"Muốn tu luyện lại thì vẫn còn một môn thiên cấp đỉnh giai công pháp." Ngụy Tác nhìn Hàn Vi Vi, lấy kí sự thanh phù đưa cho.
"Còn một môn thiên cấp đỉnh giai công pháp?" Tất cả lại triệt để chấn kinh.
"Lừa đảo này sao lắm đồ tốt thế nhỉ." Ngay cả Linh Lung Thiên cũng ngẩn người.
Một môn thiên cấp đỉnh giai công pháp đã đủ kinh thế hãi tục, dù siêu cấp đại tông môn có thần huyền đại năng cũng chưa chắc có thiên cấp đỉnh giai công pháp. Hện tại Ngụy Tác trừ Đại hoang vấn đạo kinh thì có một môn nữa, bản thân gã luyện Thủy hoàng phệ nhật quyết, tổng cộng tới ba môn thiên cấp đỉnh giai công pháp!
"Ba môn thiên cấp đỉnh giai công pháp, Bổ thiên đơn, ngần ấy pháp bảo... Chỉ cần tu vi y cao hơn một chút thì đủ khai sơn lập tông, thậm chí tông môn đó sẽ có thành tựu kinh nhân chứ không phải tiểu tông môn." Âm Lệ Hoa nhìn Ngụy Tác, óc lóe lên ý nghĩ này.
"Tây tịnh lưu li, chỉ băng linh căn nữ tu mới có thể tu luyện, là vô thượng băng hệ công pháp, có thể luyện thành băng hàn thần vực..." Hàn Vi Vi dồn thần thức vào đọc nội dung.
"Công pháp này ta lấy được ở mật địa U Minh cung, là của thượng cổ thần huyền đại năng Tây Tịnh huyền nữ, khẳng định phi phàm." Ngụy Tác gật đầu, "Môn công pháp này chỉ băng linh căn nữ tu mới có thể tu luyện, đạt tới kim đơn thì chân nguyên có thể kích phát lĩnh vực đặc biệt khiến đối thủ như chìm trong giá rét, đạt tới thần huyền thì tạo thành đại đạo pháp văn, hình thành băng hàn thần vực, uy lực dị thường kinh nhân. Nhưng môn công pháp đó ở U Minh cung lâu như thế mà phái này không có nữ tu nào từng tu luyện, ta cũng không biết vì nguyên nhân gì, phải thử luyện mới biết."
"Đại hoang vấn đạo kinh và Tây tịnh lưu ly đều có ưu điểm, tỷ đều luyện được, chọn môn nào là tùy." Gã bảo Nam Cung Vũ Tinh: "Vũ Tinh thư thư có đỉnh đổi công pháp luyện lại?"
"Tỷ đổi sang Đại hoang vấn đạo kinh." Nam Cung Vũ Tinh hơi trầm ngâm, đoạn gật đầu. Nam Cung Tu vi của nàng không cao, cũng như Hàn Vi Vi có Thiên tinh đế đơn chưa dùng, gặp thiên cấp đỉnh giai công pháp thì nên đổi.
"Vũ Tinh tỷ tu luyện Đại hoang vấn đạo kinh, muội thử Tây tịnh lưu ly xem sao, hai môn thiên cấp đỉnh giai công pháp đều có thần diệu kinh nhân. Nếu Tây tịnh lưu ly không thể tu luyện, muội quay lại Đại hoang vấn đạo kinh." Hàn Vi Vi hào hứng.
Ngụy Tác tắt tiếng, chọn công pháp vốn là việc cực kỳ thận trọng nhưng vào tay nàng ta lại thành trò chơi, như thể hiếu kỳ nên xem hai loại công pháp có gì khác nhau nên quyết định chọn Tây tịnh lưu ly. Bất quá đối với Ngụy Tác, bảo chọn giúp Hàn Vi Vi thì gã cũng chọn Tây tịnh lưu li. Đại hoang vấn đạo kinh đối với tu sĩ thì khi tu luyện, cường độ nhục thân sẽ thế này mãi, trở thành nhược điểm. Nam Cung Vũ Tinh quyết tâm chọn môn công pháp này, tương gã sẽ tìm một món pháp bảo phòng ngự xứng đáng cho nàng, không thì thần thông đến đâu, lực công kích cỡ nào mà nhục thân không chống nổi xung kích, nhỡ may trúng đòn của đối phương thì rất dễ mất mạng.
"Trần thúc, có nên đổi công pháp không, nếu muốn thì tu luyện Đại hoang vấn đạo kinh cũng được." Ngụy Tác hỏi tu sĩ họ Trần. Ông ta kỳ thực tên Trần Văn Lượng, chỉ là Ngụy Tác sau khi hiểu ra chân tướng thì rất kính trọng, luôn coi là trưởng bối, xưng bằng Trần thúc chứ không hỏi tên.
"Hiền điệt cũng như cha mẹ, hết lòng vì bằng hữu hào, lòng như trăng sao." Tu sĩ họ Trần nhìn gã lắc đầu, "Tư chất lão phu bình thường, nên cứ với công pháp vốn có xung kích kim đơn, đổi sang tu luyện thiên cấp đỉnh giai công pháp thì không đủ thọ nguyên tu luyện đến kim đơn mất."
"Thọ nguyên thì không cần lo, tiểu điệt có rất nhiều linh dược tăng tiến thọ nguyên." Ngụy Tác bảo tu sĩ họ Trần.
"Đa tạ hiền điệt. Linh dược đó đối với ai cũng hữu dụng, nếu lão phu luyện Đại hoang vấn đạo kinh sẽ tiêu hao rất lớn, cả lão phu và Nam Cung đạo hữu đều có hạn chế, chi bằng tập trung hết cho Nam Cung đạo hữu." Tu sĩ họ Trần nói: "Có hiền điệt giúp, dù với công pháp này thì rất có thể lão phu cũng có thành tựu. Hiền điệt và Nam Cung đạo hữu có thành tựu càng cao, lão phu càng có nhiều lợi ích."
"Được." Ngụy Tác gật đầu. Tu sĩ họ Trần thuyết nói thật, muốn đồng thời bồi dưỡng hai tu sĩ tu luyện đỉnh cấp công pháp, đích xác tiêu hao thập phần kinh nhân, với tình hình hiện tại, Nam Cung Vũ Tinh và ông ta trong tương lai gẫn vần phải trông vào gã và bọn Âm Lệ Hoa.
"Lừa đảo, ngươi sao lại rộng rãi với họ như vậy, gặp ai cũng hỏi có cần không mà với ta thì quá keo kiệt, mấy khối tinh kim đấy sao không lấy ra hỏi xem ta có cần không." Linh Lung Thiên thấy gã "chào hàng" đỉnh cấp công pháp thì bực mình kêu lên.
"Được, mấy khối tinh kim này ngươi cần nữa không?" Ngụy Tác lấy ra mấy khối phổ thông huyền thiết, hoàng đồng ném cho Linh Lung Thiên.
"Mẹ nó chứ! Tưởng ta vơ bèo vạt tép thế hả!" Linh Lung Thiên bực mình mắng.
Dáng vẻ nó rất tức cười, khiến bọn Hàn Vi Vi đều cười thầm.
"Hiện tại ta cũng hối hận vì tu vi cao quá, không thì cũng tu luyện lại." Âm Lệ Hoa thấy Ngụy Tác ngó lơ Linh Lung Thiên thì mỉm cười nhìn Cơ Nhã, Thủy Linh Nhi.
"Không vội, ta có đồ tốt cho tỷ." Ngụy Tác thấy Linh Lung Thiên giận dữ thì thập phần đắc ý, cười ha hả, lấy Tà vương minh hạp ra, đưa cho Âm Lệ Hoa, "Tỷ giữ cẩn thận, đừng để Cương nha muội cướp mất, Cương nha muội rất giảo trá, chưa biết chừng sẽ nói đồ trong tay đệ không phải của tông môn mà cướp đấy."
"Đánh rắm chó của ngươi đi!" Linh Lung Thiên càng bực mình, "Toàn tà khí thế này có cho ta cũng không lấy, ta đã bảo không ăn tinh kim ở đây là không ăn, ta có chữ tín chứ không như ai đó, nói rồi không giữ lời."
"Đây là... Tà vương minh hạp! Đây là chí bảo của thượng cổ Tà Vương tông, huyền giai thượng phẩm pháp bảo. Vật này đối với tu sĩ tu luyện âm nguyên công pháp thì là vô thượng chí bảo! Ngụy Tác, vật này sẽ đề thăng tốc độ tu luyện của tỷ rất nhiều, đệ lấy được ở đâu!" Âm Lệ Hoa thấy Tà vương minh hạp thì cứng người, run giọng.
"Huyền giai thượng phẩm pháp bảo?!" Phong Tri Du cùng bọn Cơ Nhã biến sắc. Huyền giai thượng phẩm pháp bảo là gì, họ hiểu rất rõ. Pháp bảo cỡ này, ngay cả Huyền Phong môn của Thủy Linh Nhi cũng chỉ có một hai món, là trấn sơn pháp bảo của siêu cấp đại tông môn. Bọn Ngụy Tác lúc trước chỉ có huyền giai trung phẩm pháp bảo. Từ huyền giai trở lên, tông môn như Âm Thi tông cũng không có, Âm Lệ Hoa có một món cổ bảo uy năng tiếp cận huyền cấp trung giai là Hỏa tước hóa yêu kính, mà đủ tung hoành Âm Thi tông. Đạo giai thượng phẩm pháp bảo, đối với Kim đơn đại tu sĩ thông thường cũng là hiếm có. Diệp Linh lấy được hai món đạo giai thượng phẩm kim sắc pháp bảo mà tự nhận rằng trong hơn mười thành trì quanh đó, y là vô địch trong các Kim đơn tu sĩ, huyền giai thượng phẩm pháp bảo xuất hiện, Phong Tri Du cùng bọn Cơ Nhã cực kỳ chấn động.
"Vật này ta lấy được của một lão bất tử." Ngụy Tác cười ha hả, một đạo kim quang xuất hiện trên tay, "Huyền giai thượng phẩm pháp bảo, ta lấy được mấy món, Cương nha muội chưa biết chừng sẽ cướp."
"Đánh rắm! Ta nói không là không, rồi ta có những thứ mà chưa biết chừng ngươi cầu xin ta trao đổi." Linh Lung Thiên nghiến răng, nếu được, chắc nó đã bóp cổ gã không biết bao nhiêu lần.
"Phá diệt thần thương!" Mục quang bọn Cơ Nhã nhìn vào, vật này không lạ lẫm với họ, là chí bảo của Huyền Phong môn, Phá diệt thần thương của Lâm Thái Hư.
"Vật này là cướp của Huyền Phong môn, trả lại cho nàng." Ngụy Tác đưa Phá diệt thần thương cho Thủy Linh Nhi. Thủy Linh Nhi e thẹn, từ lúc thấy gã vẫn im lặng, nhìn vào mắt gã thì lại đỏ mặt khiến gã ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn ôm lấy nàng hỏi han.
"Vật này cũng.. hữu dụng đích, huynh giữ lại đi." Ánh mắt Thủy Linh Nhi trong ngần, siêu phàm thoát tục, như tiên tử hạ phàm.
"Nữ tu thiên tư thế này đều lọt vào ma trảo của tiểu tử, lại một lòng một dạ, đúng là không còn thiên lý." Linh Lung Thiên nhìn Thủy Linh Nhi, ấm ức cực độ.