Theo Linh Lung Thiên, Hoang tộc Phù đồ đều dùng sao trời và đại lục vỡ, ít nhất cũng bằng một phần mười mấy Vân Linh đại lục và Thiên Huyền đại lục, lớn đén khó tưởng tượng nổi, Tiểu thiên giới không thể so được.
Lúc bọn Ngụy Tác quyết tâm ít nhất cũng ngăn được bọn Thiên Cửu thần quân, tiến tới dãy núi thì ở góc khác Lạc cúc hoang nguyên tụ tập trừ bọn Thiên Cửu thần quân còn một toán tu sĩ khác.
Toán tu sĩ phần lớn xếp bằng, dược khí cuồn cuộn trên đầu, dựa vào linh đơn hồi phục chân nguyên đã tiêu hao.
Tổng thể có hơn bốn mươi người, ba mươi mấy trong đó là Kim đơn tu sĩ mặc lam sắc pháp bào, năm người dẫn đầu đều là thần huyền tu sĩ.
Tu vi tối cao là một bạch bào tu sĩ ăn vận kiểu văn sĩ, Ngụy Tác có mặt tất cả kinh vì da y lấp lánh lam sắc phù văn, giống hệt đại năng từng bị Tứ tí hoang tộc đại năng đoạt xá.
Bạch bào đại năng này lạnh lùng nhìn tới.
Phía trước là dãy bậc thang bằng thâm lam sắc ngọc thạch.
Dãy bậc thang lớn kinh nhân, mỗi bậc đều cao như người thường, dài bốn, năm chục trượng, phía trên mười mấy bậc đều là sương trắng, không nhìn được rõ.
Có cảm giác dãy bậc thang không để cho người đi mà cho thiên thần khổng lồ lên trời.
Không lâu sau, đột nhiên bạch sắc vụ khí sáng lên, lục sắc thần quang hiển hiện, nháy mắt là trước mặt bạch bào đại năng xuất hiện một thần huyền đại năng trẻ tuổi mặc thúy lục sắc pháp y, trông chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
"Sư tôn, ngọn núi này khó tưởng tượng nổi, còn đi hơn mười dặm mà bậc thang vẫn dẫn lên, chỉ có bạch sắc linh quang thụ lấp lánh như tấm gương ở đó, lại như khung cửa, nhưng đệ tử không dám thử " Thần huyền đại năng trẻ tuổi hành lễ.
"Được, chư vị trưởng lão điều tức xong, chúng ta cùng lên." Bạch bào đại năng nhíu mày nói.
Thần huyền đại năng trẻ tuổi gật đầu, định lùi sang thì đột nhiên bạch bào đại năng biến sắc ngoái nhìn.
"Sao hả?"
Bốn thần huyền đại năng sau lưng cả kinh, ngoài nhìn, cách nghìn trượng là màn sương tía, ngay khi cả bốn ngoái lại thì tiếng xé không khí vang lên.
"Cổ quái thế hả?" Một lão đạo mặc áo màu ngà mắt lóe hàn quang vung tay, tế xuất thanh sắc như ý, phát ra vô số thanh sắc thần văn, hình thành một quang tráo bao lấy tất cả.
Như thể có thứ gì đó bay tới nhưng lại trống rỗng, không phải tu sĩ hoặc pháp khí, cũng không phải yêu thú.
Các bạch bào đại năng khác đều sầm mặt, mắt ánh lên.
Chỉ hai tích tắc, toán tu sĩ thấy trong màn sương tím đỏ sáng lên, sát ý kinh thiên cuốn tới.
"Ai!"
Bạch bào đại năng sầm mặt vung tay, lam sắc thần quang lóe lên.
"Giết...!"
Từ tử hồng sắc vụ khí đột nhiên vọng ra giọng nói cực kỳ băng lãnh, như thần thiết mài vào nhau.
Cùng lúc lam sắc quang hoa vỡ nát từ tử hồng sắc nùng vụ tan ra, nhân ảnh loáng lên.
"Cái gì đấy?!"
Các bạch bào đại năng kinh hãi.
Nhân ảnh là cổ chiến thần mặc áo giáp rách nát, phát ra thần quang ảm đạm và Hoang cổ khí tức cực kỳ thương tang, trông như tượng chiến thần vùi dưới đất không biết bao lâu, giờ mới hiện thế.
Không có khí huyết khí tức, nhưng dù là chiến giáp, trường mâu cổ binh hay thân thể y đều ánh lên thần văn, theo lý thì là thần niệm hóa thân kiểu Kiếm vương lão tổ nhưng không hề có ý chí, tâm niệm, mà chỉ có sát ý lạnh lùng.
Khác hẳn thần niệm hóa thân và thần huyền pháp thân.
Qua khí tức của cổ chiến thần thì không phải thần huyền khí tức, mà là chân tiên khí tức. Giống như hung binh tự sống lại chứ không phải tu sĩ hóa ra.
"Giết...!"
Cổ chiến thần hiện ra, toán tu sĩ cả kinh, chưa kịp hiểu là gì thì giọng nói băng lãnh vang lên từ miệng cổ chiến thần, đồng thời trường mâu vung lên. "Vù!" Hai lam bào Kim đơn tu sĩ gẫn nhát không kịp kêu lên đã thành tro.
Mấy thần huyền đại năng đều tỏ ra kinh hãi, cùng thi pháp tấn công.
Bạch bào đại năng há miệng, bảy tia lam sắc thần quang tượng tỏa rộng, bao lấy mấy trăm trượng quanh cổ chiến thần.
Lão đạo vung tay, pháp vực như lá buồm màu lục dấy lên. Thần huyền đại năng sau lưng bạch bào đại năng tế xuất lam sắc châu tử cỡ nắm tay, huyền băng quang hoa hiện lên sau lưng cổ chiến thần.
Ba thần huyền đại năng kia phát ra kim hoàng sắc pháp vực, hắc sắc thần quang quang trụ, và mấy trăm ngân sắc ti quang.
Sáu thần huyền đại năng xuất thủ, bạch bào đại năng và lão đạo mặc áo màu ngà là Thần huyền ngũ trọng đại năng, uy thế phi phàm, hư không như bị đông cứng.
"Giết...!"
Nhưng cổ chiến thần như thể không bị ảnh hưởng, vẫn lạnh lùng cất tiếng, trường mâu vung lên.
Hư không rung lên như miếng vải rách, uy năng của các thần huyền đại năng bị quét sạch.
Bạch bào đại năng biến sắc, năm ngón tay bay ra, hóa thành huyết hồng sắc thần quang chém vào cổ chiến thần.
Cổ chiến thần lạnh lùng, cổ mâu rung lên, huyết hồng sắc thần quang tan hết.
Chỉ loáng lên là cổ chiến thần vượt gần trăm dặm, không kém gì Động Hư bộ pháp, vào trong thanh sắc quang tráo.
"Ầm ầm!"
Các thần huyền đại năng và Kim đơn tu sĩ đều không kém cỏi, vô số cường uy bạo phát, cổ chiến thần bị đánh bay đi.
Sắc mặt toán tu sĩ cùng nhợt nhạt.
Ngần ấy thần huyền đại năng và Kim đơn tu sĩ phát uy năng, hơn hẳn cổ chiến thần, hất đối phương văng đi nhưng hoang quang quanh cổ chiến thần cuốn ra thì như tinh thần xạ tuyến xuyên qua tất cả.
Năm Kim đơn tu sĩ mặc lam sắc pháp y cuống quít tế xuất pháp bảo phòng ngự hoặc kích phát thuật pháp phòng ngự nhưng vô dụng, chạm vào hoàng quang là cả năm già đi nhanh chóng, biến thành tro.
Không chỉ nhục thân năm Kim đơn tu sĩ như thế mà pháp y, pháp bảo rơi xuống cũng đều rã nát, khí tức cổ xưa như trải qua nghìn năm.
"Thứ quỷ quái gì nhỉ!"
Nhìn rõ cảnh tượng và cổ chiến thần, toán tu sĩ gần như hô lên thành tiếng.
Cổ chiến thần dừng lại trên không, không hề bị thương, còn ánh lên hoàng sắc quang mang đáng sợ.
"Oành!"
Cổ chiến thần trực tiếp xuất hiện trong thanh sắc quang tráo, lại bị hất đi.
Cũng như lần trước, bốn Kim đơn đại tu sĩ chạm vào hoàng quang đều hóa thành tro, kim đơn cũng không còn, pháp y và pháp khí đều mục nát.
"Minh chủ! Sao đây!" Thấy thế, mấy thần huyền đại năng đều toát mồ hôi cầu cứu bạch bào đại năng.
Mấy thần huyền đại năng đã nhận ra dải sáng vàng là nguyên khí cực kỳ cổ quái, tạo cảm giác như pháp vực uy năng và nguyên khí kết hợp lại, họ không chống nổi, bị cổ chiến thần áp sát tất không xong.
"Lui vào trong đã! Vào bạch sắc linh quang rồi tính!"
Nghĩ đến cảnh đường rút đã bị quái vật không rõ ở đâu mọc ra chặn, bạch bào đại năng xanh lét mặt mày, nghiến răng quát to, năm ngón tay bay ra hóa thành năm tia lam sắc thần quang, như năm ngọn roi quấn lấy cổ chiến thần.
Năm ngón tay bay ra, chỗ gãy lại mọc như cũ.
Đồng thời, bạch bào đại năng lao nhanh lên dãy bậc thang.
Hơn mười dặm với bọn bạch bào đại năng chỉ là thoáng qua, y và toán tu sĩ sau lưng vừa thấy bạch sắc linh quang thời thì hoàng sắc quang hoa đã hiện lên trước măt.
Y nghiến răng, lao vào bạch sắc linh quang quang tráo.