Tử Nguyệt Thủy Tổ nhíu mày, nhìn đám hậu tuyển giả đang chăm chú tìm hiểu toàn bộ đều ngã xuống một cách âm thầm, đặc biệt là Lộc Trùng Chi Chủ, người mà hắn ký thác hy vọng lớn nhất cũng ngã xuống. Điều này làm hắn không khỏi hơi biến sắc.
“Thất bại rồi ư? “ Tử Nguyệt Thủy Tổ nhíu mày.” Rốt cuộc là ai đã chiếm được? Nhân loại của vũ trụ Nguyên Thủy, hay Đông Đế? Hay là thế lực may mắn nào khác?”
Tử Nguyệt Thủy Tổ cảm thấy lo lắng, nhưng nhất thời không thể phán định ra rốt cuộc là ai tìm được truyền thừa, chỉ có thể nói khả năng lớn nhất có thể là Nhân Loại của Vũ trụ Nguyên Thủy.
“Bất luận là ta, hay Đông Đế, đều rất cần truyền thừa của Đoạn Đông Hà nhất mạch! “ Tử Nguyệt Thủy Tổ âm thầm nói: “ Nhân loại Ngân Hà và Bích Huyết Tôn giả của vũ trụ Đông Đế! Cơ hồ có thể nói, nếu không phải nhân loại Ngân Hà, thì chính là Bích Huyết.”
“Hai tên này là hy vọng lớn nhất."
“Đông Đế khẳng định có thể biết ai chiếm được truyền thừa. “ Tử Nguyệt Thủy Tổ khẽ gật đầu.” Cứ nhìn vào hành động của thánh địa Đông Đế, hoặc xem La Phong có còn sống hay không là biết được.”
Tại thánh địa vũ trụ Đông Đế, bên trong một vị diện không gian.
Trên một cây cổ thụ sừng sững, những hậu tuyển giả vốn đang khoanh chân ngồi trên những phiến lá khổng lồ, đột nhiên tất cả đều trở nên mềm nhũn rồi ngã xuống lá cây, thậm chí lúc này có cả những thi thể hậu tuyển giả từ trên lá cây trượt xuống, lao thẳng xuống phía dưới, thậm chí còn va vào những lá cây khác.
“Hừ! “ Đông Đế tản ra thanh quang chợt biến sắc, không khỏi tức giận hừ một tiếng.
Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể Bích Huyết Tôn giả đang gục xuống trên phiến lá cây gần đó, mặt rất khó chịu, trầm giọng: “ Nhân loại Ngân Hà Lĩnh chủ La Phong?”
Trong nháy mắt mà các hậu tuyển giả đều đã chết, làm cho cả Vũ Trụ Hải đều rung động. Truyền thừa của Đoạn Đông Hà nhất mạch là sự khát vọng của gần trăm thế lực trong Vũ Trụ Hải. Đối với họ, ý nghĩa của nó chính là một cơ hội và phương pháp siêu thoát Luân Hồi.
“Ai, ai chiếm được?”
“Là nhân loại hay là thánh địa Đông Đế?”
“Rốt cuộc là phe nào tìm được truyền thừa?”
Các thế lực lớn trong Vũ Trụ Hải đều lo lắng nghi hoặc. Nhưng kể cả thánh địa Tử Nguyệt cũng không biết, chỉ có thánh địa Đông Đế là hơi chắc chắn. Bởi vì họ biết rõ Bích Huyết Tôn giả đã chết, do đó 99% có thể khẳng định chính là nhân loại Ngân Hà Lĩnh Chủ!
“Ta đã đột phá, trở thành người nhận truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch. “ La Phong phát ra tin nhắn cho người sáng lập Cự Phủ và Hỗn Độn Thành chủ thông qua Vũ Trụ Giả Định, rồi lập tức tạm thời không còn để ý tới tin nhắn này làm chấn động các lãnh đạo tộc nhân loại như thế nào nữa, mà đi gặp Đoạn Đông Hà luôn.
Hư ảnh lập thể Tê Hoàng Cục, trên đỉnh một cột đá đang có một thân ảnh áo bào trắng đang đứng. Khi La Phong vừa viết vài chữ cho người sáng lập Cự Phủ, Hỗn Độn Thành chủ, nam tử áo trắng liền lộ ra một nụ cười. Hắn đã biết được nội dung tin nhắn.
“Chiến tranh không tiếng động ở Vũ Trụ Hải lần này quyết định vận mệnh của cả một tộc quần. Nhân loại ta... thắng! “ Nguyên Tổ nở nụ cười.
Ông biết.
Bất luận dù ông có thể thoát khỏi trấn áp khi vòng luân hồi của vũ trụ Nguyên Thủy đã tới hay không, thì tộc nhân loại vẫn nhất định có được tiền đồ vô hạn, thậm chí còn có hi vọng hình thành thánh địa vũ trụ thứ ba.
Còn đồng thời, tin nhắn đó cũng đã tới tay người sáng lập Cự Phủ và Hỗn Độn Thành chủ.
Trong không gian truyền thừa...
- Các hậu tuyển giả... Diệt!
Thanh âm cơ giới lạnh giá vẫn còn vang vọng bên tai, La Phong đã cảm thấy gì đó. Vừa quay đầu nhìn ra xa, hắn đã thấy xa xa có một thân ảnh bay vào, chính là Đoạn Đông Hà ăn mặc cao quý thanh lịch.
Đoạn Đông Hà lúc này mặc khải giáp màu trắng, có vô số sao băng kim sắc, cước đạp giày chiến hoa lệ, đầu đội chiến khôi, rất thong dong, vui vẻ.
- Đoạn Đông Hà đại nhân.
La Phong cung kính hành lễ.
- Đừng gọi ta là đại nhân.
Đoạn Đông Hà cười, nụ cười rất tự nhiên.
- Ngươi có thể gọi ta là sư phụ. ta là Đoạn Đông Hà cũ, ngươi là Đoạn Đông Hà hiện nay. Ta là sư phụ của ngươi, cũng là người dẫn đường cho ngươi.
Đoạn Đông Hà nhìn ba tòa núi băng xa xa, vung tay lên.
Rào...
Ba tòa núi băng lập tức hóa thành hư vô.
- Hả?
La Phong không khỏi quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy luyến tiếc. Đây chính là bảo bối đó!
- Ha ha, 820 môn truyền thừa cơ sở, sau này ngươi muốn nghiên cứu như thế nào cũng được.
Đoạn Đông Hà nở nụ cười.
- Đây đều là đường nhỏ dễ hiểu đều chỉ là thứ tu luyện bên ngoài thôi. Thứ quý giá nhất của truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch ta chính là truyền thừa hạch tâm cơ.
Truyền thừa hạch tâm?
La Phong nhất thời chờ mong.
- Đi theo ta.
Đoạn Đông Hà bay thẳng ra ngoài. Giữa không trung liền xuất hiện một lối ra không gian. La Phong cũng vội đuổi theo, hai người một trước một sau bay ra ngoài.
Vừa bay ra, La Phong quay đầu nhìn đã thấy chung quanh những chữ trên các cửa vào không gian tỏa ra hào quang lơ lửng giữa không trung.
- Hừm.
Đoạn Đông Hà lướt mắt nhìn một cái, các cửa vào không gian tất cả đều biến mất. Điều này làm La Phong càng thêm tò mò.
Đoạn Đông Hà thấy thế cười:
- Không gian truyền thừa này là nơi các thế hệ Đoạn Đông Hà tới để nhận truyền thừa. Nó chính là một bảo vật kỳ dị, trân quý vô cùng. Không biết quí hơn chí bảo chí cường của các ngươi biết bao nhiêu lần. Nói về tính đặc thù, nó còn lợi hại và đặc thù hơn cả tiểu vũ trụ. Bên trong nó ẩn chứa hàng loạt các vị diện không gian độc lập một cách tự nhiên, chỉ cần ta muốn là sẽ có thể hình thành 820 đường thông đạo, nối liền với 820 vị diện không gian truyền thừa cơ sở độc lập đó.
La Phong gật đầu.
Xem ra chỉ cần xem không gian truyền thừa trở thành một tiểu vũ trụ hơi đặc thù là được.
- Đi!
Đoạn Đông Hà dẫn theo La Phong, dựa vào việc khống chế tuyệt đối cả không gian truyền thừa mà di chuyển. Chỉ một lát sau, hắn đã đưa La Phong tới chỗ sâu bên trong.
La Phong cảm thấy quang cảnh trước mắt chợt biến ảo, mình lúc này như đang đứng giữa một đỉnh núi cao vô tận, nhìn xuống phía dưới, vẻn vẹn chỉ có thể thấy mây mù vô tận vờn quanh ngọn núi. Những mây mù ấy như một dòng sông, nhưng căn bản khó có thể thấy lục địa.
- Nơi này là?
La Phong kinh ngạc.
- Nơi này là đỉnh không gian cao nhất của không gian truyền thừa.
Thanh âm Đoạn Đông Hà đột nhiên bình tĩnh nghiêm trang.
- Ngươi nhìn về phía kia.
Nhìn theo ngón tay Đoạn Đông Hà chỉ, La Phong thấy trên đỉnh núi có một điêu khắc hình người đứng sừng sững. đó là một nhân vật có hình thái nhân loại, tóc dài xõa tung, mặc chiến bào, ánh mắt xa xăm.
Điêu khắc nhìn như rất bình thường, nhưng khi La Phong quan khán vài giây, hắn thoáng cảm thấy điêu khắc này như ẩn chứa uy năng bên trong. đó là một loại uy năng xa rời, độc đáo, thậm chí vượt xa thứ mà La Phong có thể giải thích.
Hiển nhiên uy năng mà pho tượng đó ẩn chứa bên trong đã vượt xa thứ mà hắn biết, thậm chí lúc đầu hắn cũng chưa từng phát hiện.
- Đây là tổ sư đời thứ ba của Đoạn Đông Hà nhất mạch ta.
Trong mắt Đoạn Đông Hà đầy vẻ sùng bái.
- Ông có tên là Đoạn Đông * Giác * Tất Vương.
La Phong giật mình.
Đoạn Đông Hà, Giác Tất Vương? Tên lạ thật.
- Ta ... là người nhận truyền thừa đời thứ 175.
Đoạn Đông Hà nói:
- Ta tên là Đoạn Đông Hà Chấn!
La Phong nghi hoặc hơn nữa.
Đoạn Đông Hà này sao đều có tên là Đoạn Đông thế?
- Còn tên tương lai của ngươi là Đoạn Đông Hà La Phong!
Đoạn Đông Hà nhìn về phía La Phong.
- Mỗi đời Đoạn Đông Hà đều có tên giống nhau, chỉ có phần sau sẽ có biến hóa. Trước khi ta tại trở thành Đoạn Đông Hà đời 175, ta tên là Chấn Hám.
La Phong giật mình.
Như vậy tên của tổ sư đời thứ ba hẳn là Giác Tất!
- Tổ sư đời thứ ba...
Đoạn Đông Hà quay đầu kính ngưỡng nhìn pho tượng, trong mắt đầy vẻ sùng bái.
- Là nhân vật vĩ đại nhất của Đoạn Đông Hà nhất mạch ta. Tổ sư đời thứ nhất mặc dù lợi hại, nhưng trong nền văn minh đó cũng chỉ có thể xem như một siêu cường giả thôi. Đời thứ hai cũng vậy... nhưng tổ sư đời thứ ba lại là một nhân tài chính thức. Người đã chính thức đã làm cho thanh danh của Đoạn Đông Hà nhất mạch ta vang xa. Mà ngay bản thân người cũng đứng trên hàng ngũ đỉnh cao nhất.
- Ta đã nói với các ngươi, mấy cái thứ "Vũ Trụ Tối Cường Giả" gì gì đó, ở quê nhà ta, cũng chỉ là chuyện cười.
Đoạn Đông Hà lắc đầu.
- Vũ Trụ Tối Cường Giả các ngươi ở quê nhà ta được gọi là Chân Thần.
- Trước khi tới Chân Thần, thì Bất Hủ, Vũ Trụ Tôn Giả, Vũ Trụ Chi Chủ, đều có cái tên tương tự như quê nhà ta.
- Chân Thần, ở quê nhà ta, chính là cánh cửa của siêu cường giả.
Đoạn Đông Hà nói:
- Tuy nói xem như cường giả, nhưng vẫn cách đỉnh cao chính thức quá xa, đến cả ta cũng còn cách rất xa.
La Phong lắng nghe cẩn thận.
Hắn đã biết...
Chỉ là, thì ra Vũ Trụ Tối Cường Giả được văn minh viễn cổ gọi là Chân Thần. Chẳng trách bảy vị Chân Chủ Thần Nhãn Tộc khi giao thủ với người sáng lập Cự Phủ, đã thi triển ra dị thú, luôn luôn gầm lên ' Chân Thần’, ‘Vĩnh Hằng Chân Thần ' gì gì đó.
- Tổ sư đời thứ ba mới chính thức đứng ở đỉnh cao nhất.
Đoạn Đông Hà cảm thán.
- Người được vô số cường giả kính ngưỡng, sớm được công nhận là có tư cách kèm thêm sau cái tên một chữ ' Thánh '! khi còn đứng trên đỉnh cao nhất, người còn được thêm một chữ 'vương', là vua của các Thánh, đỉnh cao chính thức. Còn ta ngay cũng được vô số cường giả kính ngưỡng, nhưng vẫn còn kém chữ Thánh khá xa. Chỉ miễn cưỡng được phong một chữ Ngô thôi.
Phong? Ngô?
Tựa hồ đây là người khác phong. Còn Thánh, Vương, thì tựa hồ là do vô số cường giả công nhận mới được.
- Tổ sư đời thứ ba đứng trên hàng ngũ đỉnh cao nhất, đã hoàn thiện truyền thừa giúp Đoạn Đông Hà nhất mạch ta. Do đó mặc dù người đến sau không có một ai có thể nghịch thiên đạt tới cấp độ tổ sư đời thứ ba, nhưng truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch ta vẫn chưa bao giờ bị đoạn tuyệt, qua các thế hệ truyền thừa có chín người được gọi là Thánh! Cho dù trong cả nền văn minh, truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch ta cũng thuộc vào loại truyền thừa mạnh nhất.
La Phong thầm kinh hãi.
Mình lại gặp may như vậy. Nếu một truyền thừa mà có thể sinh ra một người đạt tới đỉnh cao nhất, thì với nội tình thâm hậu như vậy, cũng phải có tư cách được xem là một trong những truyền thừa mạnh nhất.
- Đến đây. Quỳ lạy tổ sư đời thứ ba đi!
Đoạn Đông Hà nói:
- Như thế, ngươi sẽ được xem là người nhận truyền thừa đời thứ 176.
La Phong gật gật đầu, lúc này đi đến bồ đoàn bằng tơ đen chuyên môn dùng để quỳ lạy, quỳ xuống, sau đó dập đầu.
Bành!
Đầu vừa chạm vào đá!
Nhất thời bồ đoàn bằng tơ đen mà La Phong quỳ lạy, lập tức tràn ra một luồng hắc quang vô tận, rồi nhanh chóng tràn vào trong cơ thể hắn, hơn nữa pho tượng tổ sư đời thứ ba đang đứng sừng sững cũng bắn ra bạch quang chiếu thẳng xuống, xạ thẳng vào người La Phong.
- Kế thừa!
Đoạn Đông Hà lặng lẽ nhìn cảnh này, mặt lộ ra vẻ tươi cười giải thoát. Quỳ lạy nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế mới là bước quan trọng nhất kế thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch.
- A!!!
Cho dù La Phong có ý chí mạnh như thế, nhưng cũng vẫn không tự chủ được phải phát ra tiếng gầm khẽ đau đớn, đồng thời trên ấn đường có một luồng hắc quang và một luồng bạch quang giao nhau, quấn quít ... Một luồng ấn ký truyền thừa kỳ dị bắt đầu hình thành...
Thấy truyền thừa ấn ký, toàn thân Đoạn Đông Hà hơi phát run, lặng lẽ nói: “ Đoạn Đông Hà, La Phong, từ giờ trở đi, ngươi đã là Đoạn Đông Hà.”