“Tiểu thư, cô đang định tái diễn lại cảnh tượng đêm đó à?”
Bạc Thần Kiêu nhìn cô, cười nhạt.
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng môi lại đỏ hồng với sưng lên, chứng tỏ trong lúc hôn mê đã bị Hàm Ý Vị Băng ăn hiếp như thế nào.
Rõ là đang châm chọc cô có ý định nhân lúc hắn không tỉnh táo mà làm trò đồi bại như đêm tiệc tối đó, nhưng lại rũ mi rũ mắt, trông rất tội nghiệp.
“Tiểu thư đến đây làm gì? Tìm tôi ly hôn à?”
Thấy Hàm Ý Vị Băng từ nãy giờ không nói câu nào, Bạc Thần Kiêu liền mỉm cười hỏi.
“Nếu cô thật sự cần gấp, bây giờ tôi liền đi với cô.”
Dứt lời, hắn cúi đầu, hai tay chống nệm muốn xuống giường, bởi vì dùng sức quá mạnh quá nhanh, trên chiếc vai bị thương, vùng thấm đỏ của băng vải lập tức lan rộng ra.
Xương hàm góc cạnh căng chặt, Bạc Thần Kiêu như là quá đau đớn, tay hắn run rẩy dừng lại một chút như hoãn sức, sau đó nhanh chóng tiếp tục chống người.
Nhìn cảnh này, tim Hàm Ý Vị Băng chua xót, nhịn không được mà cầm chặt bàn tay đang dùng sức bóp nệm giường của hắn.
“Hôm nay em là đến thăm anh.”
Cô nghẹn giọng nói.
Nhưng Bạc Thần Kiêu không đáp, chỉ thờ ơ dùng tay kia muốn gỡ tay cô ra, như không quan tâm cô nói gì.
Tay hắn vừa chạm vào mu bàn tay cô, Hàm Ý Vị Băng liền nhanh chóng dùng tay còn lại cũng phủ lên nó.
Bàn tay cô nhỏ xinh, đặt lên mu bàn tay của Bạc Thần Kiêu chỉ bằng một nửa của hắn. Nhưng có lẽ là bị trúng độc, hắn yếu một cách kỳ lạ, muốn rút tay mình ra khỏi tay của Hàm Ý Vị Băng, nhưng sức lực nhỏ như không có.
Cô chỉ cần hơi dùng lực, liền giữ được cả hai tay hắn thật chặt.
“Thần Kiêu, em xin lỗi, lúc trên xe em chỉ là không thích anh nói em như vậy cho nên mới đòi ly hôn gấp như vậy.”
Thấy Bạc Thần Kiêu ngừng dùng sức, nhưng chỉ nhàn nhạt nâng mắt nhìn cô, không nói gì.
Hàm Ý Vị Băng rút tay ở dưới ra, dùng cả hai lòng bàn tay xoa xoa các khớp đốt tay nhô ra của hắn, cười lấy lòng.
“Em nghĩ lại rồi, anh đừng như vậy nữa, cứ từ từ giải quyết công việc đi ạ. Anh bảo ba tháng sau thì ba tháng sau.”1
Cô nhìn bả vai thấm máu của chồng mình, thấp giọng nói:
“Đừng có mất ăn mất ngủ rồi để bị thương như vậy nữa...”
Hàm Ý Vị Băng cầm chặt tay hắn, lắc lắc, “Có được không?”
Bạc Thần Kiêu cúi đầu, như đang nhìn hai tay bị rung lắc của mình, một lát sau mới nâng mi, nhàn nhạt nói, “Tùy em.”
Hàm Ý Vị Băng biết, từ 'cô' thành 'em', việc này đã êm xui rồi.
Ba tháng, cô đợi tí là được.
“Buông tay ra đi.”
Bạc Thần Kiêu lạnh lùng nói.
Hàm Ý Vị Băng sợ hắn lại tức lên rồi không chịu ở yên dưỡng thương, nhanh chóng nghe lời mà buông tay hắn ra.
Nhưng vừa buông ra.
“Đây là lần đầu tôi biết cô nghe lời vậy đấy.”
Bạc Thần Kiêu nhếch môi, rũ mi, cười lạnh nói.
Tay đang lấy cháo của Hàm Ý Vị Băng khựng lại, cô nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Vậy anh muốn thế nào?”
“Chẳng thế nào.”
Người đàn ông khí thế lạnh lùng, ngả lưng tựa lên thành giường, nhìn ra cửa sổ.
Hàm Ý Vị Băng không hiểu được con người này, vì thế đơn giản một tay cầm tô cháo đang ấm áp, một tay thả bàn ăn trên giường xuống, đặt tô cháo lên đó.
“Anh ăn đi, ăn rồi còn uống thuốc nữa.”
Cô thấp giọng nói.
Bạc Thần Kiêu không quay đầu lại, thờ ơ nói.
“Không muốn ăn.”
Thái độ của hắn tràn đầy kháng cự, Hàm Ý Vị Băng mặt nóng dán mông lạnh nãy giờ không sao, nhưng lúc này nhìn hắn thế nhưng tới việc nhìn cô cũng không muốn, lập tức có chút lùi bước.
Hình như... càng ngày cô càng mất đi dũng khí đối mặt với sự lạnh lùng của Bạc Thần Kiêu.
Một lát sau.
“Vâng.”
Nhìn bát cháo, cô tỉnh bơ nói, “Vậy em để cháo ở đây, chừng nào anh muốn ăn thì anh ăn nha.”
Nói xong, Hàm Ý Vị Băng đứng dậy, xoay người muốn rời đi.
Cô bảo ba tháng sau sẽ ly hôn, hắn đã đồng ý, cô cũng đã xin lỗi, mục đích hôm nay đã hoàn thành. Hàm Ý Vị Băng tuy có chút lo lắng, muốn nhìn Bạc Thần Kiêu ăn cháo xong mới đi, nhưng mà hắn lại như vậy, cô cũng không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
Vừa xoay người, cổ tay liền bị nắm chặt.
“Ai dạy em chăm sóc bệnh nhân kiểu này?”
Bạc Thần Kiêu như đang cắn răng, nghiến từng chữ.
“Xem ra những lời hôm nay của em cũng chẳng thật lòng gì.”
Hàm Ý Vị Băng nghe vậy, bất lực quay đầu nhìn hắn, “Anh muốn gì?”
Bàn tay to vẫn nắm chặt tay cô không buông. Bạc Thần Kiêu lại nhìn về ngoài cửa sổ, cũng không biết bầu trời đêm không sao không trăng có gì để nhìn, hắn nhìn rất đăm chiêu.
Hai giây sau, mới lơ đãng nói, “Tay trái tôi bị thương, tôi thì lại không thuận tay phải.”
Hàm Ý Vị Băng nghĩ một lát, trực tiếp hỏi, “Anh muốn em đút cho anh ăn à?”
Bàn tay đang nắm cổ tay cô hơi thả lỏng.
Bạc Đại Đế như có như không mà 'ừ' nhẹ một tiếng.
Hàm Ý Vị Băng nhịn cười, sợ mất mặt mũi của con người muốn người ta giúp nhưng lại thích sĩ diện này.
Cô ngồi xuống, lấy tay hắn ra khỏi cổ tay. Sau đó bưng tô cháo, múc một muỗng đưa lại gần miệng hắn.
Đôi lông mày của Bạc Thần Kiêu nhíu lại, nhấp môi, nói, “Nóng.”
“Có nóng đâu, em sờ thấy ấm mà.”
Hàm Ý Vị Băng khó hiểu nhìn hắn.
Hắn nhìn cô, nhàn nhạt nói, “Dạ dày tôi đang bị tổn thương.”
Cô sực tỉnh, cho rằng hắn sợ cháo không đủ nguội mà làm hư dạ dày của mình, vì thế lấy muỗng lại gần miệng, thổi nhẹ vài hơi.
Thấy có vẻ đã nguội, lại đưa gần miệng hắn.
Bạc Đại Đế lần này không nói lời nào, há miệng ngậm lấy muỗng.
Tóc hắn rối bời, rũ mi nhìn muỗng cháo. Bởi vì Hàm Ý Vị Băng không đủ cao, hắn phải cúi đầu để ăn cháo vào miệng.
Ngoan kỳ cục.
Không gian yên tĩnh, một người chuyên tâm đút, một người chuyên tâm ăn, chỉ còn lại tiếng muỗng vang khi va chạm vào thành tô.
Xong một tô cháo, Hàm Ý Vị Băng lấy khăn giấy cho hắn lau miệng, sau đó cầm tô đứng dậy, đi lại gần nhà bếp.
“Tôi không có khinh thường nghề nghiệp của em.”
Vừa bỏ vào bồn, đang xả nước rửa tay, cô liền nghe được tiếng nói trầm thấp của Bạc Thần Kiêu ở sau lưng.
Có lẽ là tiếng nước quá ồn, cũng có lẽ là giọng điệu hắn quá dịu dàng, Hàm Ý Vị Băng tưởng rằng mình đang nghe lầm.
“Anh nói em à?”
Cô tắt vòi nước, quay đầu trông mong nhìn chồng mình.
“Ừm.”
Bạc Thần Kiêu thản giọng nói, sự dịu dàng ban nãy quả nhiên là do cô tự tưởng tượng ra.
“Kiếm không ra nhiều tiền cũng không sao, em là phu nhân của tôi, thích làm gì thì làm đó đi, tôi không ngăn cản.”
Hắn quay đầu, tiếp tục nhìn bầu trời đêm đen như mực ngoài cửa kính, chậm rãi nói.
“Tốt nhất vẫn nên hạn chế đi ra ngoài, có thì cũng nên cho người đi theo sau bảo vệ, như em đã hứa với tôi.”
Bạc Thần Kiêu lúc này, không chút cường thế, không sử dụng câu mệnh lệnh, như đang đặt mình xuống ngang hàng với cô mà thương lượng về việc này.
Hàm Ý Vị Băng không biết cảm xúc bây giờ của mình là như thế nào nữa, cô nhỏ giọng 'Vâng' một tiếng, sau đó im lặng.
Qua một hồi lâu.
“Em về đi, tối nay tôi còn có chuyện cần phải xử lý.”
Bạc Thần Kiêu không biết từ khi nào đã chuyển sang nhìn cô, nhẹ giọng nói.
“Kêu Nội Vệ với Các Vệ đưa em về.”
Hàm Ý Vị Băng nâng mi, cũng trông về phía hắn.
“Vâng, anh nghỉ ngơi tốt.”
Cô mỉm cười gật đầu, sau đó bước nhanh rời khỏi căn phòng này.
Cánh cửa khép lại, thứ cuối cùng cô nhìn thấy là hình ảnh Bạc Thần Kiêu cúi đầu cầm điện thoại, gõ chữ như đang nhắn tin cho ai đó.
Tại cổng quân doanh, ngồi trên xe của Nội Vệ đội, lúc xe khởi hành, qua lớp cửa kính chống đạn, Hàm Ý Vị Băng trông thấy được có một chiếc xe quen thuộc đi ngang qua, thẳng vào trong cổng.
Quen thuộc, bởi vì cô từng vô số lần trông thấy nó xuất hiện trên báo chí.
Cùng với, Hàm Ý Vị Hoa.
Mùi chanh thoang thoảng nơi đầu mũi, bỗng nhiên cô biết được, người khiến Bạc Thần Kiêu đuổi cô đi để nhắn tin cho.
Rốt cuộc là ai.