Hàm Ý Vị Băng từ khi sinh ra đã là cô công chúa duy nhất của gia tộc của cô.
Chi chính của Hàm Ý gia tộc chỉ sinh ra con trai, ba cô là chi thứ, tuy không có năng lực tiếp cận trung tâm quyền lực của Hàm Ý thị như chi chính, lại sinh ra được cháu gái duy nhất của dòng họ tôn quý này. Từ nhỏ cô đã hưởng hết mọi sủng ái, ba mẹ lại vô cùng ân ái, cùng nhau dạy dỗ và nuông chiều Vị Băng. Bọn là là một gia đình ba người hạnh phúc.
Bạc Thần Kiêu chính là vị hôn phu của cô, Hàm Ý gia tộc và Bạc Thần thị đã đính hôn cho hai người từ nhỏ, ý nghĩa của cuộc hôn nhân này là để xúc tiến quan hệ hợp tác của hai gia tộc lớn nhất Preder, chỉ đợi cả hai lớn là sẽ đến với nhau.
Từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng để trở thành Thống Quân, kế thừa quân quyền tối cao của Bạc Thần gia. Một chữ “Kiêu” đủ để mô tả được cuộc đời của hắn.
Tuy vậy, là thanh mai trúc mã của nhau, từ nhỏ hắn đã luôn yêu chiều cô hết mực, không để cô phải chịu một chút ủy khuất.
Sau khi tập luyện thì sẽ đi đón cô đi học về, kèm cô làm bài tập. Vị Băng lúc tuổi nhỏ muốn trượt băng vào mùa hè, hắn lập tức xây sân băng cho cô chơi. Ngày đông gió tuyết cô bảo thích hoa Thận A Nan trên đỉnh A La cao vút, hắn liền biến mất một tuần, cô giận cực kỳ, về nhà lại thấy được một cây Thận A Nan nằm yên trên bàn học.
Dùng tay chạm vào, vẫn còn lưu giữ hơi thở của băng tuyết, tỏa ra hơi trắng lạnh lẽo.
Điều khó được ở đây là những gì hắn cho cô, đều là tự tay hắn làm lấy, hoặc là dùng tiền hắn tự kiếm để mua cho cô.
Bảo vệ cô đến từng chân tơ kẽ tóc. Rõ ràng là một cậu nhóc kiêu ngạo không nghe lời ai, nhưng sẽ cúi người xuống nghe cô thì thầm nói nhỏ, muốn gì là cho đó.
Ngày tháng trôi êm đềm, mọi thứ đều hoàn hảo và tốt đẹp.
Cho đến khi.
Mộng Vị Hoa, à không, Hàm Ý Vị Hoa xuất hiện.
Năm Hàm Ý Vị Băng mười hai tuổi, mẹ cô đột nhiên bị bệnh nặng rồi qua đời, bỏ cô ở lại trần gian một mình.
Người cha mà cô cứ cho rằng yêu thương mẹ mình hết mực bỗng lật mặt thay đổi. Lễ tang của mẹ cô chưa được một tuần, ông ta đã vội vàng đón người tình bí ẩn của mình về nhà.
“Vị Băng, đây là dì Mai, là mẹ kế của con.”
“Sau này phải nghe lời ba với dì Mai hiểu chưa?”
Hàm Ý Vị Băng đơ người nhìn người ba luôn yêu thương cô nay bỗng trở thành một tên ác quỷ đầy ghê tởm. Bức hình tang của mẹ cô còn ngay trước mắt, ông ta đã ôm người khác trong tay.
“Con không gọi!”
“Ba là đồ đáng ghét! Bà là đồ tiểu tam đê tiện, chỉ biết phá hoại gia đình của người khác!”
Chát!
Má phải nóng rát, Hàm Ý Vị Băng trợn tròn mắt như không thể tin được, nhìn người ba vừa tát mình không chớp mắt.
“Mất dạy! Đúng là như mẹ mày!”
“Là tao chiều mày quá sinh hư! Không gọi đúng không? Không gọi thì nhịn đói đi!”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Hàm Ý Nam và ả đàn bà tên Mai đang cười đắc ý ở bên cạnh gã, Hàm Ý Vị Băng vào lúc mười hai tuổi thì đã biết “hận” là gì.
Thật nực cười, luôn mồm nói yêu thương hai mẹ con cô nhất. Nhưng con của ông với nhân tình lại hơn cô tận hai tuổi?
Con của đôi dâm phu dâm phụ này không ai khác chính là Mộng Vị Hoa, sau khi được nhận về gia tộc thì được ban cho dòng họ Hàm Ý, ngang hàng với cô.
Người chị gái này chính là biểu tượng của sự ngoại tình của ba cô, Hàm Ý Vị Nam không thể nào gọi ả ta là chị gái được.
Càng chán ghét ả vô cùng.
Dù có đói bụng cỡ nào cũng không gọi.
Gia đình không còn là nơi hạnh phúc, may là cô còn ông nội có thể cứu giúp cô. Rõ ràng là con của vợ chính nhưng lại phải dọn ra ngoài để nhường chỗ cho tiểu tam.
Gia sản và của hồi môn của mẹ cô đã bị họ đánh chiếm. Trong lúc vô tình, Hàm Ý Vị Băng đã nghe lén được rằng cái chết của mẹ cô không phải là do bệnh tật.
Mà là bị người hãm hại. Còn người đó là ai, rành rành trước mắt.
Từ một cô công chúa nhỏ trở thành một vật dư thừa. Đến cả vị hôn phu của cô, cũng thay lòng.
Cậu thiếu niên chiều chuộng cô năm nào, giờ lại nhìn cô đầy lạnh nhạt và phiền chán.
“Á! Hức… Sao em lại đẩy chị? Chị chỉ là muốn giúp em thôi mà?”
Hàm Ý Vị Hoa tự té ngã, khóc lóc tỏ vẻ vô tội. Hàm Ý Vị Băng không hiểu vì sao ả ta lại thích tự biên tự diễn như thế nữa.
Luôn tìm cách để hãm hại cô, nhưng trước mặt người khác lại luôn tỏ vẻ mình là người bị hại.
“Vị Băng! Cô làm gì đó!?”
Tiếng gầm nhẹ của người đàn ông vang lên ở sau lưng. Bạc Thần Kiêu bước vội đến cạnh chỗ Hàm Ý Vị Hoa ngã, đỡ ả ta dậy.
Hắn như là vừa đến nơi, trên quân phục còn dính hơi lạnh của sương sớm, vội vã như bị ai đó gọi đến.
Là ai gọi? Nhìn Hàm Ý Vị Hoa tự té ngã tự khóc lóc trước mắt, đáp án liền trở nên rõ ràng.
“Không phải như vậy…”
Hàm Ý Vị Băng há miệng thở dốc, như muốn giải thích gì đó, cổ họng như bị ai đó bóp chặt, thốt không ra lời.
Cô muốn nói, không phải em làm.
Cô muốn nói, là cô ta tự diễn kịch.
Cô muốn nói, anh phải tin em, ông nội mất rồi, em chỉ còn mỗi mình anh thôi.
Ngàn lời cần được nói ra, lại bị chính người cô tin tưởng nhất ngắt lời.
“Câm miệng.”
“Không phải em, là cô ta…” - Hàm Ý Vị Băng cuống quít, vội muốn trình bày rõ ràng vụ việc cho người trong lòng của mình không hiểu lầm.
“Hức… Thần Kiêu đừng như vậy… Đều là lỗi của em… Không phải lỗi của Vị Băng đâu…”
Hàm Ý Vị Hoa vừa khóc nức nở như là đau đớn lắm. Ả ta tuy giải thích nhưng thật ra là muốn chặn họng của cô, không cho cô nói ra sự thật.
Ngoài miệng là nhận lỗi về mình, tỏ vẻ rộng lượng. Nhưng lại ẩn ý rằng là lỗi của cô.
Hàm Ý Vị Băng tức tối, muốn chửi mắng ả bạch liên hoa này, lại bị ánh mắt sắc bén của Bạc Thần Kiêu ngăn lại.
Hắn nhìn về phía cô, mắt phượng lạnh lùng vô tình, thản nhiên nói ra những lời xẻo tim.
“Nếu cô còn muốn giữ hôn ước này, có não để dùng thì đừng chạm vào Vị Hoa.”
Hắn ôm chị gái của cô đứng dậy, đi ra khỏi nơi đây. Lúc đi ngang qua Hàm Ý Vị Băng - vị hôn thê của hắn thì dừng lại.
“Tôi không muốn nghe giải thích. Vị Hoa mà có việc gì, cô cũng đừng hòng sống yên ổn.”
Hắn nói với giọng nhẹ vô cùng, lại tàn nhẫn với cô vô cùng.
Sau đó rời khỏi nơi đây, không hề quay đầu lại.
Dù chỉ một lần.