“Bằng không, tôi coi như em đang nói giỡn, sau đó giết chết thằng nhãi này.”
Cô nghe vậy, nín thở, nâng mi, cố gắng nhìn thẳng vào mắt người trước mắt.
Đôi tròng tử đen giờ phút này, như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt. Hàm Ý Vị Băng không kịp nghĩ nhiều, chỉ lo nói tiếp.
“Em là tự nguyện theo cậu ấy, dù cho có bị bắt thì em cũng muốn tha thứ cho cậu ấy một lần, dù sao ai cũng có sai lầm...”
“Đây là 'tụi em chỉ là người lạ mà em nói'?”
Chưa nói xong, Bạc Thần Kiêu liền lạnh nhạt mà cắt lời cô.
Hàm Ý Vị Băng theo lời nhớ lại chiều hôm lúc ở trên xe ấy, có chút xấu hổ.
“Thần Kiêu, mong anh hiểu cho, tụi em...”
Cô nói, chợt dừng lại, nhìn hắn, gằn từng chữ một.
“Tụi em đã đồng ý kết hôn rồi, sau khi ly hôn với anh, tụi em sẽ đến với nhau.”
Đêm hôm nay ở nhà hàng, Hàm Ý Vị Băng căn bản không có đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Ôn Hi, nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô phải tự lật lọng lại mọi thứ.
“Ôn Hi bảo là sẽ chỉ làm chồng bé thôi, em không nỡ, cho nên đợi ly hôn với anh rồi kết hôn luôn.”
“Cho nên, anh có thể thả cậu ấy ra không? Bảo em làm gì cũng được... Và chúng ta đừng gần gũi như vậy nữa.”
Ngực đau đến mức nghẹt thở, Hàm Ý Vị Băng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, còn ra vẻ thẹn thùng như khi gặp đúng người mình yêu, sau đó tỏ vẻ hơi kháng cự khi thân mật với chồng cũ.1
Cô biết Bạc Thần Kiêu vừa cứu cô, làm vậy là không đúng.
Nhưng... Hắn có yêu cô đâu? Cho nên cô yêu ai khác, hắn mừng còn không hết, sợ là bây giờ vừa hoàn thành nghĩa vụ với cô là sẽ bay qua tìm Hàm Ý Vị Hoa ngay để yêu thương vợ và con của hắn.
Lúc cả hai như nhau, Hàm Ý Vị Băng còn có thể tự lừa mình dối người rằng, hắn còn yêu cô, tự thôi miên rằng, Bạc Thần Kiêu không thích chị gái cô tới mức như vậy.
Nhưng bây giờ, nhìn ả ta có thai, nhìn Bạc Thần Kiêu dung túng ả phá hoại quy tắc gia đình hắn, trong khi hắn vốn rất trọng quy củ...
Nỗi bất lực và khổ sở của Hàm Ý Vị Băng, chỉ dám thể hiện qua việc xa cách hắn, ly hôn càng sớm càng tốt.
Cô... Cũng có lòng tự trọng mà.
Làm bóng đèn của Bạc Thần Kiêu và Hàm Ý Vị Hoa mấy năm liên tục, đột nhiên bây giờ mới bắt đầu thấy bản thân thật thảm hại và nhục nhã.
“Làm gì cũng được?”
Giọng nói nhạt nhẽo của Bạc Thần Kiêu cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Tốt thôi.”
Nghe hai chữ này, tay Hàm Ý Vị Băng run lên.
Giờ phút này cô mới nhận ra, hắn đã buông tay cô từ bao giờ.
Rõ ràng... Ban nãy nắm chặt như vậy.
Theo bản năng quan sát khuôn mặt của Bạc Thần Kiêu, có chút ý chờ mong rằng có thể thấy được thứ gì đó khác lạ trên đó.
Việc cô thích người khác, hắn... Nghĩ như thế nào?
Nhưng sự may mắn cuối cùng của Hàm Ý Vị Băng, bỗng hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy Bạc Thần Kiêu vươn tay rút súng của quân lính đứng bên cạnh, ném về phía cô.
Hành động của hắn quá nhanh, cô giơ tay muốn tiếp nhận, nhưng mà vì tay quá run, tiếp không được.
Báng súng cứng rắn đập vào cổ tay cô, sau đó rơi xuống đất.
Đau.
Hàm Ý Vị Băng từ nhỏ đã mảnh mai hơn người bình thường, làn da trắng nõn, lúc này phần cổ tay đau nhức vô cùng, xanh đỏ lẫn lộn.
Nhìn thấy bản thân vụng về như vậy, phản ứng đầu tiên của cô là ngẩng đầu nhìn Bạc Thần Kiêu.
Cô đau như vậy, hắn... Có phản ứng gì không?
Bạc Thần Kiêu như là không thấy được một màn này vậy, đôi tròng tử đen nhìn cô, như đang nhìn một người xa lạ.
Hắn nhếch môi, chậm rãi nói.
“Quý tộc phạm tội, xử phạt như người thường.”
Bạc Thần Kiêu từ trên cao nhìn về phía cây súng rơi trên mặt đất, không nhặt dùm, cũng không hỏi cô có đau hay không.
Chân dài lùi một bước, như đang giữ khoảng cách với người mình không quen.
“Cầm nó lên, nếu đủ quyết tâm, tôi sẽ tha cho tình nhân của em.”
Giọng hắn đầy châm chọc, như rằng đang trêu cười sự chật vật của cô.
Nếu đủ quyết tâm, ý rằng, tự bắn vào người mình.
Ở một đất nước thịnh võ như Prender, đây là một phong tục thường thấy, dùng để chứng tỏ ý quyết tâm của người bắn súng đối với một việc nào đó. Vì sự độc đáo này, nó còn lan ra những nước láng giềng.
Năm đó ở Alen, Triên Diên nằm trên giường mềm, lười biếng hỏi cô rằng:
“Thật sự muốn đổi ý, có chết cũng không buông Bạc Thần Kiêu? Vậy thì tự dùng súng bắn vào khuỷu tay đi.”
Lúc ấy, Hàm Ý Vị Băng không có một khắc nào là do dự, tàn nhẫn tự bắn vào tay của mình.
Đau là đau, nhưng sao có thể bỏ hắn được.
Nhưng người mà cô có đau đến mấy cũng không nỡ bỏ rơi, dù chỉ là nói bằng miệng.
Nay lại, không chút đau lòng, ngược lại còn trêu cợt bảo rằng cô hãy dùng súng để biểu lộ quyết tâm của mình.
Cô sợ đau, nhưng sợ hắn đau hơn.
Hắn... Căn bản không quan tâm cô như thế nào.
Hàm Ý Vị Băng ngồi xổm xuống, đầu đau nhức, thế giới xung quanh bắt đầu mờ dần, thấy không rõ.
Nhấp môi, dùng tay mò sàn đất dơ bẩn, tìm chiếc súng rơi trên đó.
Không dám chớp mắt, cầm nó lên, không chút sợ hãi, quen thuộc mà tháo đai súng, sau đó chỉ về phía đầu gối của mình.
Rõ là tay run sắp chết, ngón tay lại quyết đoán cong lại.
'Đoàng'.
Súng chấn đau nhức xương tay, Hàm Ý Vị Băng nhấp môi, cảm thấy có chút thỏa mãn.
Què đi, tốt nhất là khiến đôi chân này không thể tự ý chạy đi tìm hắn thêm một lần nào nữa.1