Hề Vi Chi Thủy cảm thấy, Hàm Ý Vị Băng nhất định là gặp chuyện gì trong lúc đi nhà vệ sinh.
Da của bạn nàng rất trắng, cho nên hốc mắt hồng hồng như vừa khóc xong này, dù cho muốn giấu cũng giấu không được.
“Xảy ra chuyện gì? Đừng có giấu tao, mắt mày đỏ hết cả lên rồi kìa.”
Hề Vi Chi Thủy sau khi đi toilet xong, liền trở về bàn. Nàng kéo Hàm Ý Vị Băng ra khỏi nhà hàng, sau đó vào một góc vắng người. Hề Vi Chi Thủy nhìn thẳng mắt bạn mình, tra vấn một cách hết sức nghiêm khắc.
Đôi mắt màu xanh băng tuyệt mỹ của Hàm Ý Vị Băng nhìn chăm chú vào nàng, hốc mắt khô ráo bỗng ngấn nước.
Đã vậy nước mắt còn kiên cường không chịu rơi xuống, trông đáng thương như một bé cún bị bỏ rơi.
Hề Vi Chi Thủy cố gắng giữ khuôn mặt xụ xuống để thể hiện sự nghiêm túc, nhưng bị đôi mắt này nhìn một hồi, liền mềm lòng vô cùng.
Mặt cũng không xụ được nữa.
Thấy được vẻ thương tiếc trong mắt của Hề Vi Chi Thủy, Hàm Ý Vị Băng càng cảm thấy tội lỗi cùng với ủy khuất.
Tội lỗi là vì để cho bạn mình lo lắng, ủy khuất là vì có người quan tâm và hỏi han mình.
Có một số chuyện khi xảy ra với ta, dù cho có khó khăn hay thương tâm cỡ nào, chỉ cần nhịn xuống và chịu đựng là được. Nhưng khi có người khác thật tâm để ý mình, thì dù cho chỉ là bị trầy xước nhỏ, cũng sẽ cảm thấy tủi thân vô cùng.
Hàm Ý Vị Băng nhào vào lòng của Hề Vi Chi Thủy, ôm thật chặt, vùi đầu vào cổ nàng.
Hề Vi Chi Thủy cũng vội ôm lại cô, đợi một hồi, quả nhiên liền thấy cổ của mình ẩm ướt.
Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy một hồi, một người nức nở, một người vuốt lưng an ủi.
“Chi Chi, tao cảm thấy yêu một người thật khó.”
Giọng của Hàm Ý Vị Băng đã không còn sự trong trẻo và thanh cao nữa, khàn khàn, như rằng có cát trong cổ họng.
“Nếu cảm thấy không cố gắng nổi nữa, vậy thì buông tay đi.”
Hề Vi Chi Thủy lần đầu tiên mở miệng xen vào việc tư của Hàm Ý Vị Băng, không khó để nhận ra sự tức giận trong lời nói của nàng.
Giận Hàm Ý Vị Băng tự coi nhẹ bản thân, vì cái thứ gọi là “tình yêu” mà tự khiến bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ.
“...Nhưng mà...” - Hàm Ý Vị Băng ngập ngừng.
Hề Vi Chi Thủy ngắt lời cô, “Còn nếu cảm thấy bản thân không buông được thì cứ tiếp tục.”
Nhận thấy được Hàm Ý Vị Băng bỗng ôm mình chặt hơn, Hề Vi Chi Thủy cảm thấy buồn cười. Có lẽ là do cái thứ gọi là “thần giao cách cảm” của hai người tri kỷ, nàng cảm thấy Hàm Ý Vị Băng nhất định đang cho rằng mình đang giận lẫy nên mới nói như vậy.
Hề Vi Chi Thủy vội vỗ vỗ lưng của cô, thầm than bản thân không khác gì đang dỗ một em bé ba tuổi dính người, mới dịu dàng mà nói: “Tao không giận mày, cũng sẽ không vì những chuyện như này mà giận mày, thương mày còn không hết.”
Hàm Ý Vị Băng nghe xong, không đáp, nhưng lại chịu nới lỏng tay ra một chút xíu.
“Băng Băng, tiếp tục cũng vậy, buông tay cũng vậy, nhất định không được đối xử tệ bạc với bản thân mày.”
“Tao không biết mày đã gặp chuyện gì hồi nãy mà lại khóc, tao ở xa mày, cũng không biết mày phải trải qua những gì ở đây. Nhưng tao biết mày không vui vẻ...”
Vuốt đầu Hàm Ý Vị Băng, Hề Vi Chi Thủy nhẹ giọng nói.
“Chẳng qua lâu lâu hai đứa gặp nhau, mày muốn giấu không cho tao biết để tao không lo chứ gì? Mày muốn tao khi gặp mày phải được chơi vui vẻ, không cần phải phiền não vì mày.”
“Nhưng Băng Băng, mày có bao giờ nghĩ thử xem, mày chấp nhận tao là bạn thân của mày, nhưng lại tự ý giấu tao, tự ý lấy danh nghĩa “vì tao” mà không cho tao lo cho mày. Rõ ràng là có tao ở đây, mày lại muốn tự gánh vác mọi thứ một mình.”
“Rốt cuộc... Mày có bao giờ hỏi ý kiến của tao chưa?”
“Mày ích kỷ lắm.”
Lưng của Hàm Ý Vị Băng cứng đờ, nước mắt vốn đã ngừng chảy rồi, nhưng sau khi nghe xong những lời của Hề Vi Chi Thủy, cô lại yếu đuối mà khóc tiếp.
“Chi Chi... Chi Chi...”
Hàm Ý Vị Băng cứ lẩm bẩm hai chữ này, hai cánh tay gầy yếu ôm chặt Hề Vi Chi Thủy, như rằng cảm xúc đang rối bời, chỉ có thể dùng hành động để cầu xin bạn thân đừng rời đi.
Hề Vi Chi Thủy đã quyết tâm dùng liều thuốc mạnh này, cho nên vững lòng vô cùng, dù cho cô gái ngốc này đáng thương cỡ nào, cũng không ra tiếng an ủi.
Tay cũng chỉ để yên trên lưng Hàm Ý Vị Băng, không vỗ về như ban nãy.
Hàm Ý Vị Băng khóc càng dữ, vừa khóc vừa nấc cụt, bả vai run run.
“Tao biết sai rồi, tao sẽ không giấu mày nữa...”
Thấy bán thảm không thành công, Hàm Ý Vị Băng khóc một hồi liền ngừng, quyết định đầu hàng trước thế lực tà ác.
“Là như thế này...”
Hàm Ý Vị Băng liền kể ra cuộc đối thoại giữa Tống Na và Tiêu Mỹ mà cô đã nghe lén được.
“Tiêu Mỹ bảo... Hức... Bảo là Thần Kiêu có ý định... Hức... Có ý định dùng lý do tao không có con... Hức... Có con để phế truất tao... Hức.”
Hàm Ý Vị Băng nhấc đầu lên, vừa kể vừa nấc cụt, trông thảm thương vô cùng.
...****************...
Đôi lời của tác giả: Viết chương này cảm thấy Băng Băng với Chi Chi có chút ngọt là như thế nào...
Không! Tui phải vững vàng! OTP Kiêu Băng mãi đỉnk mãi đỉnk!