Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 72: Chương 72: Tôi Ở Đây




Một giây trôi qua lâu như hàng ngàn hàng vạn thiên niên kỷ vậy.

Tim Hàm Ý Vị Băng đập nhanh như sấm.

Mùi máu tươi nồng nặc, gần trong gang tấc, như thể chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy được một vũng máu tươi.

Trên mặt hình như dính lên một loại chất lỏng nóng ấm.

“Bọn mày...”

Tiếng nói khó nghe của Mavis vang lên bên tai, như là không thể tin được, bàn tay trên cổ cô bỗng dùng sức bóp chặt, như là muốn bóp chết Hàm Ý Vị Băng vậy.

Cô theo bản năng mở mắt.

Chưa kịp nhận ra tình thế trước mắt rốt cuộc là như thế nào, một sắc đỏ liền nhuộm đầy đôi đồng tử màu xanh băng.

Là tiếng dao vào thịt.

Lúc Hàm Ý Vị Băng hoãn hồn, liền thấy được Mavis đang nằm sấp dưới mặt đất, một cánh tay của gã đang rơi ở bên cạnh.

Bị chặt tay?

Không kịp hiểu vì sao gã đàn ông này lại như thế, lòng nóng như lửa đốt, theo bản năng quay đầu trông về phía mà Bạc Thần Kiêu đã ngồi lúc ban nãy.

Không có ai quan trọng bằng hắn.

Nhưng mà, nơi đó lại trống rỗng, chỉ có một vũng máu dài còn đọng lại ở nơi đó.

Tim co rút, Hàm Ý Vị Băng không biết hắn đi đâu vậy, chỉ biết quét mắt khắp nơi để cố tìm chồng mình.

“Tôi ở đây.”

Giọng nam khàn khàn, như có ý trêu đùa, vang lên từ trên đỉnh đầu.

Hàm Ý Vị Băng cảm nhận được có một bàn tay đang ôm chặt eo cô.

Nó không ghê tởm như bàn tay của gã tù nhân kia, tuy cũng to rộng và đầy vết chai, nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn cực kỳ.

Cô ngơ ngác, theo tiếng nói, ngẩng đầu lên.

Ngoài ý muốn, cũng như trong dự đoán, nhìn thấy được thân ảnh của chính bản thân mình vừa gọn trong đôi tròng tử đen quen thuộc.

Bạc Thần Kiêu mặt và môi tái nhợt, ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng một cách kỳ lạ. Tuy không cười, nhưng bằng một cách nào đó, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy hắn đang rất vui sướng.

Nhấp môi, nhoẻn miệng cười, cô nhận ra hai tay mình đã được gỡ trói lúc nào không hay. Vâng theo ý muốn từ sâu tận trong đáy lòng, vừa khóc vừa nhào vào trong lòng ngực của người trước mắt.

“Em sai rồi, sẽ không dám nữa.”

Hàm Ý Vị Băng vừa khóc vừa lẩm bẩm nói xin lỗi, áy náy lại lo sợ, sau đó là cảm thấy may mắn.

Áy náy là vì cô mà Bạc Thần Kiêu phải chịu những điều này, lo sợ hắn thật sự bắn vào chân, cuối cùng là may mắn vì đã biết được hắn thế nhưng lại có kế hoạch phản công, không tự bắn vào chân mình.

Bằng không, cô chết không hết tội.

“Anh có đau không?”

Dù biết là hỏi thừa, nhưng cô vẫn hỏi. Hơn nữa là vừa ôm eo hắn, dụi đầu vào ngực hắn và hỏi.

Máu tươi thấm ướt chiếc áo sơ mi dính lên mặt, nhưng Hàm Ý Vị Băng không sợ dơ, ngược lại còn có chút rung động.

Sợ hắn đau thật, cô dùng tay vuốt vuốt lưng của hắn, như đang dỗ dành để hắn bớt đau.

“Biết sợ là được, lần sau không có ai cứu em đâu.”

Mông bị vỗ, Bạc Thần Kiêu lười nhác đáp lời, thuận tiện còn đe dọa cô gái nhỏ này một chút.

“Vâng.”

Cảm giác buồn bã khi biết hắn có con với Hàm Ý Vị Hoa như bị đè nén, bây giờ trong Hàm Ý Vị Băng chỉ có ý muốn không xa rời anh hùng của cô. Vừa đau lòng vừa ngọt ngào, ở trong ngực hắn mãi không buồn tay.

Mà Bạc Thần Kiêu, cũng dễ tính cực kỳ, tay cũng xoa lưng cô, như là an ủi.

Bỗng, cô nhận ra không khí có chút im lặng.

Trong nhà xưởng nhiều người như vậy, sao lại im lặng?

“Khụ khụ.”

Một tiếng ho khan vừa nghe là biết cố tình dùng sức để ho, Hàm Ý Vị Băng tò mò nâng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Báo cáo, Thương Tiêu Song Đội đã có mặt.”

Hai giọng nữ gần giống nhau vang lên cùng lúc, là ở phía trên đầu cô, Hàm Ý Vị Băng theo tiếng nhìn lên.

Cả nhà xưởng đã sáng bừng lên.

Ánh đèn ở đây cũ nát, chỉ có thể sáng một cách mờ mờ. Nay lại sáng bừng như ban ngày như vậy, là vì có đèn chiếu từ trên mái xuống.

Nóc nhà xưởng như bị thứ gì đó ăn mòn, để lộ ra một lỗ hở lớn, hai hàng quân nhân quân phục chỉnh tề quỳ một gối trên xà nhà, từng cây súng bạc chỉ thẳng vào đầu từng người đàn ông áo đen ở phía sau của Mavis.

Không nói một lời, những kẻ bắt cóc vì sợ một khi gây chú ý là sẽ bị bắn chết, cho nên cũng không ra tiếng.

Vì vậy mà nhà xưởng mới yên tĩnh như vậy.

Mà hai giọng nữ vừa rồi, là do hai cô gái có khuôn mặt y hệt nhau phát ra.

Cả hai đều mặc quân phục kiểu dáng thống nhất toàn quân đội, chỉ là quân hàm và huân chương treo trên ngực rất nhiều, một người thì nhắm mắt, một người thì mở mắt.

Thương Đội và Tiêu Đội chỉ tuyển nhận các thành viên song sinh của nhau, cách tu luyện và chiến đấu đa phần sẽ dựa trên việc phối hợp với anh chị em của mình. Mà hai cô gái này, chính là một đôi chị em song sinh, là đội trưởng đương thời của cả hai đội.

Người bị mù bẩm sinh là Anna, nhưng lại có khả năng xạ kích bậc nhất Prender. Người còn lại tên Anne, tuy không bị mù nhưng lại không thể bắn súng từ xa, trăm phát trăm trượt, nhưng khả năng cầm súng vật lộn ở cự ly gần là kỹ năng thiên bẩm của cô nàng, kỳ dị đến mức kinh động hội Trưởng Lão.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Đôi lời của tác giả: Thật ra mọi người nên lo lắng ít thôi, tui bảo ả na9 lì, là lì về cái mồm và lì về cái mạng lun đó ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.