"Ngươi biết văn tự này?" Ngụy Tác thót tim nhưng ngoài mặt bình tĩnh như thường, "Văn tự này ta thấy trong điển tịch của Đông Hoang tông."
"Không thể nào!" Tiểu nữ hài cơ hồ kêu lên, thập phần kích động, "Trong tông môn của nhân tộc sao lại có văn tự này!"
"Tức là đây là văn tự Linh tộc? Xem ra ngươi biết ý nghĩa?" Ngụy Tác lại tỏ rõ phong cách đại gian thương, hỏi dò.
"Mau nói xem ngươi thấy văn tự này ở đâu!" Tiểu nữ hài không đáp mà áp sát Ngụy Tác, tựa hồ định động thủ.
"Đừng nóng, ta nói sai sẽ bị thiên kiếp đánh chết." Ngụy Tác liếc tiểu nữ hài, "Được rồi, ta nói kỹ một chút, văn tự này ta thấy trong chí cao điển tịch của Đông Hoang tông, tổ sư khai tông lập phái của họ vào man hoang, được một đại năng truyền pháp. Trong tàng kinh các của họ ta có thấy hình của đại năng đó, không phải phổ thông tu sĩ, lẽ nào là Linh tộc?"
"Ngươi không lừa ta?" Tiểu nữ hài sững lại, hơi run lên, mắt lóe kim quang, không dám tin hết.
"Khai sơn tổ sư Đông Hoang tông thần thông kinh nhân, Động Hư bộ pháp và Như Lai thần mang có được ghi trong truyền thuyết, ngươi muốn nghe ngóng tất biết, ta không cần lừa ngươi." Ngụy Tác vừa nói vừa xem tiểu nữ hài phản ứng.
"Ngươi đã thấy hình đại năng truyền pháp, trông thế nào!" Tiểu nữ hài vẫn thập phần kích động, hỏi gặng.
Ngụy Tác im lặng vung tay, đạo đạo chân nguyên ngưng lại thành hình đã thấy trong tàng kinh các của Đông Hoang tông.
Một tu sĩ quỳ bên dưới, bên trên là một đạo thân ảnh cao lớn, mặt mũi và thân thể giống phổ thông tu sĩ nhưng cao gấp đôi, trừ đôi cánh xanh biếc thì làn da trần có vằn như hỏa diễm.
"Vu..." Tiểu nữ hài càng kích động, kim quang trong mắt như kinh đào hãi lãng, "Ngươi... Đông Hoang tông khai sơn tổ sư được đại năng truyền pháp khi nào?"
"Hình như hơn một nghìn năm trước." Ngụy Tác đáp.
"Hơn một nghìn năm trước!" Tiểu nữ hài ré lên, tỏ vẻ kinh hỉ, đồng thời lại như không dám tin.
"Tức là đại năng truyền pháp đó là người Linh tộc? Bằng hữu của ngươi? Linh tộc công pháp cùng thuật pháp thì tu sĩ sử dụng được?" Ngụy Tác quan sát, thấy tiểu nữ hài kinh hỉ và kích động, rõ ràng không ngờ còn Linh tộc tồn tại. Tựa hồ Linh tộc có thọ nguyên rất lâu, hơn nghìn năm trước còn thì hiện giờ cũng có thể còn sống.
"Đông Hoang tông là tông môn ở đâu?" Tiểu nữ hài không đáp mà hỏi.
"Đừng quên việc chúng ta đã bàn, ngươi hỏi thì ta đáp nhưng nhớ là trả lời những câu ta hỏi." Ngụy Tác bảo.
"Ngươi!" Tiểu nữ hài đột nhiên trở nên nóng nảy, hung quang lộ rõ nhưng rồi khống chế được, bình tĩnh lại, "Đúng thế, là của một bằng hữu Linh tộc mà ta biết. Linh tộc công pháp thì tuyệt đại đa số không hợp cho tu sĩ tu luyện, nhưng có hai chi Linh tộc có kinh mạch và tu thành linh nguyên rất giống với kinh mạch và chân nguyên của tu sĩ, y là một trong hai chi."
"Xem ra trận chiến hơn sáu vạn năm trước thập phần thảm liệt, cơ bản không còn Linh tộc và kinh thiên đại năng nào sống sót, không thì nó không đến nỗi nghe đến có thể còn Linh tộc sống sót mà kích động đến thế." Ngụy Tác thoáng nghĩ đoạn nói: "Ngươi định từ Đông Hoang tông tìm ra tung tích bằng hữu đó thì không thể nào. Đông Hoang tông tổ sư từ nghìn năm trước không biết đã đi đâu, sau này tu sĩ Đông Hoang tông cũng không hiểu hàm nghĩa văn tự mà mất truyền thừa, nghìn năm này họ không nghe ngóng được gì về khai sơn tổ sư chứ đừng nói đến bằng hữu của ngươi."
"Không biết... Không thể nào nghe ngóng từ Đông Hoang tông..." Tiểu nữ hài ngẩn người, tựa hồ suy tư đoạn nghĩ ra, mắt ánh lên hung quang, "Ngươi có cánh tay cụt và cổ hương... lại thấy văn tự này, sao có thể khớp nhiều thế được!"
"Dù gì ta cũng là Kim đơn tứ trọng đại tu sĩ, tại Thiên Huyền đại lục thuộc hàng nhân vật được xếp hạng. Như ta tất nhiên tiếp xúc nhiều biết nhiều, chưa biết chừng các thần huyền đại năng có thứ liên quan đến các ngươi từ mấy vạn năm trước cũng nên. Nếu không vì Thiên khung tan vỡ, ta cũng không đến Đông Hoang tông, không vào sâu trong man hoang, không thể tiếp xúc với những thứ đó." Ngụy Tác nói thế nhưng đột nhiên thầm chấn động. Gã nhận ra không chỉ mình mà khi Thiên khung tan vỡ, tu đạo giới sẽ đón một thời đại mới, không chi xuất hiện nhiều yêu thú khiến tu sĩ sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt, đồng thời nguồn để tu luyện nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, chưa biết chừng sẽ có nhiều tu sĩ lợi hại xuất hiện, cả những yêu thú kinh nhân xuất thế. Thiên khung tan vỡ, tu sĩ sẽ càng tiến xa hơn, bí ẩn trong man hoang hoang nguyên sẽ được phơi bày dần, thế giới mà mấy vạn năm nay khó tưởng tượng nổi sẽ dần khai màn.
"Có lẽ còn không ít tu sĩ, còn nhiều thứ liên quan đến bọn ta, chỉ là ta không biết... có lẽ còn Linh tộc khác nhưng ta không biết họ ở đâu..." Tiểu nữ hài bình tĩnh lại, tựa hồ thập phần tịch liêu, muốn khóc vì không còn người thân.
Hơn sáu vạn năm rồi, đối với nó thì không chỉ những người quen biết không còn mà thế giới nó biết cũng tan biến trong dòng thời gian, thỉnh thoảng mới thấy được tàn tích.
"Vì sao y truyền công phải cho khai sơn tổ sư Đông Hoang tông? Khẳng định có dụng ý, chưa biết chừng tại điển tịch Đông Hoang tông đó y có để lại manh mối, vạn nhất còn Linh tộc sống sót thì qua đó mà tìm được tin tức hữu dụng. Linh tộc nghe được Đông Hoang tông có thuật pháp của các ngươi tất sẽ đến tra xét, không phải ban nãy ngươi định đến đó sao." Động Hư bộ pháp và Như Lai thần mang với Ngụy Tác cũng cực kỳ hữu dụng, gã rất muốn có được, trong chí cao điển tịch của Đông Hoang tông có khả năng ghi lại thuật pháp đó, quan trọng là khiến được tiểu nữ hài phiên dịch hộ. Thành thử gã vắt óc tìm cớ thuyết phục nó, với quan hệ giữa hai người thì không đời nào nó chịu giúp.
"Không sai, để lại manh mối thế này, Hoang tộc dù vẫn còn... Tối đa cũng chỉ tìm được Đông Hoang tông, không tìm được y." Tiểu nữ hài như hiểu ra, sáng mắt, "Ngươi nhớ được bao nhiêu trong điển tịch của Đông Hoang tông?"
"Ta nhớ hết." Ngụy Tác bình tĩnh như thường, trong lòng có cảm giác như gian kế sắp đắc sính.
"Ngưng cho ta xem." Tiểu nữ hài nói ngay.
"Không được, trừ phi ta ngưng câu nào thì ngươi cho ta biết ý nghĩa ngay." Ngụy Tác lắc đầu, "Nhỡ may ngươi không nói thì ta thiệt quá."
"Ngươi định để ta phiên dịch điển tịch, xem có thuật pháp lợi hại không chứ gì." Tiểu nữ hài cười lạnh.
"Vốn là việc song phương cùng có lợi, không có ta thì ngươi không biết đến Đông Hoang tông, cũng không biết đến điển tịch này. Đông Hoang tông đã hủy tại thú triều, trừ ta không còn ai biết điển tịch này." Ngụy Tác phát huy bản sắc gian thương.
"Trong đó nhỡ may không có tin tức ta cần, chỉ có công pháp, thuật pháp thì chỉ lợi cho ngươi." Tiểu nữ hài mặc cả, "Không được, ít nhất phải cho ta hắc tháp."
"Vạn nhất trong đó không có thuật pháp ta cần thì ngươi cho ta Hắc đồng?"
"..."
Song phương mặc cả xong, đạt thành ước định. Tiểu nữ hài giúp Ngụy Tác phiên dịch điển tịch, nếu có thuật pháp hữu dụng thì gã cho nó một nửa Đông hoang trấn yêu tháp còn không có thì nó cho gã một nửa Hắc đồng.
"Nhật nguyệt vi dẫn... Thần hỏa thiên nhiên... Hóa thể vi nguyên..."
Ngụy Tác hiện có nhiều đỉnh giai tinh kim, thiếu một nửa Đông hoang trấn yêu tháp thì luyện chế phi kiếm cũng chỉ khiến thân kiếm nhỏ hơn một chút chứ không giảm phẩm giai, sinh ý này rất có lợi. Gã và tiểu nữ hài tiến về Bắc Mang di tích, đồng thời gã liên tục ngưng thành văn tự trong điển tịch Đông Hoang tông để tiểu nữ hài phiên dịch.
"Dĩ niệm phá hư..."
Kinh văn của huyền ảo vô song, thi pháp cần dùng chân nguyên dệt ra vô số phù văn, hình thành đại thế, thoáng sau, mắt Ngụy Tác cũng sáng lên như tiểu nữ hài.
Đông Hoang tổ sư Đông Như Lai, đương thời tung hoành bát hoang, nhất đại thiên kiêu của Thiên Huyền bắc bộ, được xưng là Thiên Bắc thần vương, Động Hư bộ pháp và Như Lai thần mang là bất thế cường pháp, tiểu nữ hài phiên dịch chí cao điển tịch của Đông Hoang tông thì kinh văn đầu tiên là Động Hư bộ pháp!