Diệp Huyền Thành bình tĩnh, mặc phổ thông hoàng sam, đi trên hư không như nối liền cùng thiên địa.
Y tuy hiện thân sau bạch sắc ngọc sơn của Hoàng Thiên đạo nhưng lại đến trước, đứng cạnh Hoàng Phủ Tuyệt Luân, đối diện Hóa Thiên giáo tông chủ Tô Thần Huyết, đợi bạch sắc ngọc sơn của Hoàng Thiên đạo tới.
Bạch sắc ngọc sơn cao hơn hai trăm trượng, chung quanh là mây lành trắng muốt, thập phần phiêu diêu, chứa đầy thần vận.
Trên đỉnh ngọc sơn, trước đình đài các lâu là hơn mười tu sĩ.
Trong đó có năm lão giả gầy gò chỉ còn lại bộ xương, trông như Vũ Hoàng chân nhân, cơ hồ từ quan tài bò ra, khác gì một cọng củi khô. Bảy, tám tu sĩ còn lại khác hẳn, đều phong thần như ngọc, như thần vương thế tử, phát ra bạch sắc thần quang chói lòa.
Đứng đầu là một nam tử trẻ tuổi mắt mày như vẽ, đẹp đẽ gần như yêu tà, bạch sắc thần quang trên mình cơ hồ gấp đôi các tu sĩ trẻ tuổi còn lại, linh khí, ngưng thành hình mặt trăng trắng ngần cùng mặt trời vàng rực, nhật nguyệt đồng sinh!
Nhật nguyệt đồng sinh, hiện tượng kinh nhân này chứng tỏ nam tử trẻ tuổi tu luyện công pháp cực kỳ bất phàm.
Linh khí của các tu sĩ trẻ tuổi và bốn lão giả khác đều ngưng thành bạch sắc vũ hạc, kỳ lân tôn, khí thế bất phàm.
Hơn mười tu sĩ này đều là đại nhân vật cỡ thái thượng trưởng lão và chân truyền đệ tử của Hoàng Thiên đạo, tông chủ Vương Vô Nhất lên tiếng lúc trước không hề hiện thân.
"Thế nào, Hoàng Phủ Tuyệt Luân, Diệp Huyền Thành, bằng vào hai vị cũng định chèn ép tu đạo giới Vân Linh đại lục hả?" Diệp Huyền Thành không hiện quang hoa nhưng mặt mũi và thân thể tạo ra cảm giác rất sáng sủa, thấy bạch sắc ngọc sơn giáng lâm, y vẫn không chủ động lên tiếng mà trong điện vĩ sau lưng hơn mười tu sĩ Hoàng Thiên tông vang lên giọng nói uy nghiêm của tông chủ Vương Vô Nhất.
Giọng nói như chấn động hư không, thinh không cũng lập lòe.
"Bốn thần huyền đại năng, a a a, Linh Cữu thành có đến bốn thần huyền đại năng!"
"Bốn thần huyền đại năng... Vạn nhất đấu pháp thì cả Linh Cữu thành sẽ hóa thành tro."
"Hoàng Thiên đạo tông chủ Vương Vô Nhất rất cứng cỏi, e rằng sẽ giao chiến thật..."
Tu sĩ ở Linh Cữu thành và sơn môn Âm Thi tông không nhìn rõ cảnh bốn thần huyền đại năng ghìm nhau trong màn sáng đen nhưng nghe thấy tiếng bọn Vương Vô Nhất đối thoại, cơ hồ ai cũng kinh hoàng nhũn ra.
Thần huyền kịch đấu vì Âm Thi tông, e rằng Linh Cữu thành không ai sống sót.
Thần huyền đại năng, tại tu đạo giới là thần vương chân chính, có thể nám trong tay sinh tử của phổ thông tu sĩ, búng tay là mấy chục tu sĩ hóa thành tro.
"Thắng làm vua, Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết, mỗ không muốn giao đấu vô vị, các vị muốn cản thì thể hiện thực lực đi." Vương Vô Nhất cứng rắn nhưng giọng Diệp Huyền Thành vẫn thập phần bình tĩnh như đá tảng.
"Cuồng vọng! Dám thách thử tông chủ bản môn, không muốn chết tại Vân Linh đại lục thì đi mau." Tren bình đài ở bạch sắc ngọc sơn, một tu sĩ trẻ tuổi linh khí ngưng thành đoán sen trắng khổng lồ, mặc ngọc lũ pháp y quát to.
Diệp Huyền Thành liếc tu sĩ trẻ tuổi.
"A!"
Không hề có dấu hiệu gì, thiên tài tu sĩ khí vũ cực kỳ bất phàm đó đột nhiên kêu to bắn lùi lại phun máu, tỏ vẻ kinh hoảng.
Y không hề xuất thủ nhưng một thiên tài Kim đơn tu sĩ cách năm trăm dư trượng bị ánh nhìn chấn lui. Đây là thần uy cỡ nào?
Hơn mười tu sĩ trên bạch sắc ngọc sơn vốn tỏ ra trào phúng nhưng thấy ngọc y tu sĩ hào như thế thì đều cảm nhận được áp lực, không dám coi thường nữa.
"Phù diêu cổ kinh... Hóa ra các hạ tham ngộ Phù diêu đại thức. Có thể bức mỗ hiển lộ thực lực."
Vương Vô Nhất cất tiếng, thân ảnh từ lâu các hiện ra.
Là một trung niên nam tử mặt mũi trắng trẻo, ngũ quan rõ ràng, ăn vận như đế vương, đầu đội kim quan, mặc kim sắc cửu long bào, chân đi kim sắc bàn long thiên ngoa, lưng thắt tử kim đái.
Trên mình y ánh lên quang mang chói lòa khiến người ta không thể nhìn thẳng, khác nào vầng mặt trời, kim quang như vạn trượng trường kiếm đâm ra.
Khí thế kinh đào hãi lãng dâng lên.
Ánh mắt y lăng lệ, đứng giữa thiên địa như thiên tôn giáng thế.
Nhưng thân thể này không phải nhục thân mà do quang văn tết thành, kể cả y phục cũng do quang văn, quang hoa kỳ dị ngưng tụ thành, tất thảy rực lên vạn trượng thần quang.
"Thần niệm hóa thân!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân buộc phải lùi lại, thần quang pháp thân của Vương Vô Nhất lần đầu tiên khiến lão thấy rợn người.
Diệp Huyền Thành vốn bình tĩnh cũng ánh lên quang hoa trong mắt, "Không ngờ Vương tông chủ đã đạt Thần huyền tứ trọng."
"Các vị đi đi." Vương Vô Nhất oai vệ vô cùng, thần quang pháp thân len tiếng cực kỳ uy nghiêm, mang theo vô thượng uy áp.
"Vũ Hoàng chân nhân, thu cấm chế đi." Diệp Huyền Thành nói với Vũ Hoàng chân nhân.
Sắc mặt Hoàng Phủ Tuyệt Luân cực kỳ âm trầm, kiếm khí tung hoành, biết Diệp Huyền Thành bị bức phải nhượng bộ, hôm nay không làm gì được Ngụy Tác.
Vũ Hoàng chân nhân không nói gì, linh khí từ từ thu liễm, hắc sắc tàn ngọc quay về trên tay, hắc sắc đại kỳ ẩn vào thiên linh, hắc sắc quang tráo bao trùm Linh Cữu thành tan biến.
"Hóa Thiên kim hồ! Trời đất, đó là chí bảo trong truyền thuyết của Hóa Thiên giáo tông chủ, Hóa Thiên kim hồ! Là bán tiên giai pháp bảo dùng mảnh vỡ một món pháp bảo của thượng cổ đại năng luyện chế thành! Không ai thoát được pháp bảo này."
"Vô lượng ngọc sơn! Đây là chí bảo do Hoàng Thiên đạo tông chủ Vương Vô Nhất tự thân luyện chế."
"Bốn thần huyền đại năng! Đúng là bốn thần huyền đại năng! Hiện tại không đánh nữa! Không ngờ ta được thấy vô thượng uy nghiêm của bốn thần huyền đại năng."
Hắc sắc quang mạc tan đi, mọi tu sĩ Âm Thi tông trong Linh Cữu thành đều thấy bọn Tô Thần Huyết trên không, nên đều chấn động.
"Thần huyền tứ trọng... ít ra tu đạo giới hiện tại còn tu vi này..." Thấy thần quang pháp thân của Vương Vô Nhất, Linh Lung Thiên lẩm bẩm.
"Là dùng thần niệm ngưng thành phân thân, có một phần thần thông của đại năng, không phải nhục thân thật." Ngụy Tác nhận ra không phải chân thân Vương Vô Nhất giáng lâm mà dùng vô thượng thần thông ngưng thành hóa thân. Lúc này chân thân y chưa biết chừng đang ở trên bạch sắc ngọc sơn hoặc cách không biết bao nhiêu vạn dặm, thông qua giá hóa thân mà cảm tri tất cả.
"Hóa Thiên kim hồ có thần uy siêu tuyệt." Cơ hồ đồng thời, Ngụy Tác cảm giác được Vô lượng ngọc sơn đã đành, còn Hóa Thiên kim hồ của Tô Thần Huyết khiến gã như cảm thấy khí tức lúc đối diện Lôi vương đế tôn kiếm - pháp bảo của thượng cổ đại năng. Hóa Thiên kim hồ có lẽ có thần văn.
"Thủy Linh Nhi." Vũ Hoàng chân nhân thu hắc sắc quang mạc, Diệp Huyền Thành mặc kệ Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất, mục quang nhìn vào Thủy Linh Nhi trong sơn môn Âm Thi tông.
"Âm Thi tông có ngần này tuyệt sắc nữ tu!"
"Ai cũng tư chất thập phần bất phàm, là nhân tuyển tốt nhất làm đạo lữ."
"Hoàng Thiên đạo và mấy chục thành trì quanh đây không có nữ tu như thế."
Hắc sắc quang mạc tan đi, tu sĩ Linh Cữu thành trung còn chưa nhìn rõ cảnh tượng trong Âm Thi tông trung nhưng tu sĩ Hoàng Thiên đạo trên bạch sắc ngọc sơn đều nhìn thấy Âm Lệ Hoa và Thủy Linh Nhi, bọn Cơ Nhã ở trong pháp trận. Mấy tu sĩ trẻ tuổi mắt ánh lên nóng bỏng, nhất là tu sĩ đứng đầu có linh khí ngưng thành nhật nguyệt đồng sinh tỏ rõ thần sắc tham lam, mục quang nhìn lên Thủy Linh Nhi cùng Cơ Nhã.
"Sư tôn!" Thủy Linh Nhi hơn run lên, hành lễ với Diệp Huyền Thành.
"Ta cho con một cơ hội." Diệp Huyền Thành chỉ vào Ngụy Tác đứng trước Thủy Linh Nhi, "Chỉ cần con định rõ giới hạn với y, theo ta về Huyền Phong môn, ta sẽ bỏ qua tất cả, con vẫn là chân truyền đệ tử, được học vô thượng điển tịch của Huyền Phong môn."
Thủy Linh Nhi run người không đáp.
"Thế nào, con còn e ngại gì?" Diệp Huyền Thành nhìn Thủy Linh Nhi, "Con lên biết ta xa nay nhất ngôn cửu đỉnh."
"Con đã kết đạo lữ với huynh ấy." Thủy Linh Nhi lắc đầu, ngẩng nhìn Diệp Huyền Thành, nét cố chấp hiện rõ trên gương mặt thanh thuần cực độ, không vương khí tức nhân gian, "Con phải theo huynh ấy."
"Tức là con vì y mà chấp nhận phản lại Huyền Phong môn?" Diệp Huyền Thành sầm mặt, hơi nheo mắt nhìn Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi.
"Xin lỗi sư tôn, tâm ý đệ tử đã quyết." Thủy Linh Nhi hơi nhợt đi nhưng nghiến răng vái Diệp Huyền Thành.
"Từ hôm nay chúng ta ân đoan nghĩa tuyệt, ngươi không cần gọi ta là sư tôn nữa. Sau này gặp ngươi, ta sẽ không lưu tình." Diệp Huyền Thành khôi phục bình tĩnh, liếc xéo Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi.
"Tiểu tử, không phải lần nào cũng may mắn thế này đâu!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân lạnh lùng nhìn Ngụy Tác, xoay người hóa thành một đạo lưu quang.
"Nàng ta là đạo lữ của y?" Cùng lúc, tu sĩ trẻ tuổi của Hoàng Thiên đạo ở trên bạch sắc ngọc sơn nhìn Thủy Linh Nhi và bọn Ngụy Tác, không biết có chủ ý gì.