùng với một vài khách nhân chưa kịp đi, ai nấy vội bỏ đi. La Ngạn Trường phân phó họ... họ đã cảm thấy là một việc rất bình thường. Không nói chuyện khác, chỉ cần bản thân thực lực La Ngạn Trường cũng đã là cấp Hành Tinh rồi!
Bên trong nhà hàng.
- Lần trước ta phân phó ngươi giáo huấn hắn. Nhưng cũng phải phân trường hợp.
La Ngạn Trường lạnh lẽo liếc mắt nhìn tên mập tóc vàng, truyền âm nói:
- Làm việc đừng để mất mặt ta, hiểu chưa?
- Dạ, lão đại.
Tên mập tóc vàng liền nói.
Thân thể La Ngạn Trường chợt run lên, rồi biến sắc, đột nhiên quay đầu nhìn về phía góc nhà hàng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi...
Bởi vì hắn vừa mới rõ ràng bảo những người khác đều ra ngoài, hơn nữa cảm giác thấy những người đó đích xác đều đã ra ngoài... hai người đứng góc nhà hàng, thế mà hắn đường đường là một cao thủ cấp Hành Tinh mà thật sự không hề có một chút cảnh giác nào, giống như đó là không khí vậy.
- Ta cảm giác tiểu gia hỏa này rất ghê. Bề ngoài thì khác, trong lòng lại khác. Chậc chậc, xông xáo vào vũ trụ, với tính cách này ít nhất có thể sống rất lâu. Nhưng so với tính cách ngươi thì hơi khác, là La gia của ngươi à?
Địch Luân hỏi.
- Đúng, thật ra là La gia ta. Hắn tên là La Ngạn Trường, là đời thứ tám của ta.
La Phong nói với Địch Luân.
Khi thấy La Ngạn Trường nhìn qua.
La Phong lúc này mới gỡ kính râm xuống, đồng thời cơ mặt hơi thay đổi, nhìn lại La Ngạn Trường.
- A.
La Ngạn Trường sắc mặt nhất thời trắng bệch, trên trán đổ những giọt mồ hôi lạnh.