Ngày xác nhận quan hệ yêu đương, trùng hợp là một tháng trước khi ngày lễ Tình Nhân diễn ra.
“Em làm bánh, anh nhất định phải về ăn, em học rất mệt, tay còn mỏi nữa.”
Hàm Ý Vị Băng tay cầm điện thoại, mếu máo dặn dò, thuận tiện làm nũng một tí.
Bạc Thần Kiêu từ ngày đó liền bắt đầu biến mất, sắp ăn Tết, việc quân xác thật rất bận rộn.
Lâu lâu có rảnh, thường là giữa đêm về sáng, Bạc Thần Kiêu bảo rằng, nếu không phải thật sự rất nhớ cô, hắn cũng sẽ không gọi điện giờ này.
Hai giờ sáng, Hàm Ý Vị Băng lại tỉnh táo như ban ngày, trùm kín chăn nói chuyện với người yêu.
“Anh đã nhớ rồi.”
Bạc Thần Kiêu lười biếng nói, trong giọng nói hàm chứa ý trêu đùa.
“Bánh của Băng Băng làm, nhất định là tuyệt đỉnh mỹ vị, anh thật là không nỡ ăn.”
Hàm Ý Vị Băng mặt nóng bừng, cố gắng để không cười ra tiếng để tên lưu manh này nhận thấy, đắc ý mà nói.
“Em lớn rồi, mấy cái này đơn giản thôi.”
Tiếng cười khẽ của thiếu niên truyền qua ống nghe.
“Băng Băng, có muốn nghe chuyện cổ tích không?”
Chủ đề chuyển rất nhanh, nhưng Hàm Ý Vị Băng không thấy có gì lạ.
Bởi vì cô đã quen với việc, câu được câu không nói chuyện với hắn, rồi ngủ lúc nào không hay.
Nói tùm lum đủ thứ chuyện, ban đầu cô còn trả lời bằng một câu, sau đó chuyển xuống thành một từ, cuối cùng chỉ còn tiếng ừ trong cổ họng không thoát ra.
Rõ là đang mơ màng không nghe hắn hỏi gì, nhưng lại theo thói quen đáp trả.
“Em muốn.”
Hàm Ý Vị Băng ôm gối ôm, nhắm mắt, đợi Bạc Thần Kiêu kể chuyện cho cô nghe.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, như rằng đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một hồi sau, Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng hỏi, “Băng Băng, Hoa Hồng Đen hay Công Chúa Diệt Ma Vương?”
Hàm Ý Vị Băng bĩu môi, “Cái nào cũng cũ.”
Giữa không gian tĩnh lặng vang lên tiếng lật giấy.
“Anh kể cả hai nhé.” - Trong giọng Bạc Thần Kiêu hàm chứa ý xin lỗi và dỗ dành, dịu dàng như thể đang dỗ một đứa trẻ khó chiều - “Mấy bộ mới anh lỡ sai người đặt ở thủ đô rồi, vài ngày nữa mới tới đây, Băng Băng, thứ lỗi cho anh.”
“Ừm.” Hàm Ý Vị Băng làm giá mà nói, cảm thấy bản thân quả nhiên bị chiều hư rồi, đáng lẽ ra cô phải nói “Không sao đâu” mới đúng.
Nhưng ai bảo Bạc Thần Kiêu cưng cô như vậy chi? Cô chảnh như vậy nhất định là lỗi của hắn.
Hàm Ý Vị Băng bây giờ là ví dụ điển hình của câu “cậy sủng mà kiêu”, còn đâu dáng vẻ sợ bóng sợ gió như lúc còn đang yêu thầm.
Bạc Thần Kiêu quả nhiên không cảm thấy câu trả lời của Hàm Ý Vị Băng có gì không đúng, “Cảm ơn em.”
Thiếu niên bắt đầu đọc chuyện xưa, giọng hắn nhàn nhạt, tới đọc gay cấy hay buồn bã không hề biết lên giọng xuống giọng, cứ bình bình như vậy mà đọc từng chữ một.
Trình độ này mà cũng dám tự xưng bản thân đang “kể chuyện”, quả thật không biết tự lượng sức mình. Nhưng một người dám kể một người dám nghe, Hàm Ý Vị Băng từ nhỏ đã quen với giọng kể này, không những không chê, mà còn rất hưởng thụ.
Hàm Ý Vị Băng nhắm mắt, nghĩ đến việc Bạc Thần Kiêu lạnh lùng cầm hai quyển truyện trẻ em màu sắc sặc sỡ theo trên người chỉ để có thứ để dỗ cô ngủ, không hề ngại việc người khác nghĩ hắn như thế nào, liền cảm thấy vui vẻ như sắp bay lên.
Trước khi hoàn toàn thiếp đi, Hàm Ý Vị Băng mơ màng nhận ra một điều.
Từ nhỏ đến lớn, hình như đều như vậy.
Luôn làm bạn lẫn nhau như vậy.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Đôi lời của tác giả: Biết trân trọng đi nha mí pà, chương này chương kia nữa thui là hết đường để rải cho mấy pà rùi ắ.