"Lý Hồng Lân?" Nam Cung Vũ Tinh hơi nhíu mày, cặp môi đỏ tươi thốt lên tên thanh niên anh tuấn.
"Lúc trước thấy cô nương mặc hồng sắc nhuyễn giáp đã tưởng là người trời rồi, không ngờ cô nương mặc pháp bào kiểu này lại càng đẹp.” Lý Hồng Lân mỉm cười, "tại hạ thấy cô nương hôm nay sẽ lấn át toàn bộ nữ tu trong phách mại hội mất.”
Tận lúc này, Lý Hồng Lân mới nhìn đến Ngụy Tác đứng cạnh Nam Cung Vũ Tinh. Tuy trong lòng cực kỳ khinh thị tán tu có vẻ nghèo mạt này, nhưng y vẫn thản nhiên, trong vẻ ung dung hàm chứa chút trêu cợt. Dáng vẻ này là phong độ của bề trên, phổ thông tán tu sao so được.
"Lý đại công tử, đừng đùa nữa.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười thản nhiên, "Thế nào, tiểu hình phách mại hội này mà công tử cũng có hứng thú tham gia?"
"Cô nương cũng đến tham gia phách mại hội đó thôi, cô nương cũng có hứng thú tham gia, tại hạ sao lại không. Điền chưởng quỹ của Kim Ngọc các có bắn tin quy mô lần này không lớn nhưng có mấy vật rất được.” Lý Hồng Lân cười cười.
Ngụy Tác chú ý thấy nam tử tên Lý Hồng Lân này khi nói chuyện, tay vẫn nghịch hai viên yêu đơn lớn cỡ trứng chim câu màu ô kim, bề mặt lấm chấm như kim sa.
Gã biết đó là yêu đơn của tam cấp thượng giai yêu thú Liệt kim thứu. Yêu đơn này không thể trực tiếp phối hợp với linh dược để luyện thành đơn dược đầy linh khí, nhưng nghịch trong tay thì linh khí đặc biệt lại liên tục thấm vào tay, nghe nói linh khí này có thể đề thăng nhục thân cho tu sĩ, khiến thể phách càng tráng kiện. Bất quá giá yêu đơn này chừng sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch, tu sĩ thông thường không đem một trăm hai mươi viên hạ phẩm linh thạch ra nghịch.
Nhưng hiện tại Ngụy Tác càng bực đối phương, nam tử này coi gã như không khí, tuy y không trực ní ra thân phận mình nhanh câu đó cũng không khác gì, vì Điền chưởng quỹ của Kim Ngọc các chỉ bắn tin cho vài thế lực lớn trong Linh Nhạc thành.
Ẩn ý của câu này ở chỗ ngươi là cái thá gì, ta và Nam Cung Vũ Tinh nói chuyện, ngươi còn chưa biết điều đi đi?
Ngụy Tác trước giờ không có thói quen nịnh nọt đại thế lực gì đó, hiện tại có lục bào lão đầu thì càng không cần đến ai, Lý Hồng Lân không biết từ đâu mọc ra này lại không thân thích gì với gã, gã đời nào chịu chủ động đi chỗ khác, mang lại niềm vui cho người khác.
Ngụy Tác giả bộ vô liêu, ngáp dài.
"Đây là bằng hữu của cô nương?" Quả nhiên không ngoài ý liệu, Lý Hồng Lân không thể coi gã là không khí nữa, có điều chỉ liếc Ngụy Tác rồi nói một câu suýt nữa khiến gã tức xì khói, "y cũng muốn vào phách mại hội? Nếu y muốn, tại hạ có một ghế quý khách, có thể đưa y đi cùng.”
Dáng vẻ của Lý Hồng Lân tựa hồ coi Ngụy Tác thành kẻ mạt rệp không trả nổi cả linh thạch vào phách mại hội.
"Bất tất như thế.” Không đợi Ngụy Tác nói gì, Nam Cung Vũ Tinh liếc Lý Hồng Lân rồi quay lại mỉm cười với Ngụy Tác, "y cũng có ghế khách quý, tại hạ vốn định cùng y vào đó.”
Lý Hồng Lân hơi ngẩn ra.
"Ha ha! Để ngươi lên mặt!"
Ngụy Tác mỉm cười nghiêm túc, kỳ thực trong lòng nở hoa, thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Lúc này gã thấy Nam Cung Vũ Tinh sao mà khả ái, chỉ với biểu hiện này của nàng, bảo gã lấy thân mình ra đền đáp mười tám lần thì gã khẳng định cũng không cự tuyệt.
"Hả? Không biết vị huynh đài này tôn tính đại danh thế nào? Là người của Thiết Sách?"
"Y tên Ngụy Tác, tại hạ có mời y gia nhập Thiết Sách, chỉ là y không có hứng thú.” Nam Cung Vũ Tinh cười tươi như hoa đáp.
Quả thật không hề nể mặt!
Ngụy Tác vừa cố nén xung động ngửa mặt cười vang, vừa lén liếc Lý Hồng Lân, quả nhiên vị thiếu gia phong lưu anh tuấn, luôn giữ khí độ tiêu sái của người bề trên hơi giần giật khóe mắt.
"Bất quá Lý huynh muốn vào cũng cũng không sao, tại hạ đủ chỗ cho bốn người, mà bọn tại hạ chỉ có hai nên khá rộng.” Ngụy Tác lại cười cười bổ sung.
"Bất tất như thế.” Lý Hồng Lân cố rặn cười, "Đợi khi phách mại hội kết thúc sẽ gần gũi với Ngụy huynh cũng được.”
Đoạn y ngừng lại, tựa hồ định mời Nam Cung Vũ Tinh vào cùng chứ đừng đi với Ngụy Tác nhưng rồi y nén được, dù sao y cũng không ngốc, biết đắc tội với một tu sĩ thân phận bất minh, tựa hồ có đôi chút lai lịch là việc không khôn ngoan gì.
...
Cả ba đến trước Lăng Tiêu phường.
Lý Hồng Lân đi trước, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh đi chậm rãi, giữ khoảng cách nhất định với y.
"Nam Cung Vũ Tinh, y là ai hả? Bọn ta vừa bảo y là có bốn chỗ khách quý, lúc vào nhỡ mày là chỗ thường thì chả phải bị y cười nhạo sao?" Ngụy Tác lén ghé tai Nam Cung Vũ Tinh thì thầm.
"Chuyện đó thì ngươi yên tâm. Kim Ngọc các rất biết cách làm sinh ý, ngọc bài ta nhận đúng là ghế khách quý do Điền chưởng quỹ sắp xếp.” Nam Cung Vũ Tinh cũng kề tai gã, "Lý Hồng Lân là thiếu cung chủ Kim Thứu cung.”
"Thiếu cung chủ Kim Thứu cung?" Ngụy Tác hiểu ngay vì cớ gì Lý Hồng Lân lại cầm hai viên yêu đơn Liệt kim thứu để chơi. Từ một, hai vạn năm trước đã có những môn phái và tán tu phát hiện ra phương pháp thuần phục và nuôi một số loại yêu thú, hiện tại có một số môn phái chuyên môn nuôi dưỡng yêu thú, Kim Thứu cung là một.
Kim Thứu cung nghe nói có mấy cách nuôi dưỡng mấy loại tam cấp yêu thú và nhị cấp yêu thú, bình thường nguồn thu nhập lớn nhất là bán yêu đơn, chỉ là yêu đơn của yêu thú được nuôi này không so được với yêu thú ngoài thiên nhiên. Yêu thú lớn nhờ dược vật và linh dược có nhược điểm nhất định so với yêu thú bình thường.
Kim Thứu cung cũng có mấy tu sĩ lợi hại đạt đến Phân niệm cảnh, tại Linh Nhạc thành cũng là đại thế lực hàng đầu.
"Chắc y có ý với cô nương?" Ngụy Tác lại thì thầm vào tai Nam Cung Vũ Tinh, "Bất quá có vẻ cô nương không có ý gì với y.”
"Đúng, ta muốn đem ngươi ra làm bia đỡ đạn, thế nào, sợ hả?" Nam Cung Vũ Tinh nói.
Ngụy Tác cười hắc hắc: "Thế nào, với tại hạ mà đủ làm bia đỡ đạn hả?"
Nam Cung Vũ Tinh nói thật lòng, "hình như gần đủ.” Nói đoạn phì cười.
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh vì không muốn Lý Hồng Lân nghe thấy nên thì thầm, nhưng trong mắt người khác, nhất là nhưng người biết Nam Cung Vũ Tinh thì khác. Đại mỹ nữ nổi danh của Thiết Sách lại cực kỳ thân mật với một tu sĩ cấp thấp, thì thầm vào tai nhau, thật ra tu sĩ bình thường đó là thần thánh phương nào?
Nhất là Lý Hồng Lân đi trước, nghe thấy tiếng cười của Nam Cung Vũ Tinh ở phía sau thì trong lòng dâng lên niềm ghen tức.