Hắn như là không để ý có người trả lời hay không, thản nhiên bước tiếp.
Lúc cửa tự động mở ra, eo Bạc Thần Kiêu bỗng bị hai cánh tay gầy yếu vòng lấy.
“Thần Kiêu... Em biết sai rồi...”
Hàm Ý Vị Băng nghiêng đầu, tựa một bên má của mình lên tấm lưng dài rộng của người đàn ông, cô khóc nấc lên, nức nở nói.
“Em sẽ... Hức... Không hỏi những... Hức... chuyện như vậy nữa...”
“Anh... Hức... Đừng đi...”
Hàm Ý Vị Băng khóc vô cùng thương tâm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà dụi đầu vào lưng của Bạc Thần Kiêu, thân thể nhỏ xinh cố gắng giữ chặt lấy thân hình cao lớn.
Hàm Ý Vị Băng biết, mình chịu thua rồi.
Lần lượt hai lần bị Bạc Thần Kiêu để lại ở phía sau lưng, cái gọi là tự tôn, lập tức vỡ vụn trước nỗi sợ bị hắn bỏ rơi.
Người luôn dừng lại đợi cô, thật sự đã không muốn đợi nữa.
Nước mắt không kiềm được cứ chảy, Hàm Ý Vị Băng mơ màng lại sợ hãi, cứ nấc lên thành tiếng, tay ghì lấy eo của Bạc Thần Kiêu đến nỗi trắng bệch.
Như đứa trẻ sắp chết, quyến luyến ôm tia hi vọng duy nhất không buông tay.
Nhưng hi vọng của cô, đang từng chút từng chút một, nhẹ nhàng, không chấp nhận phản kháng, gỡ từng ngón tay đang bấu chặt của cô ra.
Hàm Ý Vị Băng khóc càng dữ hơn, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Bạc Thần Kiêu để tiếp tục ôm hắn, nhưng không thể được.
Bạc Thần Kiêu sau khi thoát thân, một tay cầm lấy hai cổ tay của cô, như rằng phòng ngừa bản thân bị ôm tiếp. Hắn xoay người, mắt đen lạnh nhạt nhìn Hàm Ý Vị Băng rơi nước mắt.
“Đừng đi? Tôi không đi thì ở đây làm gì?”
Bạc Thần Kiêu nhìn về phía dấu hôn mà hắn để lại, mắt đen như chứa gì đó tối nghĩa.
“Hay là, cô muốn làm tình?”
Hắn thản giọng, châm chọc hỏi.
Hàm Ý Vị Băng khựng lại, theo ánh mắt của người đàn ông, tự nhìn xuống thân thể gần như trần truồng của mình.
Cô mím môi, cuối cùng vẫn run giọng nói, “Vâng.”
Bạc Thần Kiêu không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô.
Chỉ là bàn tay thô to đang giam lỏng hai tay của cô, chợt thả lỏng.
Hàm Ý Vị Băng rũ mi, nhón chân, vươn tay muốn cởi nút áo của hắn.
Không hiểu sao tay cô cứ run rẩy, mãi không tháo được nút đầu tiên.
“Tốn thời gian.”
Bạc Thần Kiêu lạnh lùng nói, hắn như là hết kiên nhẫn, bàn tay đầy vết chai bao phủ tay của Hàm Ý Vị Băng, dùng sức, hàng nút áo liền đứt ra, rơi lả tả xuống đất.
Hàm Ý Vị Băng chưa kịp phản ứng, môi liền bị ngậm lấy.
Eo bị một bàn tay to đè về phía trước, hai nụ hoa mẫn cảm ma sát với da thịt ấm nóng. Bạc Thần Kiêu hôn thật sự mạnh bạo, như đang tức giận điều gì, cô chỉ biết theo bản năng ngửa đầu, cố gắng bắt kịp tiết tấu của hắn.
Mông bị vỗ nhẹ, Hàm Ý Vị Băng hiểu ý, vòng hai tay lên ôm cổ hắn, hai chân cũng theo đó nâng lên, quấn lấy hông của Bạc Thần Kiêu.
Đầu óc mơ hồ, trong đầu không suy nghĩ được gì khác, tới lúc Hàm Ý Vị Băng phát hiện mình được đặt lên bàn, Bạc Thần Kiêu vẫn chưa hôn xong.
Hắn rất ít khi hôn dài như vậy, lần này không hiểu vì sao lại lạ lùng như thế, dù cô có thiếu không khí thì cũng chỉ nhả nhẹ ra để cô hít thở vài lần, sau đó lại cúi đầu hôn tiếp.
Hôn lâu đến mức, Hàm Ý Vị Băng quên cả khóc, chỉ lo nhắm mắt ứng phó hắn.
Mọi thứ của hắn như có chứa chất gây nghiện, đặc biệt là mùi mồ hôi đặc trưng của hắn, Hàm Ý Vị Băng có thể cảm giác được dưới thân bắt đầu chảy ra từng dòng dịch nóng, ướt át, trào ra khỏi hai cánh thịt môi khép chặt, làm ướt đẫm miếng vải cuối cùng mà cô đang mặc.
Một bên được người mình yêu hôn, một bên được hơi ấm và mùi hương của hắn bao vây lấy, mọi tủi thân và đau khổ của Hàm Ý Vị Băng, không hiểu vì sao liền dễ dàng bị xoa dịu.
Cô muốn khóc tiếp cũng không được, bởi Bạc Thần Kiêu vừa dứt hôn, sợi nước bọt của hai người chưa kịp kéo dài ra, liền bị hắn liếm vào trong miệng, sau đó cô liền cảm giác quần lót bị vén sang một bên.
Hàm Ý Vị Băng cắn môi, cố nén ý muốn rên ra tiếng, móng tay vô thức cào cấu tấm lưng cứng cáp của Bạc Thần Kiêu.
Dù cho hoan ái bao nhiêu lần, cô vẫn không thể thích ứng được kích cỡ của hắn.
Hôm nay Bạc Thần Kiêu không hiểu vì sao kiên nhẫn thật sự, rõ là nhịn đến mức đầy người mồ hôi, nhưng chỉ đưa vào một đoạn, liền dừng lại, cúi đầu hôn lên trái anh đào đỏ tươi, hé môi ngậm lấy.
Khoang miệng của hắn ấm nóng, chỉ ngậm thôi rồi dùng lưỡi nhẹ liếm, đầu lưỡi linh hoạt chơi đùa nụ hoa đáng thương, không nhanh không chậm, cứ chầm chậm dùng mặt lưỡi thô lệ ma sát với thịt viên tròn tròn.
Ngón tay của Hàm Ý Vị Băng run rẩy, cũng không cố nhịn lại, thấp giọng rên rỉ.
“Em muốn được cắn... Đúng rồi... Ưm... Nhẹ chút...”
Nụ hoa non nớt lập tức được cắn theo ý muốn, dùng quá sức, thấy cô bị đau, bựa lưỡi liền liếm láp như trấn an, rồi lại cắn với lực nhẹ hơn, cô còn nhận thấy được, tại nơi đó, có hai ngón tay đang xoa vê viên thịt yếu ớt của mình.
Tay hắn có vết chai sạn, bóp lấy hạt tiêu mẫn cảm, cảm giác tê dại vọt thẳng lên đỉnh đầu của cô.
Đợi tới lúc cô không thỏa mãn với một cây thịt chỉ ở yên một chỗ, nhíu mày, bắt đầu lay eo ý bảo hắn, Bạc Thần Kiêu mới từ từ đẩy vào hết nguyên cây.
Kiên nhẫn một cách kỳ cục.
Hắn ngưng việc mút đôi bồng đào, lại trở lại với với đôi môi đang hé mở của Hàm Ý Vị Băng. Giấy tờ không biết từ khi nào đã rơi đầy đất, Bạc Thần Kiêu cầm lấy cổ chân cô, đặt hai bên chân lên vai hắn.
Hông vừa dùng sức, đầu gậy trực tiếp đỉnh đến phần thịt trong cùng, ép ra một đợt nước dịch ướt át, lớp thịt mềm bên trong co rút lại, xoắn chặt dị vật thô to.
Đơn giản như vậy, Hàm Ý Vị Băng liền đã cao trào.
Thịt non hút mút gậy th*t sung huyết, miệng tử cung mềm mại đè trên đầu vật xâm lấn, bởi vì quá chật hẹp, đường đi ướt nóng đã bị căng ra thành hình dáng của tiểu Bạc Thần Kiêu.
Hàm Ý Vị Băng rõ ràng cảm nhận được người đang hôn mình bỗng cứng lại.
Cô biết được, hắn nhất định đang vừa đau vừa sảng.
Ghé lại gần tai phải của hắn, Hàm Ý Vị Băng thổi hơi, “Thần Kiêu, có phải do hôn qua nên anh mệt rồi phải không? Sao chậm chạp vậy?”
Bạc Thần Kiêu lập tức cắn lấy cần cổ cô, quán triệt tinh thần không nói chuyện trên giường, bóp chặt eo Hàm Ý Vị Băng, bắt đầu tàn nhẫn thọc vào rút ra.
Hắn một tay đỡ eo cô, một tay đè ép hai con thỏ con đang lắc lư lại gần nhau, há mồm, như sói đói vồ mồi mà ngậm lấy cả hai viên thịt đỏ hồng vào mồm, ra sức mút liếm.
Hàm Ý Vị Băng một câu cũng không nói được, thân dưới mềm như bông, gậy th*t nóng bỏng ra ra vào vào, nhanh như một máy đóng cọc không cần nghỉ ngơi, mười lần đâm vào đều dùng lực mạnh đụng thẳng vào tử cung. Đầu gậy thô kệch nhiều lần chen vào miệng tử cung, từng cao trào một lần, chỗ đó vừa nóng vừa mềm, chưa được chốc lát, bên trong lại co thắt, phun ra nước dịch, xối thẳng lên đầu của dị vật đang ra vào.
Bạc Thần Kiêu hiển nhiên sẽ không thất thố như lần đầu bị kẹp, tay hắn mò xuống chỗ giao hợp của hai người, ngón tay đụng tới quần lót đang được vén sang một bên, mặc kệ tay bị ướt, cong ngón tay, mảnh vải dệt cuối cùng bị thô bạo xé rách.
Không có quần lót ngăn cản, gậy sắt ra vài càng thêm dễ dàng, eo của Hàm Ý Vị Băng bị bóp đến mức đau, Bạc Thần Kiêu thẳng lưng, trầm mặc đẩy hông.
Dương căn thô dài ẩn hiện giữa hai cánh thịt môi béo múp ướt át, ra vào nhanh đến mức không thấy rõ nó trông ra sao, hơn nửa gậy th*t hoàn toàn đi vào trong, chỉ dư lại một đoạn ở ngoài cửa động đỏ tươi chật hẹp.
“Từ từ... Ưm... Chậm...” - Hàm Ý Vị Băng vừa trêu hắn xong liền hối hận, lúc này như bị trả thù, rên rỉ thì không sao, nhưng muốn nói gì đó thì sẽ bị hắn đẩy một cái thật mạnh, căn bản không nói cho hết câu được.
Miệng tử cung hết lần này đến lần khác bị đâm cho mở ra, lại căng lại chua xót, mang theo cảm giác đau đớn trong mức chịu đựng, nhưng sau đó là từng cơn khoái cảm xa lạ lại mãnh liệt.
Biết mình không được cao cho nên Hàm Ý Vị Băng luôn có ý thức giữ cân, eo lúc nào cũng nhỏ và phẳng, lúc này hung khí của Bạc Thần Kiêu vào rất sâu, phần bụng trước mượt mà nhô lên một vật có dạng hình trụ, phần đầu thô cứng ở dưới bụng từ dưới đẩy lên trên rồi lại xuống dưới, cô coi mà hoảng hồn.
Cô thật sợ, một không cẩn thận liền bị vật đó làm rách bụng.
Hàm Ý Vị Băng lo lắng, run rẩy vươn tay sờ sờ, có thể cảm nhận được phần thịt quanh đầu gậy rắn chắc đang đỉnh bụng cô.
Bạc Thần Kiêu thấy hành động của cô, còn cố ý đẩy hông nhanh hơn, dùng một tay đè lại tay cô đang để ở trên bụng, bắt ép Hàm Ý Vị Băng phải tự tay cảm nhận nghiệt căn của hắn.
“Ưm... Biến... Biến thái...”
Trong lúc rên rỉ, Hàm Ý Vị Băng cố nói ra hai chữ trong lòng cô, vừa nói xong thì một bên ngực liền bị nắm lấy.
Nụ hoa đáng thương đã bị hắn ăn đến mức sưng lên, hồng nhạt pha chút màu đỏ, trên đó dính đầy vệt nước sáng trong, như quả anh đào đang mùa chín nồng, còn in dấu răng của Bạc Thần Kiêu, ngọt nước như thể chỉ cần hút nhẹ, là có thể hút ra từng ngụm nước ngọt ngào.
Không gian yên tĩnh không có người nào nói chuyện, chỉ có tiếng rên rỉ đè nén của Hàm Ý Vị Băng hòa lẫn với tiếng thở dốc nghẹn ngào gợi cảm.
Hàm Ý Vị Băng mệt cực, nhưng mỗi lần muốn xin tha nhận lỗi thì lại bị Bạc Thần Kiêu dùng cách khác ngăn lại.
Nhịn không được lại khóc, nhưng lần này là vì sung sướng không chịu nổi.
Theo những gì cô quan sát, trên người Bạc Thần Kiêu không có dấu hôn cũng như vết cào cấu, quần áo chỉnh tề, trên người không có mùi lạ.
Khả năng trên giường của hắn cô là rõ, mùi hương cũng vậy, hắn thật sự không có vượt quá giới hạn với “chị” của cô trong một tiếng hai mươi sáu phút vừa rồi.
Chỉ là không biết họ có hôn hay tiếp xúc thân thể gì không.
Chỉ là không biết, hôm nay không có vượt quá giới hạn, mấy hôm trước liệu có một lần nào không?
Tâm tư Hàm Ý Vị Băng như một cuộn chỉ rối.
Như rằng nhận thấy cô thất thần, Bạc Thần Kiêu đẩy hông một cách tàn nhẫn lại nặng nề, Hàm Ý Vị Băng quả nhiên chú ý tới sự khác lạ của hắn, bỏ qua suy nghĩ không đâu, toàn tâm toàn ý sa vào cuộc ân ái giữa ban ngày ban mặt.
Tới lúc Bạc Thần Kiêu như vừa lòng, lại quay trở lại tiết tấu cũ, Hàm Ý Vị Băng chủ động ngưỡng đầu tìm môi hắn, nóng vội ngậm lấy.
Sau lưng là mặt bàn lạnh lẽo, người trước mặt lại ấm nóng vô cùng, an toàn như linh hồn đã tìm được nơi để về.
Hàm Ý Vị Băng hạnh phúc ôm lấy người trước mắt.
Lại nữa rồi.
Lại, dùng thể xác của mình, thu hút sự chú ý ngắn ngủi của Bạc Thần Kiêu, nữa rồi.
Hàm Ý Vị Băng mỉm cười.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ