Bởi vì là tiệc tối nhân dịp phim đã được đóng xong, không những dàn diễn viên của bộ phim tham dự mà còn có sự góp mặt của ban tổ chức và nhân viên công tác, cho không tiện ăn mặc quá hoa lệ.
Hàm Ý Vị Băng chỉ đơn giản diện một bộ váy dài trang nhã, sau đó ngồi lên xe, đi đến địa chỉ mà Tần Tư Vy đưa cho cô.
Cận Vệ đội một bộ phận đã cải trang thành người thường, tràn ra xung quanh chỗ nhà hàng nơi tổ chức tiệc tùng. Số người còn lại cũng tương tự, nhưng mà là giả vờ cùng đường với cô, cũng là khách hàng đi ăn ở đó.
Đến nơi, người mà Hàm Ý Vị Băng quen thuộc nhất, biên tập viên của cô, ngoài ý muốn xuất hiện việc đột xuất, đành phải xin lỗi rồi đi trước khi bắt đầu tiệc.
Cô sống khép kín, cho nên quan hệ đối với mọi người xung quanh đều dừng ở mức xã giao. Suốt buổi tiệc ai cũng hoan thanh tiếu ngữ, Hàm Ý Vị Băng lại chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm. Nếu có người tới mời hay bắt chuyện, cô đều sẽ mỉm cười, lễ phép ứng đối.
Có lẽ là sợ thân phận của cô không dễ đụng, cùng với thái độ xa cách của Hàm Ý Vị Băng, mọi người đều rất ôn hòa và có chừng mực. Mời uống thì cũng chỉ mời nước ngọt, không dám chuốc rượu cô.
Cứ nhàm chán mà ăn tiệc một lát, Hàm Ý Vị Băng liền lấy lý do hóng gió để trốn ra ngoài ban công, hít thở không khí.
Cô muốn về nhà, nhưng biệt thự ở nơi vắng người, ở trong lại không có ai, về cũng không biết làm gì, mắc công lại suy nghĩ nhiều rồi khóc lóc.
Cho nên Hàm Ý Vị Băng tuy phiền chán việc phải xã giao, nhưng nhìn mọi người náo động vui vẻ như vậy, cô liền không muốn về. Chỉ muốn ở đây đến lúc hết tiệc, ở trong đám đông, sẽ bớt cô đơn đi rất nhiều.
Cảm giác ngợp thở đã bớt đi, lúc Hàm Ý Vị Băng định vào lại phòng, điện thoại trong túi liền vang lên.
Mở túi, cô lấy máy ra, nhìn tên trên màn hình, bấm nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, Hàm Ý Vị Băng không biết vì sao cũng kiên nhẫn lạ kỳ. Trong lúc đợi người nọ lên tiếng, cô chống tay lên lan can, híp mắt hưởng thụ gió mát thổi vào mặt.
Một lát sau.
Một giọng nữ nghẹn ngào vang lên.
“Vị Băng, em ly hôn với Thần Kiêu đi, có được không?”
Hàm Ý Vị Băng vẫn híp mắt, ngây thơ hỏi, “Lý do?”
Hàm Ý Vị Hoa như là kiềm chế không được, tiếng khóc nấc rõ ràng truyền từ bên kia sang đầu dây bên đây, lọt vào tai của cô.
“Bây giờ chị bất lực lắm, chỉ có em giúp chị thôi, em cứu chị đi, Vị Băng, em cứu chị đi mà.”
Ả ta van nài như vậy.
Móng tay gõ lan can, Hàm Ý Vị Băng không đáp, ngẩng đầu nhìn trăng treo trên cao.
Bầu trời hôm nay không có sao.
Như là đợi lâu quá mà bên kia lại không theo ý của mình mà nói chuyện, tiếng khóc giả tạo bỗng ngưng lại.
Im thin thít.
“Tao có thai rồi, của Thần Kiêu, đi xét nghiệm thì là con trai.”
Hàm Ý Vị Hoa lạnh giọng nói, không hề lại diễn vai nạn nhân tội nghiệp như ban nãy.
“Hắn bảo tao phá, nói là đợi ly hôn với mày rồi mới tính tiếp, mà tao lại không muốn, tao muốn sinh nó ra.”
Giọng điệu đầy hả hê, ả ta như người thắng mà từ trên cao nhìn xuống, lăng nhục kẻ bại trận dưới chân, cao giọng đắc ý nói:
“Tao khóc lóc một tí, Thần Kiêu lập tức đau lòng, bảo rằng tao muốn sinh thì sinh đi, hắn sẽ sắp xếp.”
“Nhưng mà mày biết không? Bạc Thần gia có quy củ, con trưởng chắc chắn sẽ là người kế thừa... Con tao tương lai quý giá ngàn vàng như vậy, mắc gì tao phải sinh nó trong thầm lặng?”
Hàm Ý Vị Hoa đột nhiên biến thành người chị tri tâm tri kỷ, đang khuyên ngủ cô em gái cố chấp không buông tay của mình.
“Mày là em gái tao, là dì ruột của nó, mày nỡ lòng nào để nó phải trải qua những việc này sao?”
“Trước sau nó đều sẽ lên ngôi, Thần Kiêu cũng đã đồng ý, mà chướng ngại vật duy nhất trong cái gia đình hạnh phúc của tao và hắn là mày! Đồ con mất dạy! Mày lấy anh rể làm chồng, rồi bây giờ còn chiếm cái vị trí đáng lẽ ra phải là của tao! Bắt đứa cháu của mày phải không có cha trên danh nghĩa!”1
Hàm Ý Vị Hoa dần dần lên giọng, ở những câu cuối, ả cũng không che dấu suy nghĩ và ý hận thù của mình, ác ý đổi trắng thay đen, buộc tội Hàm Ý Vị Băng.
Thấy bên kia không đáp, ả lại cười lạnh nói:
“Buông tay đi, em gái của chị, cố chấp làm gì, Thần Kiêu đã đồng ý truyền ngôi cho nó rồi? Mày muốn đợi nó lớn lên rồi phải tự tay giết dì ruột nó à? Sao không buông tay sớm đi? Tao còn tốt bụng tha cho mày một mạng.”
Nói đến chỗ đắc ý, Hàm Ý Vị Hoa trực tiếp cười lên, tiếng cười có chút điên điên khùng khùng, chói tai cực kỳ.
“Ha ha... Mày nghĩ mày vẫn là cô công chúa được mọi người bảo vệ sao? Không, Vị Băng, hoàng tử của em có con với tao, đêm nào cũng làm tao đến mức thở không nổi, bắn đầy bụng tao nè ha ha...”
Hàm Ý Vị Băng thở hổn hển, tiếng hít thở quá mạnh, cho nên đầu dây bên kia lập tức nghe được.
Như là nhận thấy việc mô tả Bạc Thần Kiêu thân mật với mình ra sao có tác dụng rất lớn đối với em gái của mình. Như thợ săn đánh hơi được mùi máu tươi, Hàm Ý Vị Hoa cười rộ lên.
“Mày đang tức giận à? Giận cái gì cơ? Thấy có nực cười không? Chẳng lẽ mày nghĩ Thần Kiêu với tao chỉ yêu đương trong sáng, nắm tay hôn hít thôi à?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Hàm Ý Vị Hoa như một đứa trẻ đang kể bí mật của mình cho bạn tốt nghe, giọng ả nhẹ thật nhẹ:
“Kể cho mày nghe này, Thần Kiêu cực thích hôn môi trong lúc muốn tao, sau đó là tai, rồi cổ tao này. Dạo gần đây bởi vì tao có con, cho nên hắn ngoài lúc bận ra thì luôn ở cạnh tao, đêm về thì tụi tao lại làm tình. Hắn rất nhiệt tình, nhưng mà sơi làm con tao đau, cho nên rất kiềm chế mà đẩy nhẹ thôi.”
Ả lại cười ra tiếng.
“Chồng của mày công khai ở bên tao như vậy, mày thấy báo chí đưa tin không? Thấy rồi thì sao không tự cút đi? Cứ mặt dày như con chó cắn tụi tao không buông vậy? Mày không biết xấu hổ là gì à?”
Hàm Ý Vị Hoa như đang quên mình trong sự sung sướng, đầu dây bên kia không nói một lời, càng chứng minh tác dụng của những lời này đối với cô em gái của mình.
“Không những chỉ có thai, trước đó hắn còn cho tao thụ tinh nhân tạo, cho tao một đứa con bằng máy móc. Mày muốn đi coi con bé không? Nó đang ở trung tâm thai nhi kìa. Muốn không? Tao dẫn mày qua coi nè.”
Hàm Ý Vị Hoa ngọt giọng hỏi nhỏ:
“Mày thấy Thần Kiêu cưng tao không? Tao muốn gì thì cho đó, tao lén hắn mang thai, hắn tức giận, nhưng cuối cùng cũng cho tao sinh ra đó thôi?”
“Còn mày thì sao? Mày có gì? Cái chức phu nhân hữu danh vô thực sao?”
“Vị Băng, tự biết nhục đi.”