Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 11: Chương 11: Manh mối còn sót lại




Đêm hôm qua quả là một đêm dài nhất đối với Sơn, anh chưa chợp mắt được giây phút nào.

Sơn đang ngồi trong một căn phòng trống không, xung quanh có kê vài cái bàn vuông để công an làm việc. Người công an lấy lời khai của Sơn xong bước ra ngoài mất dạng đã nửa tiếng mà không nói với anh lời nào.

Sơn gục đầu trên bàn rồi lịm đi lúc nào không biết. Từ khi cảnh sát đến, anh bị đưa về công an huyện và lấy lời khai tới tận sáng.

Bổng người công an đã lấy lời khai của anh bước vào, anh ta mặt mày cau có rồi đưa mấy tờ giấy xuống bàn. Sau khi kí vào tờ giấy khẩu cung, anh mới được thả ra. Cái chết của tên điên đêm qua làm anh cảm thấy mệt mỏi. Không lấy được thông tin từ tên điên mà giờ đây manh mối ấy còn đi vào ngõ cụt. Có lẽ công an cũng đang dồn mọi nghi vấn về phía anh.

Bước vào trong xe, Sơn thấy trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, quá mệt mỏi anh ném cái điện thoại vào hộc xe rồi nhấn ga. Chiếc Mercides benz lao đi trong ánh bình mình. Mặt trời lên cao xua đi cái lạnh giá của cơn mưa đêm qua. Từng luồng khí nóng bốc lên nghi ngút trên mặt đường. Rẽ vào làng, con đường đất đỏ khô cằn, thô kệch cứ nhấp nhô theo từng nhịp của chiếc xe. Cơn mưa xối xả đêm qua làm mặt đất như rã nước nhưng cái nắng gay gắt buổi sáng làm mặt đất như đông cứng lại, khô khan nên nhiều chổ đất nhô lên thành từng ụ.

Vừa về tới nhà, thấy trước sân có chiếc Roll Royce đời cổ dựng trước sân, Sơn chợt nhớ cuộc hẹn với Phát ngày hôm trước. Sơn đứng nhìn chiếc xe trong giây lát rồi vội đi vào nhà, Phát và An đang ngồi ở phòng khách. Thấy anh bước vào An nói lớn.

- Hôm qua anh không về nhà, gọi điện cũng không liên lạc được anh làm bố lo lắm đấy.

Dường như không quan tâm nhiều đến chuyện đó. Sơn hỏi. –Bố đâu rồi.

- Bố đi xuống thành phố tìm anh rồi, thôi để em gọi cho bố khỏi lo. –Vừa nói An vừa đứng dậy đi về phòng.

- Cậu lên lâu chưa. –Vừa nói Sơn vừa ngồi xuống ghế đối diện với Phát.

- Cũng vừa mới thôi. Hôm qua thế nào rồi. –Phát nói.

Sơn lắc đầu ngao ngán, anh lấy đôi kính ra rồi nhắm mắt lại, dùng tay mát sa nhẹ hai mắt cho đỡ mỏi. Anh ngưới lên nhìn Phát trả lời.

- Hắn chết rồi. –Sơn nói nhỏ.

Phát hốt hoảng.

- Chết rồi ư.

- Đúng vậy. Hôm qua lúc tôi vào hắn đã chết rồi. – Sơn nói đầy thất vọng.

Phát ngả người ra sau ghế, mặt cũng tỏ vẻ thất vọng không kém.

- Vậy là có người đi trước anh một bước.

Sơn thở dài. Anh chống hai tay lên bàn rồi khum xuống che mặt lại. Đầu mối anh mới phát hiện hôm qua giờ đã mất, manh mối đã đi vào ngõ cụt. Sơn boăn khoăn không hiểu vì sao tên sát nhân lại nhanh tay đến thế. Phát nói tiếp.

- Anh không tìm thấy gì sao.

Sơn ngửa mặt lên, anh vuốt mái tóc rối rem của mình cho gọn gàng lại rồi trả lời.

- Không hề, đêm qua tôi bị hỏi cung ở đồn cảnh sát cả đêm nên mệt quá.

- Vậy thì giờ tôi lấy bức tranh sau đó để anh nghỉ ngơi.

Sơn gật đầu.

- Đi theo tôi. –Sơn nói và đứng dậy.

Cả hai tiến về phòng ông Văn. Sơn đứng lặng thinh nhìn lại bức tranh trong giây lát. Anh cũng chả hiểu rốt cuộc cụ nhà anh để lại bí mật gì ẩn chứa trong nó. Nàng Mona Lisa đang mỉm cười, một nụ cười làm đau đầu giới chuyên gia và giờ đến anh. Nụ cười như thỏa mãn nhưng cũng đầy ẩn ý. Nhiều đường nét trên bức tranh trở nên lu mờ. Sơn mở cửa tủ kính bên ngoài rồi đứng trên cái ghế để tháo bức tranh xuống. Trong tủ để rất nhiều chất hút ẩm và nhiều hóa chất khác như cacbon để làm giảm độ ăn mòn của không khí xuống mức thấp nhất. Bức tranh được vẽ trên gỗ, gỗ gì Sơn không rõ những chắc chắn độ bền của chúng rất cao. Nó không to chỉ khoảng khổ 50 nhân 70, anh cũng không ước lượng được nhưng để không làm ảnh hưởng đến bức tranh phải cần tới hai người khiêng ra xe. Phát để nó vào ghế sau rồi cố định lại.

- Cậu nhớ bảo quản nó cẩn thận. –Sơn nói. Nó là báu vật duy nhất còn sót lại nên anh dặn dò rất kĩ lưỡng.

- Vâng, cảm ơn anh đã tin tưởng.

- Tôi trông chờ ở cậu đấy. Có kết quả sớm cho tôi nhé.

- Vâng, anh gửi lời chào đến An giúp tôi nhé.

Phát vừa mở cửa đang định bước vào trong xe thì Sơn nói vẻ ấp úng.

- À, mà…. Mà cậu vừa mới từ Thành Phố lên đây sáng nay sao.

Phát quay lại nhìn Sơn vẻ khó hiểu. Rồi như không kịp để suy nghĩ ra gì đó, cậu trả lời ngay. –Vâng, tôi chạy xe từ thành phố vừa mới lên đây sáng nay thôi. Mà có gì không anh?

Sơn mỉm cười qua chuyện. –À, không có gì.

Phát gật đầu chào Sơn rồi mở cửa bước vào trong xe. Chiếc xe khởi động rồi men theo con đường ra khỏi cổng. Sơn nhìn theo chiếc xe cho tới khi nó khuất đi rồi anh nhoẻn miệng cười.

Một nụ cười có vẻ rất thỏa mãn và đầy ẩn ý giống như nàng Mona Lisa.

Sơn vào nhà, anh thả người trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Giờ đây chỉ cần có một nơi để anh ngã lưng đó cũng là quá tốt rồi. Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu anh bật dậy. Anh phải báo chuyện này cho Liêm biết rồi đi ngủ vẫn chưa muộn. Anh sờ tay vào túi tìm điện thoại nhưng không thấy nó đâu. Sơn chợt nhớ ra là anh đã để nó ngoài xe nên anh vội chạy ra sân. Anh lục tìm trong hộc xe, ngoài chiếc điện thoại ra thì anh còn thấy cuốn sổ tay nằm cạnh tên điên mà anh chưa kịp giao cho cảnh sát. Anh đem cuốn sổ vào nhà. Nó là một cuốn sổ không to cũng không nhỏ màu đỏ đã cũ, có lẽ đã qua nhiều năm. Bên ngoài Sơn thấy máu khô còn dính lại trên mép cuốn sổ. Nằm trên ghế sô pha anh bấm nút định gọi cho Liêm nhưng chợt nhớ ra điều gì đó anh vội chạy về phòng. Sơn lục lọi trên bàn tìm cây bút chì. Sơn lật trang đầu tiên ra, trang giấy trống không, mấy trang trước đã bị xé sạch. Từng trang giấy cũng đã ngã màu theo năm tháng.

Anh dùng bút chì tô kín trang giấy đầu tiên, những dòng chữ của trang bị xé mất từ từ hiện ra. Cách này anh đã vô tình xem được trong mấy bộ phim trinh thám.

Những dòng chữ vô cùng mờ ảo, chữ ẩn chữ hiện nhưng cũng đủ thấy được những nội dung trên đó. Anh mỉm cười, dù đã bị xé mất nhưng anh vẫn có thể khôi phục được trang cuối cùng. Vậy là manh mối cuối cùng vẫn chưa đi vào ngõ cụt.

- Đúng như mình nghĩ. –Sơn nói nhỏ và mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn.

Cảm thấy như được thỏa mãn. Anh nhấn nút gọi điện cho Liêm ngay.

- Tôi nghe đây. –Tiếng Liêm phát qua điện thoại.

- Sơn đây, chuyện tối qua… –Giọng Sơn ngập ngừng.

- Sao rồi. Đã có được manh mối gì chưa. –Liêm ngắt lời Sơn.

Giọng Sơn nhỏ lại.

- Hắn chết rồi.

- Sao lại thế được, cậu nói cụ thể xem nào. –Tiếng nói Liêm vang lên từ đầu dây bên kia.

- Lúc tôi đến hắn đã chết, tôi bị giữ lại điều tra từ nửa đêm tới giờ.

- Vậy có được manh mối gì không.

Sơn ngập ngừng. – À, thì…mà không có gì cả.

Liêm kkhoong hỏi gì thêm.

- Được rồi, cậu bình an là tốt rồi. Vậy cậu nghỉ ngời đi tôi sẽ hỏi ông thiếu tá sau.

- Rồi, tôi tắt máy đây.

Dứt câu Sơn đã bấm nút tắt. Anh ngã người ra ghế sô pha và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.