Hàm Ý Vị Băng sau khi nuối tiếc chào tạm biệt Hề Vi Chi Thủy, liền ngồi máy phi hành của mình để về nhà.
“Nhà” mà cô gọi, là một trang viên trải dài giữa đồi núi thấp duy nhất của thủ đô Ewn.
Bạc Thần thị có một tòa phủ riêng, gọi tắt Bạc Thần phủ. Bạc Thần Kiêu cùng với cô đáng lẽ phải ở Bạc Thần phủ thì mới đúng quy củ của một Thống Quân và Thống Quân phu nhân.
Nhưng như đã đề cập, Bạc Thần Kiêu ngại Bạc Thần phủ ồn ào náo động, bởi cả gia tộc của hắn đều ở đó. Chi chính chỉ có cha mẹ của hắn và Bạc Thần Kiêu, còn lại đều là trưởng bối và con cháu của chi thứ, Thống Quân Đại Đế liền dứt khoát để cha mẹ ở lại Bạc Thần phủ, một mình dọn ra ở một mình.
Trang viên này hắn tự bỏ tiền túi ra để xây, núi này cũng là của hắn, rộng thật sự, muốn xây gì thêm cũng dễ dàng, không khí trong lành, Hàm Ý Vị Băng thích vô cùng.
Đương nhiên điều cô thích nhất không phải là sự rộng rãi hay không khí tươi mát như thế nào.
Mà là, được ở chung với hắn.
Vừa bước xuống khỏi phi cơ, người hầu đã đứng sẵn thành hàng.
“Mừng phu nhân đã về.”
Cùng một tông giọng, cùng một góc độ cong lưng và cúi đầu, Hàm Ý Vị Băng ngàn lần như một, mãi cảm thán sự chuyên nghiệp của người hầu nhà Thống Quân.
Cô nhìn về phía một người phụ nữ trung niên đứng ở đầu hàng, lúc này mới ra tiếng, “Thím Quỳnh, phiền thím chuẩn bị nhà bếp giúp tôi, tôi muốn làm bánh.”
Đúng vậy, Hàm Ý Vị Băng đã quyết định muốn hỏi trực tiếp Bạc Thần Kiêu, dù cho trong thâm tâm vẫn lo sợ, nhưng cô muốn bản thân phải dũng cảm đối mặt.
...Nói hùng hồn vậy thôi, thật ra nếu Hàm Ý Vị Băng không hỏi cho ra lẽ, có thể tối nay cô sẽ mất ngủ, sẽ dùng cả đêm để trằn trọc và thấp thỏm.
Chuẩn bị cho việc gặp Bạc Thần Kiêu, tim Hàm Ý Vị Băng đập nhanh như trống gõ, vặn não một hồi mới quyết định được rằng sẽ lấy lý do “tặng bánh” mà đi tìm hắn.
Bạc Thần Kiêu đã nhiều lần cảnh cáo cô không có việc gì thì đừng tìm hắn, ban đầu cô còn đau lòng và xấu hổ, nhưng sau đó đợi mãi vẫn không thấy hắn chủ động tìm mình, liền không kiềm nỗi nỗi nhớ nhung người trong lòng, năm lần bảy lượt mặt dày chạy tới Thống Quân Doanh đi tìm hắn.
Hôm qua Bạc Thần Kiêu chịu lên giường với cô, là do trước đó mấy ngày bị Hàm Ý Vị Băng làm phiền tới mức tức giận.
“Vâng phu nhân.” Quỳnh Tự mỉm cười, khuôn miệng cười như đã được đo đạc sẵn, hiển lộ sự cẩn trọng khi phải đối đáp với chủ nhân.
Vốn trang viên của Thống Quân chỉ có một quản gia là Anoth, từ nhỏ đã hầu cạnh hắn. Nhưng từ khi Hàm Ý Vị Băng vào ở, Quỳnh Tự liền từ vị trí hầu gái trưởng thăng lên thành quản gia thứ hai, vì để thuận tiện trong việc hầu hạ Hàm Ý Vị Băng.
Có người từng nói Bạc Thần Kiêu làm vậy là vì không muốn Hàm Ý Vị Băng động tới người của hắn, nhưng cô lại luôn cố chấp cho rằng, Bạc Thần Kiêu nhất định là do sợ cô dùng quản gia nam không được thuận tay, cho nên mới thăng cấp cho Quỳnh Tự.
Hề Vi Chi Thủy bảo Hàm Ý Vị Băng u mê Bạc Thần Kiêu, không phải là không có lý do.
Hàm Ý Vị Băng thay đồ ở nhà dưới sự hầu hạ của các người hầu gái khác, sau đó tự tay bắt đầu làm bánh.
Cô quyết định làm bánh lúa mạch, nguyên liệu chuẩn bị rất đơn giản, nhưng quá trình làm lại yêu cầu sự kỳ công của người làm bánh vô cùng.
Không cẩn thận tí thôi, là sẽ bị cháy ngay.
Thích hợp để thể hiện sự để tâm của cô dành cho chồng mình.
Hơn hết là, bánh lúa mạch, hay còn gọi là “Fr.eato”, theo tiếng Nara cổ xưa được ghi chép trên sách sử, có nghĩa là /không đổi thay/.
Tiếc thay, dù cho sau lại Hàm Ý Vị Băng có làm thêm bao nhiêu chiếc bánh, cô mãi mãi không thể phục chế được chiếc bánh đầu tiên mình đã làm.
Mãi mãi không phục chế được, /không đổi thay/ của sáu năm về trước.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Đôi lời của tác giả: Mạnh mồm bảo trong tuần này sẽ đẩy tới cảnh H... Bây giờ 3h44 sáng vẫn đang gõ chữ để trả nợ...
Nhưng mà... Tui lỡ hẹn 7h30 phải dậy để đi ăn sáng với dì rùi