Editor: Thư Thư
Mặt Phù Bích mặt đỏ giống như cua nấu chín, yêu kiều, ánh mắt long lanh hờn dỗi Tống Minh Hi.
Tống Minh Hi ôm kiều hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, hạ thể càng thêm trướng nóng, côn th*t không khỏi cọ Phù Bích.
Tay hắn ở trong nước vuốt ve vòng eo nàng, nhéo nhéo mông nàng, đem người kéo lại mạnh mẽ mút hôn, đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng nàng, công thành đoạt đất.
Sau đó nói: “Tiểu người câm, lần này tự ngươi động.”
Phù Bích quả thực không thể tin được mình vừa nghe cái gì, nàng thật là xem nhẹ Tống Minh Hi, không biết bộ dạng lưu manh này của hắn, nếu bị quý nữ trong kinh thành biết, còn có thể tiếp tục ngồi hưởng danh hiệu “Kinh thành song bích” nữa hay không.
Phù Bích chống ngưc Tống Minh Hi ngồi dậy, xiêm y tơ lụa bập bềnh trên mặt nước, vải vóc không tính rờm rà, ôm sát da thịt, nàng lung tung đem quần dưới thân kéo ra, nắm côn th*t thô cứng ngồi xuống.
Không biết là do thân thể ở trong nước, hay là do lần đầu tiên làm quá tàn nhẫn, lần này tiến vào lại thuận lợi không ít.
Lúc nguyên cây cắm vào, Tống Minh Hi phát ra một tiếng rên thoải mái, nhéo mặt Phù Bích, một bên nói: “ Hôm qua sao lại không phát hiện ra ngươi có thể ngậm sâu như vậy nhỉ, thật bất ngờ nha, tiểu người câm.”
Phù Bích nhẹ nhàng hất tay hắn ra, tự mình vịn hai bên sườn thùng tắm lên xuống nuốt côn th*t, bản thân nàng cũng thoải mái khó nhịn, lưng lộ ra, bờ vai thư giản, ngực vừa lộ ra liền bị đăng đồ tử thừa cơ chui vào, hai tay rảnh rổi xoa nắn bộ ngực Phù Bích, nàng nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ: “Ân a...”
Theo tiểu huyệt cắn nuốt côn th*t, vải dệt y phục nơi hạ thân cũng sẽ không cẩn thận bị cuốn vào chỗ kết hợp, Phù Bích còn phải dùng tay đem chúng kéo ra.
Nàng mới đầu còn quan sát biểu tình Tống Minh Hi, dựa vào mong nuốn của hắn mà động nhanh hoặc chậm, sau lại thân thể mất khống chế, quá muốn, liền tăng tốc độ nuốt ăn, lúc lên đỉnh, nàng nhắm mắt thân thể căng chặt, hạ thân căng thẳng, đem côn th*t cắn đến gắt gao, Tống Minh Hi bị kẹp thoải mái đến bắn ra.
Sức lực Phù Bích chống đỡ hết nổi, ngữa người về phía sau, dựa vào vách thùng tắm há miệng thở dốc, bộ ngực phập phồng lên xuống.
Tống Minh Hi cười khẽ một tiếng, đem người ôm từ trong nước ra, đi đến cách vách, nàng ở trong khuỷu tay Tống Minh Hi quay đầu liếc nhìn một mảnh hỗn độn trong tiểu gian, vốn là hơn tám phần nước, hiện giờ chỉ còn lại chưa đầy năm sáu phần, còn lại đều bị bọn họ lăn lộn bắn ra bên ngoài.
Trên mặt nước dao động còn nổi lên đục dịch màu trắng lơ lửng, làm người ta dễ dàng phát hiện bọn họ đã làm gì trong nước.
Phù Bích bị tùy tiện đặt lên giường, thông phòng là không thể lưu lại qua đêm, nàng nghĩ, có lẽ Tống Minh Hi còn muốn đến một lần nữa? Nàng thật sự một chút sức lực cũng không còn, đợi lát nữa sẽ giống như cá mặn, thao một con cá mặn sẽ có hứng sao? Người khác không có, nhưng Tống Minh Hi chưa chắc không có.
Nàng đợi một hồi lâu, lồng ngực phập phồng còn chưa có bình tĩnh lại, chờ đến khi Tống Minh Hi đem xiêm y nàng đều lột sạch, đẩy đến trong chăn, nàng cũng không chờ được móng vuốt của người nam nhân này.
Mở mắt ra, Tống Minh Hi đã tự mình mặc xong xuôi trung y sạch sẽ, xốc chăn lên hướng trên giường nằm, đúng lúc cùng Phù Bích đối diện.
Phù Bích nhanh chóng nhắm mắt lại, đôi tay kéo chăn che mặt mình lại.
Tống Minh Hi khẽ cươi một tiếng, một bàn tay nắm lấy hai tay nàng, đem chăn kéo xuống, một hai phải xem sắc mặt nàng.
Hai người một trốn một đuổi, lại chơi tiếp, đem chăn làm cho lung tung rối loạn.
Tống Minh Hi lôi kéo tay Phù Bích, ái muội mà vuốt ve, đem mỗi kẽ ngón tay đều lướt qua, ngứa đến Phù Bích hờn dỗi trải phải vặn vẹo thân mình.
Tay nàng rất mềm, một chút cũng không giống như đã từng làm việc nặng, Tống Minh Hi đang muốn hỏi, liền sờ đến một vết trầy đầu ngón tay nàng, nói: “Như thế nào bị thương?”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Editor: Hé Hé, màn “ Uyên ương hý thủy” này đủ vừa lòng các cô chưa???
P/s: Có người sắp bị xử vì tội làm thương tay vợ anh nhà a:))))))))))