Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 23: Chương 23: (18+) Hàm Ý Vị Hoa Gọi Đến




Từ khi ký hợp đồng sinh con, Hàm Ý Vị Băng không biết người đàn ông khác như thế nào, nhưng Bạc Thần Kiêu cho cô thật sự rất nhiều, lần đầu của hai người bây giờ tới khi nhắc lại, trong lòng cô vẫn còn có sợ hãi.

Hắn lúc đó có lẽ là hận cô thật sự, cứ vùi đầu mà làm, tới mức miệng tử cung tê rần, trong tử cung chứa đầy của hắn, bụng phình nhẹ lên, hắn lại không chịu bài xuất ra cho cô mà cứ im lặng tiếp tục. Đó là lần đầu cô nếm quả cấm, không có kinh nghiệm, lại bị đối xử thô bạo như vậy, thật là sợ đến mức khóc nước mũi tèm lem, vô cùng mất mặt.

Nhiều như vậy, đương nhiên là cô không thể tự giữ được, Bạc Thần Kiêu lại không thích nhìn thứ đó của hắn chảy ra một cách lãng phí. Vì thế hắn phát huy bản tính biến thái mà hắn che dấu bao lâu nay, mỗi lần xong việc đều sẽ để Bạc Thần Kiêu bản nhỏ ở trong cho đến khi thức dậy, dù cô có cầu xin như thế nào cũng không rút ra.

Hôm đầu tiên khi tỉnh dậy, Hàm Ý Vị Băng lúc phát hiện mình bị cắm ngủ cả đêm sốc đến mức tưởng mình nhìn lầm. Sau lại bị cắm nhiều, cô cũng trở nên biến thái theo, ngoài miệng e thẹn từ chối vậy thôi, nhưng trong lòng lại rất thích, cảm thấy có nó ở trong rất ấm áp, giúp cô ngủ rất ngon.

Có lần từ chối hơi bị quá lố, hắn lại vừa đánh giặc về, mệt mỏi nhưng vẫn nộp bài đầy đủ, thấy cô có vẻ phản ứng dữ dội, liền im lặng mà sờ sờ bụng của cô, như rằng đang xác nhận nó đang hấp thu tốt, sau đó liền mệt mỏi ngã đầu xuống gối mà ngủ.

Kết quả là đêm đó Hàm Ý Vị Băng trằn trọc không ngủ được, tủi thân chảy nước mắt, rồi lại tức tối dựng đầu hắn dậy, lấy lý do muốn đẩy nhanh tiến độ hợp đồng hôn nhân của hai người, đề nghị Bạc Thần Kiêu lại tới một hiệp, người sau quả nhiên vô cùng phối hợp, tới hai ba hiệp.

Xong trận cô mệt lả, nhưng vẫn cố giả vờ như không để ý, như là thuận miệng lại như là lơ đãng nhắc tới việc này, hắn liền nhớ ra rồi thật thà nhét vào, Hàm Ý Vị Băng được như ý nguyện, ngủ một giấc ngon lành tới sáng.

Từ sau đêm đó thì lúc nào cũng như vậy, lần này đương nhiên không ngoại lệ.

Bàn tay to ấm đang xoa lưng cho cô bỗng cứng đờ, sau đó lập tức ngừng xoa.

Bạc Thần Kiêu như muốn che dấu điều gì, lạnh giọng nói, “Ngồi dậy đi.”

Lạnh nhạt như thể người vừa vô thức xoa eo cho cô không phải là hắn.

Sự yên bình hiếm hoi mà cô đang tham lam hưởng thụ, từ khi hắn nói câu thứ hai liền biến mất.

Hàm Ý Vị Băng thật là muốn đút cho Bạc Thần Kiêu một viên thuốc ngủ, để cho hắn mất ý thức tiếp, ngậm cái miệng lại mà ôm cô ngủ.

Bỗng nhớ lại những lời lạnh lùng mà hắn nói ban nãy, cảm giác bất an lại trỗi dậy, cô cấp thiết muốn được an ủi.

Mà Bạc Thần Kiêu lúc trên giường là dễ tính và ít sự công kích nhất, vì thế cô tìm đường chết mà chủ động xoắn chặt thân dưới.

Bạc Thống Quân quả nhiên cứng lại, sau đó cười lạnh, ôm cô ngồi dậy, dựa lưng vào sô pha, không làm tiền diễn, cứ như vậy mà muốn cô trong tư thế nữ trên nam dưới.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàm Ý Vị Băng không quen biết, liền cho rằng ai đang gọi cho Bạc Thần Kiêu.

Người sau ôm cô đứng dậy, vừa đi vừa làm. Tư thế đứng vào được rất sâu, Hàm Ý Vị Băng ôm cổ hắn nhỏ giọng rên rỉ, vô tình thấy được chất lỏng của hai người theo từng tiếng “bạch bạch” ướt át, văng tung tóe rơi trên sàn nhà, để lại từng vệt nước mờ ám.

Hàm Ý Vị Băng xấu hổ, Bạc Thần Kiêu đã tới chỗ ghế làm việc, hắn ngồi xuống, vỗ vào mông hai, cái ý bảo cô tự nhấp.

Cái này Hàm Ý Vị Băng quen thật sự, tay cầm bả vai đã đầy vết cào của hắn tự thân vận động, Bạc Thần Kiêu cầm lấy điện thoại trên bàn.

Lúc hắn coi người gọi đến là ai, Hàm Ý Vị Băng ôm theo tâm thế nào đó khó gọi tên, cũng nghiêng đầu sang xem.

Vị Hoa.

Trong bốn chữ, Hàm Ý Vị Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.