Thôn Phệ Tinh Không

Chương 5: Q.7 - Chương 5: Thảo nguyên trong mộng






"Phong!"

Võ giả áo đen Cáp Khắc Tư lơ lửng giữa không trung, chung quanh cát sỏi bay lượn. Hắn quát khẽ một tiếng, lập tức sợi dây dài trắng như tuyết vốn xoay quanh thân hắn dừng lại, thì ra đó là do những chiếc kim mảnh mai màu trắng bạc bề ngoài có hoa văn kì bí phức tạp, vô số những chiếc kim tỏa ra ánh sáng lấp lánh tổ hợp thành một dây dài như vậy.

Roạt!

Vô số kim châm phân tán ra, nhanh chóng phân bố khắp cả một cõi đất trời chung quanh. Mỗi một chiếc kim châm đều bị kích thích tỏa ra ánh sáng màu bạc, lập tức biến cả đất trời thành một thế giới màu bạc!

Khu vực do lĩnh vực băng tuyết của Cáp Khắc Tư tạo thành!

"Cái này không ngăn cản được ta đâu" Một bóng dáng màu lam bước từng bước về phía Cáp Khắc Tư. Nhìn như thong thả nhưng kì thực lại nhanh như chớp, đồng thời lúc đi thì bóng hình đó lại sinh ra ba ảo ảnh làm cho người ta trong lúc đó căn bản không sao phán định, trong ba ảo ảnh đang di chuyển rốt cuộc cái nào mới là bản thân hắn. Ba bóng hình áo lam đồng thời nhìn chằm chằm vào Cáp Khắc Tư, ánh mắt như kim châm.

"Vô dụng!" Đôi mắt võ giả áo đen Cáp Khắc Tư lạnh lùng.

Veo! Veo! Veo!

Những chiếc kim châm nhanh chóng hóa thành một con rắn nhỏ màu bạc đâm như chớp vào ba bóng hình áo lam.

Lập tức cùng với hai tiếng "Phập phập" thì hai thân hình ảo ảnh tan biến, chỉ còn lại bóng dáng của một võ giả áo lam chung quanh tràn ngập những hào quang màu xanh.

Đó là Cái Kỳ ... Cái Kỳ cầm trong tay một lá chắn, xung quanh lá chắn hình thành một thế trận phòng ngự dày đặc, con rắn màu bạc căn bản không cách nào xuyên qua lá chắn.

Bóng hình áo lam đi từng bước một, vô hình trung khí thế càng ngày càng mạnh.

Hắn cầm chiến đao, nhưng chiến đao vẫn không ra tay.

Trong căn phòng riêng ở võ trường Vũ Trụ Giả Định.

Ba người La Phong xem mà trán đổ mồ hôi hột. Hồng thấp giọng thán phục "Thật khó mà tin được. Dựa vào một lá chắn mà có thể phòng ngự như vậy, giống như bốn phương tám hướng chung quanh thân thể đều không có một góc chết nào, hoàn toàn che kín. Đây … đây quả thực rất khoa trương. Hắn sử dụng lá chắn đã tới trình độ không tin nổi"

.

"Rất đáng khen" Lôi Thần cũng nín thở.

"Lợi hại" La Phong cũng dùng lá chắn nên càng rõ ràng hơn về sự đáng sợ của Cái Kỳ "Cáp Khắc Tư cũng rất lợi hại. Không ngờ lại dùng binh khí niệm lực phối hợp với lĩnh vực hình thành một khu vực băng tuyết cường đại vô cùng"

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Ba người La Phong luôn tự cho mình rất cao. Nhưng bây giờ thấy trận sinh tử chiến giữa hai cường giả, cho dù về tâm tình, lĩnh vực cảnh giới, kỹ xảo dùng lá chắn, kỹ xảo binh khí niệm lực ... đều vượt xa ba người La Phong.

"Nhưng mà xem ra, Cái Kỳ có thể sẽ thắng" Lôi Thần nhíu mày.

"Ừ" La Phong gật đầu.

"Đúng" Hồng thở dài nói "Khí thế của Cái Kỳ hoàn toàn ép đối thủ. Hơn nữa phương thức dùng lá chắn của Cái Kỳ quả thực không chê vào đâu được, còn đao pháp thì vẫn đang thủ thế. Một khi ra tay, thế tất sẽ vô cùng mạnh mẽ"

Trên hành tinh hoang vu.

Thanh niên mặc chiến bào màu lam Cái Kỳ nhìn như chậm rãi, nhưng lại trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách vài km...

Cáp Khắc Tư lơ lửng giữa không trung liều mạng khống chế binh khí niệm lực tiến công ... nhưng sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, nghiến răng quát lên một tiếng lớn "Ba long … phá"

Veo! Veo! Veo!

Những kim châm hung ác nhanh chóng tổ hợp lại, hình thành ba con rắn nhỏ màu bạc, điên cuồng vây công Cái Kỳ.

"Hừ!"

Cái Kỳ hừ nhẹ một tiếng đạp mạnh chân. Ầm một tiếng đã lưu lại một chuỗi tàn ảnh, chiến đao trong tay đã hóa thành một đao ảnh liên hoàn màu xanh biếc, bao phủ cả Cáp Khắc Tư đang lơ lửng giữa không trung. Còn Cáp Khắc Tư hai tay đồng thời rút loan đao bên hông ra, hai thanh loan đao trong tay lập tức hóa thành hai luồng hồ quang.

Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang! Choang!

Khi cường giả cấp Vũ Trụ giao chiến, va chạm binh khí làm sinh ra sóng xung kích vô cùng mãnh liệt. Lập tức mặt đất bị bóc hẳn đi một tầng liền lõm xuống mấy chục thước, vài chục km xung quanh liền hóa thành một đống đổ nát. Sóng xung kích còn lan ra bốn phương tám hướng. Những cơn sóng xung kích trùng điệp hình thành sóng khí vô cùng cuồng bạo, quét khắp bốn phương tám hướng.

"Chặn lại"

"Chặn lại!"

"Chặn lại"

Môi Cái Kỳ thì thào phát ra những âm thanh ... Chiến đao trong tay lần lượt bổ về phía Cáp Khắc Tư một cách vô cùng hoạt bát. Chiến đao hóa thành những luồng đao ảnh màu xanh mờ ảo, đao ảnh nhìn như thấy một ngọn cỏ phá nền đất cứng bắt đầu kiên trì sinh trưởng mạnh mẽ. Loại sinh cơ tràn trề liên miên làm người ta cảm thấy vô lực.

Mồ hôi trên trán Cáp Khắc Tư nhỏ ròng ròng.

Hắn cắn môi không ngừng né tránh, hơn nữa dựa vào song đao ngăn cản, đồng thời khống chế binh khí niệm lực điên cuồng tấn công Cái Kỳ, thỉnh thoảng hắn lại còn sử dụng bí pháp công kích linh hồn ...

Nhưng ...

Cái Kỳ căn bản không bị ảnh hưởng gì! Đao ảnh hừng hực tràn ngập sinh cơ cứ lớp này nối tiếp lớp kia, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mạnh...

Trong căn phòng riêng.

"Cái Kỳ thắng rồi. Cáp Khắc Tư sắp không chống nổi nữa rồi" La Phong nói, nhìn võ giả với đôi mắt tràn ngập hy vọng, trong đao pháp tràn ngập vô tận sinh cơ trên màn ảnh giữa đấu võ trường.

"Tam Tử, Cái Kỳ thắng, chúng ta kiếm được khá rồi" Lôi Thần mỉm cười

"Còn chưa tới lúc cuối cùng" Hồng tỏ vẻ nghiêm túc.

Trong ba người La Phong, La Phong lúc trước sinh ra cảm giác đồng tình với Cái Kỳ. Nhưng Hồng lại cảm thông với cụôc đời của Cáp Khắc Tư. Hai người đều chờ đợi đối tượng của mình thắng lợi. Đương nhiên nếu Cáp Khắc Tư chết, La Phong cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối. Nhưng sinh tử chiến này phải có một bên chết đi, không thể khác được.

"Hả?" La Phong biến sắc.

"Có hy vọng!" Hồng sáng mắt lên.

"Lạ thật" Lôi Thần trợn tròn mắt.

"Oa"

"Có tình huống đặc thù xuất hiện"

"Ha ha, có lẽ đảo ngược đó"

Cả đấu võ trường liền vang lên những tiếng kinh ngạc, những âm thanh bàn luận. Phải biết là loại sinh tử chiến này có thể xuất hiện những việc bất ngờ. Nhưng chuyện đó dù sao cũng là số ít! Loại sinh tử chiến này chủ yếu dựa vào thực lực song phương.

Cái Kỳ về thực lực thì trên Cáp Khắc Tư một bậc. Bất luận thuẫn pháp hay đao pháp, một phòng thủ một công kích, đều vô cùng hoàn mỹ. Hơn nữa ý chí của Cái Kỳ vô cùng đáng sợ. Linh hồn phòng ngự rất mạnh, người khác công kích linh hồn, công kích ma thuật cũng không thể ảnh hưởng gì tới hắn.

Bởi vậy... đến cả Cự Phủ Đấu võ trường cũng chỉ ra kèo cho Cái Kỳ rất thấp. Hiển nhiên họ nhận định thực lực Cái Kỳ mạnh hơn Cáp Khắc Tư nhiều.

Nhưng bây giờ …

"Nghịch thiên quá..."

"Cáp Khắc Tư này vào thời khắc sinh tử lại lĩnh ngộ được quy luật nguồn gốc?...

"Đúng là quy luật nguồn gốc. Hẳn là quy luật nguồn gốc dạng Thủy. Mặc dù vừa mới lĩnh ngộ, nhưng dù sao cũng đã bước qua cánh cửa rồi"

"Ha ha, trận sinh tử chiến này, không ngờ lại có thể thấy cảnh này, rất đáng giá..."

Ba người La Phong cũng nghe từ thính phòng lầu một những tiếng thảo luận, họ biết rất ít về quy luật nguồn gốc. Nhưng lúc này, cũng rõ ràng thấy cảnh chiến đấu giữa Cái Kỳ và Cáp Khắc Tư đột nhiên biến hóa.

Sóng xung kích làm mặt đất rung rinh, sinh ra những sóng khí vô cùng đáng sợ.

Hai bóng người di động như chớp.

"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

"Lên!"

Trong mắt Cáp Khắc Tư bắn ra tinh quang, lĩnh vực băng tuyết bao phủ cả một vùng trời đất chung quanh. Ba con rắn màu bạc như sống dậy, giống như ba con rắn nhỏ trơn tuột, quay chung vây công Cái Kỳ một cách điên cuồng.

Cái Kỳ sử dụng một lá chắn phòng ngự, bây giờ trở nên hơi lúng túng, không còn tiết tấu dễ dàng như trước nữa.

"Choang"

"Choang"

Cái Kỳ chẳng những dùng lá chắn, thậm chí còn còn dựa vào cả chiến đao để phòng ngự.

"Không..."

"Không" Cái Kỳ toát mồ hôi trán... phòng ngự của lá chắn và chiến đao đã vượt qua cực hạn.

Võ giả áo đen Cáp Khắc Tư đang lơ lửng xa xa cảm nhận được điều đó .... trong mắt sáng lên mãnh liệt, tốc độ công kích của ba con rắn nhỏ màu bạc chợt tăng vọt lên một bậc.

Lập tức Cái Kỳ càng thêm khó có thể ngăn cản. Chỉ thấy những luồng ngân quang sượt qua lá chắn. Lá chắn của Cái Kỳ nện vào con rắn màu bạc, làm con rắn màu bạc này vỡ ra.

Nhưng nửa đầu của con rắn màu bạc này vẫn hung ác hóa thành một cái dùi nhọn màu bạc. Vù một cái xẹt qua đầu Cái Kỳ.

Yên tĩnh!

Tất cả các kim châm đã đình chỉ công kích... Những kim châm màu bạc hung dữ lơ lửng giữa không trung nhanh chóng tụ tập, tập hợp với cả đất trời chung quanh, cuối cùng hình thành một vòng tròn dừng lại bên người võ giả áo đen Cáp Khắc Tư.

Cái Kỳ mặc chiến bào màu lam chợt bịch một tiếng, đầu gối nện xuống mặt đất, sau đó nửa người trên từ từ ngã xuống.

“Ha ha ha... “

“Chạy nhanh lên một chút... Tới chỗ ba ba này.”

“Ba ba, ba ba. “

Con ngươi đang mờ dần của Cái Kỳ mơ hồ thấy một đại thảo nguyên xinh đẹp. Đi trên thảo nguyên là một cô bé nhỏ độ năm sáu tuổi rất đáng yêu cười không ngừng đang đuổi theo một bóng người cao lớn, miệng hô: “ Ba ba, ba ba... “

Đó là thảo nguyên trong mộng. Thảo nguyên xinh đẹp nhất trong mộng của Cái Kỳ.

Nhà của hắn!

Hắn muốn bảo vệ cho nơi này.

"Lỗ Tu... Lỗ Tu..." Vào lúc linh hồn bị tan nát, Cái Kỳ thốt lên tên gọi quê hương.

Bịch!

Thân thể hắn ngã sầm trên mặt đất, từ mi tâm Cái Kỳ chảy ra một dòng máu. Mặc dù bề ngoài nhìn không thấy thương thế gì nhiều ... Nhưng thực tế thức hải trong đầu hắn đã bị đâm vỡ ... Linh hồn đã vỡ vụn.

Cuồng phong gào thét!

Võ giả áo đen Cáp Khắc Tư từ xa bay tới hạ xuống mặt đất, nhìn thi thể người áo lam trước mắt.

Cáp Khắc Tư chậm rãi ngồi xổm xuống, xoa nhè nhẹ lên mắt Cái Kỳ, để cặp mắt Cái Kỳ nhắm lại. Nhưng Cáp Khắc Tư lại cảm giác thấy hai tay mình sờ thấy một chất lỏng.

Cáp Khắc Tư nhìn lòng bàn tay, chất lỏng trong lòng bàn tay trong suốt "Nước mắt?..."

"Thật xin lỗi ...." Cáp Khắc Tư cúi đầu nhìn thi thể Cái Kỳ, thấp giọng nói "Ta... chỉ muốn về nhà!"

Mỗi một lần chiến đấu ... Cáp Khắc Tư đều hạ thủ không chút lưu tình. Tuy nhiên mỗi lần chiến đấu chấm dứt, hắn đều nói lời xin lỗi ...

Cáp Khắc Tư nhắm mắt lại.

Trong trí nhớ hắn là một hành tinh tuyệt đẹp, quê hương của hắn ... Hắn đã mấy ngàn năm rồi không về nhà.

"822... còn có 178 trận nữa là ta có thể về nhà rồi" Cáp Khắc Tư đứng dậy.

Ầm!

Phóng lên cao! Lưu lại cát bụi và mảnh băng đầy trời. Những luồng cát và băng vụn trắng như tuyết chẳng mấy chốc đã vùi lấp thi thể Cái Kỳ. Một cường giả cấp Vũ Trụ bậc sáu, một cường giả mà có lẽ tương lai sẽ rất sáng lạn, tiền đồ rộng mở đã ngã xuống như vậy trên một hành tinh hoang vu.

Trong căn phòng riêng.

Dụng cụ quay phim của Cự Phủ Đấu võ trường vô cùng tiên tiến, đến cả khi Cái Kỳ chết đi, lưu lại hai hàng nước mắt, cũng quay lại vô cùng rõ ràng.

Kết cục, Cái Kỳ chết, Cáp Khắc Tư thắng.

La Phong, Lôi Thần đều thua tiền đặt cược của mình... Hồng thắng.

Nhưng, La Phong, Lôi Thần, Hồng đều trầm mặc rất lâu... Ngay cả Hồng dù thắng, vẫn trầm mặc nhìn cảnh cuối cùng, khi thi thể bị cát bụi bao phủ.

"Cái Kỳ đã chết" La Phong nói nhỏ... "Cáp Khắc Tư, cũng cần phải thắng thêm 178 trận nữa mới có thể trở về"

Hồng, Lôi Thần trầm mặc.

Trong vũ trụ, muốn phấn đấu quật khởi đích xác rất khó! Bất kỳ một thiên tài nào, chỉ một lần sơ ý, là có thể ngã xuống. Mà mạnh nhất trong số nhân loại trên Địa Cầu cũng chỉ là họ. Sau khi xem trận đối chiến này, La Phong, Hồng, Lôi Thần đều cảm thấy áp lực


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.