Bảo tuyết vẫn rơi, Long lúc này đang ở trên lưng con Thiên Ngân Bạch Hổ, hắn tạo lấy một cái kết giới bảo vệ mình khỏi bảo tuyết rồi nằm bên trong mà chơi với bé Tuyết Cơ, cứ mỗi một tiếng nói “Anh ~ ~ Anh ~ ~ “ của nàng làm Long trong lòng không khỏi vui sướng mà cười vui vẻ.
Thiên ngân Bạch Hổ chở lấy Long trên lưng cũng chả mấy quan tâm hắn làm gì, nó chỉ đang cố gắng mà đi nhanh nhanh để hoàn thành nhiệm vụ rồi tránh xa Long ra một chút a, nó cảm giác khi ở gần Long sẻ có chuyện không may a!!!
Dưới cơn bảo tuyết trắng xóa, bốn chân chạy như bay dường như bảo tuyết chả ảnh hưởng gì đến nó vậy, Thiên Ngân Bạch Hổ hướng đỉnh Thiên Sơn mà đi. Đang đi nó còn cố ý chọn lấy đường an toàn mà đi, nó ở đây sinh tồn nhiều năm, biết như thế nào tránh va chạm tới yêu ma tộc quần khác. Không phải vì sợ mà nó không rảnh a!! nghỉ xem giữa cơn bảo tuyết như thế này mà kiếm chuyện đánh nhau với tên nào người khác không đem ngươi chửi khùng thì còn may a!
..........
Rất lâu sau, sắc trời sáng hẳn lên bão tuyết cũng dừng lại, Thiên sơn lúc này lộ ra vẻ đẹp như chốn thần tiên, trời xanh mây trắng lộ ra bên trên phía dưới là thiên sơn tuyết trắng bao phủ, thỉnh thoảng thấm thoát vài cơn gió nhẹ lạnh buốt thoáng qua làm lòng người cảm giác bồi hồi. Trên nhưng tán lá của khu rừng thông cổ lão đã bị che phủ bởi bông tuyết trắng xóa.... tạo ra một cảnh đẹp thiên nhiên nơi rừng núi.
Đường lên núi, Bạch Hổ đã mang Long đến tới một trong những đỉnh núi của dãy thiên sơn, trên đây không khí lạnh đi rất nhiều, tầm nhìn cũng phi thường to lớn. Đứng trên đỉnh núi Long có thể nhìn lấy bao quát toàn cảnh thung lũng tuyết trắng phía dưới, xa xa ta còn có thể nhìn thấy những đỉnh núi còn lại đang đứng sừng sửng ở phía xa.
“Anh ~~ Ánh~~ “
Tuyết cơ như một cô bé hiếu kỳ bay loạn xung quanh mà quan sát tìm hiểu. Long thì cũng vui vẻ đi theo bé con ngoan của mình mà nhìn xem bốn phía đỉnh núi, nhưng làm Long bối rối là trên đây chẳng có gì cả ngoài một cái đại thụ to lớn vươn lên trên cao ngất. Cùng dưới gốc là một khối đá to lớn bị rông rêu bao phủ, tựa như đã rất nhiều năm không ai động đến, còn lại hoàn toàn không có gì khác.
Long quay lại nhìn lấy Thiên Ngân Bạch Hổ rồi hắn triệu hồi lấy tuyết cơ nữ hậu ra mà giúp trao đồi thông tinh. Mà thiên ngân Bạch Hổ cũng là không biết gì hết nó chỉ biết là Thánh hổ nói cho nó là phải tìm Long tới nơi đây mà thôi.
Long nghe vậy có hơi sửng sốt, móa nó kêu ta lên đây giờ bắt ta chờ đợi, chợt Long nhiếu mài nhìn lấy xung quanh mà quát lớn:
“Hừ, con hổ chết tiệt ngươi đem ta lên đây ngươi định không hiện thân à!!!”
Câu nói của Long vang vọng quanh đỉnh núi nhất thời cái cây rễ đá trước mắt Long chợt chấn động, khí tức năng lượng băng tuyết lạnh lẽo mà vang vọng ra nếu nói lúc trước khí tức tuyết cơ chấn động chỉ là mạng theo cảm giác băng tuyết sức mạnh thôi thì lúc này khí tức này mang theo năng theo năng lượng cường đại hơn tuyết cơ nhiều.
Cây đại thụ to lớn sừng sửng giờ khắc này là rung động nhè nhẹ theo không gian, ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ nó dần dần, dần dần ánh lên như bầu trời một điểm rồi lẵng lặng tắt lịm đi, nhưng nó để lại đây một hư ảnh cực lớn Cự Đầu Bạch Sắc Đại Hổ ánh lên giữa không trung. Nó như là một cái máy chiếu hình ảnh giống kiếp trước vậy, đầu cự hổ hư ảnh mập mờ như lúc nào cũng có thể bị tắt.
Lại nói đến cái này Bạch Hổ hình thể rõ ràng chỉ là hư ảo nhưng lại mang cho người ta cảm giác vương uy của Thánh thú, tựa như rằng đang đứng trước mặt mình là một đầu Vương Giả Thánh Thú bất cứ lúc nào cũng có thể giết lấy con kiến như mình.
Nhìn kĩ lại ta có thể thấy đầu bạch hổ hư ảnh này cùng những tên gia hỏa Thiên Ngân Bạch Hổ kia không khác biệt bao nhiêu là cùng chủng loại, nhưng bất đồng duy nhất là trên người nó là một đôi bạch khiết cánh chim hoàn mỹ lộ ra, ai nhìn vào cũng khẳng định con này cầm đầu cái yêu ma tộc quần yêu hổ ở thiên sơn a!! một cái đại bá chủ ở thiên sơn a!
【 Tên: Thánh Đồ Đằng Bạch Hổ - Chủng loại: Thánh Hổ - tu vi:....... - trạng thái: linh hồn 】
Long đứng đấy ánh mắt bình thản nhìn lấy hư ảnh Bạch Hổ sừng sửng trên không trung, hắn chả có chút ngạc nhiên nào cả, cũng đúng a!! là một cái fan của bộ tiểu thuyết Toàn Chức Pháp này làm sao hắn có thể không biết sự tồn tại đặc biệt trên đỉnh núi Thiên Sơn a!! nhưng cũng hên là hắn xem qua nguyên tác nếu không hổ chưa hiện hình là hắn liền sách chân mà chạy miệng la “Maaaa!!”
Thân ảnh Bạch Hổ kinh diễm lúc này hoàn toàn đứng yên trên không mà nhìn chằm chằm lấy Long, nó dường như đang rất hiếu kỳ về tên nhân loại này đầu nó không ngừng xoay chuyển mà nghĩ lấy ' hắn sở hữu sức mạnh khác xa thế giới này, xem biểu hiện hiện tại cho thấy hắn đã biết sự hiện diện của ta!!, rốt cuộc nhân loại này là ai??? '
“Hừ một tên nhân loại lại dám nói chuyện với bổn tọa như vậy ta nghỉ ngươi là chán sống rồi!!” âm thanh lãnh lẻo truyền vào đầu Long mang theo vài phần sự gầm gừ tức giận.
Long không khỏi có chút ngạc nhiên không ngờ lão hổ già này còn biết tâm linh truyền âm a!!! qua nguyên tác long biết trên đỉnh Thiên Sơn có một con đồ đằng thú thánh thú là Bạch Hổ, nhưng mà nó bị đánh cho gần chết trong đại chiến với Đế Vương biển cả năm xưa. Nhục thân nó dường như đã hủy! Hoặc có lẽ là bản thân nó đã vẫn lạc, nó giờ chỉ là trạng thái linh hồn nhờ có thiên tài địa bảo để gắng mà sống sót. Không sai biệt lắm thì nó đang cố sống để truyền thừa sức mạnh của mình xuống hậu nhân, trong nguyên tác thì nhóm Mạc Phàm gặp được người truyền thừa của nó nhưng không biết làm sao lại bị Mục Ninh Tuyết cho dụ đi thành khế ước thú của nàng.
Nhưng bây giờ cách thời điểm kia vẫn là còn mấy năm nửa, nếu đoán không sai thì người truyền thừa của con Thánh Đồ Đằng này cũng là đang trong quá trình truyền thừa a!!!
Long vẫn đứng đó nhìn thân ảnh đại Bạch hổ trên không trung ánh mắt suy tư nhìn nó, nhưng rất nhanh cậu liền bình tỉnh lại tâm tình bình thản miệng cười nói:
“Ha ha, chỉ dựa vào một cái Linh hồn biết nói của ngươi liền muốn hù chết lão tử à.”
“Ngươi có biết nhân loại ngày xưa cung kính với chúng ta như thế nào không!! giờ ngươi ở đây lại hỗn láo với bổn tỏa không sợ trời phạt sao??” Thánh hổ thấy Long chả có tý sợ nào chuyển sang chiêu khác.
“Trời!! ha ha trời xuống ta con đánh được a” Long mang mấy phần hài hước mà nhìn Bạch Hổ nói.
“Tiểu tử, từ xưa đến nay chỉ có ngươi mới dám đứng trước mặt ta ngông cuồng vậy a!!”
.....
“Ha ha?? Nói đi, ngươi đi kêu ta đến đây làm gì” Long lúc này trực tiếp hỏi lấy thánh hổ hắn mặc dù biết đến thánh hổ nhưng làm sao biết nó muốn nói gì a!!!
“..... Ta đã nhìn thấy sức mạnh của ngươi, ta dựa vào tinh thần của mình cảm nhận lấy tu vi của ngươi....Nhưng làm ta có chút bất ngờ là ngươi chỉ có tu vi Cao giai Mãn tu,Nhưng ma pháp ngươi sử dụng thì mạnh hơn đẳng cấp đó rất nhiều. Ta cảm nhận được khí nó rất mạnh khác xa hoàn toàn ma pháp thế giới này.....ta khẳng định cho dù ở thời đỉnh cao cũng chưa chắc đánh chết ngươi nháy mắt được còn chưa nói còn quân đoàn bóng tối của ngươi nữa.....”
Nghe câu tâm tình của Thánh hổ Long ngược lại liền khó chịu nhưng cũng là có phần đồng ý, dù gì ở thời đỉnh cao con thánh đồ đằng này nó đã đạt đến đế vương cấp nháy mắt không đánh chết được Long một tên cao giai mãn tu pháp sư này ngược lại là ngợi khen Long thì đúng hơn.
“Z thì làm sao!! ngươi sợ, ta càng mạnh hơn nửa liền tới diệt người à” Long trên mặt vẫn giữ lấy nụ cười nhìn lấy thánh hổ.
“Ha ha tiểu tử trong đầu ngươi suốt ngày chỉ đánh đánh giết giết a!!” Thánh hổ ngược lại lúc này có chút hứng thú nhìn lấy Long.
“Có thể nói cho ta biết!! ngươi còn có thể mạnh đến cở nào không??? “ Thánh hổ nhìn Long giọng nói có chút nghiêm nghị. Kỳ thực nó đang có một cái quyết định táo bạo nhưng nó không dám làm liều mà cần phải hỏi dò lấy Long khi thấy hoàn thành nó mới có thể quyết định.
“Ha ha.......ta có thể siêu thoát vị diện này!!” Long cười ha hả rồi nói dỏng đạt, lời nói của hắn hoàn toàn chắc chắn có được hệ thống trợ giúp làm sao hắn có thể không siêu thoát được a!!!
Nếu là bình thường Thánh hồ liền đem lời nó đó ném mất nhưng đó là đối với người khác, còn đối với Long nói thì Thành hổ liền có mấy phần rung động, không biết làm sao từ khi nhìn thấy Long lần đầu Thánh hổ liền cảm nhận được từ trên người thanh niên này nó cảm nhận được sự khác biệt. Hoàn toàn khác biệt với người khác tuy nó không biết là như thế nào! nhưng Long đem đến cho nó một cảm giác khó nói nên lời cảm giác bị thu hút,....
Nó là một trong những con Thánh Đồ Đằng khi xưa bảo hộ cho nhân loại nhưng từ khi nhân loại làm chủ ma pháp sau đó dùng đến nó để đuổi tận giết tuyệt chúng đồ đằng, rồi còn một trận chiến phong vân với đám yêu ma hải dương đế vương để bảo vệ nhân loại. Nhưng cho đến khi chỉ còn mấy con đồ đằng sống sót sau trận chiên cũng hoàn toàn bị nhân loại xa lánh xem như mối họa sau này, bỏ cuộc toàn bộ chúng đồ đằng gồm bạch hổ chia nhau ra mà quy ân thế giới chúng hứa là từ nay trở đi hoàn hoàn không tin tưởng nhân loại nữa!!
Chẳng tin tưởng nhân loại!!! Nhưng giờ khắc này bạch hổ lại vả cho lời nói lúc đó một cái, nó lúc này hoàn toàn tin lời của Long nói chợt nó hưng phấn mà rống lên bầu trời!!!
“Rống ~...”
Âm thanh có thể nói là đinh tai nhức óc vang vọng lên trời dần dần lan ra khắp thiên sơn băng tuyết!!!