Trên quầng sáng, Kim Trảo Thần La Phong bay giữa không trung, mỗi một lần đều có thể tránh xa tay đá khổng lồ, cũng có thể trêu người đá khổng lồ đỏ sậm, thậm chí dù bị tấn công, cũng có thể cho vô số lưu quang bắn xuống không chạm được đến hắn.
Nhưng...
Khi đồ hình hoa văn kì bí cổ xưa không ngừng hạ xuống, khoảng cách càng ngắn thêm, La Phong cũng càng phải cố hết sức, chốc chốc lại bị chạm tới.
- Đoạn Diệt, thiêu đốt thần lực tầng đầu tiên!
La Phong rốt cục không kìm được.
- Ha ha... quân sĩ Ngân Hà này cuối cùng cũng thi triển bí thuật thiêu đốt thần lực rồi.
- Hắn thật sự rất kiên trì. Một mạch chịu đựng đến giờ mới chịu thi triển bí thuật thần lực.
- Là quân sĩ quân đoàn đặc thù, trong truyền thừa cơ sở đã có một lớp bí thuật thiêu đốt thần lực, nên sẽ,,.
Tứ Đại Thống Lĩnh thấy cảnh trên màn hình đều nở nụ cười.
Một khi thi triển thần lực bí thuật, công kích, phòng ngự, tốc độ né tránh của La Phong, mọi mặt đều lập tức tăng vọt một tầng.
Lúc trước hắn cố hết sức rất chật vật, trong nháy mắt lần nữa trở nên dễ dàng thoải mái.
Giữa không trung..., đồng thời ứng đối với tay đá khổng lồ, người đá khổng lồ màu đỏ, vô số lưu quang.
Dễ dàng!
Lại qua vài phút.
Đồ hình hoa văn kì bí cổ xưa hạ xuống càng thấp, thậm chí dần dần bức bách nơi La Phong có thể phi hành, làm La Phong không thể không hạ xuống. Hắn cũng không thể dán sát vào đồ hình hoa văn kì bí cổ xưa. Một khi áp tới gần, thì căn bản không có cách nào trốn được lưu quang.
- Quân sĩ Ngân Hà này xem ra tầng thứ hai chẳng có uy hiếp gì tới hắn cả.
- Ừm, tuy nói tầng thứ hai thời khắc cuối cùng sẽ làm hắn chịu thiệt một chút, nhưng thần thể hắn đến giờ đều cơ hồ không tiêu hao gì, không ảnh hưởng lắm.
Đám thống lĩnh đều nhận xét như thế.
Tầng hai Ô Khải Lâu, trong chín tòa Thế Giới Nhỏ.
- Còn không chấm dứt?
Thiếu niên mặc khải giáp màu đỏ sậm đang chạy trốn. Đồ hình hoa văn kì bí cổ xưa đã hạ xuống tới mức cách mặt đất vẻn vẹn chỉ có trăm vạn km. Độ cao thấp như thế làm việc phi hành cũng không thể bay cao. Vết nứt trên mặt đất chỉ cần xuất hiện một tay đá khổng lồ, tùy tiện có thể phủ lấy thiếu niên mặc khải giáp màu đỏ sậm.
- Phanh phanh phanh...
Cự ly gần như thế, lưu quang liên tiếp oanh kích xuống. Thiếu niên mặc khải giáp căn bản không để ý tới. Vì lúc này hắn căn bản không thể tránh né, hắn toàn thân cẩn thận phía dưới thôi.
- Rào!
Tay đá khổng lồ xuất hiện, thiếu niên mặc khải giáp lập tức tránh né.
- Không!
Thiếu niên mặc khải giáp kiệt lực né tránh, nhưng lại phát hiện tốc độ mình không đủ nhanh. Bàn tay rộng trăm vạn km, vẻn vẹn chỉ một bộ phận xuất hiện ra khỏi nứt, đã nắm được hắn.
- Thân thể ta tổn thất quá nhiều, thực lực giảm xuống quá lớn, đến cả toàn lực trốn tránh cũng trốn không thoát.
Thiếu niên mặc khải giáp trong lòng vô cùng bi thương, đồng thời cũng kiệt lực khống chế binh khí công kích bàn tay đá khổng lồ.
- Rống...
Người đá khổng lồ màu đỏ sậm trong nháy mắt xông lên. Một cái tát điên cuồng đánh vào thiếu niên mặc khải giáp.
Trong nháy mắt hắn bị vỗ trên hai mươi chưởng!
Vèo!
Cuối cùng hắn từ tay đá khổng lồ thoát ra, nhưng giữa trời cao lưu quang lại liên tiếp tấn công.
Dưới đất cánh tay đá khổng lồ lại xuất hiện. Còn chưa bắt lấy thiếu niên mặc khải giáp, thì thiếu niên mặc khải giáp đã bị lưu quang oanh kích tiêu diệt, chỉ còn lại có một vài chiến khải, bảo vật dòng cơ giới rơi xuống.
Thế Giới Nhỏ của ba tên lính còn sống quân sĩ trong năm quân sĩ đợt trước trong nháy mắt đã tan đi. Người đá khổng lồ cũng hóa thành chất lỏng màu đỏ sẫm, chảy vào trong vết nứt trên mặt đất, tất cả tiêu tán.
Ba quân sĩ còn sống kinh ngạc vạn phần.
- Vẫn còn sống, ta vẫn còn sống!
- Ta tuyệt vọng rồi.
- Kết thúc, ha ha rốt cục kết thúc.
- Chỉ cần thêm một chút, ta xem như hết luôn.
Ba tên lính còn sống vừa khóc vừa cười. Họ thật sự nhận đủ mọi hành hạ, không ngừng chống cự một cách khó khăn. Tới lúc cuối cùng, ba quân sĩ chẳng còn ai còn được thực lực phần mười lúc đầu! Người kém nhất thì thực lực không tới một phần ngàn lúc trước. Chỉ cần thêm một chút nữa, họ chắc chắn phải chết!
Sống sót khó khăn.
Ba quân sĩ này chẳng mấy chốc tỉnh táo lại.
- Làm sao bây giờ? Thần thể chúng ta bây giờ yếu tới như vậy. Thực lực yếu ớt như vậy, lúc này lại chỉ mới là tầng hai Ô Khải Lâu. Kế tiếp còn có tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm. Chúng ta làm sao sống nổi?
- Đúng, thực lực chúng ta đã yếu tới như vậy.
Ba quân sĩ lo lắng vạn phần.
- Chúng ta yếu, các quân sĩ khác cũng yếu! Xem như công bình. Không biết chừng Ô Khải Lâu còn có thể cung cấp bảo vật, làm thần thể chúng ta có thể khôi phục.
- Cái gì mà những quân sĩ khác cũng yếu. Các ngươi xem kìa. Tên quân sĩ Mãng Hà Quân, đến giờ còn có thể áp đảo cả người đá khổng lồ đỏ sậm đó.
Một quân sĩ chỉ ra xa. Hai tên lính kia cũng nhìn lại.
Quả thật, trong năm tên lính đám người La Phong.
Đặc biệt là La Phong.
Cho đến bây giờ thực lực vẫn ở trạng thái đỉnh cao. Đặc biệt sau khi hắn thiêu đốt thần lực tầng đầu tiên, thậm chí có thể áp chế được cả người đá khổng lồ màu đỏ sậm. Thường xuyên dùng người đá khổng lồ đỏ sậm làm lá chắn. Chẳng những dùng để đỡ lưu quang, thậm chí đỡ cả những tay đá khổng lồ.
- Lại mạnh tới như vậy!
Ba quân sĩ còn sống cảm thán.
Đột nhiên
Rào! Rào! Rào!
Ba luồng sáng đột nhiên giáng lâm, bao phủ lấy ba quân sĩ còn sống. Trong nháy mắt, ba quân sĩ đã biến mất.
- Đi tầng ba Ô Khải Lâu rồi à?... La Phong nhìn lướt qua
- Nhóm năm người trước đã chết hai người. Ba người kia thực lực đều suy yếu tới một mức cực thấp. Phỏng chừng đám chúng ta cũng như thế.
Khi đồ hình hoa văn kì bí cổ xưa không ngừng hạ xuống, nhóm lính đám người La Phong cũng gặp cảnh tồi tệ, rốt cục cũng có quân sĩ chết đi!
Một lát sau, chấm dứt.
Nhóm La Phong cũng đồng dạng còn sống ba quân sĩ.
- Sống sót rồi.
- Ha ha, sống sót rồi.
Hai tên lính kia kinh hỉ như điên, nhưng khi thấy La Phong, lại không hẹn mà cùng trốn ra xa.
La Phong đưa mắt nhìn Tu Chung cao gầy, nhẹ giọng cười nói:
- Vận khí không tệ, vẫn còn sống.
Tu Chung hết hồn, hối hận không thôi. Hắn hiểu mang thù với quân sĩ Ngân Hà này đáng sợ như thế nào.
Rào! Rào! Rào!
Ba luồng sáng giáng lâm, phủ lấy đám người La Phong, trong nháy mắt truyền tống biến mất.
Tầng ba Ô Khải Lâu, là một khoảng thảo nguyên rộng lớn.
Khi đám người La Phong xuất hiện.
- Nhóm thứ tư tới.
- Nhóm thứ tư giống nhóm thứ ba. Nhóm thứ ba cũng sống ba người.
Những thanh âm truyền đến.
La Phong vừa xuất hiện, lập tức liếc nhìn chung quanh. Chỉ thấy xa xa phân tán rất nhiều thân ảnh, có thân ảnh quân sĩ, thân ảnh dị thú, số lượng rất nhiều. Đưa mắt nhìn quanh trên thảo nguyên rộng lớn, nếu tính cả mình, có tới 11 quân sĩ.
- 11 quân sĩ?
La Phong thầm nói:
- Nhóm thứ ba và nhóm thứ tư chúng ta sống sót sáu người. Xem ra năm tên lính kia chính là nhóm đầu tiên và nhóm thứ hai.
- Tầng ba Ô Khải Lâu, lại cho tất cả quân sĩ tập kết?
La Phong thầm nói.
La Phong cẩn thận quan khán các quân sĩ chung quanh.
Nhất thời
Người còn sống nhóm thứ ba và nhóm thứ tư đều sợ hãi, biến sắc, ai nấy đều thuấn di tránh ra xa, sau đó khu vực rộng lớn chung quanh còn liên tiếp thi triển phong ấn không gian dao động.
- Hả?
- Việc này...
Những quân sĩ còn sống nhóm đầu tiên và nhóm thứ hai đều kinh ngạc. Họ đều không ngu, đều nhìn ra. Quân sĩ Mãng Hà Quân chỉ đưa mắt nhìn, đã làm nhóm quân sĩ thứ ba và nhóm thứ tư đều trốn ra xa. Hiển nhiên thực lực không phải cùng một tầng.
- Chúng ta cũng trốn ra xa một chút.
- Nhóm quân sĩ thứ ba và nhóm quân sĩ thứ tư, ai nấy đều như thế. Tên quân sĩ Mãng Hà Quân nhất định vô cùng đáng sợ.
Các quân sĩ nhóm đầu tiên và nhóm thứ hai tuy không biết La Phong tại sao lại đáng sợ, nhưng vì cẩn thận, vẫn thuấn di trốn ra xa, sau đó cũng phong tỏa không gian chung quanh.
Cảnh này làm La Phong lắc đầu cười.
Thời gian trôi qua, trôi qua từng ngày.
Đợi đến ngày thứ thứ sáu, lại có một nhóm lính đến. Tổng cộng có hai quân sĩ sống sót. Một lát sau nhóm quân sĩ thứ sáu cũng tới, tổng cộng ba quân sĩ còn sống.
Đảo mắt, đã qua gần hai tháng.
Trên thảo nguyên tầng ba Ô Khải Lâu, đã tụ tập được 38 quân sĩ. Một vài quân sĩ mới tới, cũng hơi quen biết đám người tới trước, cũng biết về sự đáng sợ của quân sĩ Mãng Hà Quân, không ít người cũng tránh xa hắn, nhưng vẫn có người không tin lắm.
- Một chiến sĩ bộ lạc thôi, làm gì mà các ngươi sợ thế.
Một sinh mạng thực vật khổng lồ, toàn thân có những đóa hoa tươi tắn. Một đóa hoa lớn nhất còn có mắt và miệng, nói vẻ xem thường
- Ta khi chưa gia nhập quân đội đã giết trên vạn chiến sĩ bộ lạc rồi.
Nói rồi sinh mạng thực vật đó còn nhìn về phía La Phong vẻ khiêu khích.
- Thần thể ngươi cao gần ức km. Loại thần thể to như vậy, chúng ta cũng không sợ.
Xa xa một vài quân sĩ nói.
Khiêu khích, sợ hãi, La Phong hết thảy đều không để ý.
Chỉ đứng đó.
Rốt cục
Khi hai quân sĩ nữa tới, thế giới thảo nguyên tầng ba Ô Khải Lâu cuối cùng cũng có động tĩnh.
- Ầm ầm...
Trên thảo nguyên, đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy tựa như mặt nước khổng lồ.
Bốn mươi binh sĩ còn sống ai nấy đều nhìn lên bầu trời.
Oang...
Thời gian không gian chấn động như sóng gợn. Đám bốn mươi binh sĩ bọn La Phong bất luận thân ở chỗ nào trên thảo nguyên, cũng trong nháy mắt bị truyền tống tới dưới vòng xoáy khổng lồ.
- Rào!
- Rào!
- Rào!
- Rào!
- Rào!
- Rào!
Vòng xoáy trên trời cao đột nhiên bắn xuống những quầng sáng.
Hoàn toàn vây chặt khu vực đường kính ước chừng mười ức km thảo nguyên phía dưới, làm một mảng lớn đường kính mười ức km hoàn toàn cách ly với ngoại giới. Đường kính vòng xoáy phía trên cũng đạt tới mười ức km.
Vù
Trung ương vòng xoáy giữa trời cao đột nhiên xuất hiện một con mắt khổng lồ. Con mắt khổng lồ đó nhìn xuống phía dưới, nhất thời làm mọi người phía dưới, kể cả La Phong, ai nấy đều cảm thấy linh hồn tựa như đọng lại.
- Ô Khải Lâu!
Một thanh âm già nua, vang vọng trong óc mỗi quân sĩ:
- Ba tầng đầu có nguy hiểm sinh tử.
- Chỉ cần còn sống vượt qua ba tầng đầu, sẽ không còn nguy cơ tử vong.
- Bắt đầu từ tầng thứ tư, thậm chí sẽ là các loại truyền thừa, thưởng vân vân. Các ngươi xông lên càng cao, càng đạt được nhiều chỗ tốt.
Thanh âm già nua nói:
- Đương nhiên ngươi phải còn sống vượt qua tầng thứ ba.