Thấy Lục Nghị Phàm không có bất kỳ phản ứng nào khác, Hương Diên càng được nước lấn tới. Cô ta đưa tay luồn xuống bên dưới phéc mơ tuya của anh, áp sát bờ môi đỏ mềm của mình lên tai Lục Nghị Phàm mà thì thầm:
- Lưu Giản Đế đã coi em là con gái nuôi. Những lời em nói ra ông ta đều nghe. Trước mặt đám thuộc hạ, mối quan hệ của em và ông ta bắt buộc phải giữ kín.
- Hừ!
Lục Nghị Phàm cong môi, thẳng tay hất mạnh bàn tay đang cố tình luồn lách vào bên trong quần anh ra bên ngoài. Lục Nghị Phàm xoay lưng cách xa cô ta chừng mấy bước, chán ghét mà đáp:
- Cô đã khác xa so với ngày trước. Cô bé mà tôi quen biết hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng, chứ không mưu mô và hạ thân đến như thế này.
Ngừng lại một chút, anh tiếp tục gằn giọng nói chậm từng chữ:
- À quên chưa nhắc nhở cô điều này, tôi và thằng nhỏ chỉ có hứng thú và nhất kiến với một mình Cửu Châu mà thôi. Nhớ đấy!
Nói rồi, Lục Nghị Phàm toan bước ra bên ngoài liền bị Hương Diên với tay giữ lấy, sau đó dùng lực kéo mạnh cổ anh xuống, trực tiếp mở miệng hôn Lục Nghị Phàm một cách ngấu nghiến.
Cửu Châu vươn vai mấy cái, cảm thấy cơ thể có chút thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù mỗi lần cô di chuyển, hai khớp háng liên tục đau nhức, nơi sâu kín nhất vẫn còn ê ẩm, thế nhưng cảm giác lúc này cũng đã tương đối dịu lại.
Đám thuộc hạ nhìn cô chằm chằm, quan sát nhất cử nhất động của cô, khiến cô rất khó chịu, liền quên mất sự có mặt của Hương Diên mà vén lều bước vào bên trong.
Cảnh tượng xảy ra trước mắt làm Cửu Châu há miệng chết sững. Hương Diên đang dính chặt trên thân của Lục Nghị Phàm, bàn tay giữ lấy đầu anh mà hôn một cách say mê. Lục Nghị Phàm ra sức đẩy cô ta ra, thế nhưng Hương Diên sống chết cũng không chịu buông anh.
Nghe thấy tiếng động, cô ta mới rời khỏi cổ Lục Nghị Phàm, thỏa mãn quay sang nhìn Cửu Châu bằng ánh mắt đầy thách thức.
- Chú à, đừng quên mất lời hứa giữa chúng ta. Em chờ ngày đó!
Khi bước qua Cửu Châu, Hương Diên còn không quên dùng vai hất nhẹ lên người Cửu Châu, đắc ý nở nụ cười đầy châm biếm.
“Chú à! Chú à!”
Cửu Châu đờ người, miệng liên tục lẩm bẩm hai từ được phát ra trong miệng Hương Diên. Trong đầu cô chợt nhói đau, cảm giác như bị một vật cứng rắn đập mạnh vào đầu. Cửu Châu đưa tay ôm đầu, một vài hình ảnh lác đác ngoài biển lớn bỗng dưng lại xuất hiện trong đầu cô.
Cảm giác này... thực sự rất quen.
- Cửu Châu, em khó chịu ở đâu ư?
Lục Nghị Phàm vội vàng vươn tay đỡ lấy cô, thế nhưng liền bị Cửu Châu lạnh lùng hất ra khỏi người.
Cô nhìn vết son còn dính lại trên khóe môi anh, cong môi nở nụ cười châm biếm:
- Thì ra Thống Đốc quân cùng Hương Diên tiểu thư cũng kết thân nhanh chóng nhỉ?
- Ý em muốn nói... nụ hôn khi nãy sao?
Lông mày Lục Nghị Phàm chợt nhíu lại. Cửu Châu nhún vai, bước thẳng qua người anh, ra chiều không thèm quan tâm.
- Cửu Châu!
Anh nhẹ nhàng cất giọng gọi cô.
Cửu Châu vừa quay đầu, liền thấy Lục Nghị Phàm đã cầm một chai nước khoáng do Lưu Giản Đế đem cho, trực tiếp vặn nắp, đổ toàn bộ chai nước lên miệng mà dùng tay chà mạnh lên môi.
Lục Nghị Phàm chà mạnh tới mức khóe môi sưng tấy, mảng da quanh miệng cũng đỏ ửng cả lên. Cửu Châu có trăm lần suy đoán cũng không thể nào mà nghĩ ra được anh lại làm ra hành động này. Tự làm tổn thương bản thân của mình, anh thật là ngốc nghếch!
- Dừng lại đi. Dù cho anh có chà đến mức rách môi, chảy máu đi chăng nữa, tôi cũng không để bụng đâu.
Vài phút sau, Lục Nghị Phàm thẳng tay ném chai nước xuống dưới đất, nhếch môi mà cười khẩy:
- Đôi môi này chỉ dành cho mình em. Sự việc xảy ra vừa rồi tôi cũng không định liệu được. Nhưng mà em yên tâm, chỉ có môi của cô ta là chuyển động thôi, còn tôi tuyệt đối ngậm miệng. Không có bất kỳ một giọt nước bọt nào của Hương Diên lọt được vào trong cuống họng của tôi!!!
Cửu Châu hoàn toàn hóa đá!”