Cô nhích lại gần Bạc Thần Kiêu, muốn ôm lấy hắn như mọi khi, nhưng nghĩ lại hắn đã có người con gái khác trong tim, nghĩ lại khả năng hai người ấy đang yêu nhau trong những khoảnh khắc cô không có mặt, Hàm Ý Vị Băng liền khựng lại.
Cuối cùng, chỉ dám kéo một góc quân phục của hắn.
“Anh giận em à?”
Hàm Ý Vị Băng hỏi trong sự e khiếp.
Nhưng mắt của Bạc Thần Kiêu vẫn nhìn thẳng, xương hàm lạnh lùng, như rằng không nhận ra góc áo của mình đang bị kéo.
Hàm Ý Vị Băng không cầm cự được nữa, chảy nước mắt.
Cô muốn khóc thành tiếng, nhưng môi run run, cuối cùng chỉ im lặng mà rơi lệ.
Bạc Thần Kiêu đã không còn để ý cô, chắc chắn sẽ không dỗ dành khi biết cô khóc nữa.
Chi bằng đừng để hắn biết.
Hàm Ý Vị Băng buông góc áo của Bạc Thần Kiêu, xoay đầu nhìn về phía cửa sổ, mặc cho ánh nắng chói mắt, vội vàng chống tay nhích người nhanh về phía cửa xe.
“Về việc giải trừ hôn ước, anh cứ yên tâm nói với ba mẹ của em đi, em đồng ý.”
Hàm Ý Vị Băng cố giữ giọng bình tĩnh mà nói, bấm nút, cửa xe theo lệnh mở ra.
Cô vừa đặt một chân xuống đất, liền nhận thấy eo bị giữ chặt, cảnh vật trước mặt đảo lộn.
Chớp mắt, liền thấy bản thân ngồi trên đùi của Bạc Thần Kiêu, mặt đối mặt với hắn.
Bạc Thần Kiêu đã không còn vẻ thản nhiên và lạnh lùng như ban nãy, mặt hắn lúc này đen kịt, hai bàn tay trên eo của Hàm Ý Vị Băng bóp thật chặt, như sợ cô tránh thoát.
Mắt đen khóa chặt khuôn mặt cô, lúc nhìn thấy những giọt nước mắt chảy liên tục, đồng tử đen nhánh co rụt lại.
Tay phải của Bạc Thần Kiêu theo bản năng nâng khuôn mặt bầu bĩnh của Hàm Ý Vị Băng, ngón tay cái đầy vết cắt dịu dàng lau giọt nước mắt đang vương trên gò má.
“Giải trừ hôn ước? Ai cho em lá gan này?” - Bạc Thần Kiêu lạnh lùng hỏi.
Hàm Ý Vị Băng đang vô cùng ủy khuất, ráng nhịn khóc để giữ lại sự tự tôn của mình, lại bị Bạc Thần Kiêu giữ chặt, không được chạy đi chỗ khác để khóc cho thỏa thê.
Đang nhịn, lúc này lại bị hắn âm dương quái khí hỏi một câu đầy xỉa xói.
Hàm Ý Vị Băng tức cực, nhịn không được mà khóc ra tiếng, hất tay đang lau nước mắt của Bạc Thần Kiêu ra.
“Anh cút ngay.” - Hàm Ý Vị Băng hét vô mặt Bạc Thần Kiêu, sau đó hai tay dùng sức đẩy tay còn lại đang nắm eo cô của hắn, vừa đẩy vừa chống chân muốn rời khỏi đùi Bạc Thần Kiêu.
Chưa đẩy xong tay này, tay bị cô hất ra kia lại trở lại, luồn ra sau lưng Hàm Ý Vị Băng.
Như gông kiềm xiềng xích, cứng rắn ôm cô vào lòng.
Hàm Ý Vị Băng như ấu thú bị giam cầm, giãy giụa cỡ nào cũng khó có thể tránh thoát.
“Anh buông tôi ra! Bạc Thần Kiêu, anh thật đáng ghét!”
Hàm Ý Vị Băng không nhận ra đôi tay đang ôm mình bỗng cứng đờ, cắn răng nói.
“Anh thích cô gái khác, tôi cũng không cần anh nữa.”
“Không có anh, tôi cũng sẽ tìm được chàng trai khác thương tôi hơn đồ ngồi trong chén mà nhìn trong nồi như anh!”
Vừa dứt lời, bả vai của cô liền bị cắn thật mạnh, Hàm Ý Vị Băng đau đến mức bật khóc to hơn.
Bạc Thần Kiêu mắt đỏ ngầu, như một con thú dữ đang phản kích người thợ săn đang dồn nó vào đường cùng.
“Thần Kiêu... Hức... Em đau lắm...”
Hàm Ý Vị Băng đấm ngực Bạc Thần Kiêu, như là đau quá mức chịu đựng, cô cũng quên giận, theo thói quen làm nũng với hắn.
Trước giờ đều là như vậy, làm nũng là được, Bạc Thần Kiêu sẽ giải quyết cho cô.
Như không nghe được lời van nài của Hàm Ý Vị Băng, Bạc Thần Kiêu thờ ơ buộc chặt tay, không chịu nhả thiếu nữ thoát khỏi nanh vuốt của mình.
“Em muốn tìm ai?”
Vết răng hằn sâu vào da thịt non nớt, thấm ra từng sợi tơ máu.
“Hửm?”
Bạc Thần Kiêu vươn lưỡi liếm từng sợi máu vào miệng, giọng khàn đặc.
“Đau đúng không? Đau mới tốt.”
“Đau em mới nhớ rõ, em đang tổn thương một người thương em vô cùng.”
Bạc Thần Kiêu liếm sạch máu, cúi đầu mút lấy vết cắn của mình thật mạnh.
Cảm giác tê dại tập kích Hàm Ý Vị Băng, đau đến mức cô theo bản năng cắn lấy phần thịt cổ ngoài lớp quân phục của Bạc Thần Kiêu.
Nước mắt rơi từng giọt từng giọt, dính đầy cần cổ hắn.
“Em sợ bản thân bị đau như vậy.”
Ngón tay thô lệ lướt dọc theo sống lưng run rẩy của Hàm Ý Vị Băng, cuối cùng dừng lại trên phần thịt mềm sau cổ.
“Nhưng Băng Băng, có bao giờ em sợ tôi đau chưa?”
Cách một lớp tóc xoa nhẹ phần gáy non nớt, thiếu niên mặt không đổi sắc, nhẹ ấn đầu của thiếu nữ, dịu dàng như thể người đang bị cắn cổ không phải hắn.
“Chẳng qua, em ỷ tôi thương em mà thôi.”