Khung cảnh sự việc về cô gái Huân nhi lập đi lập lại nhiều lần, mở đầu rồi kết thúc. Gia Hân ở trong ngôi nhà của Huân nhi cũng là nơi Huân nhi chết, xem đi xem lại
một thước phim chân thật.
Lúc bắt đầu Gia Hân bị cuống theo cảm
xúc của Huân nhi, đau khổ, chờ mong, hạnh phúc, bối rối, nhớ nhung, vui
mừng, thất vọng sau cùng là tuyệt vọng. Huân nhi chết cùng con mình, có
lẽ đây là ảo cảnh mà Huân nhi tạo nên và cũng là ký ức còn lại của Huân
nhi. Huân nhi là oán mẫu.
Gia Hân tìm ra đáp án không khó lúc
Huân nhi chết trên người mặc váy đỏ và úp mặt vào con trai nên tóc che
đi khuôn mặt làm cho Gia Hân nhận ra Huân nhi là oán mẫu, còn bởi vì đứa nhỏ là hình ảnh quỷ anh không sai chút nào cả.
Từ một tháng
trước Gia Hân đã nói chuyện với Huân nhi, đó là thời gian trong ảo cảnh. Gia Hân nói chuyện với Huân nhi rất nhiều có khi làm cho ảo cảnh rung
lên vì cảm xúc của Huân nhi, chỉ là không bao giờ nghe được câu trả lời
từ Huân nhi.
_“ Huân nhi, chị có từng vui vẻ thật sự khi giết họ chưa?.”
Gia Hân ngồi trong phòng của Huân nhi trong ảo ảnh nói chuyện với hư không, ngửa mặt nhìn trần nhà màu trắng trong ảo ảnh này thở dài rồi nói tiếp.
_“ Chị có nghĩ vì sao họ làm vậy không?. Huân nhi. thật ra, chị chưa bao giờ vui khi trả thù phải không?.”
Ảo ảnh run lên vặn vẹo một chút, dù chỉ thoáng qua nhưng Gia Hân cảm nhận
rất rõ sự thay đổi này. Yên lặng một chút suy nghĩ cảm xúc của Huân nhi
luôn thay đổi khi nói về sự trả thù của cô ấy với gia đình này, phải
thừa nhận Huân nhi luôn để trong lòng oán hận không thôi và càng không
hiểu vì sao chồng mình giết mình và con anh ấy.
_“ Huân nhi, chị
rất muốn biết nguyên nhân đúng không?. Em cũng vậy, muốn biết vì sao và
vì cái gì anh ta lại tàn nhẩn như thế. Huân nhi, chị không cảm thấy sao, mọi cảm xúc của chị chỉ vì liên quang tới nơi này và không ngừng để tìm ra sự thật đúng vậy không?”
Lời nói của Gia Hân làm ảo ảnh run
lên rất rõ, Gia Hân càng nói thì ảo ảnh càng run lên câu cuối cùng của
Gia Hân làm ảo ảnh xuất hiện vết nứt. Gia Hân biết cô đã đoán đúng, Huân nhi chỉ muốn biết sự thật. Làm ra nhiều chuyện như vậy nhưng lại vẫn
không hiểu vì sao kết cuộc của mình và con lại bi thảm như thế. Gia Hân
im lặng rồi nói ra nghi vấn của cô bao lâu nay.
_“ Huân nhi, vì
sao chị không dám cho em xem cảnh lúc chị bị đem chôn, chị sợ, chị trốn
tránh, chị muốn nó biến mất bên không dám đối mặt và không cho ai biết
nó tốn tại, sao chị lại không đối mặt, chị muốn trốn đến bao giờ?”
Gia Hân vừa dứt lời không gian ảo ảnh biến hóa từ ngôi nhà sang trọng trở
thành nhà hoang đầy bụi bẩn dây leo khắp nhà, cô gái váy đỏ tóc che đi
khuôn mặt đứng đối diện cô, sự tức giận tỏa ra trên người cô ấy. Đúng
như Gia Hân nghĩ người này là Huân nhi, Gia Hân lời nói kích thích tới
Huân nhi nên cô ta xuất hiện trước Gia Hân đồng thời ảo ảnh cũng biến
mất và đây là hiện thực. Lúc này tay Gia Hân bị dây leo cuốn lấy căn ra
hai bên rất giống tư thế chúa trong đạo giáo, chỉ thiếu thêm cây thánh
giá chữ thập sau lưng thôi.Thấy tình cảnh của mình Gia Hân tuy sợ hải
nhưng cô biết Huân nhi vì sao làm tất cả mọi chuyện này, nhìn quanh ở
đây chỉ mình cô còn những người khác thì không thấy. Không lẽ, mọi người đã chết rồi sao. Ánh mắt Gia Hân trừng lớn nhìn vào bóng dáng màu đỏ
kia, giống như nhận được ánh mắt của Gia Hân Huân nhi ngẩng mặt lên
nhìn. Do cúi đầu nên tóc che đi khuôn mặt bây giờ thì cả khuôn mặt lộ ra nhìn rất gê gợn. máu chảy dài trên mặt, hóc mắt trống rỗng hoàn toàn là không có mắt, miệng bị cắt thành nhiều khối, khuôn mặt trắng bệt càng
thêm dọa người. Gia Hân kinh hoảng khi nhìn thấy mặt Huân nhi không hiểu vì sao cô ấy thành hình dáng này.
_“ Ngươi muốn biết ai chôn ta sao?... ... ... ... ...
Ngươi muốn biết vì sao ta trốn tránh sao?... ... ... ... ...
Ngươi muốn biết hình dáng lúc ta bị chôn sao?... ... ... ... ...
Ngươi muốn nhìn cảnh đó dến thế sao?... ... ... ... ...”
Bốp bốp bốp bốp
Huân nhi rống lên mỗi câu nói sau khi nói xong thì lại tát Gia Hân một cái,
sự tức giận ngập trời bộc phát ra ra tay càng thêm hung hãng mặt Gia Hân bị đánh sưng một bên.
Gia Hân đau đớn nhưng không kêu một tiếng, cô biết lúc đó đã có chuyện không đơn giãn sảy ra. Hai mắt nhìn thẳng
vào Huân nhi đang tức giận nói.
_“ Huân nhi, tôi hiểu đã có
chuyện sảy đến với chị cũng như làm cho chị oán hận trời đất và người
hại chị. Nhưng chị có nghĩ đến chuyện sảy ra với chị cho dù cố ý hay
ngoài ý muốn điều không liên quan chúng tôi, chúng tôi là đứa nhỏ còn
chưa được 10 tuổi hoàn toàn không liên quan tới chuyện này. Chị hận chị
oán, chị đem oán hận đó trút lên chúng tôi người vô tội rồi chị lại
không dám đối mặt với kẻ làm chị oán hận. Sao chị không làm cho gã chết
báo oán mà lại tìm chúng tôi, vì chị sợ chăng. Chị sợ nhìn thấy gã chị
sợ nhìn thấy cảnh gã đã làm với chị. ”
_“ CÂM MIỆNG ”
Gia
Hân đoán đúng Huân nhi không dám nhìn lại cảnh mình bị chôn kể cả người
chôn mình dù hận thấu xương nhưng không dám gặp, Huân nhi lấy mọi người
làm nơi trút oán khí của mình sợ hải đối mặt chuyện củ. Gia Hân lời nói
xoáy vào trọng tâm nhìn Huân nhi theo từng câu nói mà khuôn mặt vặn vẹo
dữ tợn. Huân nhi không chịu nỏi hét lớn lên, gió nổi lên càng lúc càng
mạnh dây leo quấn chặt hết cở làm gia hân tưởng tay cô sắp đức luôn rồi, gió lớn Gia Hân nhắm tịt mắt lại. Một lác sau gió ngừng thổi Gia Hân từ từ mở ra con ngươi nhìn xung quanh, tất cả như lúc đầu không thay đổi.
Huân nhi ngồi trên giường phủ đầy bụi và dây leo cúi đầu. Huân nhi phất
tay về hướng Gia Hân dây leo buôn lõng rồi biến mất, không kịp phòng bị
Gia Hân ngã nhào ra đất cả người đầy bụi bẩn.
_“ aiui, mông đau quá đi mất, ui.”
_“ Ngươi vì sao muốn xem, ngươi không sợ?”
Huân nhi đột nhiên lên tiếng làm Gia Hân giật mình, nhanh chóng bình tĩnh và đứng dậy. Đối diện Huân nhi mặt đã trở về với tình trạng như lúc chưa
chết ngẩng mặt nhìn Gia Hân, tuy không phải là khuôn mặt vạn người mê
nhưng thanh tú dễ nhìn. Gia Hân nhìn Huân nhi một chút rồi lên tiếng trả lời.
_“ Tôi muốn biết người làm chị ra như vầy là ai, và vì sao lại muốn làm thế, còn có chồng chị sao lại thây đổi nhiều như vậy.”
_“ Ngươi nói đúng là ta sợ, ta sợ hắn cũng sợ bản thân mình. Ta sẽ không
làm gì ngươi và bọn nhỏ kia nhưng ta cần llinh hồn của các ngươi để hút
thêm oán khí vào người, mạng các ngươi không có vấn đề gì chỉ trở nên
đần độn một chút thôi. Ta bị hành hạ thân xác, lúc nãy ngươi cũng thấy
diện mạo thật lúc ta chết rồi, ngươi không sợ sao?. Giờ ngươi còn muốn
xem cảnh ta lúc được chôn, ngươi không hối hận là được. Ta muốn báo thù
nhưng không muốn gặp hắn, ngươi rồi sẽ hiểu.”
Gia Hân nghe Huân
nhi nói xong thở phào nhẹ nhỏm, biết hiện giờ họ không sao là được. Lại
nghe tiếp lạy trời cả hơn mười mấy đứa nhỏ bị si ngốc, có khi cô cũng
giống họ lòng run lên lợi hại. nói không sợ là giả ai mà không sợ chứ,
ngươi thử ở cùng một con ma xem ngươi có sợ không có sợ không hả. Sau
khi nghe đến cuối cùng thì Gia Hân trầm mặt.
Huân nhi vẫn nhìn
Gia Hân đang suy nghĩ ở kia, cô nhóc này lá rang thật lớn nhỉ. A lâu rồi không ai có can đảm như vậy rồi, cô nhóc nói đúng, Huân nhi cô sợ nhìn
thấy cảnh tượng như vậy. Cô đã chết vì sao không để cô yên tìm thú vui
trên người cô thú vị sao, cô giết hết dòng họ bên chồng những người dám
nhục nhã cô dám phá hủy cô. Huân nhi hận họ nhưng không làm hại con cháu nhỏ nhất của họ, cô có con nhìn đứa bé nghĩ con mình tức giận cô muốn
chúng phải chết, nhưng con cô ngăn cản không cho, cô không xuống tay
được nên thả đi. Duy chỉ nhà hắn cô không dám đến, nhà hắn trừ có bùa
trấn áp còn vì lòng cô sợ hải nhìn thấy hắn. Huân nhi càng oán hận dữ
dội khi thấy cả nhà hắn vang lên tiếng cuờ hạnh phúc, tại sao tại sao
ngươi hại ta mà được sống hạnh phúc còn ta phải chịu khổ tại sao.
Cùng lúc cả hai chìm vào suy ngẩm thì bên ngoài có tiếng vang làm tỉnh lại,
Huân nhi đứng bật dậy tiếng về cửa sổ nhìn xuống. Gia Hân chưa kịp lại
gần thì bị khí lạnh toàn thân Huân nhi tản ra làm kinh sợ, khuôn mặt
Huân nhi biến đổi nứt dần ra và trở nên giống với lúc Gia Hân tỉnh lại
nhìn thấy.
_“ Muốn chết... ... ...”
Huân nhi rống lên biến mất tại chỗ, Gia Hân cả kinh chạy lại bên cửa sổ nhìn xuống. Chỉ thấy
Huân nhi đứng trước sân đối diện có thêm vài người, Gia Hân nhận ra là
Diệp Kim Quang đang mặt áo bào đạo gia màu vàng đứng ở phía trước, theo
sau là hiệu trưởng Giang còn có 5 người xa lạ cả hai bên giống như đang
chuẩn bị đấu pháp. Gia Hân vừa vội vừa mừng vừa lo muốn chạy xuống nhưng cửa phòng này như thế không mở được, cố hết sức không làm gì được đành
quay lại cửa sổ nhìn xuống dưới lo lắng.
Bên dưới khi Huân nhi xuống tới nơi lập tức dọa cho những người lạ mặt đó hét chói tai
_“ Á Á Á Quỷ Quỷ áaaaaaa”
_“ CÂM MIỆNG LẠI../IM NGAY ĐI..”
Diệp Kim Quang và Huân nhi đồng thanh la lên sau đó nhìn nhau, Dệp Kim Quang lên tiếng trước nói.
_“ Cô là oán mẫu, ta đệ tử mao sơn nhất phái nghe hiệu tam thanh còn không mau chịu trói.”
Diệp Kim Quang nhìn oán khí quanh người Huân nhi khó hiểu nhíu mày lại, vì
sao oán khí lại giảm một nữa hơn lúc đầu. Ngôi nhà này cũng có oán khí
nhưng giống như bị lấy đi rần hết chỉ còn lại một ít đủ làm cho ngôi nhà âm u, nên ông giọng nói cũng không khó chịu nhiều như lúc mới phát hiện ra nữa. Giống như có lệ nói xong còn liếc nhìn 5 người đang sợ sệt kia.
_“ Hừ. Đạo sĩ đạo gia, xem ra ta đã quá dễ tha cho các ngươi rồi.”
Huân nhi trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Diệp Kim Quang mà nhìn vào 5 người ở
phía sau nói làm họ run lên cầm cập, quỳ xuống cầu hướng về Diệp Kim
Quang mà cầu xin.
_“ Đạo trưởng là cô ta là cô ta muốn hại chúng tôi, cầu xin ngài giúp chúng tôi bắt cô ta lại a.”
_“ Đúng vậy đạo trưởng xin ngày cứu mạng a.”
_“ Đạo trưởng xin cứu mạng a”
_“ Xin ngài cứu cứu chúng tôi.”
_“ Cầu ngài bắt cô ta lại đừng để cô ta hại người a.”
Từng người một khóc lóc cầu xin lạy lục, Diệp Kim Quang cho hiệu trưởng
Giang một ánh mắt hiệu trưởng Giang hiểu ý đi lên kéo họ ra sau trấn an. Lúc này Diệp Kim Quang và Huân nhi đối diện nhau.
_“ Huân nhi, cháu cần gì phải làm vậy” Diệp Kim Quang lên tiếng trước, trong giọng nói còn mang theo thương cảm và đau lòng.
_“ Tổ Gia Gia.”
Tổ Gia Gia, Gia Hân giật mình Huân nhi là cháu của Diệp Kim Quang. Diệp
Kim Quang thở dài để kiếm gõ đào xuống bước tới gần Huân nhi, dán một lá bùa vào người Huân nhi sau đó đứng đối diện nói.
_“ Khi biết có
oán mẫu oán khí nặng nề, ông tới đây để thu phục nó nào biết là con.
Huân nhi, khi ta về thăm nhà con chỉ mới biết đi ta tính ra được con có
kiếp nạn, đáng tiếc dù thế nào ta cũng không ngờ con lại chết còn là oan ức mà chết. Con nói cho ta biết vì sao lại như vậy còn oán khí của con
là vì sao mà tiêu tán một nữa.”
_“ Tổ Gia Gia, con .. .. ..”
Huân nhi giờ phút này khi nhìn thấy Tổ Gia Gia của mình lúc trước luôn
thăm hỏi và quan tâm, dù cô chưa hề tiếp xúc nhiều với ông nhưng cũng
cảm nhận được.
_“ Huân nhi.” Cùng lúc Gia Hân chạy tới bên Huân nhi đẩy Diệp Kim Quang ngã lăn trên đất.
Khi nãy nhìn thấy lá bùa Diệp Kim Quang muốn dán vào người Huân nhi, Gia
Hân sợ hải lo lắng cho Huân nhi sảy ra chuyện nên bất chấp leo từ cửa sổ xuống. Nhà này xây rất cao lầu hai mà cứ như là lầu ba vậy, men theo
dây leo trèo xuống cũng không quan tâm người mình bị sao chạy tới đầu
tiên là đẩy Diệp Kim Quang ra xa rồi xem Huân nhi có sao không.
Hành động của Gia Hân không những ngoài ý muốn mà còn làm cho Huân nhi và
Diệp Kim Quang ngạc nhiên nhìn cô. Huân nhi kinh ngạc trên đời này có
người bị hại mà còn lo cho người hại mình sao.
_“ Bé con, con
muốn làm gì?.” sau khi bị đẩy ngã ông lập tức ngồi dậy nhìn thấy là Gia
Hân thì rất ngạc nhiên trên người bẩn không thể tả lá cây khô héo dính
lên tóc lên quần áo cánh tay còn bị trầy đến rỉ máu, định thần lại nhìn
tay Gia Hân muốn xé bùa của ông lập tức bắt lấy tay cô rồi lên tiếng
quát nhẹ.
Diệp Kim Quang mất dấu Gia Hân vào buổi chiều tinh thần hoảng loạn, người ta nói lo lắng quá sẽ loạn bây giờ Diệp Kim Quang đã
trải nghiệm thực tế là đây. Với trình độ của ông tìm ngượi không khó tìm quỷ càng dễ hơn, nên ông lập đàn làm phép truy tìm. Tìm thấy vị trí ông và hiệu trưởng lập tức lên đường không ngờ tới nơi lại gặp thêm 5 người đem theo giấy tiền vàng mã đi cùng hướng với ông, nhìn thấy ông lập tức quỳ lạy xin cứu mạng. Ông cho họ kể lại đầu đui sự việc, thì ra họ là
nhà cậu ruột của oán mẫu bị oán mẫu đe dọa tới tính mạng nên theo lên mồ của oán mẫu đốt tiền cho nàng mong nàng bỏ qua cho một nhà họ. Sau khi
nghe xong ông và hiệu Trưởng Giang liếc nhau sau đó không hỏi thêm rồi
bảo họ đi theo dẫn đường. Tới bây giờ là tình cảnh gì đây không biết,
hôm nay ông là xui sẻo hay nói là may mắn đây.