Thôn Phệ Tinh Không

Chương 14: Q.9 - Chương 14: Yến Cương Lĩnh






Một lát sau.

La Phong cùng tiểu đội này cùng xuất phát, ly khai khu rừng rậm lâu năm.

- Không phiền, không phiền đâu. Ta cũng xem như luyện tập thôi. Bây giờ cũng phải về nhà. Chúng ta cùng nhau đi... Cũng càng thêm an toàn.

Thiếu niên mặc giáp bạc rất hưng phấn, trong lòng thì đang thầm nghĩ, thanh niên gầy gò giáp đen hiển nhiên là không có bao nhiêu kinh nghiệm, một mình lang bạt không biết chừng có khi còn mất cả mạng nhỏ. Dù sao mình cũng phải đi về, tiện đường dẫn hắn đi vào thành luôn.

“Cảm giác cứu người rất tốt. “ Thiếu niên mặc giáp bạc trong lòng thầm nghĩ.

- A, còn chưa tự giới thiệu, ta tên Nạp Khả, ngươi tên gì?

Thiếu niên mặc giáp bạc cười nhìn La Phong.

- Ta tên Phong!

La Phong nói.

- Phong?

Thiếu niên mặc giáp bạc khẽ gật đầu tán thưởng nói:

- Tên hay lắm! Phong đại ca ngươi rõ ràng lớn hơn ta, ta sẽ gọi ngươi một tiếng Phong đại ca nhé. Đợi khi tới chủ thành Yến Cương Lĩnh của chúng ta, Phong đại ca khi nào có thời gian, ta đưa Phong đại ca đi đi chơi thăm thú các nơi. Ta từ bé đã lớn lên trong thành.

- Yến Cương Lĩnh?

La Phong mỉm cười gật đầu.

Căn cứ những tư liệu do công ty Vũ Trụ Giả Định cung cấp, mặc dù tư liệu cũng khá nhiều, nhưng Huyết Lạc Thế Giới dù sao cũng là một thế giới vô cùng mênh mông, không thể giảng giải quá nhiều. Chỉ là giới thiệu đại khái tình hình ở cả Huyết Lạc Thế Giới, hơn nữa rất nhiều bí mật cũng không nói quá nhiều, sẽ không còn hiệu quả ‘Ma luyện khảo nghiệm’ với các thành viên hạch tâm nữa.

Dựa theo tư liệu.

Ở Huyết Lạc Thế Giới, thực lực chia làm Cấp Đại Địa, Cấp Thiên Không, cấp Vân Tiêu, Cấp Khu Vực, Cấp Thế Giới, thần linh Bất Hủ. Kỳ thật cũng xem như tương đương với cấp Hành Tinh, cấp Hằng Tinh, cấp Vũ Trụ, Vực Chủ, Giới Chủ, Bất Hủ trong vũ trụ.

Còn các thành phố ở Huyết Lạc Thế Giới, chủ yếu chia làm, lãnh địa chủ thành và thế giới thành.

Lãnh địa chủ thành là trung tâm của một một lãnh địa, lãnh chúa của mỗi một lãnh địa khẳng định phải có thực lực cấp Khu Vực ( Vực Chủ ).

Thế giới thành, là trung tâm một thế giới. Thành chủ ở thế giới thành, nhất định là cấp Thế Giới ( Giới Chủ ).

Huyết Lạc Thế Giới mênh mông

Mỗi một tòa thế giới thành, đều có thể thống lĩnh phạm vi lãnh thổ đường kính một ức km tới hơn mười ức km. Thống trị dân cư phải tới ức ức người. Trong Huyết Lạc Thế Giới... có trên ngàn vạn tòa thế giới thành. Còn trên thế giới thành, chính là Bất Hủ thần điện cao cao tại thượng! Bất Hủ thần điện, địa vị cao cả, bình thường không nhúng tay vào việc bình thường ở Huyết Lạc Thế Giới.

“Xem ra, vị trí của ta hạ xuống thuộc về phạm vi của Yến Cương Lĩnh. “ La Phong tự hỏi “ Chủ thành Yến Cương Lĩnh, vây hẳn là trung tâm của mấy ngàn vạn km chung quanh! Thành chủ... Là một vị cường giả cấp Vực Chủ. “

“Ta cần Huyết Lạc Tinh! “

“Song công ty Vũ Trụ Giả Định cung cấp tư liệu lại không hề nói gì về Huyết Lạc Tinh. Chỉ là nói, Huyết Lạc Tinh là trân bảo của Huyết Lạc Thế Giới. Ngu mấy cũng đoán được đó là trân bảo. Công ty đặt tên khối siêu lục địa này là Huyết Lạc, vậy còn cần nói về tầm quan trọng của nữa không? “ La Phong trong lòng đã sớm có kế hoạch “ Đi vào trong thành, văn minh Huyết Lạc Thế Giới cũng đã có văn tự. Trong thành khẳng định sẽ có bán một vài bộ sách. Ta có thể thông qua bộ sách đó mà biết được những tin tức về Huyết Lạc Tinh. “

Thông qua một vài thủ pháp như mê hồn cũng có thể hỏi người khác.

Nhưng câu hỏi cũng phải miêu tả những gì bộ sách kể lại. Lãnh địa của một chủ thành phương viên mấy ngàn vạn km, tuyệt đối vô cùng phồn hoa, nhất định sẽ có những gì mình muốn.

“Nơi văn minh phát triển, tiền là thứ rất trọng yếu. “

“Ta săn giết một vài thú hoang lấy vật liệu, đủ để bán được không ít tiền. “ La Phong sớm đã có kế hoạch về việc mình phải làm cái gì.

Mình là người ngoài hành tinh!

Thân phận phải bí mật. Bây giờ mình vừa mới tới Huyết Lạc Thế Giới, nên cúi đầu một chút thì tốt hơn.

Đây cũng là lí do tại sao khi hạ xuống tới khi rừng rậm hắn không bay thẳng về phía thành thị, mà ở trong rừng rậm kiếm vài món vật liệu từ thú hoang, với hi vọng bán đi có thể thu được chút tiền. Khu rừng rậm phương viên trên vạn km chỉ có thể xem như một rừng rậm Thú Hoang rất bình thường, thú hoang bên trong dù cũng lợi hại cũng chỉ là cấp Hằng Tinh cấp tám cấp chín.

Không hề có một cấp Vũ Trụ nào.

Thiếu niên mặc giáp bạc và La Phong trò chuyện vui vẻ, lúc này tráng hán lực lưỡng Lôi thúc phía sau cùng với một vài hộ vệ đều thấy cả.

- Tiểu tử ngu ngốc này rõ là vận cứt chó. Để một đám huynh đệ chúng ta bảo vệ hắn.

- Cũng vì thiếu gia tâm địa quá tốt! Nếu ta, chẳng thèm quản.

- Hắc hắc, anh em, nói tới chuyện này, khi mới nhìn thấy tên thanh niên giáp đen ngu ngốc tên là Phong này quay đầu ngẩn người nhìn về phía bổ tới còn Man Cô Thú, ta không kìm được muốn phá ra cười. Ha ha... Thật không biết tên gia hỏa ngu ngốc này làm sao dám vào rừng rậm Thú Hoang. May mà chỉ tới bên ngoài, cũng phỏng chừng không gặp phải thú hoang lợi hại gì, nếu không phỏng chừng sớm đã hóa thành phân của thú hoang rồi.

Đám hộ vệ truyền âm trò chuyện với nhau.

- Câm miệng cả lại cho ta!

Tráng hán lực lưỡng Lôi thúc truyền âm quát. Đám hộ vệ đang truyền âm nói chuyện im bặt.

- Cẩn thận một chút, bây giờ đã tới đường trở về thành rồi, nơi này cách thành còn có mấy ngàn km, thường xuyên có một vài tên cường đạo.

- Đội trưởng, có ngươi ở đây, có mấy tên cường đạo dám đến chứ?

- Đúng, tới cũng phải chết.

Tráng hán lực lưỡng chỉ liếc nhìn La Phong. Hắn không có hảo cảm gì đối với tiểu tử xa lạ tiện đường cứu được, nhưng thiếu gia hảo tâm này... cũng làm hắn rất bất lực.

Vì hắn hiểu rõ, đây là một thế giới tôn trọng sức mạnh. Các loại âm mưu quỷ kế giết chóc đều sẽ phát sinh, việc hảo tâm sẽ làm thiếu gia thiệt thòi rất lớn.

“Lão gia quá cưng chiều thiếu gia. Nói phải đợi tới khi thiếu gia trưởng thành mới cho thiếu gia đi chịu khổ. “ Tráng hán lực lưỡng thầm lắc đầu.

Chỉ thấy trên con đường bằng phẳng rộng lớn, những thân ảnh thấp thoáng trong sương mù nhanh chóng di chuyển vun vút. Chính là đội La Phong và thiếu niên mặc giáp bạc Nạp Khả, vừa chạy mỗi người còn vừa truyền âm đùa cợt.

Bảo trì tốc độ gần ngàn km đối với một đám vũ giả trình độ cấp Đại Địa cao cấp thì rất nhẹ nhàng.

- Xem kìa, xa xa chính là chủ thành Yến Cương Lĩnh chúng ta. Chúng ta cách chủ thành còn có chừng một giờ nữa.

Thiếu niên mặc giáp bạc chỉ vào thành thị xa xa, những đường nét thành trì khổng lồ có vẻ rất mơ hồ, trong miệng nói một tràng tiếng địa phương. La Phong cũng nói tiếng địa phương, chỉ là giọng nói hơi cứng.

Ầm ầm...

Đám La Phong và tiểu đội này di chuyển rất nhanh, đều cảm giác được mặt đất truyền tới những chấn động. Họ quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía sau xa xa những bóng đen rầm rộ nhanh chóng áp tới gần. Mắt thường của những người khác có lẽ không thể thấy rõ, nhưng La Phong liếc mắt đã thấy rõ, phía sau xa xa có một đội ngũ khổng lồ.

Họ đều cưỡi những con thú thuần phục đủ loại. Thú thuần phục, hoặc là cao lớn, hoặc là lưng có cánh, chạy với tốc độ như bay.

- Thú hoang đã được phục tùng?

La Phong liếc mắt đã nhận ra, rất nhiều thú thuần phục đang cưỡi cũng chính là những con thú hoang mà mình lúc trước từng đánh chết trong rừng rậm.

- Chúng ta tránh ra.

Tráng hán lực lưỡng truyền âm quát.

Nhất thời tiểu đội vội nép vào ven đường.

Phía sau một đội ngũ mấy trăm con thú thuần phục khổng lồ ầm ầm xông tới. Những con thú thuần phục có những đôi chân vô cùng tráng kiện, lợi trảo u lãnh sắc bén đạp làm cả mặt đất rung chuyển, bụi đất văng lên mùi mịt, sau đó bị trọng lực cực mạnh nhanh chóng hút rơi xuống mặt đất.

- Ha ha, không phải Nạp Khả thiếu gia đây sao?

Một tiếng cười chói tai như một cơn lốc cuộn tới, đồng thời đội ngũ khổng lồ vừa mới chạy ngang qua chẳng mấy chốc đã nhanh chóng dừng lại, đồng thời trong đó có hơn mười người cưỡi thú thuần phục chạy về phía đám La Phong, chỉ cảm thấy mắt mờ đi, vài chục vũ giả cưỡi thú thuần phục đã tới trước mặt.

Người cầm đầu đội ngũ kỵ binh này là một thiếu niên cao lớn tuấn mỹ. Hắn đang cưỡi một con quái thú kỳ dị toàn thân đầy lân giáp, tựa như một con cọp, lại dài chừng mười thước, đang nhìn vào Nạp Khả, có vẻ đắc ý.

- Bách Phương!

Thiếu niên mặc giáp bạc biến sắc.

- Chậc chậc... Tựa hồ thiên tài tiễn thủ của chúng ta sợ hãi rồi?

Vẻ mặt thiếu niên tuấn mỹ cao lớn dần dần lạnh đi, cười khẩy một tiếng

- Không ngờ, lại để ta gặp ngươi ở ngoài thành!

- Bách Phương thiếu gia!

Một thanh âm hùng hậu vang lên ầm ầm. Một tráng hán lực lưỡng bên cạnh tiến lên một bước, quét mục quang qua đám người phía sau thiếu niên tuấn mỹ cao lớn, thấp giọng

- Lão gia nhà chúng ta và Bách gia các ngươi cũng xem như có giao tình. Hy vọng Bách Phương thiếu gia đừng làm việc hồ đồ.

- Ta nói mà đến phiên ngươi xen vào à?

Thiếu niên tuấn mỹ cao lớn gầm lên, vẻ mặt dữ tợn.

- Biến!

- Bách Phương, ngươi câm miệng.

Thiếu niên mặc giáp bạc phẫn nộ quát.

- Ha ha, Nạp Khả chất phác thiện lương, ngươi còn không thấy rõ tình thế à? Ở ngoài thành, cha ngươi không cứu ngươi kịp đâu.

Thiếu niên tuấn mỹ cao lớn tỏ vẻ mặt dữ tợn, cơ mặt khẽ co lại, trong mắt như lóe hàn mang của độc xà

- Ta không quên được nửa năm trước ngươi làm nhục ta.

La Phong bên cạnh nhíu mày.

Nhân mã song phương rõ ràng hoàn toàn khác hẳn.

Trước mắt đội của Bách Phương, không tính đến đại bộ phận đang ở phía sau, chỉ cần bên người hắn cũng có vài chục thủ hạ. Có một người cấp Hằng Tinh cấp chín, chín người cấp Hằng Tinh cấp bảy cấp tám.

Còn bên này?

Người mạnh nhất trong đội ngũ của Nạp Khả là ‘Lôi thúc’ cũng chỉ là cấp Hằng Tinh cấp sáu cấp bảy.

- Phiền to rồi.

Tráng hán lực lưỡng Lôi thúc cảm thấy lo lắng

- Cao thủ trong đội ngũ này cơ hồ chiếm một nửa cao thủ của Bách gia. Cao thủ như vậy mà lại theo một tên tiểu tử búng ra sữa, quá quỷ dị.

- Đội trưởng, làm sao bây giờ?

- Đội trưởng, phía sau Bách Phương thiếu gia là một trong ba đại cao thủ của Bách gia, Tích Huyết Đao, là cường giả cấp Thiên Không đỉnh phong. Một mình hắn cũng có thể quét ngang chúng ta.

Đội ngũ hơi rối loạn.

Đôi mắt thiếu niên mặc giáp bạc như tóe lửa, căm tức nhìn thiếu niên cao lớn ngồi trên lưng thú hoang, quát:

- Bách Phương, có gì cứ việc đổ lên đầu ta!

- À, quả là có phong phạm cường giả. Thật là có khí độ.

Thiếu niên tuấn mỹ cao lớn cười khẩy một tiếng, lập tức sắc mặt âm trầm quát khẽ

- Người đâu, trói toàn bộ đám người này lại, nhưng đừng giết họ. Ta Bách Phương không phải là cái loại người ác độc. Còn nữa... bắt lấy Nạp Khả cho ta, trói hắn lên! Ta muốn thân mật với hắn một chút...

- Dạ!

Đám vũ giả trên lưng thú hoang cùng kêu lên.

- Rào!

Tráng hán lực lưỡng Lôi thúc cùng với một đám hộ vệ đồng loạt rút binh khí ra.

Thiếu niên cao lớn trên lưng thú hoang cười lạnh nói:

- Nếu ai phản kháng, cứ giết luôn! Đương nhiên... đừng giết thiếu gia Nạp Khả, hắn cùng lớn lên với ta từ bé, là huynh đệ tốt đó! Động thủ đi!

Nhất thời đám vũ giả bưu hãn từ trên lưng thú hoang bổ tới, lao thẳng về phía tiểu đội Nạp Khả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.